Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc

Chương 19: Đoạn kết




“Nhã Hinh, em đang làm gì thế, còn không mau chóng thay đồ nữa thì sẽ không kịp cho hôn lễ đó.” Bạch Uyển Minh đi khắp nơi mà cũng chẳng thể kiếm được cô dâu của ngày hôm nay, cuối cùng khó khăn lắm mới phát hiện có một dáng người nhỏ nhắn trốn ở góc khuất phía trong. Lúc này cô đang dùng tư thế co người lại thành một cục tròn vo, dùng dáng vẻ rất tội nghiệp mà ngồi trên sofa.

Mạnh Dục Thành vì muốn cho người yêu một hôn lễ hoàn mỹ mà cố ý thuê trọn cả một khách sạn lớn lẫn ngọn núi nhỏ phía sau, rồi dùng ruy băng và bóng bay cùng với một lượng hoa tươi không hề ít để trang trí khiến cho mỗi một vị khách khi đến đây đều phải cảm khái không thôi.

Nhưng nhân vật chính của buổi lễ, cũng chín là cô dâu Thẩm Nhã Hinh lại mang vẻ mặt buồn bực đứng đó khiến Bạch Uyển

Minh không thể hiểu nổi, "Sao thế? Cảm thấy không khỏe sao?"

“Chị Uyển Minh, em sợ…” Thẩm Nhã Hinh chu mỏ, bên ngoài nhiều người như vậy quả thật là đã dọa sợ cô rồi.

“Có gì đáng sợ chơ chứ? Chẳng phải đều là mỗi người hai con mắt một chiếc mũi thôi sao? Mau đi thôi, còn ngồi nữa thì sẽ không kịp thời giant hay áo cười và trang điểm mất, đợi Y Lâm đích thân đến tóm em thì chị cũng chẳng thể cứu nổi đâu.” Bạch Uyển Minh đưa tay kéo cô, dù cho sức lực của Bạch Uyển Minh chẳng hề kém, nhưng muốn kéo nổi một cô gái đang nhỏng nhẻo quả thật là cũng có chút khó khăn.

“Nhã Hinh?” Mạnh Dục Thành nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người thì đi qua đây, “Y Lâm cứ la làng lên là chị dâu mất tích rồi, đòi anh đi kiếm người về.” Thấy cô vẫn đang bận trên người chiếc váy trắng bình thường thì Mạnh Dục Thành vừa tức vừa mắc cười, “Em định mặc chiếc váy này để cùng bước trên thảm đỏ với anh sao?” Thẩm Nhã Hinh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, rồi bỗng nhiên nói: “Anh thật là đẹp trai!”

Không phải là nịnh bợ gì, nhưng bộ âu phục được chính tay Khang Thái, nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp thiết kế rất tinh xảo mà làm hiện lên từng đường nét cơ thể hoàn mỹ của anh, nhìn cứ như người mẫu vậy.

Bạch Uyển Minh lắc đầu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Giao cho anh đấy, tôi đi giúp bác gái tiếp đãi khách quý đây.” Hết thuốc chữa rồi, cô không muốn đứng đó làm bóng đèn chướng mắt đâu, để Mạnh Dục Thành tự giải quyết cô dâu của anh vậy.

“Sao em còn không thay áo cưới nữa?” Mạnh Dục Thành dựa vào lưng ghết sofa nhìn cô, đưa tay chỉnh lại tóc mái bị rối của cô.

“Em sợ, bên ngoài có quá nhiều người lạ, lỡ em bị mất mặt thì làm sao đây? Lỡ em dẫm phải tà váy thì sao đây? Lỡ… nói chung nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì sao?!” Lo lắng cả nửa ngày giờ rốt cuộc cũng có thể bộc phát, cũng tại anh cả, tự nhiên đòi làm cái gì mà hôn lễ thế kỷ chứ.

