Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 86: Phá tứ cảnh




Dịch giả: Mạn Đà La

Bầu trời tối tăm u ám.

Không có trời xanh, chẳng có mây trắng, không có mặt trời, chẳng có mặt trăng, thậm chí một nửa ngôi sao cũng không có.

Tô Trường An có chút nghi hoặc, đầu của hắn giống như bị đổ chì vậy, nặng rất nặng.

Hắn giãy giụa cố gắng đứng lên, nhưng cơ thể lại phản ứng rất chậm.

Hắn lung lay, sau khi đứng lên ngã xuống nhiều lần mới chính thức đứng dậy được.

Lúc này, hắn mới phát hiện, không chỉ có bầu trời mà đến mặt đất cũng như thế. Hoặc là nói cả khoảng trời đất này đều giống nhau, tối tăm mờ mịt chẳng có thứ gì cả.

Hắn đột nhiên bắt đầu nhớ lại, hắn đang ở Thiên Đạo các.

Hắn ở nơi này lĩnh ngộ đạo tâm, chống lại ý chí của Chân Thần.

Nghĩ đến đây, đầu hắn giống như chợt vỡ ra, đau đớn. Hắn không thể không gập người, hai tay ôm đầu, muốn phần nào xoa dịu cơn đau bất chợt này. Trên thực tế, hiệu quả cũng không tốt hơn là bao.

Hắn vẫn bị một cảm giác thống khổ tê tâm liệt phế bao quanh.

- A!!!

Miệng hắn vô thức phát ra một hồi gầm rú.

Âm thanh này vang vọng trong trời đất đen tối, nhưng cũng không hề có tiếng đáp trả.

Tình huống như vậy kéo dài chừng nửa khắc mới thoáng giảm bớt đi một chút.

Hắn một lần nữa đứng dậy, thở hổn hển, trên trán đã rịn đầy mồ hôi.

Hắn lại nhớ thêm một số chuyện nữa.

Hắn cùng với một người tự xưng là Chúc Âm ác thần trong cơ thể đọ sức một trận.

Đương nhiên, trong trường hợp này dùng từ đọ sức có vẻ không phù hợp lắm, chuyện này giống như là đơn phương nghiền ép thì đúng hơn.

Hắn đã đánh giá quá thấp sức mạnh Chân Thần.

Dù cho đã lĩnh ngộ được Thất Tinh đạo ý, dung hợp đạo của chính mình, thế nhưng so với ý chí của Chân Thần thì thực lực của hai người căn bản không cùng một đẳng cấp.

Đến bây giờ, hắn mới nhớ hết tất cả. Chúc Âm hóa thành một đạo lưu quang đánh úp về phía hắn, lúc ấy hắn hầu như không đủ sức để chống cự. Chỉ trong tích tắc thôi, hắn hoàn toàn không khống chế được thân thể của mình nữa, ý thức cũng lâm vào trạng thái ngủ say.

Nghĩ đến đây, Tô Trường An vỗ mạnh vào gáy mình một cái, nói đến thì giống như hắn bại bởi Chân Thần, theo lý thuyết mà nói thì ý thức của hắn hẳn cũng phải bị cắn nuốt, thân thể này coi như hoàn toàn thuộc về Chân Thần rồi.

Nhưng tại sao hắn vẫn còn sống?

Mặc dù có chút chật vật, nhưng thân thể này thật sự vẫn thuộc về hắn.

Hắn không khỏi nghi hoặc, Chúc Âm kia vốn đã thèm thuồng cái thân thể này từ lâu, chỉ cần có một chút cơ hội thôi sẽ gấp gáp xuất hiện, muốn cướp đoạt mọi thứ của hắn. Mà lần này dĩ nhiên sẽ làm được, khi ý thức của Tô Trường An hoàn toàn bị ý chí của gã trấn áp rồi. Tô Trường An thực sự nghĩ mãi cũng không ra cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao gã lại vứt bỏ hết vậy.

Nhưng vấn đề này dù có suy đoán lung tung như vậy cũng không thể tìm được đáp án.

