Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc

Chương 2




Thẩm Nhã Hinh ủ rũ ngồi ở phòng trà nước nhìn cái máy pha cà phê đang bãi công ở trước mặt.

Cô thế nào cũng biết là bản thân mình không được chào đón mà, cô là bị điều từ phía trên xuống, có đặt ở chỗ nào đi nữa thì cũng sẽ không ai thích, nói chi lúc lần đầu gặp mặt cô đã khiến mọi người cô gây ra một hiểu lằm lớn, khiến bữa tiệc sinh nhật mà họ chuẩn bị cả buổi trời bọ uổng cô vô ích, ngay cả cô cũng không kiếm được cái cớ để mọi người thích mình mà!

Đều tại Tổng giám đốc cả, rõ ràng biết cô rất tệ về mặt phân biệt phương hướng, lúc chỉ cho cô biết vị trí của thang máy lại không nói trái phải mà cứ chỉ bằng hướng đông hướng tây thì làm sao mà cô phân biệt được cơ chứ? Hai bên hành lang, một bên là thang máy công cộng, một bên là thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, mà bên trên ngay cả cái bảng cũng không có, dù cô có đi sai thì cũng đâu có biết đâu!

Nghĩ đến thái độ xa lánh lạnh nhạt của Thư ký trưởng Tống Kiến Đông, cảm giác thất bại lại trỗi dậy trong lòng cô, thật ra trong mấy ngày nay, ông ấy là người duy nhất không ăn hiếp cô rồi, những người khác không phải sai khiến cô này nọ thì là ở trước mặt cô nói bóng nói gió, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe! Còn có người hỏi thẳng cô rằng hoàn cảnh ở đây có phải là không tốt bằng bên Tổng bộ không nữa chứ! Rồi còn cười giả tạo mà nói thật là uất ức cho cô rồi!

Thẩm Nhã Hinh cảm thấy hình như mọi người có hiểu lằm gì đó, họ thường hay túm tụm lại bàn luận xôn xao với nhau, nhưng khi cô đi ngang qua lại lập tức thảo luận về thời tiết khí hậu, trời ạ, rốt cuộc cô nên làm gì mới có thể được mọi người tiếp nhận đây? Cô cũng không biết đến khi nào cô mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt mà Tổng giám đốc giao cho cô nữa, không chừng phải tốn rất nhiều thời gian đây, cô không muốn bị người ta xa lánh như vậy mãi đâu.

Thẩm Nhã Hinh nhìn cái máy pha cà phê mà khóc không ra nước mắt, hôm nay vừa mới tới công ty thì cô thư ký lão làng nhất liền kêu cô giúp mọi người pha cà phê, cô vừa đặt đồ xuống liền bay đến phòng trà nước, không ngờ vừa định xay hạt cà phê thì cái máy liền bãi công, có làm thế nào cũng không khởi động được.

“Máy pha cà phê đại nhân ơi, làm ơn ngài cho chút mặt mũi đi, đừng có ngay cả ngài cũng ăn hiếp tôi chứ?” Thẩm Nhã Hinh tự lảm nhảm một mình, thử lấy tay đập đập cái máy pha cà phê.

Cái mà cô học là chuyên ngành thư ký chứ có phải ngành sửa chữa máy móc đâu, nhưng nếu cô cứ thế mà đi ra nói máy pha cà phê hư rồi, không thể pha được….. cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, không chừng cô lại thêm cái tội làm hư máy pha cà phê nữa đấy.

Haizzz, cô thật xui xẻo mà, sao cô lại xui xẻo như thế chứ?

“Nếu cô muốn đập, thì đập tường sẽ nhanh hơn đấy.” Giọng nam đầy chế giễu từ phía sau truyền đến là cho Thẩm Nhã Hinh hết cả hồn, đầu cô ‘boong’ một cái đập và máy pha cà phê.

Thẩm Nhã Hinh không cần quay đầu nhìn cũng biết người đến là ai, cực hạn của sự xui xẻo chính là gặp phải anh ta đấy, mấy hôm nay cứ hễ là công việc liên quan đến Mạnh Dục Thành, bất kể là vận chuyển hay sắp xếp tư liệu, đều có thể xảy ra tình trạng không tưởng tượng nổi.

Chẳng hạn như kho lưu trữ dữ liệu bị mất điện khiến cô kẹt ở bên trong, hoặc đang ôm cơm hộp đi ngang qua anh xém nữa bị đổ, các việc ngoài ý muốn xảy ra nhiều đến nổi cô phải nghi ngờ có phải cô đã bị trúng lời nguyền hay không, ví dụ như bây giờ, anh chỉ nói có một câu mà khiến cô bị cụng đầu, tuy là không đau, nhưng lại khiến người ta rất khó chịu.

“Chào Tổng giám đốc.” Thẩm Nhã Hinh giận như không dám nói, chỉ tùy tiện gật đầu chào hỏi rồi định quay người chuồng đi, cô không muốn phải ở chung một không gian với anh đâu, có ai biết được sẽ xảy ra sự cố gì chứ.

“Cô muốn pha cà phê?”

“Ừm, nhưng máy pha cà phê hư rồi, để tôi đi kiếm người sửa.”

“À, máy pha cà phê này cũng hư được hai năm rồi, nếu cô có thể sửa được thì cũng thành kỳ tích đấy.” Anh nói với vẻ như không liên quan gì đến mình vậy.

“Cái gì? Thế tại sao…..” Có gì mà lạ nữa cơ chứ, cô cũng cảm thấy kỳ kỳ rồi, bình thường mọi người đều uống trà, tự nhiên hôm nay lại kêu cô đi pha cà phê! Rõ ràng là muốn xem trò cười của cô đây mà.

