Một phút trôi qua mà Lâm Nhã cảm giác như đã bị người khác nhìn nửa ngày trời, cô bối rối dùng tay thúc thúc eo Đường Hạo để anh nói gì đó, muốn phá bỏ bầu không khí ngượng ngùng giữa bốn người.
Thấy động tác nhỏ này của cô, người phụ nữ trung niên đối diện đột nhiên bật cười rồi nói với Đường Hạo:
“Thẩm Khiết nói với mẹ là con có bạn gái rồi mà mẹ còn không tin đây, ngồi xuống, ngồi xuống đi.”
Chờ hai người ngồi xuống, bà mới tiếp:
“Mẹ cũng không nói đây là buổi xem mắt, chỉ bảo con đến ăn cơm cùng Thẩm Khiết và mẹ thôi mà.”
Đường Hạo không cho là vậy, nhưng mẹ anh muốn nói thế nào thì nói, anh chỉ gật đầu nghe, trên khuôn mặt tuấn mỹ là sự bình thản không thay đổi.
Bấy giờ, Thẩm Khiết mới bắt đầu chào hỏi với hai người, nhìn Lâm Nhã ăn mặc như đại minh tinh đi dự sự kiện, trong lòng cô thật ra… có chút không vui.
Cho dù Lâm Nhã mặc cái gì chắc cũng sẽ khiến cô khó chịu, bởi vì bữa ăn này lẽ ra chỉ có cô, bác gái và Đường Hạo mới đúng.
Thời điểm gặp nhau ở dưới sảnh công ty thì Thẩm Khiết cho rằng hai người họ không có quan hệ yêu đương gì, vì cách mà họ ở cạnh nhau lúc ấy thật sự rất gượng gạo.
Nhưng bây giờ thì khác, những tương tác vô tình hay cố ý giữa hai người đều không giống như của ông chủ và một nhân viên bình thường...
Bà Hải Đường - mẹ của Đường Hạo cũng nhận ra điểm này, trong lòng không khỏi phấn khởi.
Đã nửa năm kể từ lần cuối Đường Hạo chịu đi xem mắt, cả gia đình chỉ có mỗi một đứa con trai là nó nhưng đến bây giờ vẫn không chịu kết hôn sinh con gì cả.
Bà ép Đường Hạo tìm bạn gái rất nhiều lần rồi, thời gian trước, bà sợ tiếp tục ép buộc sẽ phản tác dụng nên tạm dừng.
Biết tin Thẩm Khiết trở về, bà mừng rỡ, vội vàng hẹn cả hai ra gặp mặt để ăn một bữa cơm, sẵn tiện giúp chúng nó hàn gắn, nào ngờ lại nhận được niềm vui bất ngờ là Lâm Nhã.
Bà quay sang nhìn Thẩm Khiết, ngượng ngùng nói mấy câu xin lỗi rồi mới hỏi thiếu nữ xinh đẹp đối diện:
“Con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ, hai mươi hai.”
“Trẻ thế sao? Con thích Hạo nhà bác ở điểm nào vậy?”
Bà đúng là không quan tâm tới những thứ như học vấn, gia thế gì đó, chỉ hỏi tuổi của Lâm Nhã, sau đó đi thẳng vào chuyện tình cảm của hai người luôn.
Lâm Nhã không dám nói bừa, nhìn Đường Hạo quan sát rồi thật lòng nhận xét:
“Chắc là vì… anh ấy đẹp trai.
Hơn nữa rất có chí cầu tiến.
Tuy bình thường trông rất khó gần nhưng thật ra cũng không như lời đồn, là một người không tồi.”
Mẹ của Đường Hạo nghe xong cười híp cả mắt, mặc dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng da thịt bảo dưỡng quá tốt, trông như chị gái của anh vậy.
Bà gật đầu tỏ vẻ thích thú:
“Nghe nói con là thư ký mới của Đường Hạo, xem ra con rất hiểu thằng bé.”
Bà và Lâm Nhã nói qua nói lại, vừa cười vừa bàn tán về Đường Hạo.
Người đàn ông trong cuộc thì không thể hiện cảm xúc gì nhiều, chỉ ngồi ở đó nghe bọn họ trò chuyện.
Anh tự hỏi bản thân rất khó gần ư? Rõ ràng biểu hiện ngày thường của anh được xem là nghiêm túc và trưởng thành, bên ngoài lại đồn đãi thành cái gì rồi, thật là…
Bốn người một bàn, nhưng Thẩm Khiết cảm giác bản thân có chút lạc lõng vì cô là người duy nhất không thể chen vào khi Hải Đường và Lâm Nhã trò chuyện.