Tô Trường An hít sâu một hơi, bình phục lại hơi thở có chút hỗn loạn của mình. Sau đó, hắn mới khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra tình hình bên trong cơ thể.

Đó cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Tuy rằng hắn đã mất hết tu vi nhưng dù sao cũng đã từng là cao thủ Thiên Thính cảnh đấy. Chuyện này theo lý phải dễ dàng như ngựa quen đường cũ, hạ bút thành văn.

Nhưng lúc này đây hắn phải mất chút công phu.

Bởi vì đối kháng với ý chí Chân Thần, đầu của hắn cho đến hiện tại vẫn còn chưa tỉnh táo. Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể rất danh tụ tập lại khí tinh thần như quá khứ được. Do đó, hắn đành phải dùng hết một nửa khắc đồng hồ.

Đợi hắn nhìn rõ tình hình bên trong đan điền của mình rồi thì bỗng nhướn mày, vô cùng ngạc nhiên.

Ba khối tinh linh truyền thừa vẫn còn, Nhược Mộc vẫn tản ra từng luồng ánh sáng màu xanh không ngừng bồi dưỡng cho tâm thần khô khéo của hắn. Cái kia gọi là Đế Giang quái điểu, bởi vì không có linh lực duy trì nên mới rơi vào trạng thái ngủ say trong chốc lát.

Những thứ này cũng không khác với dự đoán của Tô Trường An là bao.

Điều thực sự khiến Tô Trường An kinh ngạc chính là, giọt Chân Thần chi huyết vốn treo trong đan điền của hắn lại không thấy đâu.

Thay vào đó là một vật dài giống như con rắn nhỏ màu đỏ tươi không ngừng ngọ nguậy.

Tô Trường An giật mình, cũng không quan tâm đến con rắn màu đỏ kia nữa, vội vàng thả thần thức dò xét khắp thân mình, tìm kiếm hướng đi của giọt máu Chân Thần kia.

Hắn nhớ rõ Ngô Đồng từng nói, biện pháp duy nhất để loại bỏ máu Chân Thần chính là giết chết hắn ta.

Vậy nên, lúc hắn phát hiện không thấy máu Chân Thần đâu, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ, trong lúc bản thân hắn đang mơ màng thì nó đã chạy trốn đến nơi khác trong cơ thể rồi.

Thế nên hắn muốn tìm thấy gã, tuy rằng làm vậy cũng chưa chắc được ích gì, nhưng đó là bản năng của con người. Luôn thích đặt những vật nguy hiểm với mình vào trong tầm mắt.

Thế nhưng, làm cho hắn thất vọng chính là, hắn dò xét hết khắp kinh mạch trong cơ thể mấy lượt nhưng vẫn không phát hiện được dấu vết của máu Chân Thần.

Tô Trường An đành phải quay về đan điền của mình, kiểm tra con rắn màu đỏ kia.

Nếu như máu Chân Thần không trốn ở nơi khác vậy thì con rắn nhỏ màu đỏ kia rất có khả năng là do máu Chân Thần biến ra đấy. Nội tâm Tô Trường An âm thầm đoán như thế.

Vậy nên vừa để xác định nguyên nhân thay đổi, cũng như để biết rõ con rắn màu đỏ kia là vật gì, Tô Trường An lại thả thần thức ra điều tra con rắn nhỏ kia.

Bởi vì không xác định được thứ này đến tột cùng là cái gì, thế nên trong quá trình dò xét, Tô Trường An làm cẩn thận từng ti từng tí, trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi rồi.

Chỉ là lúc thần thức của hắn chạm vào con rắn kia, lông mày của hắn vốn nhíu chặt lúc này lại trở nên kinh ngạc, kế đó là hớn hở, cuối cùng lại cảm thấy vui mừng không thôi.

- Đây là Thần tính?

Đáy lòng Tô Trường An thầm nhủ một câu, nhưng nghe giọng điệu thì hắn cũng không hề chắc chắn.

