Cố Thiên mang tâm trạng phấn khởi lái xe đưa Lâm Nhã đến một nhà hàng cao cấp, Trần Chính Hào theo sát phía sau.
Buổi gặp gỡ tình cờ hôm nay khiến Lâm Ngọc không kịp chuẩn bị tinh thần, liếc mắt thấy người đàn ông bên cạnh đang nhoẻn miệng cười, trong lòng cô trở nên rối rắm.
Bạn trai của cô rõ ràng có ý với chị gái của cô, cách mà anh nhìn chị ta tràn ngập hứng thú.
Vào ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt, anh cũng đã nhìn cô một cách si mê như thế.
Bốn người, mỗi người một tâm trạng và ý nghĩ khác nhau mà cùng tiến vào trong nhà hàng.
Cố Thiên chỉ mặc một chiếc áo da màu đen bên ngoài áo thun trắng, bên dưới kết hợp với quần jean ống đứng phong cách đơn giản, nhưng khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của cậu và chất riêng của thiếu gia con nhà giàu lại khiến tất cả trở nên nổi bật.
Đi bên cạnh là Lâm Nhã xinh đẹp yêu kiều, quần áo của cô cũng đơn giản không cầu kỳ lắm, vô tình trông như một cặp với Cố Thiên, một cặp đôi rất thu hút.
Mà Trần Chính Hào và Lâm Ngọc ở phía sau thật ra cũng không kém cạnh gì.
Tổ hợp bốn người này vừa xuất hiện đã có không ít người chú ý, những ánh nhìn đó làm cái mũi của Cố Thiên phải gọi là hếch lên tận trời.
Lâm Nhã nhìn mà ngán ngẩm, cậu ta cũng hai mươi bốn tuổi rồi, sao có thể trẻ con như thế được nhỉ? Không hiểu Cố gia chiều chuộng cậu ta kiểu gì nữa.
Tạm mặc kệ tên nhóc này vậy, cô còn chuyện quan trọng hơn để làm.
Nghĩ thế, cô quay đầu nhìn về phía em gái.
Trên trán Lâm Ngọc lấm tấm mồ hôi, không biết đang nghĩ gì mà sắc mặt hơi kém.
Cảm giác được có người nhìn, cô nàng càng cúi thấp đầu khép nép hơn trước.
Bọn họ ngồi xuống một bàn trống, Cố Thiên chịu trách nhiệm gọi món thay Lâm Nhã, cô cười bảo:
“Cậu gọi món đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.
Lâm Ngọc, em đi với chị nha?”
“Em…” Lâm Ngọc do dự.
Lâm Nhã cười ngọt ngào, hỏi:
“Sao vậy? Em không khỏe à?”
Lâm Ngọc lúc này mới chậm rãi đứng lên, quay đầu dặn dò Trần Chính Hào gọi món giúp mình rồi theo Lâm Nhã đi về góc trái của nhà hàng.
Cố Thiên chép miệng nhìn bọn họ, nói:
“Không ngờ đến bọn họ lại là chị em, phong cách khác nhau quá.”
“Cậu cũng thấy vậy sao? Bọn họ không giống nhau chút nào nhỉ? Lâm Nhã trưởng thành hơn một chút.” Trần Chính Hào bắt chuyện.
Vốn không thích người này, nhưng Cố Thiên nghe nhắc tên Lâm Nhã thì cũng vui vẻ đáp:
“Tất nhiên rồi, dù sao Lâm Nhã cũng là chị mà.
Có phải rất lôi cuốn không? Mỗi lần nhìn cô ấy xù lông thì lại có cảm giác ngứa ngáy trong lòng muốn đi thu phục, tựa như tiểu yêu tinh vậy.”
Trần Chính Hào tìm được chủ đề mà đối phương có hứng thú nên ra sức hùa theo, thuận lợi làm quen với Cố Thiên thêm lần nữa.