“Tôi rốt cuộc làm sai cái gì rồi chứ?” Mọi uất ất mà mình phải chịu trong mấy ngày nay cuối cùng cũng bộc phát, Thẩm Nhã Hinh hất mặt lên căm giận hỏi.

“Đối với một số người, nhẫn nại chịu đựng không phải là cách giải quyết vấn đề, cô cứ chịu đựng mãi sẽ khiến ta lầm tưởng là yếu đuối.” Mạnh Dục Thành nhàn nhạt nói.

Vốn dĩ anh đến phòng trà nước chẳng phải là do trùng hợp, lúc nãy anh qua hành lang thì nghe vài cô thư ký đang lí nhí nói chuyện với nhau, anh đó giờ cũng chẳng bao giờ quan tấm đến mấy lời bà tám của các cô thư ký, nhưng anh lại nghe thấy tên từ miệng bọn họ thì lập tức dừng lại.

“Ê, cô ta quả thật ngoan ngoãn chạy đi pha cà phê rồi à?”

“Đúng vậy, tôi thấy cô ấy cứ đi qua đi lại mà nhìn cái máy pha cà phê, có vẻ như muốn khóc tới nơi vậy, thật là mắc cười quá đi.”

“Ha ha ha, chị cũng thật xấu tính quá đó, mà sao bỗng dưng lại nghĩ đến dùng cái máy đó để chỉnh cô ta thế?”

“Thì lúc ở phòng trà nước pha trà tự nhiên thấy cái máy đó nên chợt lóe lên cái ý tưởng này đó mà!”

“Nếu lỡ cô ta như chó ngáp phải ruồi mà kím người sửa được cái máy đó thì sao?”

“Sợ gì, Tổng giám đốc ghét nhất là mùi cà phê, nếu cô ta mà sửa được thiệt thì mới là xui xẻo kia.”

“Nói cũng đúng, ha ha ha …”

“Được rồi được rồi, mau đi làm việc đi, lỡ mà thư ký Tống thấy là lại bị mắng nữa!”

Chỉ vài câu nói ngắn ngủi cũng đủ để Mạnh Dục Thành đoán được đầu đuôi sự việc, bởi vì anh không thích mùi cà phê, nên sau khi máy pha cà phê ở phòng trà nước bị hư cũng chẳng ai dám đề nghị kêu người tới sửa, cứ để đó làm kiểng mà thôi, chuyện tất cả mọi người ai cũng biết, chỉ duy nhất cô gái Thẩm Nhã Hinh vừa đến là không biết, cô nhất định là không dám nhờ những đồng nghiệp không được thân thiện đó giúp đỡ nên mới ở đây sốt ruột một mình.

Những thư ký và trợ lý bây giờ đa số là nhân viên lão làng, đều là những người đã từng bị những cô ‘thư ký’ mà Tổng giám đốc đưa đến làm phiền đến không thể chịu đựng nổi, nên Mạnh Dục Thành có thể hiểu được sự phản cảm và bài xích Thẩm Nhã Hinh của mọi người, suy nghĩ ban đầu của anh cũng thế thôi!

Nhưng sau vài ngày quan sát thì thấy Thẩm Nhã Hinh luôn âm thầm chịu đựng mọi sự làm khó của mọi người, lúc nào cũng nhanh nhẹn lanh lợi mà hoàn thành tốt công việc được giao,ngay cả những việc xảy ra ngoài ý muốn đó đa phần đều không phải lỗi của cô, những cái khác tạm thời không nói đến, sự việc mất điện ở phòng lưu trữ dữ liệu anh đã cho người đi điều tra xem xét, vấn đề là do cầu dao điện đã quá cũ, chỉ đơn thuần do sự sơ suất trong công việc kiểm tra an toàn mà thôi.

Anh trước giờ đều không nhúng tay vào giải quyết những mâu thuẫn nhỏ của nhân viên mình, ở đâu cũng có phép tắt riêng của cơ, chốn công sở cũng vậy, nếu ngay cả áp lực nho nhỏ về mối quan hệ đồng nghiệp mà cũng không xử lý được tốt thì làm sao có thể ở lại tầng lầu có trách nhiệm lớn nhất trong công ty?

Sự kiên trì thường ngày của Mạnh Dục Thành đều bị cô gái đang ‘cô đơn’ ngồi một mình trong tròng trà nước làm cho tan rã, thôi, về việc công thì cô ấy vốn không đáng bị đối xử như thế, còn về tư… Văn Diệp Nhiên đã đưa tin tất đầu tiên về cho anh, cô quả thật là con gái của bạn thân mẹ anh, anh vẫn là nên quan tâm chăm sóc cho cô một chút. Sự kiên trì thường ngày của Mạnh Dục Thành đều bị cô gái đang ‘cô đơn’ ngồi một mình trong tròng trà nước làm cho tan rã, thôi, về việc công thì cô ấy vốn không đáng bị đối xử như thế, còn về tư… Văn Diệp Nhiên đã đưa tin tức đầu tiên về cho anh, cô quả thật là con gái của bạn thân mẹ anh, anh vẫn là nên quan tâm chăm sóc cho cô một chút.

Thẩm Nhã Hinh bỗng cảm thấy có chút mờ mịt, anh là đang an ủi cô hay cổ vũ cô thế? Cô không tin là anh sẽ tốt bụng như vậy, quay lưng lại chùi nước mắt rồi nhỏ giọng nói: “Nếu Tổng giám đốc muống uống cà phê thì tôi xuống lầu mua dùm anh vậy.”

