Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng

Chương 30: 30: Không Khỏe






Hai người bên ngoài nói đủ thứ chuyện linh tinh trong công ty, nói xấu từ thư ký của tổng giám đốc đến những đồng nghiệp trong bộ phận của mình.

Lâm Nhã duỗi duỗi cổ, đợi cho bọn họ rời đi mới từ nhà vệ sinh trong cùng bước ra.
Trong gương phản chiếu bóng dáng yểu điệu của một người phụ nữ, bên trong bộ váy công sở bó sát và áo sơ mi kiểu cách là phần ngực nở nang, eo nhỏ, mông cong.

Lâm Nhã nhìn chính mình, tự thấy bản thân rất ra dáng hồ ly tinh trong truyền thuyết.

Khuôn mặt xinh đẹp lúc này thiếu chút sức sống, hai mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.

Cô cố ý trang điểm nhẹ, giữ nguyên dáng vẻ mỏi mệt trở lại phòng làm việc.
Tám giờ sáng, Đường Hạo đến công ty.
Phản ứng của Lý Thất đối với món quà mà Lâm Nhã chuẩn bị vượt ngoài mong đợi của anh, sáng nay còn gọi điện thoại liên lạc cảm ơn anh một câu, nói có cơ hội nhất định sẽ đầu tư cho công ty anh.

Lý gia nổi tiếng cưng chiều vị tiểu thư độc nhất này, vậy nên một câu của cô có sức ảnh hưởng rất lớn.
Lâm Nhã thấy Đường Hạo bước vào thì lập tức đứng lên chào hỏi, sau đó mới ngồi xuống.

Hôm nay không có nhiều việc lắm, hiếm khi rảnh rỗi, xem như là được nghỉ ngơi đôi chút sau nhiều ngày vất vả làm quen với vị trí thư ký.
Đường Hạo không nhắc đến chuyện đêm qua, chỉ đưa mắt liếc sơ qua cô một cái.
Buổi sáng đó Lâm Nhã đưa tay xoa trán và nhíu mày không biết bao nhiêu lần, giống như sợ người đàn ông trong phòng bỏ qua chi tiết nhỏ này.


Hành động có chủ đích của cô sớm muộn gì cũng sẽ lọt vào tầm mắt của đối phương.
Đường Hạo dừng động tác trên tay, sau đó di chuột kiểm tra lịch làm việc của cô.

Chưa từng xin nghỉ dù chỉ một ngày, hơn nữa đi làm rất đúng giờ, lại còn về trễ liên tục.
Lâm Nhã vừa mới nhắm mắt tựa lưng vào ghế thì đã nghe được âm thanh của Đường Hạo:
"Cô không khỏe?"
Nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện anh đang len lén quan sát sắc mặt của cô.

Mặc dù có ý lo lắng cho nhân viên của mình nhưng người đàn ông này biểu hiện không được rõ ràng lắm.

Lâm Nhã nhìn anh một lúc rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, khóe môi cong lên vừa phải, là một nụ cười xã giao rất chuẩn mực.
"Không, tôi rất khỏe.

Sếp hôm nay cũng uống cà phê chứ ạ?"
"Ừm." Đường Hạo gật đầu.

"Ngày mai cô không cần đến công ty, có thể nghỉ một hôm."
"Không cần đâu, anh không cần lo lắng." Lâm Nhã cố chấp không nghe.
Đường Hạo nhíu mày nhìn cô:
"Tôi không lo lắng."
"Thật sao?" Lâm Nhã chống tay phải lên bàn, đem cằm đặt lên mu bàn tay rồi nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt cong cong.

Một bên lông mày của cô còn nhếch lên đầy thích thú.
Người nào đó bị trêu chọc vô cùng trắng trợn mà không nói được gì, ánh mắt dần trở nên thâm sâu đáng sợ.
Lâm Nhã ngồi thẳng người dậy, giả vờ sắp xếp mấy thứ linh tinh trên bàn rồi ngoan ngoãn đi pha cà phê cho anh.

Dạo gần đây Đường Hạo rất ít uống cà phê, hơn nữa khẩu vị ngày càng khác đi, bị cô đưa nước trà mãi thành thói quen.
Hôm đó, dáng vẻ mệt mỏi của Lâm Nhã vô tình khiến Đường Hạo chú ý đến cô nhiều hơn.

Trong suốt quá trình làm việc, cô cảm nhận được ánh mắt của anh lướt qua lướt lại trên người mình vô số lần.
Buổi trưa Đường Hạo phải đi gặp đối tác người Pháp, vừa hay kéo Lâm Nhã theo để làm thông dịch viên.

Cô luôn đi theo phía sau anh như một cái đuôi nhỏ, hôm nay còn đặc biệt im lặng và dịu dàng hơn bao giờ hết, trông rất đáng yêu.

