Thứ Kình

Chương 67: Chương 67





 
Cửu Lộ nằm trên giường, đọc đi đọc lại mấy lần, khóe miệng cong lên.
Cô dướn người kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời theo đó chiếu vào phòng, Cửu Lộ không để ý, lại nằm xuống.
Cô gõ chữ trên màn hình: Vâng, trời nắng rồi, chúng mình ra biển nhé?
Bên kia đáp lại: Anh qua đón em, nhớ mặc đẹp một chút.
Cô hỏi: Mặc thế nào mới gọi là đẹp ạ?
Trì Kiến nói: Chia làm hai loại, một loại chỉ có thể cho anh nhìn, một loại khác để con trai và người khác nhìn.

Em đừng trộn lẫn vào nhau là được.
Cửu Lộ hiểu ý anh nói là gì, không đáp lại, trong người hơi khô nóng.
Vài giây sau, lại có một tin nhắn được gửi đến, lần này là đoạn ghi âm.
Cô ấn mở.
Giọng bên kia vô cùng ngọt ngào: Dì Cửu Lộ, nắng sắp chiếu đến mông rồi, mau dậy đi thôi, bố con đưa chúng ta đi chơi!
Cửu Lộ liên tục nghe hai lần, cơ thể vốn đang đau nhức nháy mắt tràn ngập năng lượng, cô lười biếng cọ cọ chăn, cảm thấy sáng hôm nay đẹp đẽ đến khó tin.
Cửu Lộ xuống giường đi dép, mở tủ quần áo ra, trên người cô chỉ mặc áo lót và quần lót trắng, tóc tai rối tung, gãi gãi sau lưng, ánh mắt tìm kiếm một lát, dừng lại trên một cái váy dài.
Đây là cái váy cô mua để giải khuây năm ngoái, đẹp đẽ tươi sáng nhất trong tủ quần áo, chưa mặc lần nào, vẫn luôn treo trong một góc.
Đôi mắt cô liếc về phía gương to bên cạnh, quan sát cơ thể của mình, ánh mắt dừng trên bụng nhỏ, xuống chút nữa, bỗng nhớ đến chuyện ngày hôm qua.

Bộ dáng cười xấu xa của Trì Kiến lập tức hiện lên trong gương.
Mơ màng nhớ lại cảm giác kia, Cửu Lộ nóng đến toát mồ hôi, rũ mắt, gỡ váy ra khỏi mắc.
Khi cô chuẩn bị xong xuôi để đi, trùng hợp gặp được Giang Mạn ở ngoài.
Giang Mạn đang tưới hoa, nghe thấy tiếng động thì xoay người, không khỏi ngẩn người.
Cửu Lộ không chịu được ánh mắt đánh giá này của bà, mím môi: “Con ra ngoài đây ạ.”
Cả căn phòng vì dáng vẻ này của  cô mà trở nên toả sáng, sắc da cô không nhợt nhạt như trước, nhẵn mịn sáng trong, tựa như hoa thủy tiên thiếu dinh dưỡng được tưới nước, cả người bừng lên sức sống.
Một lát sau, Giang Mạn mới cười một cái: “Rất hợp với màu da của con.” Bà đặt bình tưới xuống: “Lâu lắm rồi mới thấy con mặc đẹp như vậy đấy.”
Cửu Lộ nói: “Ngày thường con không có thời gian mà.”
Giang Mạn không tiếp chuyện, mà lại hỏi: “Vết thương trên người con còn đau không? Lần sau xuống biển phải cẩn thận.”
Cửu Lộ khẽ đáp một tiếng, lại nói: “Con đi đây ạ.”
Giang Mạn không nói chuyện nữa, nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa, ngẩn ngơ một lúc, bà chống tay lên tủ, ngồi xuống ghế sô pha phía sau.
Gương thủy tinh phản chiếu hình dáng bà, Giang Mạn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ vừa tàn tạ vừa xấu xí của mình.
Trong lòng chợt quặn đau, bà lại nhìn về phía cửa lần nữa, do dự một lát, cuối cùng đứng dậy theo ra ngoài.
Thời gian hẹn là 10 giờ, Cửu Lộ đến bến tàu, thấy xa xa bên kia có một bạn nhỏ đang nhảy nhót.
Cửu Lộ hơi khựng lại, sau đó sải bước nhanh: “Tiểu Mộc.”
Nghe thấy tiếng gọi này, hai người quay đầu lại.

