Cố Thiên đưa mắt quan sát Lâm Nhã, hôm nay cô không trang điểm mà chỉ tô chút son nên trông trẻ hơn những lần gặp trước rất nhiều, quần jean dài ôm lấy cặp chân thon, phần trên thì mặc áo crop top tay bồng, để lộ phần eo cong.
Trông thế này mới đúng tuổi chứ, càng nhìn, cậu càng cảm thấy Lâm Nhã đáng yêu.
Hoặc có thể là trong lòng có ý chinh phục nhưng liên tục bị từ chối khiến cậu nảy sinh hứng thú? Dù là lý do gì thì Cố Thiên cũng nhìn trúng cô rồi.
“Có duyên mới gặp mặt, tôi đưa cô đi ăn gì đó nhé?”
Cậu chàng nhếch môi cười, chắc đang tự cho là mình cười như vậy sẽ đặc biệt đẹp trai.
Trước mặt Lâm Nhã, cậu ta chẳng khác gì một cậu nhóc thích thể hiện, kiếp này đã định sẵn không muốn nói chuyện yêu đương với ai, làm sao sẽ chú ý đến cậu ta.
“Không rảnh.”
Lâm Nhã mỉm cười, đang định bỏ đi thì chợt phát hiện hai bóng dáng quen thuộc đi từ phía sau đến.
Trần Chính Hào chậm rãi nện bước về phía này, bên cạnh là đứa em gái ngoan mà cô tìm kiếm.
“Cố Thiên? Là cậu à? Trùng hợp thật đấy.” Trần Chính Hào nhìn Cố Thiên, giọng ngạc nhiên.
Lâm Ngọc ở bên trái khoác tay hắn, vừa đối mặt với chị gái của mình liền cụp mắt cúi đầu, sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Thật là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Tìm mãi không thấy, cuối cùng đi bừa đến trung tâm mua sắm thì đụng mặt, Lâm Nhã vừa nghĩ vừa khoanh tay nhìn cô em nhỏ đang bám dính vào người họ Trần, ánh mắt sắc như dao bắn về phía họ.
Về phần tiểu thiếu gia của Cố gia thì trí nhớ không được tốt lắm, thấy có người chào mình thì nghiêng đầu hỏi:
“Ồ, anh là ai nhỉ?”
Người như cậu ta có quá nhiều bạn bè là các thiếu gia tiểu thư trong giới thượng lưu, Trần Chính Hào chỉ vừa phát triển sự nghiệp không lâu, Cố Thiên tất nhiên không nhớ tên.
Biết tính tình của Cố nhị thiếu gia không quá dễ gần, Trần Chính Hào vẫn cười tươi giới thiệu:
“Tôi là Trần Chính Hào, lần trước ở tiệc sinh nhật của Lý Thất chúng ta có nói chuyện qua, cậu không nhớ sao?”
“Tôi nhớ anh làm gì?” Cố Thiên ghét bỏ ra mặt, nếu là mỹ nữ thì cậu còn xem xét bỏ chút thời gian ra chú ý.
Một tên đàn ông con trai mà cứ thích đi bấu víu quan hệ, thật mất mặt.
Tuy Cố Thiên là một tên phá gia chi tử chỉ biết ăn chơi, nhưng đâu phải bị ngu mà không nhìn ra dụng ý thấy sang bắt quàng làm họ của anh ta.
Người này từng ở tiệc sinh nhật của Lý tiểu thư nói chuyện với cậu, nhưng vì hôm đó thua cá cược nên tâm trạng cậu rất tệ, không mặn không nhạt nói vài câu đáp trả mà thôi, từ bao giờ thành người quen của anh ta rồi?
Mặc dù bị Cố Thiên làm bẽ mặt nhưng Trần Chính Hào rất giỏi kiểm soát biểu cảm của mình, vẫn cười cười không tỏ thái độ giận dữ, ngược lại phát hiện Lâm Nhã đứng gần Cố Thiên nên quay sang hỏi han:
“Chào em, em là Lâm Nhã đúng không? Lâm Ngọc có nói rất nhiều về em.”
Hắn đưa tay ra muốn bắt tay cô, nhưng giữa chừng đã bị Cố Thiên chặn lại.