Nhận ra cô không hề nghe lọt chữ nào hết khiến Mạnh Dục Thành hừ lạnh: “Không ai nói cho cô biết là tôi ghét mùi cà phê sao?”

“Hả?” Cô ngơ ngác nhìn anh, anh ghét mùi cà phê sao? Thế sao chị thư ký đó còn dặn cô phải chọn một ly thơm ngon nhất cho Tổng giám đốc…

“Nên cái máy đã hư hai năm rồi mà vẫn chưa có người đến sửa, bởi vì không ai ngốc đến mức đó.” Mạnh Dục Thành lơ đi cảm giác kỳ lạ trong lòng, cố gắng giúp cô thấy được sự thật. d*đ*l*q*đ

Nhìn lý lịch của cô thì cũng đủ biết cô chưa từng trải qua sóng gió to lớn nào cả, vừa tốt nghiệp liền cực kỳ thuận lợi mà vào được tổng công ty làm việc, với cái tính ngơ ngác đơn thuần lại hoạt bát đáng yêu của cô, rồi lại cộng thêm quan hệ của mẹ cô nữa, nhất định là lúc ở tổng công ty cô luôn được ông cha già của anh quan tâm bảo vệ hết mình rồi.

Thẩm Nhã Hinh chưa kịp xoay người lại thì nước mắt đã tuôn rơi ào ào, cô không phải là chưa từng chịu đựng sự ức hiếp của đồng nghiệp, lúc mới đến tổng công ty cũng có người luôn nói này nói nọ phía sau cô, thậm chí còn có người nghi ngờ cô là con riêng của Tổng giám đốc nữa, nhưng những ý thù địch đó đều bị cô dùng bản tính hòa đồng của mình hóa giải, nhưng lần này không hiểu tại sao giữa cô và mọi người lại có một khoảng cách quá lớn, cô có cố gắng cỡ nào cũng không thể bước qua được cái lỗ hổng đó.

“Tôi ngốc lắm đúng không?” Dù sao thì cũng đã khóc rồi, nên cô cũng chẳng thèm che giấu nữa, người muốn xe trò hề của cô đâu có ít, giờ có thêm một người nữa thì cũng chẳng sao.

“Cũng không đến nỗi quá ngốc, ít ra còn biết tự kiểm điểm lại mình cơ mà.” Mấy giọt nước mắt trên mặt cô thật chướng mắt, Mạnh Dục Thành không nhịn được giơ tay giúp cô lau đi, có lẽ đả kích mà cô đang chịu đựng quá lớn nên không hề phản đối hành động vượt quá mức của anh.

“Tôi chỉ là muốn hòa hợp với mọi người chút thôi, làm nhiều một chút cũng không sao, nhưng….” d()đ()l()q()đ Thẩm Nhã Hinh không nói tiếp nữa, chỉ đứng đó cắn chặt môi mình để không khóc nấc thành tiếng.

“Khóc gì chứ?” Nước mắt càng lau càng nhiều, Mạnh Dục Thành trực tiếp nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mặt anh: “Chỉ có tí chuyện nhỏ này mà cũng khóc, cô rốt cuộc học được cái gì ở tổng công ty vậy?” Trên cặp lông mi cong dài vẫn còn động những giọt nước long lanh, Thẩm Nhã Hinh giật mình chớp chớp mắt, không thể không nhìn thẳng vào mắt anh, tay anh khá dùng sức nên cô nhất thời bị nhốt giữa anh vào bức tường phía sau lưng, không nhúc nhích được.

“Tôi chỉ là muốn hòa hợp được với tất cả mọi người mà thôi.”

“Việc nên làm thì đừng có làm biếng, việc nên từ chối làm thì đừng có nhận, đừng để người ta cho rằng Tổng giám đốc đã đưa một cô thư ký vô dụng đến đây.” Ngữ khí của Mạnh Dục Thành lãm đạm mà bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang run động vì đứng quá gần với cô.

Cánh môi cô bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, lại bị hành động cắn môi của cô lúc nãy mà đỏ chót lên, trông rất kiều diễm ướt át, anh không tự chủ mà dùng ngón tay vuốt nhẹ cánh môi cô, cảm giác mềm mịn đến không tả nổi.

Thẩm Nhã Hinh bị hành động của anh làm cho đứng hình, tư thế của anh quá mức cường ngạnh, cô bị vây ở cái không gian nhỏ mà anh tạo ra, hít ra thở vào đều nồng đậm mùi vị riêng của anh, cặp mắt anh đen lấy lấp lánh một thứ cảm xúc mà cô nhìn không hiểu.

“Tôi không phải đồ vô dụng.” Cô chỉ có thể phản kháng theo bản năng, âm thanh yếu ớt như là đang than thở, sao anh lại đứng gần cô như thế chứ? Đáng lẽ cô phải đẩy anh ra mới đúng.

“Thế thì hãy chứng minh cho tôi xem.” Anh như là không nỡ buông tay vậy, đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve cánh môi hồng nhuận của cô.

Được thôi, anh thừa nhận cô quả thật có một sức hút đặt biệt với anh, nếu không thì sao anh lại giống như một cấp trên không đứng đắn, ở trong phòng trà nước quấy rối nhân viên của mình chứ?

Sự xuất hiện của cô dễ dàng phá vỡ nhiều điều lệ mà anh đã kiên trì tuân theo bấy lâu nay, đây mà ma phép gì sao? Bởi vì anh đã từ chối quá nhiều phụ nữ, ông trời nhìn không lọt mắt mắt, quyết định trừng phạt anh?

