Nửa ngày ở trên công ty quây quần xong, Đường Hạo gọi Lâm Nhã ra ngoài cùng anh.
Cô vừa đi phía sau vừa lẩm bẩm, trong những bộ váy mà cô mang đến không có bộ nào lọt được vào mắt xanh của sếp cả, gu thẩm mỹ của anh hình như hơi khác người.
Hoặc là… anh đang chê mấy bộ đồ của cô không đủ đắt tiền?
Suy nghĩ của người giàu và người nghèo thật sự không thể đem lên bàn cân được.
Đối với Lâm Nhã thì quần áo đẹp, giá cũng tầm trung là được rồi.
Nhưng đối với người coi trọng mặt mũi như Đường Hạo thì bên cạnh vấn đề thẩm mỹ, giá trị của bộ quần áo cũng không thể quá thấp.
Vậy nên, Lâm Nhã được sếp mua cho một bộ váy đuôi cá màu tím lịm vô cùng sang trọng để đi dự tiệc.
Bộ váy có giá trị bằng một tháng tiền lương của cô.
Điều đặc biệt gây bất ngờ cho cô là, cái váy này là cô tự chi tiền ra trả.
Cầm “món quà” mà Đường Hạo dùng nửa tiếng để chọn lựa và tặng cho mình, Lâm Nhã muốn rơi nước mắt.
Đêm sinh nhật của Lý tiểu thư, cô theo lời anh trang điểm đậm hơn bình thường một chút, sau đó uốn cong tóc rồi mang vòng cổ ngọc trai mà sếp cho (mượn) vào.
Trong bữa tiệc sinh nhật hoành tráng lần này, có hai sự tồn tại mà Lâm Nhã không được trêu vào.
Thứ nhất, Cố Hoành - cha của Cố Thiên, người đàn ông vô cùng quyền lực ở thành phố của bọn họ.
Thứ hai, Lý Thất - chủ nhân của bữa tiệc lần này.
Chỉ cần Lý Thất vui vẻ, hài lòng với món quà mà bọn họ tặng, vậy sau này con đường làm ăn của Đường Hạo sẽ suôn sẻ hơn.
Kiếp trước, vì lấy thông tin cho Trần Chính Hào mà Lâm Nhã đã phải đi theo Lý Thất một đoạn thời gian dài để làm chân chạy vặt, bị bắt nạt, bị sỉ nhục không ít.
Cuối cùng, cô vô tình biết được Lý tiểu thư rất thích trang sức, đặc biệt là các loại ngọc thạch quý hiếm mẫu mã giới hạn.
Cũng nhờ món quà hợp ý của Lý Thất mà Trần Chính Hào đã từng được Lý gia ưu ái, tiền đồ trở nên rộng mở hơn.
Lần này không có sự giúp đỡ của cô, không biết anh ta định làm thế nào để bò lên trên cây cổ thụ Lý gia?
Đang nghĩ tới đó, Đường Hạo ở phía trước đột nhiên lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Thư ký Lâm, tới rồi.”
Thấy Đường Hạo mở cửa bước xuống, Lâm Nhã ôm hộp quà lên tay, mỉm cười theo sát phía sau.
Bọn họ vừa xuất hiện liền có người cung kính đến nhận chìa khóa và đi đỗ xe hộ.
Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng quanh quẩn trong sảnh lớn, đèn điện giăng ngoài khách sạn sáng lấp lánh, kẻ ra người vào không ngớt.
Lâm Nhã quay đầu, nhìn thấy một loạt siêu xe lần lượt dừng lại trước cổng, có đủ loại màu sắc và kiểu dáng, như là đại hội đua xe vậy.
Lối đi trải thảm đỏ bằng nhung, kéo dài từ bậc cầu thang dưới cùng cho đến tận cửa chính của khách sạn.
Người xung quanh ngoái đầu nhìn về phía Đường Hạo, đều là ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái.
Có thể anh không phải là người giàu nhất ở nơi này, có quyền uy nhất nơi này, nhưng là người trẻ nhất có được sự nghiệp và tài sản mà bao nhiêu kẻ thèm thuồng.
Cô gái bên cạnh anh luôn bước chậm nửa nhịp, không dám đi lên phía trước, hẳn là địa vị thấp hơn anh nhiều.
Khoác lên mình bộ váy tím sang trọng và quyến rũ, cũng giống như sếp của mình, cô lọt vào tầm ngắm của các vị khách thượng lưu, đặc biệt là các công tử con nhà giàu.
