Thư Kiếm Trường An

Quyển 7 - Chương 147: Một trận chiến quyết tử




Dịch: Đình Phong

Sợ hãi rốt cuộc bò lên khuôn mặt của Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Một chiêu đánh bại tám vị vương hầu tu vi gần như Thái Thượng, Hạ Hầu Hạo Ngọc tự nhiên cũng có thể làm được.

Nhưng chân chính khiến bản thân y cảm thấy sợ hãi cũng không phải thành quả chiến đấu một đao kia của Tô Trường An mà là bản thân của thanh đao.

Dù cho không muốn thừa nhận nhưng Hạ Hầu Hạo Ngọc phải chấp nhận với tu vi hiện tại của y vẫn không cách nào nhìn thấu triệt một đao kia.

Một đao kia dường như bao bọc chút đồ vật y khó có thể đã thông, vang dội cổ kim, dũng mãnh vô cùng.

Khi đó trên mặt Tô Trường An vui vẻ nhưng theo y nhìn đến thì vô cùng dữ tợn và đáng sợ.

"Ngươi..." Y há miệng muốn nói gì đó nhưng chợt ngưng lại.

Ánh đao lăng liệt cuốn lấy gió mạnh gào thét đến sát mặt y, một cơn lại một cơn, mặt của y trở nên tái nhợt, tóc trên đầu cũng bị cắt đứt mà rơi xuống đất.

Con ngươi của y đột nhiên phóng đại, tốc độ của đao kia quá nhanh, nhanh đến cho dù là y cũng khó có thể nắm được nửa điểm dấu vết.

Sau đó, từng đạo huyết quang nổ tung, huyết nhục như độc xà tuôn ra từ cơ thể y bị những ánh đao kia liên tiếp chặt đứt.

Mọi người bị giam cầm dồn dập rơi xuống đất, huyết nhục khảm trong cơ thể bọn họ cũng rơi ra. Chúng nó trên mặt đất quay cuồng một hồi rồi nhanh chóng héo rũ đi.

Đầu Hạ Hầu Hạo Ngọc cứng ngắc nhìn như vậy, trong lòng y đã sớm bị sợ hãi nhồi vào, y cảm nhận được khí tức nào đó trên người Tô Trường An, khí tức đủ để uy hiếp tính mạng của y.

Lúc này y cuối cùng không có suy nghĩ ham muốn Thần tính trong cơ thể Hồng Loan, y quay đầu về hướng Tư Mã Hủ muốn đạt được chút đáp án trên người lão giả kia, nhưng lúc này y mới phát hiện vị Thừa tướng đại nhân đã sớm không còn tung tích.

Trong lòng y trầm xuống, rốt cuộc mới ý thức được hết thảy trước mắt dường như một lần nữa rơi vào tính toán của vị Thừa tướng kia.

Nó khiến nội tâm y hoảng loạn.

Khuôn mặt tràn đầy vết rách không còn hung hăng ngang ngược, chiếm lấy nó chính là một loại sợ hãi khó có thể nói nên lời.

"Hạ Hầu Hạo Ngọc, tới phiên ngươi." Mà Tô Trường An xác định mọi người không ngại sau đó thì thanh âm như nước đọng yên bình vang lên lần nữa.

Giọng nói lạnh giá kia rơi vào tai Hạ Hầu Hạo Ngọc chẳng khác gì Phán Quan đòi mạng đáng sợ.

Y kinh ngạc vừa quay đầu thì thanh đao Cửu Nạn kia tiến nhanh một đường vòng cung huyền diệu, thẳng tắp tới trước mặt.

"Ngươi!" Y lần nữa lên tiếng nhưng chỉ có thể im bặt mà dừng.

Xoẹt xẹt!

Nương theo lấy một hồi âm thanh nhẹ vang lên, thân thể của y bị thanh đao Cửu Nạn xẻ thành hai nửa.

