Thư Kiếm Trường An

Quyển 7 - Chương 137: Nhược điểm của Hạ Hầu Hạo Ngọc




Dịch: phuongkta1

Biên: Đình Phong

"Đi." Hạ Hầu Hạo Ngọc ở phía trên ngai vàng nói ra, bên trong thanh tuyến cũng không cao vút lại lôi cuốn lấy một cỗ uy ngiêm Đế Vương mà thường nhân khó có thể bắt chước. Đó là giọng điệu mà người bề trên mới có thể nói ra, mà Hạ Hầu Hạo Ngọc hiển nhiên là một người trong đó.

Nhìn ra được, y rất thích thú quá trình như vậy.

Bất kể là tra tấn Tô Trường An, đùa bỡn ở trong tay mình vẫn còn bày mưu nghĩ kế hay cảm giác hiệu lệnh nghìn quân cũng khiến cho y cảm thấy một hồi sung sướng ở sâu trong nội tâm.

Đây mới là chuyện một vị Đế Vương phải làm.

Cao cao tại thượng, được quyền ban sống chết.

Mà theo y ra lệnh một tiếng, những ác linh kia biến thành tướng Huyết Linh vào lúc đó liên tục gào rú một hồi, rồi sau đó giống như mũi tên rời cung ùn ùn đánh tới Tô Trường An.

Số lượng của bọn chúng thực sự cực kỳ lớn, thế cho nên trong nháy mắt mà bọn chúng công kích đến, thân ảnh Tô Trường An cứ như vậy bị bọn chúng bao phủ, tìm không được một chút dấu vết.

Tô Trường An đối mặt với đại quân khí thế rào rạt này trong lòng trầm xuống, nhưng sắc mặt lại trấn định như cũ.

Hắn chậm rãi nhắm lại hai con ngươi, khí tức toàn bộ người vào lúc đó đều thu lại.

Hắn lại giống như lão tăng nhập định cúi đầu xuống, tất cả mọi chuyện xung quanh vào một khắc này dường như không hề liên quan gì đến hắn.

Nhưng đám tướng Huyết Linh cũng không bởi vì trạng thái của Tô Trường An như vậy mà xuống tay một chút. Bọn chúng là ác linh chết oan ở thành Kiến Nghiệp, dưới bí pháp kia đã sớm hóa thành quái vật chỉ biết giết chóc, ngoại trừ Hạ Hầu Hạo Ngọc, tất cả sinh linh trên đời này, trong mắt bọn chúng đều là kẻ thù kẻ cướp!

Hạ Hầu Hạo Ngọc mạnh mẽ vượt xa dự liệu của Tô Trường An, y liên tiếp dựng lên sát chiêu khiến cho Tô Trường An sứt đầu mẻ trán, từng bước một bị y đẩy vào hiểm cảnh. Giờ phút này số lượng tướng Huyết Linh cực lớn cũng như thế, không thể giết hết lại vô cùng mạnh mẽ.

Tô Trường An cẩn thận suy tư về phương pháp phá địch.

Hạ Hầu Hạo Ngọc cắn nuốt Thần tính Thiên Ngô.

Thiên Ngô là Chân Thần không chế đạo của nước, đạo uẩn của lão kéo dài, kết nối với Thiên Đạo, vận dụng là lý giải đối với nước gần như đã hoàn mỹ. Mà Hạ Hầu Hạo Ngọc cắn nuốt Thần tính của lão cũng đã kế thừa được quá tốt điểm này.

Y đã kết hợp thật hoàn mỹ giữa đạo của nước và trăm vạn sinh hồn kia, mới có một cái thế giới biển máu này của y.

Lấy nhu thắng cương, không ngừng sinh sôi, vô hình lại hữu hình.

Lẻ lẻ tổng tổng về đặc tính đạo của nước đều bị Hạ Hầu Hạo Ngọc hoàn mỹ vung ra, nhìn qua hầu như không có một chút nhược điểm.