Không biết có phải là do bệnh nên mới ngoan như thế không? Đường Hạo vừa nghĩ vừa nghe Lâm Nhã nói chuyện điện thoại với đối tác của anh.
Bọn họ hẹn nhau tại một quán cà phê đơn giản, quá trình trao đổi diễn ra rất thuận lợi.


Lâm Nhã không dám để lộ sự mệt mỏi trước mặt khách hàng, cẩn thận đối đáp.

Ngoại hình của cô vốn xinh đẹp lại giỏi ăn nói, làm đối phương cười tít cả mắt.
Lúc ra về, người nọ vừa bắt tay với cô vừa tấm tắc:
"Tiếng Pháp của cô tốt thật đấy."
Lâm Nhã cười đáp:
"Không dám.

Cảm ơn ngài đã khen.

Tôi rất thích chiếc túi được làm từ san hô trong bộ sưu tập hướng về biển của ngài."
"Ha ha, bạn tôi còn đang chê tôi vì ý tưởng khùng điên này đó.

Cô có thời gian không? Tôi sẽ ở lại đây thêm vài ngày, không ngại cùng tôi ra ngoài ăn một buổi chứ?"
Lâm Nhã không ngờ tới đối phương lại ngỏ ý với cô, trông anh ta khá bảnh bao, dáng vẻ thành đạt, người cũng nho nhã lịch sự, có vẻ sẽ rất hợp gu các cô gái trẻ tuổi.

Cô còn chưa kịp trả lời, Đường Hạo đã dùng tiếng Pháp sành sõi chen vào:
"Buổi tối cô ấy có hẹn cùng tôi rồi, thật ngại quá."
Giọng anh tràn ngập sủng nịch, làm người đàn ông đẹp trai đối diện ngẩn ra, sau đó gật gù nói:
"Ồ.

Tôi hiểu rồi.

Xin lỗi anh bạn nhé, thì ra là thế."
Không biết anh ta hiểu là hiểu cái gì nữa, Lâm Nhã nghĩ chắc là nhầm lẫn gì rồi nhưng mặc kệ, cô cũng lười giải thích.


Bọn họ chào tạm biệt trong vui vẻ, lúc người nọ khuất bóng sau cửa, Lâm Nhã mới thở ra một hơi dài.
"Mệt rồi?" Đường Hạo nhếch lông mày nhìn cô.
Người phụ nữ kia phản ứng đúng như anh nghĩ, lập tức cười toe toét và nói:
"Sếp à, tôi thật sự không mệt mà."
Rõ ràng là đang không khỏe nhưng lại cố gắng ra vẻ mình rất ổn trước mặt anh, anh thật sự không hiểu cô đang nghĩ gì, tiếp cận anh làm gì? Một người vừa mới tốt nghiệp đại học như cô lấy đâu ra nhiều kinh nghiệm giao tiếp với khách hàng như thế này?
Đang lúc anh suy nghĩ, Lâm Nhã đột nhiên nhăn mày rồi loạng choạng lui lại mấy bước.

Chân của cô "không cẩn thận" đá vào ghế tựa, thân thể mất thăng bằng mà ngã về phía sau.
Đường Hạo giật mình bước tới trước, trong lúc cấp bách cũng không kịp nghĩ nhiều mà lập tức vươn tay ra ôm lấy eo cô. Thân thể Lâm Nhã rất đầy đặn, thuộc loại có da có thịt, vậy nên cân nặng của cô cộng thêm quán tính khi ngả người về sau không phải chuyện đùa.

Cô lại còn đưa tay túm vào cà vạt của anh mà kéo mạnh một cái, kết quả có thể nghĩ.
Đường Hạo bị kéo đau, vừa rồi còn chưa kịp trụ vững đã gặp tình cảnh này, dưới chân trượt một cái, thẳng tắp đổ về phía Lâm Nhã.

Một loạt động tác của hai người diễn ra trong tích tắc, người xung quanh vừa mới đưa mắt qua đã nghe được một tiếng thân thể va chạm xuống sàn.
Người đàn ông mặc vest lam đưa tay một tay ôm eo, một tay giữ đầu cô gái trong lòng, để nửa trên của cô ngã vào ngực mình.

Cảnh tượng hết sức đẹp đẽ và lãng mạn ấy khiến mấy cô gái ngồi gần phải đưa tay che miệng để kiềm chế không kêu ra tiếng.
Đường Hạo bình tĩnh ngồi dậy, trên tay nằng nặng làm anh phải mở miệng nhắc nhở:
"Thư ký Lâm, cô đang đè lên tay tôi."
Anh nói xong mới phát hiện Lâm Nhã không có chút phản ứng nào..