Mắt lạnh Tô Trường An nhìn xem trước mắt hết thảy, nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc hóa thành phân nửa ngả sang hai bên.

Hắn thu đao chấn động, huyết dịch trên đao đều rơi ra.

Đối với chiến quả như vậy, hắn cũng không có biểu hiện ra cái gì mừng rỡ hoặc là ngoài ý muốn, đối với hắn nhìn đến đều là như vậy đương nhiên.

Cửu Nạn đao.

Là một thanh đao rất bình thường.

Nhưng được tôn sùng là chí bảo của Thiên Lam.

Tô Trường An một mực mang nó trên thân, trình độ rất lớn bởi vì nó là đồ Mạc Thính Vũ lưu lại cho hắn, nếu nói đến uy năng nó so ra kém xa thanh Hạ Hầu Huyết kia.

Có thể sự thật vượt xa đơn giản như vậy, thanh trường đao nhìn như bình thường này lại ẩn núp lấy một cái đao pháp tuyệt thế.

Là Cửu Nạn đao pháp.

Tô Trường An ngộ đạo tại Thiên Đạo các, thời điểm thành tựu Thiên Đạo, chịu ý chí chỉ dẫn của đao kia dùng đao pháp Cửu Nạn phá toái hư không về tới hiện thế.

Đao pháp này cố nhiên là huyền diệu không gì sánh được, trong cuộc sống sau này Tô Trường An đã từng không chỉ một lần muốn dựa vào đao pháp này nhưng nó quá mức huyền diệu, dù cho trở thành Tinh Vẫn thì hắn cũng khó có thể hiểu thấu đáo ảo diệu trong đó, càng không đề cập đến đem dùng ra.

Cho đến khi mọi người gặp nạn, tâm hắn sinh hối hận.

Máu chảy trên thân đao, đao ý trong Cửu Nạn lần nữa bị hắn kích hoạt, hắn mới giác ngộ.

Hóa ra đao pháp Cửu Nạn cũng không phải là đao pháp.

Nói như vậy vì đao pháp Cửu Nạn cùng lúc không có bất kỳ chiêu thức thực chất nào, nó càng giống như châm ngôn nào đó hoặc là pháp quyết.

Cái pháp quyết kia tự như Tô Trường An nói khi trước.

Nhân sinh tại thế, cửu nạn gia thân. Đi tại thế, vạn pháp đều nan (khó).

Chỉ tâm có quyết ý, ngực có khe rãnh, mới có thể một đao phá.

Nên một đao phá vạn pháp, gọi là Cửu Nạn đao pháp!

Pháp quyết này nói đến đơn giản nhưng trong đó lại ẩn giấu huyền cơ khó có thể nói nên lời, chỉ cần giác ngộ không cần bất luận cái gì chiêu thức, lực lượng nào đó trong đao có thể phá vạn pháp trên thế gian. Đương nhiên cái này nói đến bá đạo nhưng cũng không phải là tuyệt đối, có quan hệ rất lớn với tu vi người thi triển, nhưng đến loại cấp độ này của Tô Trường An, tự nhiên có cơ hội lấy một đao phá vạn pháp. Mà năm đó Mạc Thính Vũ lấy Thái Nhất cảnh chặt đứt mệnh tuyến của Ngô Đồng, nghĩ đến chắc có quan hệ với phương pháp này.

Tô Trường An nghĩ đến những thứ này, khuôn mặt phát âm trầm nhìn thi thể Hạ Hầu Hạo Ngọc hóa thành hai nửa.

Đao pháp Cửu Nạn này đến tột cùng do ai để lại trong đao Cửu Nạn thì Tô Trường An cũng không biết, nhưng dùng tầm mắt của hắn cũng không khó nhìn ra đao pháp này dĩ nhiên vượt qua tất cả đao đạo trên đời, gần như cùng cấp độ pháp quyết của Thiên Đạo cùng Tiên Đạo, hắn nghĩ mãi mà không rõ khi nào trên đời có vị đại năng như vậy.

Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm hắn nghĩ những thứ này.

Bởi vì Hạ Hầu Hạo Ngọc vẫn chưa chết.

Hắn là Chân Thần, giết không chết Chân Thần.

Cho dù năm đó đám Thiên Nhân đánh bại Chân Thần cũng chỉ có thể đưa bọn chúng lưu vong thế gian hoặc phong ấn Thần Mộ. Căn nguyên của nó đã là như thế.

Hai nửa thân thể của Hạ Hầu Hạo Ngọc bắt đầu nhúc nhích, y dùng trạng thái dần dần cố định về nửa còn lại sau đó sinh ra từng đạo buồn nôn huyết dịch dây dưa lẫn nhau cuối cùng hòa làm một thể.

Đối với dị biến như vậy Tô Trường An cũng không vội vã ra tay mà giết Hạ Hầu Hạo Ngọc từ trong trứng nước.

Bởi vì hắn biết rõ, chính là giết Hạ Hầu Hạo Ngọc mười lần thậm chí trăm lần, y có được nguyên vẹn Thần tính Chân Thần sẽ lần nữa sống lại.

Tiếp tục như vậy không có bất kỳ lợi ích nào ngoài việc hắn sẽ bị tiêu hao hết linh lực không còn nhiều lắm.

Bởi vậy lúc này, hắn lựa chọn theo dõi kỳ biến.

Cùng giằng co với y như vậy thì Tô Trường An càng muốn toàn bộ kết thúc một lần.

Nghĩ như vậy, thân thể hợp nhất của Hạ Hầu Hạo Ngọc nhúc nhích một hồi, những huyết nhục kia đột nhiên như khí cầu phồng lên, hóa thành một cái bướu thịt buồn nôn.

Tô Trường An nhướng mày, từng đạo linh lực tràn đầy từ trong cơ thể hắn tuôn ra, mọi người ở chung quanh lúc này thân bất do kỷ được nâng lên cao cao.

Vẫn không đợi đám bọn họ cuối cùng kịp phản ứng chuyện gì.

Lúc này, khối bướu thịt kia giống như khí cầu tức giận phát ra một tiếng nổ vang, bỗng nhiên nổ tung.

Mùi máu tươi nồng đậm tản ra từ bướu thịt rất nhanh liền bao trùm toàn bộ quận Gia Hán.

Máu loãng kia dường như mang theo tính ăn mòn, đầu tường bị nó bao trùm lập tức bốc lên từng đợt khói trắng, vài chỗ dần dần bị ăn mòn tạo ra những hố nhỏ.

Nhưng máu loãng tuôn ra vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, chúng nó rất nhanh liền tràn đầy đầu tường quận Gia Hán, không ngừng tràn đi dưới thành.

Một phương binh lính của Tư Mã Hủ cùng lúc không rõ ràng lắm xảy ra chuyện gì, bọn chúng vẫn còn công kích không tránh khỏi bị máu loãng kia vẩy lên người.

Lập tức từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Phàm là binh lính tiếp xúc với tí tẹo máu loãng liền trong nháy mắt bị ăn mòn sạch sẽ, hóa thành một bãi huyết nhục, hòa một thể với máu loãng.

Cảnh tượng như vậy khiến đám người được Tô Trường An nâng lên lạnh mình một hồi, thế mới hiểu được sự giúp đỡ của hắn hiểm càng hiểm tránh được một kiếp.

Mà lúc này, ở trung tâm bướu thịt kia, máu loãng tràn ra theo thời gian dần dần ngừng lại, một thân ảnh ở đằng kia cuồn cuộn nổi lên mặt nước.

Khi đó một cái thân hình toàn là máu, dĩ nhiên không thấy rõ bóng người.