Mạnh Dục nghĩ rằng e là chỉ có lý do này mới tạm thời thuyết phục được anh, thật là không công bằng mà, anh đã động lòng rồi, nhưng trong ánh mắt của cô chỉ có sự vô lực và hoảng sợ, anh không nên dọa sợ cô, anh dư thời gian và thủ đoạn nên cũng chẳng sợ cô sẽ chạy mất.

Mạnh Dục Thành thản nhiên thu tay về, bình tĩnh như là chưa xảy ra chuyện gì cả, nếu đã làm rõ suy nghĩ của mình rồi thì tiếp theo sẽ là thực hiện từng bước theo kế hoạch đã được đặt ra, để cô rơi vào cái bẫy ngọt ngào mà anh đặt sẵn, gấp gì chứ, niềm vui đuổi bắt phải từ từ mà hưởng thụ.

Đón lấy ánh mắt mông lung mù mờ của cô gái nhỏ trước mặt, anh vui vẻ tuyên bố vận mệnh tương lai của cô: “Từ hôm nay trở đi, cô dọn đến ngồi trong phòng Tổng giám đốc, ngoài ra, pha ly trà cho tôi.”

Haizzz….. đây không biết đã lần thở dài thứ mấy của Thẩm Nhã Hinh trên chiếc ghế da êm ái , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao cô lại từ một người chạy vặt luôn bị mọi người ăn hiếp bổng nhiên trở thành thư ký riêng của Tổng giám đốc vậy? Sự chênh lệch này quá lớn, cô nhất thời chưa thể thích ứng được.

Chỗ ngồi mà lúc trước thư ký Tống phân cho cô quá nhỏ, chiếc đèn trên cái bàn đó còn lúc tắt lúc mở chớp chớp liên tục, bây giờ…. Cô nhìn một quanh một vòng, phòng làm việc Tổng giám đốc vốn được chia làm ba gian, bên trong cùng là phòng nghỉ riêng, ở giữa là phòng làm việc hằng ngày, còn ngoài cùng chính là phòng tiếp khách mà cô đang ngồi đây.

Rất rõ ràng là nơi này chưa từng có thư ký nào được ngồi cả, bởi vì cô tận mắt chứng khiến thư ký Tống vừa mang vẻ mặt không thể tin nổi vừa đứng chỉ huy người ta đem cái bàn làm việc chiếc ghế da mới toanh đến, cô vốn không muốn lấy chiếc ghế da khoa trương như vậy, nhưng khi chạy đi kiếm Mạnh Dục Thành xin đổi lại chiếc ghế nhỏ hơn thì anh chỉ quăng cho cô ánh mắt ‘Im miệng, mau chóng ngoan ngoãn đi làm việc’ cô liền không dám nhắc đến lần thứ hai nữa, im lặng cam chịu mà ngồi lên chiếc ghế xa hoa thứ ba của công ty.

Trong công ty, chiếc ghế của Tổng giám đốc đang ngồi hiển nhiên sẽ là chiếc ghế xa hoa xa xỉ nhất, cô cũng vừa mới biết được thì ra ghế da cũng có loại sánh ngang được với giá của một chiếc xe hơi!

Xếp thứ hai thì chính là chiếc ghế của Tống Kiến Đông, sau khi biết được tin này thì cô không khỏi nhìn ông ta với cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là không thể dựa vào bề ngoài để đánh giá người khác, nếu không với năng lực của ông ấy mà muốn chỉnh đốn cô thì dễ như trở bàn tay, nhưng trên thực tế thì ngoài việc phân cho cô một chỗ ngồi tệ hết chỗ nói thì ông ấy cũng chưa hề đưa ra đề nghị không hợp lý nào với cô cả, mà ông ấy còn lặng lẽ giúp đỡ cô vào lúc cô bị mọi người ăn hiếp nữa.

Cô không phải là chưa từng học qua môn tâm lý học, cho dù lúc học môn này thì đa số thời gian cô đều nằm dài trên mặt bàn mà chảy miếng, nhưng ý nghĩa của chiếc ghế ngồi thì cô vẫn còn nhớ, nhưng tại sao Mạnh Dục Thành lại đưa cô vào phòng Tổng giám đốc ngồi và còn cho cô ngồi trên một chiếc như thế chứ?

Thẩm Nhã Hinh thật không thể đoán được rốt cuộc Mạnh Dục Thành đang suy nghĩ cái gì nữa, nếu nói anh thích cô nên cố ý chuyển cô đến ngồi chỗ gần anh hơn để tiện xuống tay, nhưng cũng đã mấy ngày rồi, sao lại không có động tĩnh gì hết! Vả Lại cô cũng đâu phải loại con gái có vẻ đẹp tuyệt trần gì đâu, so với những cô thư ký bên ngoài thì cùng lắm cô chỉ thuộc hàng thanh tú mà thôi.

Thở dài mở cuốn số ghi chép mà cô thường xuyên mang bên người ra, đặt bút viết ‘Không có tiếp xúc’ lên ô dành cho ngày hôm nay.

Thẩm Nhã Hinh nghĩ thầm, cô được chuyển đến ngồi tại phòng là việc Tổng giám đốc cũng tốt, như thế cô có thể quan sát tình hình của Mạnh Dục Thành đối với giới nữ, dù sao đi nữa thì vị trí cũ mà cô ngồi cách anh quá xa, thậm chí cô còn từng nghĩ đến chuyện có nên đem ống nhòm theo không nữa.