Ánh mắt của hai bố con đồng loạt dừng trên người cô, cùng một tư thế, cùng một biểu cảm, chỉ khác khuôn mặt.
Động tác của cô chậm lại nửa nhịp, như nàng thiếu nữ gặp mối tình đầu, bị bọn họ nhìn đến ngượng ngùng, cô khẽ vén tóc ra sau tai, Trì Mộc Dương có phản ứng trước, chạy về phía cô.
Cửu Lộ cúi người đón bé vào lòng: “Cẩn thận nào con, chậm một chút.”
Trì Mộc Dương nhào vào trong ngực cô: “Wow ——” bạn nhỏ kéo dài giọng, khen ngợi nói: “Dì Cửu Lộ, dì thật là xinh đẹp!”
“Con cũng rất đẹp trai!”
“Bố nói vì bố rất đẹp trai, nên Tiểu Mộc mới đẹp trai.” Trì Mộc Dương cười hì hì, thẹn thùng hỏi: “Dì Cửu Lộ dì nói xem, con với bố ai đẹp trai hơn ạ?”
Cửu Lộ chọc chọc mũi bé: “Con cảm thấy thế nào?”
Tiểu gia hỏa ngượng ngùng: “Con đẹp trai ạ.” Nói xong tay nhỏ che miệng lại.
Cửu Lộ ngồi xổm xuống, cảm thấy lời buồn nôn nhất trên đời đều có thể nói với bé: “Đẹp trai hay không phải tùy từng người, ví dụ nếu như là dì, trong lòng dì, Tiểu Mộc luôn đẹp trai nhất, không ai có thể sánh bằng.”
“Không ngờ dì thích Tiểu Mộc đến vậy nha!”
“Rất thích rất rất thích.”
Trì Mộc Dương bỗng nhiên “Wow” một tiếng, cơ thể bé nhỏ trong lồng ngực cô ngửa ra sau, khoa trương nói: “Con vui đến muốn ngất rồi!”
Cửu Lộ ôm lấy eo bé, được bạn nhỏ chọc đến vui sướng.
Các cô đứng bên này một lát, có người cảm thấy không công bằng, liên tục thúc giục.
Cửu Lộ đứng lên, nắm tay Trì Mộc Dương, đi về phía Trì Kiến.
Cô mặc một cái váy dài màu đỏ, làn váy vừa dài vừa phiêu dật, cổ xẻ chữ V, hở lưng, hai dây áo mảnh mai vòng qua đầu vai, giao chéo nhau qua phần lưng, đuôi dải lụa phất phơ trên làn váy.
Khi cô đi lại, gió nóng thổi đến, có thể phác hoạ rõ ràng đôi chân thẳng tắp và đường cong phần eo.
Ánh mặt trời như bị cô hút đi, có ánh lửa đỏ trong mắt, màu sắc xung quanh trở nên ảm đạm nhạt nhoà, không thể chứa thêm bất kỳ thứ gì khác.

Trì Kiến đi đến, tháo kính râm cài lên trước ngực, nhẹ nhàng mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Trì Kiến bế Trì Mộc Dương lên, tiểu gia hỏa chạy tung tăng vào trong khoang thuyền, sau đó anh giơ tay về phía cô.
Cửu Lộ định nói tự cô có thể đi, nhưng nói được nửa đường lại nuốt trở về, cầm làn váy, đưa tay cho anh.
Trì Kiến mang người lên boong tàu, tìm được môi cô khẽ hôn: “Em thật là đẹp.”
Hai chân Cửu Lộ cách mặt đất, cả người được anh ôm lấy: “Con nhìn thấy, ưm……”
“…… Hôn hôn cái nữa nào.”
Trì Kiến quấn người không dứt, sau khi gặp lại càng thêm không muốn xa rời cô.

Môi cô mềm mại như tơ lụa, anh liếm cắn vài cái, lưỡi thuận lợi đẩy vào: “Sáng nay em ăn gì thế? Hửm?” Hôn thật sâu: “…… Ngọt thế.”
“…… Chắc là vị kem đánh răng đấy.” Cô cố tình gây mất hứng.
Trì Kiến cười khẽ, nhấm nháp môi dưới của cô: “Vậy nhất định được làm từ mật ong rồi.”
Ban đầu Cửu Lộ còn có chút kiêng dè, dần dần bị anh tấn công trêu chọc ra cảm giác, không nhịn được nâng mặt anh lên.
Hai người lớn mang theo bạn nhỏ ôm hôn, không biết xấu hổ.
Đúng lúc tình nồng ý đậm ——
“Bố ơi!” Bạn nhỏ đột nhiên từ bên trong chạy ra, tiếng gọi vang dội.