Nhưng lờ mờ trên khuôn mặt y, Tô Trường An hay vẫn liếc một cái liền nhận ra y là Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Y giống như mới từ địa ngục leo ra, nét vui vẻ dữ tợn trên mặt không gì sánh được.

"Tô Trường An! Ta nói rồi, ta là giết không chết!" Y nhìn Tô Trường An như vậy quát ầm lên, khí tức âm u lạnh lẽo một khắc này từ y tuôn ra, lập tức bao phủ toàn bộ quận Gia Hán.

"Ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu thủ đoạn nhưng người thắng sau cùng nhất định là ta!" Y duỗi ngón tay về phía Tô Trường An, huyết nhục quanh thân không ngừng có bọc mủ bốc lên khí lại vỡ tan, sau đó lưu lại một bãi máu loãng buồn nôn.

Tại lúc này, Thánh Hoàng được vạn người kính ngưỡng dĩ nhiên biến thành một đầu quái vật.

Nhưng y dường như chưa tỉnh đối với việc này, chỉ là gắt gao nhìn Tô Trường An, trong con ngươi ngập tràn phẫn nộ.

"Tất cả các ngươi đều chết ở chỗ này, làm nô bộc của trẫm!"

Y vẫn còn gào rú, vẻ mặt gần như điên cuồng.

Sau khi mọi người thấy được uy năng khủng bố của máu loãng đều tại một khắc này trầm mặc lại, Hạ Hầu Hạo Ngọc quả thực quá mạnh, quá mức khó chơi, mấu chốt là năng lực vô hạn tái sinh quả thực làm người tuyệt vọng.

Tô Trường An đối với Hạ Hầu Hạo Ngọc như rơi vào điên cuồng thì vẻ mặt đặc biệt đạm mạc.

Hắn nhìn y, ánh sáng yên tĩnh trong con ngươi.

Yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh đến gần như thương hại.

Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng không thích bị nhìn chăm chú như vậy, thân là Đế Vương, y không cần người khác thương hại.

Y không biết vì sao Tô Trường An lại lộ vẻ mặt như vậy với mình, là giễu cợt? Hay là cái khác?

Y nói không chính xác nhưng ánh mắt như vậy không thể nghi ngờ khiến y càng thêm phẫn nộ.

Cỗ phẫn nộ này cũng cuốn đi tia lí trí cuối cùng của y.

"Ta nói rồi! Ta muốn các ngươi chết!" Y ngửa đầu giận dữ thét, máu loãng đầy đất như làm cảm ứng được nội tâm y chấn động phát ra quay cuồng mãnh liệt, chúng nó tung lên cao như sóng biển, muốn cuốn những người được Tô Trường An nâng lên vào trong nó, lộn xộn ăn mòn.

Nhưng Tô Trường An hiển nhiên đã sớm liệu đến biến hóa như vậy, trong con ngươi hắn lóe lên hàn quang, những người kia lại được nâng thêm mười trượng mà tránh thoát những cơn sóng máu.

"Đều phải chết!" Một kích không trúng Hạ Hầu Hạo Ngọc càng phát ra cuồng bạo, y giận dữ hét lên.

Sóng biển kích động lần nữa nhưng mục tiêu không còn là bọn người Tô Trường An, mà điên cuồng lao tới bên ngoài quận Gia Hán.

Một phương sĩ tốt của Tư Mã hủ thấy tình cảnh này thì lập tức luống cuống tay chân, nguyên một đám nghĩ đường chạy trốn.

Nhưng tốc độ sóng máu này quá nhanh, chỉ trong thời gian nháy mắt đã ăn mòn hàng ngàn binh lính hòa thành máu loãng hợp vào trong đó.

Rồi sau đó lại hóa thành sóng máu đánh úp về đám binh lính xung quanh.

Đây cơ hồ được xem là cảnh tượng tận thế.

Rên rĩ cùng gào rú đan vào lại với nhau.