Nhưng cũng nữa tháng rồi, quyển sổ ghi chép của cô không phải ghi là ‘Không có tiếp xúc’ thì là ‘Tám về công việc’, một tí xíu thông tin có ích nào cũng chẳng tìm ra.

Không, cũng không hẳn…. hình ảnh tại phòng trà nước ngày hôm đó lại lần nữa trôi vào dòng suy nghĩ của Thẩm Nhã Hinh, làm cô lại lần nữa đỏ bừng cả mặt vì mắc cỡ, ngón tay mang cảm giác mát lạnh của anh chế trụ lại khả năng phản kháng của cô, anh dùng ngón cái vuốt ve đôi môi của cô, kêu cô hãy cố gắng chứng minh cho anh xem.

Rốt cuộc có nên đem chuyện lần đó báo cáo lại với Tổng giám đốc không đây? Có khi nào anh rất thường xuyên như vậy không ta? Ở nơi không người làm những hành động thân mật với thư ký nữ? Nhất định là không, anh ấy không phải loại người đó!

Bị suy nghĩ của bản thân làm cho rối rắm cả lên, Thẩm Nhã Hinh không thể ngăn mình đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, nếu hôm đó là người khác ở phòng trà nước, có phải anh ấy cũng sẽ như thế không? Dùng những lời nói lạnh nhạt để kích lệ cô ấy, rồi vuốt ve môi của cô ấy, thậm chí… thậm chí là hôn cô ấy? Bị suy nghĩ của bản thân làm cho rối rắm cả lên, Thẩm Nhã Hinh không thể ngăn mình đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, nếu hôm đó là người khác ở phòng trà nước, có phải anh ấy cũng sẽ như thế không? Dùng những lời nói lạnh nhạt để kích lệ cô ấy, rồi vuốt ve môi của cô ấy, thậm chí… thậm chí là hôn cô ấy?

Chỉ mới suy nghĩ thôi cô cũng đã có cảm giác như bị cái gì đó ép chặt lấy lồng ngực của mình vậy, khiến cô không thể hít thở được, vì để thoát khỏi cái cảm giác tồi tệ đó, Thẩm Nhã Hinh quyết định lôi một miếng vải ra rồi bắt đầu lau chùi phòng khách.

Tống Kiến Đông vừa đẩy cửa bước vào liền thấy cảm cô đang đứng trên chiếc bàn, cố gắng thò tay lau cho bằng được cái góc khuất trên nóc tủ.

“Cô đang làm gì thế? Mau leo xuống.” Ông cau mày xoay người lại, ông đứng ở vị trí này gần như có thể thấy được màu của chiếc quần lót cô đang mặc luôn rồi, là một người con gái sao lại không cẩn thận như vậy chứ?

“Tôi muốn chùi chỗ đó một tí, sắp xong rồi, dơ quá đi thôi!” Thẩm Nhã Hinh cố hết sức nhón chân lên, rốt cuộc là ai đã thiết kế cái tủ này thế? Nhiều chỗ điêu khắc như vậy, toàn dùng để chứa bụi không mà! Vả lại mấy người dọn vệ sinh thường ngày chỉ tùy tiện sau sơ bề mặt bên ngoài, chẳng thèm vệ sinh ở mấy chỗ khuất này gì hết.

Hành động của cô trông quá nguy hiểm, cứ như có thể té xuống vào bất cứ lúc nào vậy, Tống Kiến Tông khuyên cô xuống không được, chỉ đành bước gần chút phòng trường hợp cô té còn có thể đỡ được: “Công ty có người phụ trách làm vệ sinh, cô cần gì phải tự làm chứ?”

“Tôi muốn hoạt động gân cốt một chút xíu.” Dù cô có mặt dày cỡ nào đi nữa thì cũng không thể nói ra sự thật là vì muốn kiếm gì đó làm để bản thân không còn thời gian mà đi tưởng tượng cảnh hôn môi của Tổng giám đốc với người phụ nữ khác.

“Lầu năm có phòng Gym đấy.”

“Tôi ghét chảy mồ hôi mà!”

Tống Kiến Đông hết biết nói gì luôn, ông vốn chẳng thể hiểu được lối suy nghĩ của phụ nữ là như thế nào, nên thái độ của ông đối với phụ nữ lúc nào cũng là kính nhi viễn chi cả, đối với quyết định chuyển chỗ ngồi của Thẩm Nhã Hinh đến bên cạnh mình của Mạnh Dục Thành, ông cũng chỉ là thực hiện theo lời xếp chứ thực tế thì lại không hề tán thành tí nào.

Thực ra ông không ghét Thẩm Nhã Hinh, cô gái vẫn chưa trưởng thành này chẳng có tâm cơ gì cả, đơn thuần đến nỗi đáng yêu, lúc mới đầu ông tưởng cô cũng như những ả thư ký lúc trước nên mới sắp xếp chỗ ngồi tệ hại hết chỗ nói cho cô, sau này phát hiện ra cô không giống với họ, lúc đang định đổi một chỗ ngồi tốt hơn cho cô thì bỗng nhiên lại nhận được lệnh chuyển cô đến ngồi tại phòng làm việc của Tổng giám đốc!

“Làm ơn, có thể đỡ tôi một chút không? Tôi không vớ tới chỗ đó được.” Cái chỗ góc khuất đó thật khó chùi, cô phải vươn cả nửa người ra mới với tới nó được.

“Đừng chùi nữa, ở đó có ai nhìn thấy đâu.”