Cố Thiên phủi tay Trần Chính Hào sang một bên rồi nói:
“Anh làm gì? Chào hỏi được rồi, đừng có đưa móng vuốt về phía bạn gái người khác.”
Lâm Nhã giật mình nhìn Cố Thiên đột nhiên xen vào, vừa buồn cười vừa thấy cậu ta đáng yêu.
Cô nghiêng đầu ra nhìn cặp đôi trước mắt, tủm tỉm:
"Xin chào, lâu rồi không gặp."
Vừa mới nói ra một câu đó, Cố Thiên “hử” một tiếng rồi quay đầu về sau hỏi:
“Các người quen nhau à?”
“Ừm.
Đây là em gái của tôi, còn đây thì tính là em rể tương lai, phải không? Em rể.” Lâm Nhã cười càng tươi, khóe môi xinh đẹp cong lên, nốt ruồi nhỏ cạnh môi dưới làm điểm nhấn cho khuôn mặt sắc nét của cô.
Lần này thì nét vui vẻ trên mặt Trần Chính Hào rốt cuộc cứng lại, hắn lớn hơn Lâm Nhã bốn tuổi nhưng tính theo bối phận, hắn gọi cô một tiếng chị vợ tương lai cũng không có gì sai.
Cố Thiên dẫn đầu phá tan không khí ngượng ngùng giữa họ:
“Nếu mọi người quen nhau thì dễ rồi, đi ăn thôi, hôm nay tôi bao.”
Trong lòng cậu chàng rất vui vì nghĩ nếu có em gái đi cùng, chắc chắn Lâm Nhã sẽ không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý.
Đúng như nguyện vọng của Cố Thiên, cô lập tức gật đầu:
“Cũng được, tôi đang có chuyện cần nói với em gái.”
Từ đầu đến cuối buổi trò chuyện này, Lâm Ngọc chưa từng mở miệng nói một câu.
Thật ra sâu trong thâm tâm cô nàng vẫn luôn ganh tỵ và lo sợ trước chị gái của mình, hôm ở bữa tiệc đã thấy Trần Chính Hào nhìn chị ta nhiều lần, sợ bạn trai bị quyến rũ, sợ chị ta tìm cách chia rẽ nên về nhà xong là chặn số điện thoại ngay.
Đâu nghĩ tới, hôm nay lại trùng hợp gặp nhau ở đây.
Lâm Ngọc có thể không muốn đi cùng bọn họ, nhưng Trần Chính Hào thì thấy cơ hội lần này là cơ hội trời ban, nhất định phải xây dựng quan hệ mật thiết với Cố Thiên để con đường mai sau dễ đi hơn.
Tập đoàn Thiên Tinh phía sau cậu ta có sức hấp dẫn không thể chối từ với bất kỳ kẻ nào.
Cố Thiên hưng phấn đi ở bên cạnh Lâm Nhã, lớn hơn cô hai tuổi nhưng trông như một đứa con nít quấn quýt chị gái của mình vậy.
Khuôn mặt trẻ con búng ra sữa của cậu ta thật sự khiến cô cảm giác mình vừa có thêm một đứa em trai.
“Cô muốn ăn cái gì?”
“Tùy cậu.”
“Hải sản? Đồ cay? Đồ Pháp? Đồ Ý? Hay là Nhật?”
Cố Thiên ở bên cạnh lải nhải làm Lâm Nhã có chút phiền, cô liếc mắt cảnh cáo:
“Cậu chọn thứ cậu thích là được, bớt nói một chút.”
“Ok.”
Cố Thiên không nói nữa, lịch thiệp mở cửa xe cho Lâm Nhã, sau đó còn chồm tới muốn giúp cô cài dây an toàn, giữa chừng bị cô đưa tay đẩy lui.
“Không cần, tôi tự làm được.”
“Được rồi.” Cậu ta rụt tay lại, biểu cảm tràn ngập uất ức.
Ban đầu gọi Lâm Nhã một tiếng chị chỉ vì không biết tuổi thật của cô, sau khi biết cô nhỏ hơn mình, Cố Thiên nghĩ cậu nên sửa cách xưng hô.
Mặc dù hiện tại rất muốn kêu Lâm Nhã là “em”, nhưng cậu lo với tính cách hung dữ của cô thì cậu sẽ ăn một cước vào mặt nếu dám gọi như thế..