Dù sao thứ này hắn cũng mới chỉ nghe Bắc Thông Huyền nói qua thôi. Hắn cần phải cắn nuốt máu Chân Thần, sau đó vật này mới xuất hiện được, cũng là thứ cần thiết để hắn tu luyện Tiên đạo.

Chỉ là, hắn chưa bao giờ được nhìn thấy Thần tính. Vả lại trong ký ức của hắn cũng chưa từng đánh bại được Chân Thần, vậy nên đối với thứ bỗng nhiên xuất hiện này, không khỏi có chút chần chờ.

Tuy nhiên rất nhanh, hắn cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa.

Phải hay không thử một lần liền biết.

Tô Trường An nghĩ như vậy liền thi triển pháp môn luyện hóa Thần tính mà Bắc Huyền Thông đã dạy cho hắn.

Thần tính của Chân Thần hiển nhiên mạnh mẽ vô cùng, hiện tại Tô Trường An đã mất hết tu vi, tuy rằng Thần tính không hề có ý định phản kháng nhưng muốn luyện hóa nó, thì đối với Tô Trường An mà nói tuyệt không phải chuyện dễ dàng.

Sau mấy lần thử dùng pháp môn kia, hắn cũng chạm đến được một ít bí quyết.

Có câu, vạn sự khởi đầu nan.

Ban đầu chỉ cần tìm được bí quyết này chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Quá trình này tuy rằng chậm chạp, nhưng sau đó cũng đâu vào đấy, Thần tính của Chân Thần dưới sự dẫn dắt của Tô Trường An, từng bước từng bước bị hắn luyện hóa.

Theo quá trình luyện hóa. Một ít thông tin bắt đầu dũng mãnh xông vào đại não của Tô Trường An. Đó là những điều rất khó hiểu, giống như là quy tắc, bao hàm chí lý của một phương trời đất. Chúng quá mức thâm ảo, thế nên sau khi Tô Trường An đón nhận luồng thông tin này, lại cảm giác như mình đang đọc thiên thư. Với cảnh giới hiện tại của hắn, căn bản không thể giải thích được, chỉ có thể ghi nhớ lại mà thôi. Mà toàn bộ uy nghiêm, ý chí, thậm chí còn có một tia quy tắc lực lượng của Thần Ttnh đã rót vào Tô Trường An rồi.

Thân thể hắn chấn động mạnh một cái, phía chân trời đen tối bỗng hiện ra bảy ngôi sao.

Những quy tắc lực lượng kia tản ra khỏi thân thể Tô Trường An, hóa thành mấy đạo khí tức mờ nhạt, dũng mãnh kết nối với bảy ngôi sao kia.

Đó là Thần tính của Chân Thần đang trợ giúp Tô Trường An tự cường hóa bản thân tiến một bước nữa.

Qua một khoảng thời gian khá lâu. Cụ thể là bao lâu thì Tô Trường An cũng không biết, bởi vì hắn luôn đắm chìm trong việc tu luyện luyện hóa Thần huyết.

Thế nhưng, đến lúc này, rốt cuộc hắn cũng luyện hóa hoàn toàn một tia Thần tính rồi.

Tô Trường An rất vui vẻ, mặc dù không biết bản thân đã đánh bại Chân Thần như thế nào, nhưng thứ đã bị hắn luyện hóa này thật sự là Thần tính đấy.

Nội tâm hắn khẽ động, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã trầm xuống lần nữa. Bắt đầu luyện hóa ba khối tinh linh mà Ngô Đồng, Sở Tích Phong và Mạc Thính Vũ để lại cho mình.

Cứ như thế, hắn dựa theo lần đầu tiên tu luyện của mình, lần này là ngựa quen đường cũ, tiếp tục trùng tu.

So với luyện hóa Thần tính thì thời gian luyện hóa ba khối tinh linh này cũng không quá một hai ngày đâu.

Lúc hắn đã luyện hóa thành công ba khối tinh linh truyền thừa kia, thì một ít linh lực đã bắt đầu chảy xuôi trong cơ thể. Cảm nhận được mấy luồng khí tức kia, nội tâm Tô Trường An rốt cuộc cũng thoải mái hơn mấy phần.

