Thư Kiếm Trường An

Quyển 7 - Chương 11: Giết sạch cả nhà




Dịch giả: alreii

Phủ đệ của Sở gia lại khôi phục sức sống.

Khói mù tràn ngập nguy cơ do bị sáu nhà chèn ép lúc trước đã bị quét sạch.

Mà các loại bất mãn do Sở Tích Phong truyền vị cho Tô Trường An trước đó đã được loại bỏ toàn bộ sau chuyện Tô Trường An xuất hiện cứu giúp Sở gia trong lúc nguy cơ.

Bây giờ trên dưới toàn bộ Sở gia đều ôm lòng kính sợ cùng sùng bái gần như điên cuồng với với vị gia chủ trẻ tuổi này.

Có điều sau trận chiến Tô Trường An lại đột nhiên hôn mê cũng khiến người Sở gia không dễ dàng gì sinh ra một chút hi vọng sợ hãi, may mà sau khi dốc lòng điều dưỡng, thân thể Tô Trường An không còn đáng ngại, tuy còn chưa tỉnh lại nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian.

Chỉ là Sở gia vì uy hiếp kẻ có ý xấu nên giữ kín chuyện này.

Nháy mắt ba ngày trôi qua.

Thời gian ba ngày Tô Trường An đặt ra trước khi hôn mê đã đến.

Nhưng tín vật bày tỏ thần phục của sáu nhà ngoại trừ hai nhà Thẩm Mạnh gia chủ đã chết ra thì bốn nhà còn lại đều chưa đưa đến.

Đúng như rất nhiều người lo lắng, Cố Minh Nghĩa chưa chết, bốn tộc này sẽ không từ bỏ ý định dễ dàng như vậy.

Mà cũng vào lúc này.

Tô Trường An đã hôn mê suốt ba ngày cuối cùng ở trên giường chậm rãi mở hai mắt ra.

Hắn hệt như vừa tỉnh lại từ trong giấc ngủ say nào đó.

Trước hết đập vào tầm mắt là một khuôn mặt xinh đẹp.

"La... La sư thúc."

Từ lúc từ biệt ở Tây Lương đã gần thời gian nửa năm, thời gian trôi qua khiến Tô Trường An sinh ra một loại cảm giác không chân thật như đã cách một đời.

"Sao rồi, thân thể đã tốt hơn chưa?" Trên khuôn mặt La Ngọc Nhi hiện ra một nụ cười hiểu ý, nàng nhích người về phía trước, hệt như muốn kiểm tra trên người Tô Trường An có chỗ nào không thoải mái hay không.

"Không có gì đáng lo." Tô Trường An lắc đầu, chỉ là do trong lúc đối chiến với Cố Minh Nghĩa hắn đã cưỡng ép vận dụng sức mạnh Hắc Thần còn chưa tiêu hóa xong, thức tỉnh vong hồn của những đao khách khỏi giấc ngủ say, cho nên hao tổn quá độ mà thôi, chỉ cần nghỉ dưỡng thì không có gì đáng ngại.

"Mấy người Hoa sư thúc đâu?" Hắn nhìn bốn phía lại chỉ phát hiện chỉ có một mình La Ngọc Nhi, không nhịn được hỏi.

Vấn đền này khiến thần sắc trên mặt La Ngọc Nhi tối đi, nàng đưa tay vuốt ve tóc mai bên tai mình, giọng nói hơi trầm: "Hoa sư thúc và Hồng Ngọc cô nương bị thương nặng trong trận chiến, đến nay vẫn còn đang hôn mê. Ngược lại Trường Tuyết không có gì đáng ngại, chỉ là bận một vài việc vặt cho nên đã giao ngươi cho ta trông nom."

Tô Trường An nghe vậy nhướng mày, Hoa Phi Tạc và Hồng Ngọc đều là đại năng Vấn Đạo cảnh, lại coi như một cao thủ nhất đẳng trong Vấn Đạo cảnh. Hôn mê lâu như vậy vẫn không thấy tốt hơn, thương thế kia có thể tưởng tượng được nặng cỡ nào.

Điều này khiến Tô Trường An rất không vui.

Hình như nhìn thấu lo âu của Tô Trường An, nàng lại nói: "Ngươi không cần quá lo lắng, tuy vết thương của bọn họ không nhẹ, nhưng mấy ngày nay điều dưỡng thỏa đáng, đã không còn lo ngại về tính mạng."

"Ừm." Tô Trường An nghe vậy trong lòng hơi được an ủi, hắn gật đầu, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt.

"Nhắc mới nhớ lúc này mới không đến nửa năm, thế mà ngươi đã có thể đối kháng với Tinh Vẫn, chậc chậc chậc, coi bộ Thính Vũ năm đó ở Bắc Địa đã nhặt được một bảo bối cực tốt cho Thiên Lam viện chúng ta nha."

La Ngọc Nhi cười trêu nói, dường như muốn nói vậy để chuyển dời đi đề tài nặng nề trước đó.

"Cố Minh Nghĩa kia ỷ vào mình tu vi Tinh Vẫn không coi chúng ta ra gì, lần này ngươi lại hung hăng giúp chúng ta xả một ngụm tức!"

Nhưng nàng vốn không giỏi việc này, lúc nói lời này lại cười mất tự nhiên, vì vậy không đạt được hiệu quả mà bản thân dự đoán.

Tô Trường An vẫn nhíu mày như cũ, lại càng lúc càng chặt, giữa chân mày gần như nhăn thành một tòa núi nhỏ.