Tính mạng bên ngoài quận Gia Hán cứ như vậy bị thu hoạch, cuối cùng thành chất dinh dưỡng cho biển máu.

Mà người khởi xướng hết thảy là Hạ Hầu Hạo Ngọc lại hiện ra thần sắc say mê.

"Hóa ra huyết nhục đích thực là mỹ vị a."

Vẻ mặt y dữ tợn nói, biển máu dưới thân như cảm nhận được chủ vọng, càng phát ra cuộn trào mãnh liệt đoạt tính mạng binh lính.

Tô Trường An nhìn toàn bộ chuyện này trong mắt.

Hắn cũng không có ý định ra tay ngăn cản, đây cũng không phải do hắn máu lạnh, thực lực của hắn có hạn, sau đó còn cùng Hạ Hầu Hạo Ngọc đại chiến một hồi, hắn không thể không tận khả năng bảo tồn thực lực của mình.

Nói cho cùng, hắn cũng không có đại công vô tư đến mức cứu những người đã sát hại bộ hạ binh lính của mình, đưa bản thân và mọi người vào hiểm cảnh.

Hắn sớm đã không còn là thiếu niên trước kia, có lẽ trong lòng còn có thương hại với địch nhân nhưng lòng thương hại đó cũng không đủ khiến hắn nhân từ nương tay.

Hắn nghĩ như vậy nhưng trong miệng vẫn không nhịn được hỏi.

"Bọn chúng đều lạ bộ hạ của ngươi."

"Bộ hạ?" Hạ Hầu Hạo Ngọc nghe vậy cười lạnh một tiếng. "Bộ hạ của trẫm phải có giác ngộ tùy thời vì trẫm hi sinh, vì sự thống trị của trẫm, hi sinh nhiều hơn nữa cũng đáng đấy."

Tô Trường An nghe đến đó, hắn lắc đầu.

Rốt cuộc đã mất đi một tia hào hứng cuối cùng đối thoại với Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Hạ Hầu Hạo Ngọc bây giờ đã sớm đánh mất bản thân, hắn nhớ tới lời sao Ẩn Nguyên từng nói: "tham lam vĩnh viễn là thứ đáng sợ nhất trên đời."

Một khi bị mở ra, cho dù là toàn bộ thế giới cũng không cách nào nhồi vào đủ.

Hắn than nhẹ một tiếng, đao Cửu Nạn lần nữa bắn ra ánh đao chói mắt không gì sánh được.

Thân thể hắn bắt đầu chuyển động.

Khi đó Thất tinh trên đỉnh đầu phát sáng, bảy cái hư ảnh hiển hiện, đao quang kiếm ảnh, giao long ác mãng, hư ảnh ảo cảnh tầng tầng lớp lớp, không ngừng đánh tới Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Phù Đồ Tam Thiên trong hộp kiếm sau lưng cũng xuất hiện.

Nhiều đóa kiếm ảnh hiện ra, kiếm ý như cương phong gột rửa.

Trường đao trong tay hắn cũng chấn động, một đao ra, ba nghìn đao khách áo trắng xuất hiện, ở đằng kia dồn dập rút trường đao của bản thân.

Lúc này đây, Tô Trường An đã bật hết hỏa lực, thề phải lấy tính mạng của Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Lông mi Hạ Hầu Hạo Ngọc phát lạnh, trong lòng y khẽ động khiến sóng máu đầy trời dâng lên, một cơn tiếp một cơn đánh giết tới Tô Trường An.

Tô Trường An đối mặt với sóng máu đáng sợ tràn ngập linh lực cùng khí tức lạnh lẽo lại không hề né tránh, hắn giống như một bả trường đao ra khỏi vỏ, âm u lạnh lẽo, lưỡi đao u hàn.

Không uống máu tươi, thề không trở vào bao.

Vì vậy từng đợt sóng biển bị trảm phá dưới đao phong của hắn, từng con lệ quỷ gào rú hồn bay phách lạc dưới ánh kiếm của hắn.