Một đám người trong góc thấy Đường Hạo bước tới cùng Lâm Nhã, đột nhiên ồn ào bàn luận.
“Ôi, đây không phải là người mà Cố thiếu gia theo đuổi à?”
“Nghe nói hôm qua đến tận cửa đón người ta mà người ta không chịu đấy.
Thì ra là do có ông chủ ngon hơn Cố Thiên nhiều.
Ha hả.”
Cố Thiên đen mặt nhìn đám bạn, lại nhìn Lâm Nhã dịu dàng thùy mị đi bên cạnh Đường Hạo, tay siết chặt lấy ly rượu vang rồi đặt mạnh xuống bàn.
Lạch cạch.
Đồ trên bàn tiệc hơi lung lay nhè nhẹ, làm đám bạn ngậm hết miệng vào.
Mặc dù bình thường chơi chung rất hay xỉa xói móc mỉa nhau, nhưng Cố Thiên được các thiếu gia nhà giàu ngầm công nhận là kẻ đáng sợ nhất, không thể chọc vào.
Bởi vì bố của cậu ta thật sự giàu lắm, cho nên cậu ta có ăn chơi trác táng hay vô dụng đi chăng nữa cũng không ai dám chê bai.
Cố Thiên mặc một bộ vest đen ôm lấy thân thể cao lớn, khuôn mặt tuy còn nhiều nét có chút trẻ con nhưng vẫn không giấu được vẻ tuấn tú.
So với Đường Hạo thì cậu chỉ nhỏ hơn bốn tuổi, vậy mà khí chất hoàn toàn bất đồng, tựa như một người đàn ông thành đạt với một tên nhóc ham chơi.
Nghĩ đến Lâm Nhã liên tục tìm cách trốn tránh mình, Cố Thiên thật sự nổi giận.
Chỉ thấy Cố Thiên đứng lên, mang khuôn mặt phủ đầy mây đen của mình đi về phía Lâm Nhã.
Nhưng giữa đường lại bị bạn bè kéo tay, cậu không vui quay mặt sang nhìn tên chán sống kia, nói:
“Làm gì?”
“Người ta đi dự tiệc, cậu định tới đó gây chuyện à? Đừng quên hôm nay là sinh nhật của Lý Thất.”
Nghe tới đây, Cố Thiên mới bình tĩnh lại một chút, suy cho cùng cậu cũng chỉ là khách, nơi này không phải Thiên Tinh.
Lâm Nhã vừa vào khách sạn đã đưa mắt quan sát một lượt, tất nhiên cũng chú ý tới đám người ồn ào trong góc.
Thấy Cố Thiên tức giận đùng đùng định tới tìm cô, cô không khỏi buồn bực, may mà đám bạn của cậu ta còn biết điều.
Hôm nay cô muốn đi tìm mối làm ăn cho Đường Hạo, không phải tới tạo drama.
Vừa mới nghĩ đến đó, Lâm Nhã đột nhiên nheo mắt lại, cũng mặc kệ Đường Hạo ở bên cạnh đang chào hỏi khách khứa mà đi nhanh về một hướng.
Cô vừa nhìn lướt qua thấy bóng dáng của em gái mình! Lâm Ngọc sao lại ở nơi này?
Cô tìm vị trí trống trải hơn để nhìn sang bàn tiệc bên trái, quả thật tìm thấy em gái của mình đang đứng nói cười với một người đàn ông.
Bọn họ đứng cạnh nhau trông vô cùng hòa hợp, nam tuấn tú lịch sự, nữ xinh đẹp dịu dàng.
Hô hấp của Lâm Nhã đình chỉ, tay cầm hộp quà cứng đờ ra.
Vì biết Lâm Ngọc quen biết Trần Chính Hào là thông qua mình, kiếp này cô cố ý không va chạm với anh ta, thay đổi sự kiện quan trọng ấy.
Nhưng cuối cùng, vẫn không thể ngăn cản hai người họ trở thành một đôi!
Lâm Nhã đột nhiên có cảm giác bởi vì kiếp này cô tránh khỏi Trần Chính Hào, nên Lâm Ngọc mới thay thế vị trí vốn có của cô, trở thành bạn gái anh ta.
Chẳng qua, không biết tên khốn nạn kia có đối xử tệ bạc với em gái cô như cái cách mà anh ta đối xử với cô hay không?