Nghe tiếng gọi này, Trì Kiến thiếu chút nữa game over.
Cửu Lộ cũng bị dọa sợ không nhẹ, luống cuống tay chân đẩy anh ra, từ trên người anh nhảy xuống, lùi lại liên tiếp mấy bước.

Hai người vừa chật vật vừa buồn cười, động tác tách ra có chút kịch liệt, Tiểu Mộc mở to đôi mắt nhìn bọn họ.
“Hai người đang cãi nhau ạ?”
Mặt Cửu Lộ đỏ bừng, nâng mu bàn tay lên lau miệng: “Không đâu, sao bọn cô lại cãi nhau được.”
Thật ra Tiểu Mộc cũng chưa phát hiện điều gì, cho nên tò mò hỏi: “Vậy hai người đang làm gì thế ạ?”
Cô mở miệng, nhưng không biết đáp như thế nào.
Lúc này Trì Kiến bỗng nhiên cúi người, dường như thấy gì đó khá lạ lùng, liên tục dẫm hai chân lên mặt đất.
Ánh mắt Trì Mộc Dương lập tức bị hấp dẫn sang, không nháy mắt nhìn chằm chằm dưới chân bố.
Trì Kiến ngoắc ngón tay, vô cùng thần bí nói: “Con trai, mau lại đây.”
“Để làm gì ạ?” Bé bắt đầu soi xét, vừa hỏi vừa chậm rãi dịch lên phía trước.
“Có con chuột nhỏ này.”
“Ở đâu thế ạ?” Đôi mắt Trì Mộc Dương sáng long lanh, cúi người, lặng lẽ dịch lại gần: “Bố ơi, con không nhìn thấy ạ.”
“Đừng cử động, bố giúp con bắt nó.”
Bé nghe lời đứng yên chỗ đó, Trì Kiến tiến lên, một tay bế tiểu gia hỏa lên: “Bắt được rồi này.”
Trì Mộc Dương hét lên một tiếng, nhận ra bố đang trêu bé, duỗi chân giãy giụa, tiếng cười vô cùng trong trẻo.
“Dì Cửu Lộ, cứu con với!”
Cửu Lộ nhìn mà run như cầy sấy, vỗ nhẹ vai anh: “Anh kiềm chế lại một chút.”
Trì Kiến nhấc bổng bạn nhỏ lên, hai chân trong không trung tạo thành một đường cong, qua đỉnh đầu, Trì Mộc Dương ngồi vững vàng trên vai Trì Kiến.
Tiểu Mộc khúc kha khúc khích, cười vô cùng vui vẻ.
“Không phải sợ.” Anh vươn tay ra, ôm gáy cô kéo đi: “Đi nào, em lái thuyền nhé.”
Du thuyền được lái đi, chỉ còn một mảnh sóng nước lóng lánh mặt biển.
Giang Mạn đứng cách đó không xa, cười không khép được miệng, cười cười, ánh mặt lại thấy xót.
Cuối cùng bà cũng thấy được đứa bé kia, bé khỏe mạnh lại vui tươi, đôi mắt và miệng thấp thoáng nét của Cửu Lộ, tuy còn nhỏ, nhưng có thể thấy được tỉ lệ dáng người khá cân xứng, chân rất dài, cái mũi giống người kia, có vẻ tính tình rất tốt, không u buồn như Cửu Lộ.
Ba người hoà thuận vui vẻ, từng tiếng cười vang lên có thể làm giảm sự khô nóng của thời tiết.
Giang Mạn đứng sừng sững một lúc, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng của du thuyền, bà lau lau khóe mắt, quay đầu rời đi.
Trì Kiến và Cửu Lộ đưa Tiểu Mộc đi không quá xa, du thuyền dừng trong biển rộng, sóng biển yên tĩnh, ánh nắng dồi dào, vô cùng loá mắt.
Lần đầu tiên bạn nhỏ được ra biển chơi, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, ngồi trên ghế nhỏ xoay trái xoay phải, không quá yên phận.
Cửu Lộ bôi kem chống nắng cho bé, bên Trì Kiến bày dụng cụ câu cá lên.
“Ở đây anh có áo cứu hộ dành riêng cho trẻ con không?” Cửu Lộ hỏi.
“Có.” Anh cúi người, lấy thùng múc nước biển: “Thời tiết quá nóng, con mặc sẽ không thoải mái.”
“Vậy mình phải làm sao bây giờ? Thế này không an toàn.”