Hắn thẳng tắp tiến về phía trước, trên đời này không còn bất kỳ sự tình có thể ngăn trở bước chân của hắn.

Sát ý trong lòng đã quyết.

Lúc này đây hắn chỉ dùng thời gian mấy tức đã đánh bại tầng tầng lớp lớp sóng máu của Hạ Hầu Hạo Ngọc, tới trước mặt y.

Vẻ mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc tự nhiên là khó coi cực độ, mặc dù dựa vào năng lực phục sinh vô hạn, y tự nhận là vào thế bất bại nhưng cũng một lần bị Tô Trường An giết chết.

Đó không phải là việc để cao hứng.

Cho nên lúc này, y quyết định triệt để đánh bại Tô Trường An.

Vì vậy huyết quang quanh thân y đại thịnh, máu loãng đầy đất điên cuồng tụ tập về phía y.

Thân thể y ở đằng kia đột nhiên bắt đầu phồng lên cùng vặn vẹo, thời gian dần trôi qua hóa thành một quái vật cao vài chục trượng, sinh tám mặt, thân hổ, tám chân tám đuôi.

Đó đương nhiên là chân thân của Thiên Ngô Chân Thần, bởi vì hấp thu quá nhiều oán linh chi lực nên biến thành màu đỏ tươi quỷ dị.

Sau khi y hiện ra chân thân, liền ngửa đầu lên trời gầm giận dữ, thân thể nhảy lên cắn xé về phía Tô Trường An.

Tô Trường An cũng ý thức được đây là thời điểm giành giật sinh mệnh, đám hư ảnh hoặc là thần kiếm Phù Đồ đều bị đánh tan.

Giờ phút này, hắn chỉ còn thanh trường đao Cửu Nạn trong tay mình.

Hắn không chần chờ nữa, hét lên một tiếng, đôi mắt đỏ tơ máu, trên mặt nổi gân xanh, bộ dáng phẫn nộ đến dữ tợn.

Hắn thẳng tắp nghênh hướng Hạ Hầu Hạo Ngọc đánh tới, từ trên xuống dưới, dùng xu thế lực bổ Hoa Sơn, vung trường đao trong tay ra.

Ầm vang!

Nương theo một tiếng nổ vang.

Khí lãnh khổng lồ từ chỗ hai người gặp nhau đẩy ra, thành lâu quận Gia Hán sớm bị máu loãng ăn mòn giờ đây bị sóng khí cuốn tới ầm ầm sụp đổ.

Đợi cho bụi bặm thành lâu sụp đổ tán đi, mọi người còn tung bay trên trời lúc này thấy rõ tình hình trước mắt.

Đao của Tô Trường An thẳng tắp bổ vào một trong tám cái đầu của Thiên Ngô Hạ Hầu Hạo Ngọc, thân đao vào thịt ba phần, máu loãng chảy xuôi.

Mà tám cái đuôi như roi dài của Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng không biết lúc nào đã xuyên thủng thân thể của Tô Trường An, máu tươi theo đuôi tràn ra.

Hiển nhiên đây là kết quả lưỡng bại câu thương.

"Ngươi chính xác rất giỏi, rất ít phàm nhân có thể làm được đến nước này." Tám cái đầu của Hạ Hầu Hạo Ngọc nói ra. "Nhưng vậy thì sao, ta là giết không chết, người thua cuối cùng nhất định là ngươi."

Tô Trường An nắm đao, trầm mặc khẽ gật đầu. Hắn chăm chú nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc sau đó nói.

"Ngươi nói rất đúng, ta giết ngươi không chết, ngươi là Chân Thần."

Nhưng khi đó mi tâm hắn sáng lên một đạo ấn ký mặt trời không gì sánh được.

Lời nói của hắn xoay chuyển.

"Nhưng ta có thể rút Thần tính của ngươi."

---o0o---