La Ngọc Nhi thở dài một cái, biết mình lại thất bại rồi.

Thiên Lam giờ đây đã sớm không còn là Thiên Lam trước kia.

Nàng cũng không phải là công chúa được mọi người nâng trong lòng bàn tay nữa.

Nàng muốn làm chút gì đó cho những đệ tử Thiên Lam này, dù sao thì nàng cũng là một thành viên của Thiên Lam, đã sớm nhìn đủ đám nam nhân lấy cờ hiệu vì chúng sinh mà khẳng khái chịu chết, chỉ để lại một mình nàng rơi lệ.

Nhưng nàng luôn không làm được.

Luôn không giúp được gì, dù là Hoa sư huynh của nàng một mình ngăn cản hơn mười vị Vấn Đạo, mà nàng lại vì tu vi quá thấp chỉ có thể đứng một bên nhìn, thậm chí lúc cuối cùng đến phiên nàng xuất thủ lại bị một tên tu sĩ Vấn Đạo cảnh đánh bại dễ dàng.

Cuối cùng không thể không để cho một cô gái chỉ mới tu hành mấy tháng như Tư Mã Trường Tuyết xuất thủ.

Suy nghĩ những thứ này vẻ mặt của La Ngọc Nhi cũng ảm đạm đi vài phần.

"Ta đã hôn mê bao nhiêu ngày?" Tô Trường An chợt hỏi.

"Hả?" La Ngọc Nhi sửng sốt, lúc này mới phục hồi lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, nàng vội vàng nói: "Ba ngày."

Chẳng biết tại sao chỉ nửa năm không gặp, nàng cảm thấy tiểu sư điệt trước mắt nàng lúc này trở nên đôi chút khác biệt.

Có lẽ trải qua một trận đại chiến cực kỳ bi thảm thế gian ở Tây Lương, hoặc là trong nửa năm ở nơi này đã xảy ra chuyện gì đó nàng không biết.

Tô Trường An trước mắt giống như thoáng cái đã trưởng thành vậy.

Trở nên trầm ổn, trở nên bình tĩnh, trở nên kỹ lưỡng, cũng biến thành "bụng dạ nham hiểm"...

"Những gia tộc kia có giao tín vật lên không?" Tô Trường An lại hỏi, giọng nói trầm thấp, như đang nỉ non, khiến người nghe không biết rõ ràng buồn vui trong lòng hắn lúc nói lời này.

"Ngoại trừ hai nhà Thẩm Mạnh, những gia tộc còn lại đều không có động tĩnh." La Ngọc Nhi nói.

"Vậy sao?" Tô Trường An đột nhiên đứng lên, hắn chợt vươn tay, hộp kiếm và vỏ đao trên giường đáp lại bay vào trong tay hắn.

Rồi sau đó hắn chậm rãi đeo từng thứ lên lưng mình, thần sắc trên mặt cũng vì vậy càng ngày càng âm lãnh. Nhưng hắn từ đầu đến cuối đều không phát ra bất cứ thanh âm nào.

"Trường An? Ngươi muốn làm gì?"

La Ngọc Nhi từ trong sự trầm mặc đó phát giác được thứ gì đó không tầm thường, nàng vội vàng truy hỏi.

Tuy trong trận chiến lúc trước Tô Trường An đúng là đánh bại Tinh Vẫn Cố Minh Nghĩa, nhưng Tinh Vẫn suy cho cùng vẫn là Tinh Vẫn, một lần đánh bại cũng đã khiến cho Tô Trường An hôn mê mấy ngày.

Lúc này vết thương cũ của hắn chưa lành, nếu lại tìm đến cửa, không chừng sẽ xảy ra mầm họa gì đó.

La Ngọc Nhi không khỏi có chút lo âu.

"Trước dẫn ta đi xem đám Hoa sư thúc đi." Nhưng vào lúc này Tô Trường An lại ngẩng đầu nhìn về phía La Ngọc Nhi, bình tĩnh nói.

Tu vi giờ đây của hắn không giống như lúc trước, đã có thể sử dụng sức mạnh Nhược Mộc rất tốt, nghĩ chắc có thể trợ giúp cho thương thế của đám người Hoa Phi Tạc.

La Ngọc Nhi lại sững sờ, nhưng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, tảng đá lớn trong lòng cũng tạm thời đặt xuống, lúc này mới đứng dậy dẫn Tô Trường An đến chỗ đám người Hoa Phi Tạc dưỡng thương.

"Đúng rồi, làm phiền Ngọc Nhi sư thúc tìm mấy người quen thuộc Giang Đông này, đợi sau khi ta đi thăm đám người Hoa sư thúc xong còn cần có người dẫn đường đến nơi khác."

Nhưng lúc này âm thanh của Tô Trường An lại vang lên một lần nữa.

"Hả? Ngươi muốn đi đâu?" La Ngọc Nhi không hiểu, nàng quay đầu nhìn Tô Trường An hỏi.

"Ta đã sớm nói rồi, trong ba ngày giao lên tín vật thì chuyện này xóa bỏ, nhưng nếu bọn họ không nghe..."

Giữa chân mày Tô Trường An giờ đây chợt hiện lên một luồng sát khí nồng đậm, trong con ngươi lại thoáng qua một cỗ huyết quang cực kỳ không tầm tường.

"Vậy thì cả nhà đều chết đi."

---o0o---