Trì Kiến sớm chuẩn bị xong, thổi phồng túi nổi rồi lấy dây cột vào hông anh, lại lấy thêm một cái dây thừng an toàn cho trẻ con, một đầu buộc vào cổ tay Tiểu Mộc, một đầu khác buộc vào Cửu Lộ.
Dây thừng uốn lượn xung quanh liên kết chặt chẽ hai người với nhau, màu sắc trắng nõn, bộ dáng vô cùng tươi sáng đáng yêu.
“Khẩu vị của anh không thay đổi gì cả.” Cửu Lộ trêu chọc nói.
Trì Kiến liếc cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ: “Anh chỉ mua bừa thôi.”
Tiểu Mộc ngồi giữa hai người, nghịch ngợm kéo dây thừng: “Thế này là con có thể xuống biển bơi rồi ạ?”
“Không thể.”
“Không được.”
Hai người trăm miệng một lời.
Khuôn mặt nhỏ của Trì Mộc Dương buồn bã: “Nhưng mà con muốn nhìn rùa biển.”
“Hôm nào dì Cửu Lộ đưa con đi được không?”
“Mình ra biển xem đúng không ạ?” Bé không mấy tin tưởng.
“Tất nhiên rồi.”
“Con có thể bơi qua bơi lại trong nước, còn có thể sờ cá nhỏ đúng không ạ?” Bé rất sung sướng.
Cửu Lộ cười gật đầu.
Tiểu Mộc gấp không chờ nổi: “Khi nào thì chúng ta đi ạ?”
“Phải chờ con lớn hơn một tuổi, như vậy mới an toàn.”
“Dì có nuốt lời không đấy?”
Cửu Lộ bảo đảm: “Tuyệt đối không.”
Tiểu Mộc reo lên, vươn tay nhỏ chỉ về phía cô: “Ai nói dối người đó là chó gâu gâu nhé!”
Sau đó Trì Mộc Dương rất yên tĩnh, vì ngồi trên boong một lát, mãi vẫn không thấy cá cắn câu, bé chán đến mức ngủ luôn rồi.
Trì Kiến ôm bé vào khoang trong, thiếu bạn nhỏ ríu rít, ngồi yên tĩnh một chỗ với Cửu Lộ thật là thích.
Giữa trưa hai người câu lên một con rô phi và một bộ xương cá.
Thời gian không còn sớm, dọn dẹp đồ đạc vào khoang trong.
Cửu Lộ vào nhìn Trì Mộc Dương, bé nghiêng người, hai tay lót dưới mặt, tư thế ngủ vừa ngốc vừa sâu.

Cửu Lộ ghé người bên cạnh ngắm một lát, chọc chọc mũi bé, cảm thấy ngắm bao lâu cũng không đủ.
Đi ra Trì Kiến đã xử lý cá xong, Cửu Lộ hỏi: “Anh định làm món gì?”
“Hấp, được không em?”
Cửu Lộ gật đầu: “Anh có cần em giúp không?”
“Em cứ chờ ăn là được.” Anh xoay người hôn nhẹ lên môi cô: “Trong tủ lạnh có salad ngô đấy, em lấy ra, qua bên kia ăn đi.”
“Anh mới làm à?”
“Tối hôm qua.” Trì Kiến nói: “Sáng nay mang đến.”
Cửu Lộ hé miệng cười: “Cảm ơn anh.” Cô nhón chân, hôn hôn tai anh, không hề quấy rầy, bê salad đi đến quầy bar đối diện.
Hai người rất yên tĩnh, không ai chủ động nói chuyện, nhưng lại cảm thấy ở bên nhau thế này vô cùng tuyệt vời.
Nửa tiếng sau, Trì Kiến đặt cá lên nồi hấp, rửa sạch tay, từ phía sau ôm cô vào trong ngực.
Váy của cô để hở lưng, hình xăm bên vai trái gần như lộ hết ra, cá voi xanh uốn lượn bên dây váy màu đỏ, vừa cấm kỵ vừa kiều diễm.
Anh dán môi lên, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ăn có ngon không em?”
Lưng Cửu Lộ tê rần, ngậm thìa đáp một tiếng: “Có ạ.”
Bàn tay Trì Kiến theo đường cong bên eo của cô đi lên, chui vào từ cổ áo, bên trong cô không mặc gì, chỉ dán miếng che ngực.