Nếu không phải Thiên Tinh là con quái vật kinh tế khổng lồ của thành phố này, thậm chí là nửa khu vực miền Nam này, thì còn lâu hắn mới hạ mình như thế.
Hai người đàn ông ở bên ngoài trò chuyện, hai cô gái cũng ở trong nhà vệ sinh đối mặt với nhau.
Lúc này bên trong không có người nào khác, chỉ có bọn họ và âm thanh nước nhỏ giọt trên bồn rửa tay tí tách tí tách.
Lâm Nhã khoanh tay nhìn Lâm Ngọc, chậm rãi hỏi:
“Chị bảo em về nhà nói chuyện, sao không nghe lời? Chẳng phải chị đã cảnh cáo em về Trần Chính Hào à?”
Không ai thích người nhà xen vào chuyện yêu đương của bản thân, đặc biệt người đó còn là chị gái xinh đẹp khiến bạn trai của mình nhìn muốn rớt mắt ra ngoài.
Lâm Ngọc nghĩ đến liền tức giận, không biết lấy đâu ra dũng khí mà to tiếng hỏi lại:
“Chị nói là tôi phải nghe à? Tôi yêu ai là quyền của tôi, chị lấy tư cách gì can thiệp?”
Lâm Nhã lười phải nói nhiều với đứa em ngu ngốc này, cô lục điện thoại ra rồi chậm rãi bấm mở video lấy được từ chỗ Từ Côn lên, xoay màn hình về phía Lâm Ngọc.
Chút kiên nhẫn cuối cùng của cô với em gái sắp bị mài mòn, có lẽ sẽ sau hôm nay sẽ không còn lần nào nữa.
“Chị không muốn dùng thời gian quý báu của mình để tranh cãi với em.
Tự xem đi.”
Đập vào mắt Lâm Ngọc là cảnh Trần Chính Hào ôm hôn một người phụ nữ, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng thân hình đẫy đà kia thật sự khiến cô cảm thấy vô cùng gai mắt.
Cô có chút không tin mà muốn phóng to màn hình ra để quan sát kỹ hơn.
Sau khi xem đi xem lại mấy lần liền, cô tức giận ném mạnh điện thoại trong tay xuống sàn nhà.
Bộp miệng tiếng, Lâm Nhã đưa mắt nhìn điện thoại đáng thương của mình trượt dài trên sàn, bình tĩnh nhặt lên rồi rút khăn giấy ra lau và nói:
“Chị chỉ muốn cho em xem thứ này, về phần em quyết định thế nào thì chị không ý kiến.”
Cô chậm rãi xoay mặt nhìn vào gương, son môi hình như đã phai đi đôi chút thì phải? Tay rút trong túi ra một cây son tô lại viền môi rồi đi thẳng ra ngoài, mặc kệ Lâm Ngọc đang thở hồng hộc ở nơi đó.
Lâm Nhã trở lại liền thấy hai người ngồi đó nhìn mình chằm chằm, cô không để ý lắm, thật tự nhiên ngồi xuống dũng bữa.
Mất một lúc lâu sau đó, Lâm Ngọc mới đi tới bên này, mặt mày âm trầm không rõ là đang nghĩ gì.
“Sao giờ em mới trở lại thế?” Trần Chính Hào lịch thiệp kéo ghế cho Lâm Ngọc.
“Không có gì, em nhận điện thoại của mẹ.”
Một câu chống chế đơn giản, không ai nghi ngờ gì cả.
Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề xoay quanh mấy tin tức trong ngày, thỉnh thoảng lại đá sang sở thích cá nhân của hai chị em nhà họ Lâm.
Lâm Ngọc luôn chú ý đến thái độ của bạn trai mình, cô phát hiện anh đặc biệt quan tâm Lâm Nhã, điều đó khiến ngọn lửa đang đè nén trong lòng cô lại bắt đầu bùng lên mãnh liệt.
Chuyện bị bạn trai cắm sừng còn không khiến cô ghi hận bằng chuyện anh chú ý đến “người chị gái thân yêu” kia..