“Nhưng tôi nhìn thấy, trong đó dơ lắm.” Thẩm Nhã Hinh cứ nhất quyết đòi lau cho bằng được, rồi còn không thèm để ý mà thò tay hết cỡ ra luôn.

Tống Kiến Đông cản cô lại không kịp, vừa định chạy đến đỡ liền nghe Thẩm Nhã Hinh hét lớn rồi ngã xuống, thứ duy nhất ông có thể làm là ôm lấy cô để đề phòng xảy ra án mạng.

Thẩm Nhã Hinh bị dọa đến ngừng thở, mắt nhắm thật chặt không dám mở ra.

“Tôi có thể hỏi hai thư ký của tôi đang chơi trò gì trong phòng làm việc của tôi chứ?” Mạnh Dục Thành không ngờ lại thấy cảnh tượng trông có vẻ ướt át như thế trong phòng làm việc của mình, mà nhân vật chính lại là nhân viên đắc lực nhất cùng với người phụ nữa mình yêu! Giọng nói của anh lạnh lùng đến nỗi khiến người ta phát run.

Thẩm Nhã Hinh nhảy dựng lên giải thích: “Không không, tôi đang chùi nóc tủ, không cẩn thận bị ngã, cũng may có thư ký Tống tốt bụng đến đỡ tôi.”

“Ồ!” Mạnh Dục Thành nhướn mày, “Cũng may nhỉ.” Miệng thì nói may, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn ngược lại, “Còn chuyện gì nữa sao?” Câu này là anh nói với Tống Kiến Đông.

“Báo cáo của hôm nay tôi đặt trên bàn nhé.” Tống Kiến Đông đẩy đẩy chiếc mắt kính không gọng của mình, ánh mắt mang vẻ như ‘đã hiểu rồi’.

Thì ra là đang ghen, hèn chi, ông còn tưởng rằng Mạnh Dục Thành đã nghĩ ra biện pháp nào đó để đối phó với Tổng giám đốc nên mới chuyển Thẩm Nhã Hinh vào đây ngồi, xem ra là ông nghĩ quá sâu xa rồi, ai dè Thẩm Nhã Hinh được chuyển vào đây chỉ với một lý do đơn giản hết chỗ nói.

Thật đúng là chuyện lạ mà, Tổng giám đốc mà cũng có ngày thích con gái nhà người ta cơ đấy, Tống Kiến Đông lén nhìn Mạnh Dục Thành một cái, được thôi, nể tình cậu ta là trâu già gặp cỏ non thì ông sẽ không so đo nữa vậy.

Tông Kiến Đông rất săn sóc mà đóng chặt cửa lại, thuận tiện xua đuổi mọi người mau mau tan ca đi về, phòng trường hợp tí nữa có mưa to gió lớn bão bùng gì đó xảy ra mà bị mọi người thấy được thì cũng không nên, ông quả thật là một thư ký có trách nhiệm mà!

“Tôi không có.” Thẩm Nhã Hinh nhỏ giọng giải thích, thật kỳ lạ, cô mắc gì phải giải thích chứ? Cô có làm chuyện gì trái lương tâm đâu.

“Cô không có cái gì?” Mạnh Dục Thành cũng biết bản thân không có quyền lợi nào để mà nổi nóng cả, cô đối với anh mà nói chỉ là thư ký, còn anh đối với cô thì cũng chỉ là cấp trên, dưới góc độ này mà xem xét thì cho dù bây giờ cô có tuyên bố với mọi người cô sẽ gả cho Tống Kiến Đông thì anh cũng chỉ có thể mỉm cười thật tươi mà chúc phúc cho họ rồi còn phải tặng thêm một món quà kết hôn thật to nữa.

Nhưng cô đâu chỉ là thư ký, anh vốn đã cảm thấy bất mãn với cái khoảng cách việc công ra việc công giữa hai người rồi, lại càng bất mãn hơn với việc cô sà vào lòng người đàn ông khác ngoài anh, dù cho đó không phải là ý muốn của cô ấy.

Những văn kiện và vật dụng rơi đầy sàn, cùng với chiếc tủ đang lau dở dang, cộng thêm miếng dẻ lau dơ dơ trên mặt đất đều đủ để giải thích sự việc lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn, anh vừa bước vào thì cũng đoán ra rồi, nhưng cảm giác không vui vẫn không hề giảm đi, hình ảnh cô bị người đàn ông khác ôm lấy thật tồi tệ đến mức khiến anh muốn tiêu diệt người đó đi luôn, cho dù người đó vốn là nhân viên cấp dưới đắc lực của anh.

Cô vốn nên hoàn toàn thuộc về anh, người chăm sóc cô, bảo vệ cô chỉ có thể là anh.

“Tôi…. Nói chung là cái gì cũng không có.” Thẩm Nhã Hinh tức giận phừng phừng mà ngồi xổm xuống lượm từng thứ bị rơi trên sàn lên.

Thấy ghét, ánh mắt mà anh ấy nhìn cô cứ như vừa bắt gian tại trận vậy, có nhằm không trời? Nếu không phải tại cảm giác buồn bực vào mỗi lần nghĩ đến cảnh anh hôn môi với người khác thì cô cũng đâu cần mượn lý do quét dọn để mà ổn định cảm xúc của mình chứ?

“Cái gì cũng không có là cái gì?” Mạnh Dục Thành cố ý chọc tức cô, cảm giác nhin dáng vẻ tức giận của cô thật thú vị.