Nhưng Tô Trường An cũng không tin trên đời này thực sự có đồ vật hoàn mỹ vô khuyết. Cho dù là Thiên Đạo vẫn có thiếu hụt, huống chi một vị Chân Thần được Thiên Đạo thai nghén ra?

Nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra kẽ hở kia cuối cùng ở nơi nào.

Mà những tướng Huyết Linh kia hiển nhiên vào lúc này đã kề sát người, hắn cũng không có thời gian để suy tư vấn đề này.

Hai con ngươi hắn đóng chặt vào lúc đó bỗng nhiên mở ra, một đường ánh sét màu tím hiện lên.

Thực sự trong thời gian ngắn hắn không thể kìm ra kẽ hở của Hạ Hầu Hạo Ngọc, nhưng nếu muốn tìm ra kẽ hở đó biện pháp tốt nhất chính trong lúc đối chiến cảm ngộ đạo uẩn của quân địch, tìm kiếm vấn đề trong đó.

Tô Trường An nghĩ đến như vậy, đóa hoa sen được tạo thành từ ảnh kiếm quanh người hắn đột nhiên bắt đầu xoay tròn kịch liệt, mà theo sự xoay tròn như vậy, những tướng Huyết Linh xung phong liều chết ở tuyến ngoài bị mũi kiếm của Tô Trường An xoắn thành mưa máu, rơi vào biển máu. Nhưng có bao nhiêu tướng Huyết Linh trở về biển máu, cùng một lúc sau lưng Hạ Hầu Hạo Ngọc lại có thêm chừng đó tướng Huyết Linh được tạo ra một lần nữa, tiếp theo khí thế hung hăng xông thẳng về phía Tô Trường An.

Tô Trường An nhìn tất cả những chuyện này, lông mi nhăn lại.

Nước, đều ở giữa hữu hình cùng vô hình, nhận lực mà bại, hết lực thì hợp nhất, chỉ cần có đầy đủ linh lực chèo chống, giết bất tận cũng không thể diệt hết.

Mà nguồn gốc tất cả chuyện này, chính là một biển máu dưới chân Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Tô Trường An nghĩ tới đây, có một ít tướng Huyết Linh đột phá bên ngoài ảnh kiếm bằng hoa sen, tiến dần từng tầng đi vào trước mặt Tô Trường An, mặc dù phải chịu đựng thương thế rất nặng, thậm chí không ít người thiếu tay gãy chân, nhưng những tướng Huyết Linh Tướng này vẫn như chưa tỉnh, vẫn như cũ gào thét đâm thẳng tới Tô Trường An. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, số lượng tướng Huyết Linh đột phá lớp lớp vòng vây không ngừng tăng vọt, hiển nhiên muốn dựa vào kiếm hình hoa sen ngăn cản số lượng tướng Huyết Linh to lớn chỉ là si tâm vọng tưởng.

"Hừ!" Tô Trường An lúc này hừ lạnh một tiếng, thân thể sừng sững bất động. Trên thân những linh kiếm kia ngay lập tức hiện lên hư ảnh từng vị đao khách áo trắng, bọn họ xếp hàng trên thân linh kiếm, đao ý cuồng bạo vẫn còn tuôn ra như thủy triều, quét sạch toàn bộ chiến trường, tiêu diệt những tướng Huyết Linh đột phá kiếm của Tô Trường An thành mảnh vỡ.

"Những linh thể này rất kỳ quái." Con mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc vào lúc những hư ảnh đao khách xuất hiện bắt đầu híp lại một lần nữa.

Lúc trước Tô Trường An gọi ra những đao khách này chống lại cột máu, y đã nhận ra bọn họ có chỗ kỳ lạ, còn lần này đám đao khách hiện lên một lần nữa, làm cho y càng rõ ràng ý tứ đến những thứ này cường đại, vượt xa trăm vạn sinh hồn mà y tế luyện trong thành Kiến Nghiệp.