Mà Đế Giang quái điểu được linh lực bồi dưỡng cũng phát ra một tiếng kêu lớn, rốt cuộc đã tỉnh lại rồi.

Làm xong hết thảy, Tô Trường An cảm thấy mỹ mãn, đứng dậy.

Nhưng lúc này, năm vật mà hắn cứ nghĩ là có thể điều khiển lại không nghe lời mà bắt đầu tụ hội lại với nhau. Thân thể Tô Trường An chấn động, trong lòng kinh hãi, muốn hết sức ngăn cản dị biến này. Nhưng kỳ quái ở chỗ là, hắn đã mất đi khả năng khống chế cơ thể mình rồi.

Năm vật này tự động tụ họp lại với nhau, nhưng cũng không hợp lại toàn bộ, chỉ là mỗi vật đứng vững ở một nơi.

Kế đó, Chân Hỏa tinh linh của Ngô Đồng, Đao Ý tinh linh của Sở Tích Phong, cùng với Đế Giang tinh phách của Ma Thanh Linh lưu lại tản ra lưu quang mãnh liệt, sau đó từ trên thân thể bọn chúng từng sợi tơi phóng ra, liên tiếp kết nối cơ thể nhau.

Còn tinh linh truyền thừa được gọi là lực lượng Tinh Quân của Mạc Thính Vũ đan xen một chỗ với Thần tính Chân Thần như con rắn kia.

Con rắn nhỏ do Thần tính hóa thành lại như quấn lấy Tinh Quân tinh linh truyền thừa của Mạc Thính Vũ, bắt đầu như Du Long bay quanh.

Vật truyền thừa ba tộc bắt đầu xoay tròn, Thần tính cùng Tinh Quân truyền thừa đứng bên trong truyền thừa tam tộc, giống như vì sao bao quanh mặt trăng vậy.

Đợi cho mọi chuyện đã sẵn dàng, một đường ánh sáng chói mắt từ cơ thể bọn chúng sáng lên, giống như bách điểu cùng hót. Tô Trường An chỉ cảm thấy ánh mắt của mình trì trệ, một cỗ hạo nhiên lực lượng từ năm vật kia tụ tập lại thành từng đoàn ánh sáng dập dờn xuất ra.

Sau đó, hầu như không để hắn có đủ thời gian để kịp phản ứng, những lực lượng kia đã bắt đầu tự mình chạy khắp kinh mạch trong cơ thể Tô Trường An.

Tô Trường An suy nghĩ lại một lượt, chợt chấn động.

Theo luồng sức mạnh kia bắt đầu di chuyển.

Một viên tinh linh tích chứa lực lượng vô cùng cường hãn bắt đầu ngưng tụ lại trong đan điền của hắn. Đưa tu vi của hắn tấn giai Tụ Linh cảnh.

Sau đó viên thứ hai...

Viên thứ ba...

....

Đảo mắt một cái đã đến viên thứ chín, mà tu vi của Tô Trường An đã được kéo lên Cửu Tinh cảnh rồi.

Nhưng những viên tinh linh vẫn không ngừng ngưng kết, không hề có dấu dừng lại.

Viên thứ mười...

Viên thứ mười một...

...

Viên thứ tám mươi...

Viên thứ tám mươi mốt...

Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn, đan điền vốn trống không của hắn đã ngưng tụ được tám mươi mốt viên tinh linh, phồn tinh lập lòe, một lần nữa tấn giai Phồn Thần cảnh.

Bọn chúng quay đầu chạy khắp đan điền của Tô Trường An, linh lực mênh mông gần như bao bọc trọn đan điền. Mà những tinh linh vụn vặt lẻ tẻ trong đan điền dưới sự áp bức của lực lượng nào đó bắt đầu tụ tập lại một chỗ.

- Đây là gì? Đúc Tinh Hồn?

