Trước ánh nhìn kinh ngạc của ba người chung bàn, Lâm Nhã bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, vội nhìn Đường Hạo rồi lên tiếng giải thích:
“Không phải như anh nghĩ đâu.
Là do đồ ăn trên bàn không hợp khẩu vị.”
Đường Hạo không tin cô, ngay từ đầu anh đã nghi ngờ lý do cô tiếp cận mình, nhưng không nghĩ đến lại bỏ qua chi tiết quan trọng ngày ấy.
Thì ra cô muốn mang thai rồi lợi dụng đứa trẻ trong bụng để vào Đường gia, cũng giống như những kẻ khác vậy.
“Mẹ, con đi trước.”
Đường Hạo đột nhiên đứng lên rồi kéo tay Lâm Nhã, vì tức giận mà dùng lực khá mạnh, làm cô lảo đảo đứng không vững, chân còn vấp vào cạnh bàn bên cạnh.
May mắn khả năng giữ thăng bằng của cô đủ tốt, không thật sự té ngã trước mặt bao nhiêu người.
Hải Đường nhìn thấy con trai đột nhiên nổi giận thì trong lòng lo lắng, bà cũng sợ Lâm Nhã bị thương, vội quát:
“Con làm gì đó? Có chuyện gì từ từ nói, không được động tay động chân!”
Có lẽ là xuất phát từ việc tôn trọng mẹ mình, Đường Hạo không tiếp tục lôi kéo Lâm Nhã nữa mà buông tay cô ra rồi đưa mắt cảnh cáo, ý bảo cô im lặng.
Anh quay mặt nhìn mẹ mình, nhẹ giọng trấn an:
“Mẹ yên tâm, con sẽ không làm cô ấy bị thương.
Con có chuyện gấp, sẽ liên lạc với mẹ sau.”
Lâm Nhã đứng bên cạnh nghe mà buồn cười, không biết nên phản ứng thế nào bây giờ.
Ban đầu đúng là cô từng nghĩ đến chuyện sẽ dùng sắc dụ, lợi dụng tình cảm của Đường Hạo, bạn tốt của cô cũng nói cách đó nhanh nhất, tốt nhất.
Nhưng tư liệu điều tra cho thấy với tính cách nắng mưa thất thường của Đường Hạo, khả năng tán được anh ta là rất thấp.
Vậy nên cô mới chọn con đường làm một thư ký ngoan, cố gắng trèo lên trên, ai ngờ giữa đường gặp phải tình huống dở khóc dở cười thế này?
Cô cố gắng cứu vãn tình hình:
“Sếp Đường, tôi thật sự không…”
“Cô im lặng!” Đường Hạo cắt ngang lời cô.
Hải Đường thấy con trai cáu gắt thì khuyên can:
“Có chuyện gì hai đứa từ từ nói, con lớn rồi, sao lại nói chuyện với phụ nữ như vậy hả? Mẹ có dạy con ngắt ngang lời người khác không?”
Đường Hạo: “…”
Hải Đường bênh Lâm Nhã chỉ vì nghĩ trong bụng cô ấy có cháu nội tương lai của mình, bởi vì thường ngày con trai có lên tiếng cắt ngang người khác bao nhiêu lần bà cũng chẳng quan tâm.
“Được rồi.
Con sẽ nói chuyện nhẹ nhàng với cô ấy.” Đường Hạo gật đầu với mẹ mình, sau đó quay sang Lâm Nhã, nói: “Đi theo tôi.”
Anh sải bước rời đi, cô gái nhỏ nào đó hiểu ý ngoan ngoãn đuổi theo, trên mặt là nụ cười khổ.
Nhà hàng cao cấp không phải chỗ thích hợp để tranh cãi lắm, đợi ra khỏi đây cô sẽ giải thích với anh sau.
Hải Đường và Thẩm Khiết ở phía sau nhìn bọn họ, trước tin tức đột ngột vừa rồi, một người thì có vẻ phấn khích không kiềm chế được, người còn lại buồn bực cắn chặt răng.
Chiếc xe thể thao đời mới lao trên đường lớn, bên trong xe yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng động cơ xoay nhanh.
Lâm Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đường đi hình như có chút khác lạ, không giống như đang trở về công ty cho lắm, nhịn không được mà hỏi:
“Sếp, anh định đưa tôi đi đâu vậy?”
“Bệnh viện.”
Hai chữ đơn giản, lại làm Lâm Nhã suýt bật cười.