Vốn dĩ nếu không có Lâm Nhã thì cô sẽ trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng đáng tiếc...
Mẹ của Đường Hạo tinh ý phát hiện ra biểu cảm không vui của Thẩm Khiết, cảm giác hơi có lỗi với con bé, nhưng dù sao lâu lắm rồi mới thấy con trai yêu đương trở lại nên nhanh chóng đặt toàn bộ sự quan tâm của mình lên người của Lâm Nhã.
Bà hỏi cô định bao giờ thì cưới, làm cô phải dùng chân đụng đụng vào bắp chân Đường Hạo cầu cứu.
Anh uống một chút nước, liếc mắt nhìn Lâm Nhã rồi nói:
“Mẹ đừng hỏi chuyện cưới, cô ấy còn rất nhỏ, vẫn chưa phải lúc.”
Thẩm Khiết lúc này mới lên tiếng, cười hỏi:
“Hai người yêu nhau từ khi nào vậy? Anh giấu kỹ thật đấy.”
Đường Hạo không mặn không nhạt đáp:
“Gần đây thôi.”
Anh không hiểu người phụ nữ này nghĩ gì, trước kia cả hai đều thống nhất sẽ chia tay vì bọn họ không muốn yêu xa.
Bọn họ thay qua không ít người yêu, có một lần, cô từng nói hy vọng mai sau họ sẽ không quay lại, bây giờ muốn đổi ý sao?
Hải Đường rất vui vì Đường Hạo có bạn gái, nhưng mỗi lần bà đề cập chuyện cưới xin, thái độ của anh lại có chút gay gắt làm bà bắt đầu nghi ngờ.
Bà nắm tay của Lâm Nhã, nhẹ nhàng khuyên bảo:
“Lâm Nhã này, con đã hai mươi hai rồi, cũng nói rất thích người như con trai bác, sao lại không muốn kết hôn vậy? Con cảm thấy bản thân còn quá trẻ sao?”
Lâm Nhã ngượng ngùng nhìn bà:
“Vâng, con nghĩ cần thêm chút thời gian nữa, dù sao thì chuyện tình cảm không thể vội vàng được.”
Cô thật sự sắp không xong rồi, mẹ của Đường Hạo nhiệt tình vượt xa sức tưởng tượng của cô, lại còn tỏ ra vô cùng thân thiết.
Trông ánh mắt lấp lánh của bà khi nhìn cô giống như đang chuẩn bị đóng gói mang cô về Đường gia vậy! Cái này không được đâu, bác gái!
Nghe Lâm Nhã từ chối khéo việc kết hôn sớm, bà chép miệng:
“Nhưng mà con trai bác rất đào hoa, ngộ nhỡ con để vụt mất nó thì làm sao đây? Không phải bác khen nó, nhưng người như nó thật sự rất khó tìm đó.”
Chẳng biết là bà đang khen Đường Hạo xuất sắc hay đang bôi xấu anh là tên lăng nhăng nữa.
Lâm Nhã dở khóc dở cười, không biết phải làm sao.
Lúc này, phục vụ mang lên một vài món ăn khai vị, cả bốn người đều đồng thời im lặng, không nhắc đến chuyện cưới xin nữa.
Mẹ Đường Hạo đốc thúc:
“Các con cứ tự nhiên đi, Đường Hạo và Lâm Nhã nếu no rồi thì không cần ăn nhiều, ăn một chút là được.”
Lâm Nhã nghe lời, ngoan ngoãn ăn thử một vài thứ, rất không khéo là trước khi cô đến nơi này thì đã uống qua không ít bia rượu, bao tử hơi đầy.
Món khai vị trên bàn lại có mùi rau cô không thích, vừa mới hớp một miếng, cô lập tức buông đũa và che miệng nôn khan.
Chỉ là một hành động vô tình của cô lại làm cả ba người trên bàn ăn sững sờ quay sang.
Đường Hạo chợt nhớ đến đêm anh bị trúng thuốc, bởi vì quá gấp mà không kịp nghĩ ngợi gì đã hỏi ngay:
“Đêm đó cô không uống thuốc tránh thai?”
Không hỏi thì tốt, vừa hỏi ra lập tức biến khuôn mặt của Thẩm Khiết thành màu đen u ám.
Hải Đường thì ban đầu phản ứng không kịp, nhưng nghe hiểu được giữa bọn họ đã phát sinh chuyện kia rồi thì trong lòng như là nở hoa.
Con dâu tương lai của bà có thai rồi? Đúng là miếng tránh trên trời rơi xuống! Bây giờ không cưới cũng phải cưới! Bà đã chờ ngày bế cháu quá lâu rồi, lâu đến mức gấp thay cho Đường Hạo!