Tô Trường An sững sờ, rất nhanh đã xác nhận được nguyên nhân tại sao lại bỗng nhiên xuất ra vô số lực lượng như thế. Hắn hít sâu một hơi, cũng không kịp cảm thán, vội vàng triệu tập tâm thần, hiệp trợ cho cỗ lực lượng này hoàn thành công việc.

Nên nhớ rằng, lúc trước Tô Trường An đúc thành Tinh Hồn là bởi vì tinh linh của hắn ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại, vậy nên không thể không liều lĩnh đi tìm Thanh Loan nhờ giúp đỡ.

Mà giờ khắc này, hắn tụ tập lại sức mạnh Chân Thần, lực lượng Tinh Quân cùng với truyền thừa tam tộc tu luyện ra những khối tinh linh này, so với những tinh linh trong quá khứ còn mạnh hơn không chỉ mười lần. Cứ như thế tám mươi mốt khối tinh linh dựa vào sức lực của chính mình tụ hợp lại một chỗ, đúc thành Tinh Hồn, mà Tô Trường An hắn cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

Giờ phút này, những lực lượng này như tên đã lên dây, không thuộc sự khống chế của hắn nữa.

Hắn chỉ có thể phối hợp thôi.

Ngay sau đó, sự thật liền được chứng minh, lo lắng của hắn là hoàn toàn dư thừa.

Bởi vì lực lượng tràn ngập trong đan điền mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của hắn. Lúc này chẳng qua mới chỉ một khắc thôi, tám mươi mốt viên tinh linh cứ như thế chen chúc lẫn nhau, mắt thấy Tinh Hồn sẽ sớm được đúc thành, tu vi của hắn một lần nữa nhảy vọt, tiến lên Thái Nhất rồi.

Nhưng cả quá trình thuận buồm xuôi gió đến bước cuối cùng rồi bỗng nhiên dừng lại. Tám mươi mốt viên tinh linh đã hòa làm một thể, nhưng rồi không biết tại sao lại không đúc thành Tinh Hồn. Tô Trường An cảm thấy khó hiểu, biết rõ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.

Mà chính vào lúc này, đáy lòng hắn chợt sinh ra một ý nghĩ nào đó. Trong đầu xuất hiện ý niệm, viên Chân Hỏa tinh linh truyền thừa của Ngô Đồng đột nhiên từ quang thể nhảy ra, xông vào hợp thể của tám mươi mốt viên tinh linh kia.

Một tiếng nổ vang truyền đến, một đạo bình chướng vô hình bị nghiền nát.

Tu vi của Tô Trường An một lần nữa tăng lên Thái Nhất cảnh.

Mà thân thể hắn lúc này đã có chút thay đổi, mái tóc rối tung toán loạn bởi vì mấy trận đấu lúc trước nay biến thành một màu đỏ thẫm từ gốc cho đến ngọn, che giấu màu đen vốn có. Ở trong đêm tối giống như ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện, sáng rực bức người.

Ở mi tâm của hắn cũng xuất hiện một ký hiệu màu đỏ, từ xa nhìn lại giống như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt. Mà nhìn kỹ hơn một chút có thể phát hiện ra, ký hiệu kia có chút giống với Phượng Hoàng.

"Anh!"

Một tiếng kêu cao vút từ ký hiệu màu đỏ kia vang lên, Tô Trường An khoanh chân ngồi xuống, lập tức một hư ảnh Phượng Hoàng to lớn hiện ra, Phượng Hoàng kia trợn mắt dữ dằn, giống như hận không thể thôn phệ hết trời đất.

Khí thế quanh thân hắn lại đột nhiên nhảy lên một tình trạng rợn người, hơn nữa cứ như vậy tăng lên, cũng không vì đến Thái Nhất cảnh mà dừng lại.

Từ trong đan điền của hắn, những cỗ lực lượng kia bắt đầu du tẩu khắp các kinh mạch trong cơ thể, tu vi của hắn không ngừng lớn mạnh, bắt đầu thẳng tiến lên Địa Linh!

---o0o---