Người đàn ông ngốc này thật sự không có chút tin tưởng nào với cô sao? Cô đã nói mình không mang thai rồi kia mà…
“Không phải phụ nữ cứ buồn nôn là có dấu hiệu mang thai đâu, tôi cũng nói mình không mang thai, thật sự, tuần trước vẫn đến kỳ kinh nguyệt bình thường.”
Mặc kệ cô giải thích thế nào, hiện tại Đường Hạo cũng không muốn nghe.
Trong lòng anh đang rất không vui vì việc này, từ trước đến giờ anh luôn biết cách quan hệ an toàn, chưa từng để ai đem chuyện con cái ra uy hiếp, Lâm Nhã là một trường hợp ngoại lệ.
Thấy thái độ cứng rắn của ông chủ nhà mình, cô thư ký nhỏ rốt cuộc không nhiều lời nữa, ngoan ngoãn tựa lưng vào ghế để thư giãn, sau đó theo anh vào bệnh viện kiểm tra.
Kiếp này cô còn chưa trải qua chuyện giường chiếu, chẳng lẽ mang thai bằng niềm tin sao?
Qua một lúc, y tá đưa kết quả kiểm tra cho Đường Hạo, anh xem vài lần vẫn còn cố hỏi lại, làm vị y tá đó không khỏi buồn cười:
“Anh này, vợ anh vừa rồi cũng đã nói với bác sĩ mình không mang thai mà.
Nếu anh thật sự gấp có con như thế thì cố gắng thêm chút là được.”
Đường Hạo nheo mắt nhìn vị y tá kia, lên tiếng phủ định:
“Cô ấy không phải vợ tôi.”
“Ồ.
Vậy là hai người muốn mau chóng có con để cưới phải không? Dựa theo chu kỳ kinh nguyệt của chị nhà thì có thể quan hệ vào ngày hai mươi, đây là giai đoạn có khả năng thụ thai cao nhất…”
Vị y tá kia không hiểu sao lại vô cùng nhiệt tình tư vấn cho Đường Hạo, có lẽ là trông anh đẹp trai nên cô ấy mới thân thiện như thế? Lâm Nhã khoanh tay đứng cách đó không xa, thấy người đàn ông nọ liếc mắt nhìn mình thì nhếch lông mày lên, biểu cảm giống như đang nói: “Đã bảo rồi mà anh không tin.”
Bọn họ trở lại xe trong im lặng, Đường Hạo tốt bụng đưa thư ký của mình về đến tận nhà, đoạn đường ấy đối với anh thật sự dài vô cùng.
Bởi vì hiểu lầm không đáng có vừa rồi mà anh tỏ thái độ nóng giận với cô, ít nhiều vẫn thấy đuối lý.
Cho dù anh là cấp trên, anh muốn đối xử với nhân viên của mình thế nào là quyền của anh, nhưng mà vẫn có chút tội lỗi.
Xe dừng lại ở trước căn hộ nhỏ, Lâm Nhã mở cửa bước xuống rồi cười nói:
“Cảm ơn sếp đã đưa tôi về.
Chúc anh ngủ ngon.
À, lần sau đừng hiểu lầm như vậy nữa nha, mặc dù sếp rất tốt, nhưng không phải gu của tôi.”
Trước khi đi còn không quên móc mỉa anh một lần, đúng là chán sống rồi.
Đường Hạo cảm giác mình bị coi thường, đưa tay tháo dây an toàn rồi đột nhiên mở cửa bước ra.
Khóe miệng đang cong lên của ai đó cứng lại, chớp mắt nhìn anh:
“Sếp có chuyện gì muốn nói sao? Hay là… muốn đi nhờ nhà vệ sinh?”
“Tôi…” Đường Hạo ấp úng, cũng không hiểu sao mình lại khó mở lời thế này, chẳng lẽ là do áy náy vì chuyện vừa rồi? Anh đem chìa khóa xe đút vào trong túi quần, sau đó mới chậm rãi nói: “Lên nhà đi.
Chúng ta nói chuyện rõ ràng.”
Khụ khụ… Lâm Nhã suýt thì ho ra tiếng, đại ca, anh lại muốn chơi trò gì đây? Vừa rồi anh còn ghét bỏ vì nghĩ cô tiếp cận để quyến rũ mình cơ mà? Cô đưa tay sờ sờ gò má của mình, cười nói:
“Có chuyện gì chúng ta nói ở đây luôn được không? Nhà tôi rất nhỏ, sếp sẽ không quen.”
Đường Hạo thản nhiên đáp:
“Cũng không phải lần đầu tôi ghé qua, tôi thậm chí đã ngủ trên giường của cô rồi, còn sợ cái gì?”.