Bộ đồ màu đen hôm nay cô mặc có cùng kiểu dáng với bộ mà hôm cô đến trình diện báo danh, thật không phù hợp với vẻ mặt non nớt của cô tí nào, nhưng cũng có cái lợi của nó, cái váy ngắn ngủn cứ theo động tác đứng lên ngôi xuống của cô mà khẽ mở ra một chút, lộ ra cặ chân trắng nõn nà.

Mạnh Dục Thành nén hơi thở lại, anh cảm thấy kinh ngạc với sự ảnh hưởng của cô đối với anh, cách ăn mặc này cũng chẳng phải thuộc dạng mát mẻ, thế mà lại khiến anh có cảm giác muốn đè cô dưới thân rồi! Bộ đồ màu đen hôm nay cô mặc có cùng kiểu dáng với bộ mà hôm cô đến trình diện báo danh, thật không phù hợp với vẻ mặt non nớt của cô tí nào, nhưng cũng có cái lợi của nó, cái váy ngắn ngủn cứ theo động tác đứng lên ngôi xuống của cô mà khẽ mở ra một chút, lộ ra cặ chân trắng nõn nà.

Mạnh Dục Thành nén hơi thở lại, anh cảm thấy kinh ngạc với sự ảnh hưởng của cô đối với anh, cách ăn mặc này cũng chẳng phải thuộc dạng mát mẻ, thế mà lại khiến anh có cảm giác muốn đè cô dưới thân rồi!

Đã bắt đầu tưởng tượng rồi thì thật khó mà dừng lại, Mạnh Dục Thành bắt đầu đứng phía sau lưng cô dùng ánh mắt để mà lột từng món đồ trên người cô xuống, cô sẽ dùng vẻ mặt gì đối với sự bá đạo của anh đây? Khóc lóc cầu xin hay là uyển chuyển hầu hạ? Được thôi, ngay cả chính bản thân anh cũng đã bắt đầu khinh bỉ mình rồi, có là phải mấy tên biến thái bị thiếu nhu cầu tình dục đâu, ban ngày ban mặt mà ở đó phát xuân cái gì chứ!

Khẽ hít thở sâu, Mạnh Dục Thành cuối người lượm vài cuốn sổ trước mặt lên, có lẽ là cách anh quá gần nên cô không dám bước đến lượm, lúc lượm cuốn sổ lên, ánh mắt anh quét qua trang giấy đang mở, những nét chữ nhỏ nhỏ xinh xinh lọt vào mắt anh.

Ngày 9 tháng 6, Tổng giám đốc bàn chuyện công việc với thư ký.

Ngày 10 tháng 6, có một người phụ nữ xinh đẹp đến kiếm Tổng giám đốc, nhưng Tổng giám đốc không có gặp cô ta.

Ngày 11 tháng 6, không có tiếp xúc với phụ nữ.

Ngày 12 tháng 6, nói vài câu với thư ký nữ.

Ngày 13 tháng 6, không có tiếp xúc với phụ nữ.

Ngày 14 tháng 6, không có tiếp xúc.

Cái này là cái gì? Mạnh Dục Thành im lặng tiếp tục lật xem, phát hiện trang nào cũng viết về tình hình tiếp xúc với phái nữ của anh, ngoài nội ghi chép lại thời gian, địa điểm mà anh tiếp xúc với người ra, còn có ghi chú thêm họ tên và tuổi tác của người ta nữa.

Cảm giác bị lừa gạt khiến anh lửa giận dâng trào, người phụ nữ này dùng vẻ ngoài ngây thơ vô tội khiến cho anh động lòng, thế mà lại lén lút ghi chép lại mọi sự liên lạc, tiếp xúc với phái nữ của anh vào sổ tay, cha già ơi là cha già à, cha đúnng là không từ bất cứ thủ đoạn nào mà.

Mạnh Dục Thành biết trong gia tộc anh lan truyền thông tin đồn nói đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái là vì anh thích đàn ông, nếu không thì tại sao những trợ lý, thư ký xung quanh anh toàn là một đám đàn ông bảnh bao? Không có người đàn ông nào thích bị một đám trai đẹp vây quanh cả.

Những lời nói bóng gió đó anh nghe qua không ít, nhưng đều xem như họ đang đánh rắm, anh không quan tâm mà cũng lười để mà quan tâm, anh tưởng rằng cha cũng sẽ không bị những lời đồn vô bổ đó ảnh hưởng, ai dè những thứ đó lại càng khiến cha anh để ý hơn nữa, vì để thử giới tính của anh, ngay cả mỹ nhân kế cũng vận dụng luôn rồi.

“Cái này là cái gì?” Nén lửa giận trong lòng mình lại, anh vẫn muốn nghe lời giải thích của cô.

Thẩm Nhã Hinh thấy cuốn sổ tay trên tay anh thì hét lớn một tiếng rồi chạy như bay đến muốn giật lấy: “Đây là vật riêng tư của tôi, anh không được xem!”

“Vật riêng tư? Vật riêng tư dùng để ghi chép lại mọi tình hình tiếp xúc với phái nữ của tôi?” Anh cười lạnh ném quyển sổ đi rồi với tay ra ôm cô vào lòng.

“Anh làm gì thế?” Trực giác mách bảo cô, nếu cô không mau chóng rời khỏi thì sẽ chết rất khó coi cho mà xem, Thẩm Nhã Hinh dùng sức vùng vẩy muốn thoát khỏi cánh tay của anh.

“Cha tôi đã dặn cô phải làm những gì?”

“Anh… anh nhìn thấy rồi à….” Thẩm Nhã Hinh nhất thời ỉu xìu xuống, xong rồi, toi rồi, anh ấy đã nhìn thấy mất tiêu rồi, cô biết mà, anh thế nào cũng sẽ giận ngút trời cho mà xem, nhưng cô vẫn chưa kịp nộp cho Tổng giám đốc xem nữa, cô có thể xin phép giảm án không đây….

