Không khí như đông đặc lại khiến mọi người hít thở có chút khó khăn, Lâm Nhã nheo mắt nhìn đám con trai thừa thãi trong phòng, nói:
“Các cậu ra ngoài trước đi.”
“Không được, chẳng may hai người ở trong này lại…” Cố Thiên là người đầu tiên phản đối, nhưng nói một nửa đã bị bạn cậu kéo tay.
Quay đầu nhìn Triệu Phục, ông ta như một con cá mắc cạn, đầu đầy máu rồi ngồi đó không dám nói lời nào, sao có thể làm gì được hai người kia.
Cho dù muốn, chắc Lâm Nhã sẽ lại cho ông vài cú…
Từ Côn biết Lâm Nhã định làm gì đó nên tự giác kéo tay hai tên thiếu gia bên cạnh đi rồi nói:
“Không cần lo, chúng ta đứng ở cửa chờ là được.”
Ba người kéo ra ngoài rồi, Lâm Nhã mới liếc mắt nhìn bộ quần áo nhăn nhúm nằm lung tung trên sàn, áo và quần mỗi thứ một nơi, không còn dùng được nữa.
Cô cầm điện thoại nhắn tin bảo Từ Côn chuẩn bị một bộ khác sạch sẽ hơn, sau đó đứng lên đi về phía Triệu Phục.
Lão sợ hãi lùi về sau trong tình trạng khỏa thân, vừa lùi vừa nói:
“Tôi xin lỗi rồi, cô muốn làm gì?”
Lâm Nhã dùng chân giẫm lên ngực ông ta, từ trên cao nhìn xuống rồi nói:
“Chuyện hôm nay, tôi sẽ bỏ qua cho ông với một điều kiện nho nhỏ.
Ông làm được không?”
“Còn phải xem chuyện đó là chuyện gì…”
Lão do dự, đưa mắt nhìn lên chỉ thấy người phụ nữ đối diện nở nụ cười ranh mãnh:
“Tôi chỉ nói vậy thôi, ông không làm cũng phải làm.
Nếu không, tôi sẽ cho phát tán đoạn clip ông khỏa thân lên mạng, tung tin ông dâm ô thiếu nữ, để xem sau này ông sống và làm ăn thế nào?”
Triệu Phục tức giận nghiến chặt răng, trên đầu đau, khắp người đều đau khiến ông hận người trước mắt vô cùng, lại vì bị cô uy hiếp mà ngậm miệng, ngầm đồng ý thỏa thuận.
“Tốt lắm.
Ông chỉ cần kéo dài thời gian, kỳ kèo không ký hợp đồng làm ăn với Trần Chính Hào là được.”
Cô vừa nói xong, khuôn mặt dính đầy máu tươi của Triệu Phục ngẩng mạnh lên, dường như rất ngạc nhiên vì cô bỏ qua dễ dàng cho ông ta như vậy.
Không thì thế nào? Lâm Nhã làm to chuyện cũng sẽ ảnh hưởng đến cả Lâm Ngọc.
Ông ta hít một hơi thật sâu để khống chế cơn đau đầu, sau đó nói:
“Tôi hiểu rồi… Tôi có thể đi được chưa?”
“Chưa được.
Chờ một chút.” Lâm Nhã nói, sau đó bên ngoài có tiếng gõ cửa, Từ Côn cầm lấy quần áo mới mang vào.
Lâm Nhã nhận đồ từ tay cậu, sau đó hất cằm về phía Triệu Phục và nói:
“Cậu ở bên ngoài giúp tôi chụp cho ông ta vài kiểu ảnh để làm kỷ niệm, tôi không tin vào nhân phẩm của ông ta chút nào.”
Cô nói xong đi đến bên cạnh Lâm Ngọc rồi đỡ con bé lên, ôm con bé vào trong nhà vệ sinh mặc quần áo.
Từ Côn ở bên ngoài ghét bỏ nhìn người đàn ông trung niên chật vật dưới sàn, vừa nhăn mày nhắm mắt vừa nói:
“Tôi sợ bẩn mắt mình, ông tự tạo dáng đi.”
“Các người đừng quá đáng! Mẹ kiếp!” Triệu Phục rốt cuộc tức giận không nhịn được nữa.
Tầm tuổi này rồi, ra ngoài lăn lộn bao nhiêu năm chưa bao giờ gặp phải khắc tinh như người phụ nữ vừa rồi.
Ông nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được khuôn mặt có chút quen thuộc kia đã từng gặp qua nơi nào.
Hiện tại cũng không có thời gian mà cẩn thận suy xét.
Từ Côn thấy ông ta không phối hợp thì cười lạnh:
“Ông chắc chắn muốn tôi giúp ông tạo kiểu chứ?”
Triệu Phục vô cùng giận dữ, mặt đỏ bừng lên nhưng vừa nghĩ đến cảnh một thằng nhóc động tay động chân trên người mình, ông ta lập tức ngoan ngoãn nghiêng người qua cho nó chụp ảnh.
Từ Côn chép miệng làm một album ảnh nghệ thuật cho ông ta rồi ghét bỏ xoay người ra ngoài.
Lát sau, Lâm Nhã cùng Lâm Ngọc ăn mặc chỉnh tề xuất hiện.
Tình hình gay gắt như thế, Cố Thiên và bạn cậu ta vẫn chưa dám rời đi, còn đang tò mò chuyện này sẽ giải quyết ra sao.
Lâm Nhã nhìn bọn họ một lúc rồi nói:
“Tôi hy vọng hai người có thể giúp tôi giữ bí mật này.
Đây không phải chuyện gì hay ho, nếu để lọt ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng đến cuộc sống của em gái tôi.”
Lâm Ngọc cúi đầu không dám nhìn bọn họ, nép vào bên cạnh Lâm Nhã như là một chú chim non bị kinh sợ vì kẻ thù tấn công.
“Tôi… được rồi.
Tôi đâu phải loại người nhiều chuyện.” Cố Thiên gật đầu, sau đó huých vai bạn mình.
Hắn ta cũng cười cười: “Tôi cũng vậy.”
Chàng trai trẻ đó cắt tóc ngắn gần sát đầu, trông qua thì là người thành thật, nhưng không biết có thật sự giữ mồm giữ miệng không.
Lâm Nhã nhấn mạnh lần nữa chuyện hôm nay không được để lọt ra ngoài, nếu không tìm bọn họ gây phiền phức làm cả hai khẽ rùng mình.
Cảnh tượng Triệu Phục bị đánh phun máu đầu còn hiện rõ trong tâm trí, bọn họ dám chọc cô ư? Tất nhiên không dám rồi.
Lâm Nhã gật đầu, chân thành nói:
“Cảm ơn hai người.
Đặc biệt là cậu, Cố Thiên, cảm ơn cậu.”
Được người mình để ý mang ơn như thế, Cố Thiên cười ngượng gãi đầu:
“Không có gì, nếu gặp rắc rối có thể tìm tôi.
Tôi giúp cô giải quyết.”
Bạn của cậu ta nhếch lông mày đầy ngạc nhiên, được lắm Cố thiếu gia, không ngờ hôm nay còn biết ghẹo gái.
Lâm Nhã ừm một tiếng rồi cùng Từ Côn đưa Lâm Ngọc về nhà, hai vị công tử nhà giàu kia thì tiếp tục cuộc vui của bản thân.
Chỉ là trong đầu Cố Thiên đều là nụ cười và ánh mắt của Lâm Nhã, thậm chí cái cách mà cô đánh đập Triệu Phục dã man cũng thật… mẹ nó ngầu quá.