Một ngón tay mát lạnh đặt lên môi cô, Mạnh Dục Thành nói với vẻ như là uy hiếp mà cũng như là dụ dỗ: “Còn nói thêm một cái ‘lỡ’ nào nữa thì anh sẽ bịt nói lại đấy.”

“Nhưng…” Thẩm Nhã Hinh không cam tâm mà đổi cách nói khác: “Nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Tại sao lại nhất định phải kết hôn trước mặt nhiều người như vậy chứ? Em quả thật cảm thấy rất sợ.”

“Bởi vì cả một đời người, anh chỉ có thể kết hôn một lần duy nhất, chỉ có thể ôm cô dâu một lần duy nhất và cũng chỉ đeo nhẫn cưới cho một người duy nhất, nên anh muốn cả thế giới đều phải ghi nhớ hôn lễ này, em hiểu chứ?” Nụ hôn bá đạo cùng với mong muốn chiếm hữu của anh khiến Thẩm Nhã Hinh không còn gì để nói, cô lại càng cảm động hơn bởi ý tỏ tình bên trong lời nói của anh, có lẽ đây chính là phiên bả ‘Anh mãi mãi chỉ yêu mình em’ của Mạnh Dục Thành chăng. Người đàn ông không biết nói lời ngon tiếng ngọt này luôn dùng phương thức riêng của anh để mà yêu thương cô.

“Dục Thành.”

“Hử?”

“Em rất yêu anh.”

Cô chủ động chồm qua đặt lên môi anh một nụ hôn, mọi cảm giác lo sợ đều vì một câu nói của anh mà tan biến, “Thẩm Nhã Hinh mỉm cười vẫy tay, “Em đi thay lễ phụ đây, anh phải đợi đến lúc hôn lễ bắt đầu mới được nhìn thấy em rồi.” Tuy rằng không quan tâm gì nhiều đến những tập tục hôn lễ phức tạp, nhưng Thẩm Nhã Hinh vẫn muốn để dành sự bất ngờ này cho hôn lễ chính thức.

Áo cưới của Thẩm Nhã Hinh cũng do chính tay Khang Thái thiết kế, anh rất dụng tâm mà thiết kế bằng nhiều nguyên tố kiểu Trung Hoa, và con bảo mật đến tận lúc này, ngay cả cô dâu cũng chưa từng nhìn qua, chỉ biết màu chủ đạo của nó là màu đỏ mà thôi.

Cho đến khi nhìn thấy cô dâu xinh đẹp trên thảm đỏ thì Mạnh Dục Thành mới lần đầu tiên cảm thấy khâm phục thiết kế của Khang Thái, lúc trước anh còn đang tò mò không hiểu tại sao trên bề mặt thảm đỏ lại phải phủ thêm một lớp hoa bách hợp trắng, thì ra là để làm nổi bật chiếc áo cưới diễm lệ này.

Chiếc áo cưới này thuộc kiểu dáng đuôi cá, nửa trên là kết hợp giữa vải lụa cùng vải lưới mỏng, rất khéo léo mà khoe được bờ vai ngọc ngà của Thẩm Nhã Hinh, nửa dưới thì là kiểu đuôi cá bắt đầu xòe ra từ nửa đùi, trên nền lụa mỏng màu đỏ nhạt đính đầy hạt pha lê lấp lánh theo từng bước chân của cô.

Thẩm Nhã Hinh được cha cô dẫn vào hội trường, từng bước tiến đến người đàn ông mà cô yêu say đắm, mọi thứ mà cô lo lắng đều không có xảy ra, cô cuối cùng cũng đã đến trước mặt anh.

Cô tưởng rằng mình sẽ khẩn trương đến mức quên cả hô hấp, nhưng dưới ánh mắt sủng nịch của anh, cô chỉ có thể nhìn thấy mỗi anh, mọi thứ xung quanh đều không quan trọng nữa, anh và cô, chỉ đợi cùng tuyên bố với cả thế giới: “Tôi đồng ý.”

--- Toàn văn hoàn ---