“Thấy hết rồi, ông ấy muốn em chứng minh tôi không thích đàn ông đúng không? Yên tâm, giờ thì tôi sẽ chứng minh cho em xem, đảm bảo em sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn.” Lời nói thâm sâu của Mạnh Dục Thành được kết thúc tại cánh môi của cô.

Thẩm Nhã Hinh kinh ngạc đến nỗi tròn xoe con mắt, cô không thể tin nổi, không ngờ anh lại hôn môi cô!

Cô vốn muốn giải thích, nhưng vì quá khiếp sợ nên chẳng nói ra được lời nào, chỉ có thể ngây ngô đứng đó mà cho anh hôn, hình như anh đang rất tức giận, bởi vì lực đạo đang ôm lấy cô rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến cô cảm thấy hơi đau, nhưng trên môi thì lại rất dịu dàng, cánh môi ẩm ướt ấm áp day dưa với đôi môi của cô, không cho phép cô tránh né nhưng cũng không cường thủ hào đoạt, bức ép người khác.

  

“Đừng….” Sức phản kháng yếu ớt của cô bị anh khắt chế lại, anh dây dưa qua lại trên cánh môi của cô, ngậm lấy cặp môi mềm mại đó, rồi dùng đầu lưỡi lướt qua lướt lại trên hàm răng của cô, cố gắng muốn xâm nhập vào khoan miệng cô.

Nén lại cảm giác muốn nuốt cô vào bụng, Mạnh Dục Thành vừa bá đạo lại vừa thương tiếc mà trằn trọc dây dưa với cánh môi của cô, cảm giác tức giận ban đầu đã tan biến vào khoảnh khắc tiếp xúc với môi cô, thay vào đó là dục vọng ngút trời, thân thể nhỏ nhắn của cô dưới sự bức ép của anh mà dán chặt vào người anh, mỗi một cái run rẩy nhỏ của cô anh đều cảm nhận được.

Anh phải làm gì để trừng phạt sự lừa dối của cô đối với anh đây? Anh còn tưởng cô thuộc dạng phụ nữ lẳng lơ nữa đấy, nhưng nhìn cơ thể cứng ngắt của cô vùng với nhữg giọt nước long lanh nơi khóe mắt là cũng đủ để chứng sự ngây thơ trong sạch của cô rồi.

Anh nên sớm đoán được, ông cha già xan xảo như hồ ly đó, sao lại chỉ đơn giản đưa người đến mà không có kèm theo điều kiện nào chứ? Cô đơn thuần như vậy, e rằng sẽ bị vẻ mặt ‘hiền lành dễ thương’ của ông lão dụ mất tiêu từ lâu rồi.

Nếu đổi lại thành người khác có lẽ kế hoạch của cha anh sẽ thực hiện thành công, nhưng người được phái đến lại là cô gái đơn thuần này, nhưng nhìn dưới một góc độ khác thì kế hoạch của cha cũng được gọi là thành công, chỉ là cái kết quả nó có hơi bị lệch một chút!

  

Quyết đinh rồi, cứ để cô ấy dùng cả đời để bù đắp cái lỗi lầm này vậy.

Kết thúc cái hôn ngay cả món khai vị cũng chẳng bằng đó, Mạnh Dục Thành khoan dung mà buông cô ra, quan sát hai gò má đỏ lựng và ánh mắt mông lung của Thẩm Nhã Hinh, khóe miệng anh nở nụ cười hài lòng, cũng đã trễ lắm rồi, hình phạt anh không hề bao gồm việc cho cô bị đói bụng đâu.

“Đói bụng không?” Anh vuốt ve gò má của cô, bị cảm giác mềm mại đó làm cho mê đắm, giọng nói đầy vẻ cưng chiều.

Thẩm Nhã Hinh bị cái hôn bất ngờ của anh làm cho lảo đảo đầu óc nên cần phải dựa vào anh mới đứng vững được, tại sao lại hôn cô? Anh ấy lúc nãy không phải đang tức giận sao?

“Buông tôi ra.” Thẩm Nhã Hinh mặc kệ câu hỏi của anh, vùng vẫy người muốn thoát khỏi cái ôm của anh, cô đang rất hoảng loạn, tim đập rất nhanh, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, kiếm một góc khuất nào đó trốn vào.

“Được.” Mạnh Dục Thành buông cô ra một cách dứt khoát khiến cô cảm thấy khá bất ngờ.

“Ủa?” Cảm giác mất mát lập tức dâng trào, cái lạnh lẽo từ máy điều hòa thay thế cho cái ôm ấm áp của anh khiến cô cảm thấy khó chịu.

“Sao thế, không nỡ à?” Mạnh Dục Thành nhìn cô chằm chằm và cười khẽ.

“Anh đi ra đi!” Cô gầm nhẹ, giọng nói đầy vẻ tủi thân, nước mắt từ khóe mắt trào ra.

Cô biết anh đang đùa giỡn cô, cô chỉ hận bản thân tại sao lại có cảm giác với cái hôn của anh, tại sao lại lưu luyến không nỡ với cái ôm của anh?

“Ưa khóc đến vậy cơ à.” Mạnh Dục Thành dùng đầu ngón tay chùi nước mắt cho cô, rồi ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô như là đang an ủi vậy, “Ngoan, đi ăn cơm trước, được không?”

Ăn cơm? Ăn cái đầu anh í!