Điều này khiến cho Hạ Hầu Hạo Ngọc xưa nay coi thiên hạ là vật của mình không kìm nổi sinh ra tham lam.

"Chờ ta đánh chết ngươi, ta sẽ luyện hóa ba nghìn đao khách này thành khôi lỗi của ta, làm người thống lĩnh trăm vạn linh hồn, cùng ta một đường chinh chiến Thiên Nhân, ý ngươi thế nào?" Y cười hỏi, nhìn như hỏi thăm, thực ra đang đùa cợt.

Nhưng Tô Trường An đã sớm không còn là thiếu niên chất phác năm đó, trong lòng hắn kiên định sao có thể bị đôi câu vài lời của Hạ Hầu Hạo Ngọc mà dao động.

Sát khí trên hai đầu lông mày hắn vào lúc này càng ngưng trọng.

Ánh mắt của hắn lướt qua đám tướng Huyết Linh dày đặc như giống như thủy triều nhìn về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc, lạnh giọng nói: "muốn lấy anh linh đao khách của ta, liền nhìn ngươi có bổn sự kia hay không."

Nói xong điều này, ba nghìn linh kiếm tạo thành hoa sen quanh người hắn đột nhiên bắt đầu càng nhanh chóng xoay tròn, đám đao khách đứng trên thân kiếm liên tiếp rút trường đao trong tay ra, đặt ngang ở trước ngực.

Tô Trường An vào lúc này đưa thanh Hạ Hầu Huyết đặt ở trước ngực, tay kia của hắn chậm rãi vươn ra, cũng cầm lấy chuôi đao Hạ Hầu Huyết. Những đao khách kia giống như hành động của Tô Trường An vào lúc đó cũng nắm trường đao của chính mình.

Khí cơ của bọn họ vào lúc này hòa thành một thể, khí thế ngập trời giống như không có điểm dừng liên tục kéo lên.

Oanh ầm ầm!

Một tiếng sấm sét (Lôi Minh) cực lớn vang lên bên ngoài thế giới này, lập tức có một cỗ thiên uy kinh hoàng giống như tận thế đánh xuống, bao phủ phương thế giới này.

Oanh!

Lại là một tiếng vang thật lớn, một đường lôi điện lớn mấy trăm trượng xé rách bầu trời thế giới này đánh xuống, đã rơi vào trên mũi thanh kiếm Phù Đồ ở trung tâm cái hoa sen màu đen kia.

Rồi sau đó vô số ánh lôi thuận theo thân kiếm Phù Đồ tuôn về phía Tô Trường An, cũng tuôn vào trên thân đao của ba nghìn đao khách kia.

Ánh lôi giao thoa, điện mãng bôn tẩu.

Tướng Huyết Linh chung quanh vào một khắc này đều biến thành máu loãng, rơi vào trong biển máu.

"Thức Lôi Kiếp thứ năm - Ba nghìn Thiên Lôi Kiếp!" Ba nghìn cái thanh âm vào lúc đó tụ tập cùng một chỗ, đồng thời vang lên.

Tô Trường An nhảy lên thật cao, mang theo ánh sét đầy trời, thân ảnh ba nghìn đao khách vào lúc này liên tiếp nhảy lên.

Trường đao giơ lên cao, thiên lôi vang vọng.

Dưới loại uy thế này, cho dù là Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng không khỏi biến sắc, y không nghĩ tới Tô Trường An dưới suy nghĩ của y chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi trên tay mình, vẫn có thể tuôn ra lực lượng hung hãn và mạnh mẽ như vậy.

Mà sau một khắc, biến sắc dần dần hóa thành sợ hãi.

Bởi vì lưỡi đao của Tô Trường An không phải chỉ về phía những tướng Huyết Linh rậm rạp kia, cũng không phải là thân thể của Hạ Hầu Hạo Ngọc y.

Phương hướng của đao phong kia, rõ ràng là một mảng biển máu màu đỏ dưới dưới chân y!