Anh nắm lấy, một tay kia nhận lấy cái thìa của cô, múc một miếng đút cho cô: “Nếu ngon thì mỗi ngày anh đều làm cho em nhé.”
Tim Cửu Lộ bị anh quấy rối đến run rẩy, né ra một chút, rũ mắt nói: “Có đậu nành.”
“Há mồm.”
Cô đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Em không thích đậu nành à?” Cửu Lộ chưa kịp đáp, môi anh đã phủ lên: “Cho anh.”
Cứ vậy mà phát triển, không thể chống đỡ.
Trì Kiến nhấm nháp cô, cảm thụ vô cùng mạnh mẽ.
Vào đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng nói mềm mại: “Bố ơi, bố đâu rồi?”
Trì Kiến giật mình, mồ hôi lạnh lập tức toát ra.

Hai người thở gấp nhìn nhau, anh buông ra cô, khẽ nghiến răng, quyết định phải nói chuyện rõ ràng với tên nhóc thối này mới được.
Trì Kiến đến gần, nằm cạnh bé, nhấc Tiểu Mộc lên đặt trên bụng: “Con trai, bố phải nói với con một việc, sau này khi bố và dì Cửu Lộ…… Nói chuyện, con nhất định phải yên lặng.”
Tiểu Mộc chưa hoàn toàn mở mắt, ngáp một cái, lại nũng nịu nói: “Bố ơi, con muốn nghe kể chuyện cổ tích.”
Trẻ con hay làm nũng khi mới dậy, Trì Kiến thả bé ra, bụng dạ vui vẻ: “Con đừng nói là “Nòng nọc nhỏ tìm mẹ” đấy nhé.”
Bé nhắm hai mắt gật đầu.
Trong lòng Trì Kiến rung động, cảm thấy có lẽ đây là cơ hội tốt, vẫy tay với Cửu Lộ, muốn cô ngồi bên cạnh.
“Con trai, dì Cửu Lộ kể truyện cổ tích rất hay, để dì kể con nghe được không?”
Tiểu Mộc nghĩ nghĩ, gật đầu.
Trì Kiến đặt bé trở lại giường, trao đổi ánh mắt với cô, Cửu Lộ ôm đầu gối ngồi cuối giường, phát hiện lòng bàn tay đã sớm toát mồ hôi.
Cô chậm rãi nhớ lại truyện cổ tích đó, nghĩ một lát: “Ngày xửa ngày xưa có một bầy nòng nọc nhỏ, cơ thể tròn vo, đuôi rất dài, sau khi sinh ra cũng chưa từng thấy mẹ chúng một lần.

Chúng nó quyết định ra thế giới bên ngoài tìm mẹ, có một ngày, gặp phải tiên sinh rùa đen……”
Cô kể được một nửa, Tiểu Mộc lại không nhịn được đặt câu hỏi: “Vậy cuối cùng nòng nọc nhỏ có tìm được mẹ không ạ?”
Cửu Lộ nói: “Đương nhiên là tìm được rồi.”
“Không đúng, không đúng.” Tiểu Mộc từ trên giường ngồi dậy, sửa lại: “Mẹ của chúng nó bị sói xám ngậm đi rồi.”
Cửu Lộ sững sờ, giương mắt nhìn Trì Kiến.
Trì Kiến hắng hắng giọng, nghiêng đầu, ngón trỏ cọ cọ mũi.
Cô ghé sát, cười với Tiểu Mộc rồi nói: “Đúng vậy, mẹ của nòng nọc nhỏ quả thực bị sói xám bắt đi, nhưng trong lòng nó vẫn luôn nhớ thương con trai của mình, cho nên nó bất chấp nguy hiểm chạy ra, thật ra nó vẫn luôn theo bên người nòng nọc nhỏ, lặng lẽ bảo vệ chúng, thấy chúng từng ngày trưởng thành, cuối cùng giống mình như đúc…… Từ đó nòng nọc nhỏ và mẹ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”
Tiểu Mộc ngồi khoanh chân, mày hơi nhíu lại: “Mẹ của nòng nọc nhỏ vẫn luôn ở đây ạ?”
“Đúng vậy, vẫn luôn ở đây.”
“Chỉ là nòng nọc nhỏ không biết thôi đúng không ạ?”
“Đúng vậy, chúng nó không nhận ra mẹ của mình.”
Nội tâm trẻ con rất mẫn cảm, Trì Kiến đã thử nhiều lần, lúc này, dường như Trì Mộc Dương đã nhận ra điều gì đó, cúi đầu, không hé răng.
Trái tim Cửu Lộ như treo trên đầu sợi dây, nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn Trì Kiến lần nữa.
Trì Kiến cho cô ánh mắt cổ vũ.
“Tiểu Mộc.” Cô siết chặt làn váy, khẽ nói: “Thật ra…… Dì Cửu Lộ chính là mẹ của con.”
Hết chương 67
 
------oOo------