Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 66: Người thủ mộ




Dịch giả: Đình Phong

Sự sợ hãi rốt cuộc cũng bò lên đuôi lông mày của Trấn Thiên Trần hay chính là Trấn Tây Thần Hậu.

Nhưng điều ấy không chỉ vì con phượng hoàng toàn thân bốc cháy lửa đen kia mà hơn nữa là quyết tâm muốn giết chết y của nàng.

Quỷ khí dưới quỷ thành của y là một loại khí tức gần như bản nguyên của thế giới, nó có thể đơn giản thôn phệ bất kỳ tâm linh của phàm nhân nào trên đời để biến thành ác quỷ.

Thái Thượng, có lẽ bởi vì quá mức mạnh mẽ nên tác dụng của quỷ khí đối với bọn họ đã ít lại càng thêm nhỏ.

Nhưng không thể nói quỷ khí không tác động đến Thanh Loan, ngọn lửa quanh thân nàng biến thành màu đen là bằng chứng tốt nhất.

Trấn Thiên Trần gần như có thể kết luận, dù cho giết chết y thì Thanh Loan chỉ có hai kết quả - một là bởi vì tiêu hao quá nhiều tuổi thọ nên kiệt lực mà chết, hai là bị những quỷ khí này thừa lúc nàng suy yếu mà vào, trở thành dã thú mất thần trí.

Đây đương nhiên không phải kết quả tốt đẹp gì, nhưng Trấn Thiên Trần có thể cảm nhận được trong con ngươi của Thanh Loan, nàng hoàn toàn không quan tâm.

Nửa đời trước y theo sau Thánh Hoàng Đại Ngụy tư thế hào hùng. Cái gì sinh ly tử biệt, cái gì cửa nát nhà tan y thấy rất nhiều.

Tất nhiên sẽ có rất nhiều người gặp vận mệnh như vậy vung đao kiếm với kẻ đã gây nên những thảm kịch này.

Ở trong đó đương nhiên sẽ có một đám người vì báo thù mà không quản tính mạng mình.

Nhưng một vị cường giả Thái Thượng cảnh bắt đầu không để ý hết thảy mà phản công, loại uy năng này đủ để bất kỳ kẻ nào cũng phải lạnh mình.

Không thể phủ nhận giờ đây đáy lòng Trấn Thiên Trần sinh ra chút hối hận.

Nhưng rất nhanh bị y ép xuống.

Vì ngày hôm nay y đã trả giá rất nhiều rồi, chỉ việc trốn trong quan tài mịt mù tăm tối kia hơn mười năm cũng đủ để bức điên một người có tâm chí cứng rắn như thép.

Y có thể nhẫn nhịn toàn bộ việc này, sống đến hôm nay đơn giản vì y có sứ mạng quan trọng vĩ đại hơn đang chờ đợi.

Cho nên, y không muốn chết cũng không thể chết.

Y dường như đã đưa ra quyết tâm nào đó, khí thế trên người bắt đầu sôi trào, không gian xung quanh xem ra không cách nào thừa nhận lực lượng cường đại của y nên nháy mắt cũng bắt đầu vỡ từng tấc một.

Tòa thành ở đằng kia dường như cùng y hòa thành một thể, sương đen che khuất bầu trời tuôn ra, y kiên quyết nghênh hướng con phượng hoàng ấy.

Nàng có lý do giết y, y cũng có lý do sống sót.

Cho nên bọn họ đều thiêu đốt tính mạng của mình, đều không thèm để ý phương địa này tùy thời có khả năng vỡ vụn, kiên quyết phóng tới đối phương.

Bắc Thông Huyền nhìn toàn bộ việc này trong mắt, lông mày hắn nhíu lại lần nữa.

Không gian vỡ vụn không ngừng lan tràn thế nên cho dù cách xa nhau mười dặm đều ẩn ẩn có dấu vết sụp đổ.

Hư vô khổng lồ như vậy nếu bị phá vỡ, đối với Tây Lương thậm chí toàn bộ thế giới đều là tai nạn tính diệt tuyệt.

Mà Bắc Thông Huyền đứng gần như vậy đương nhiên không thể may mắn thoát khỏi.

Nhưng kỳ quái chính là mặc dù lông mày hắn nhíu lại nhưng không một chút bối rối, thậm chí không có nửa điểm ý tứ chạy trốn.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía ngôi sao tỏa ra ánh sáng không gì sánh được, dùng âm thanh chỉ hắn mới có thể nghe được nói ra: "Khai Dương sư thúc, người còn chưa hiện ra sao?"

Thân ảnh Thanh Loan cùng Trấn Thiên Trần giờ đã quá gần rồi.

Lực lượng của bọn họ mặc dù con chưa gặp nhau nhưng sóng khí cùng gió mạnh kích thích lẫn nhau đã bắt đầu va chạm kịch liệt.

Không gian vỡ vụn vẫn đang tăng lên, hàng ngàn vết nứt cùng khe hở rậm rạp chằng chịt hiện ra liên tiếp hình thành một phương viên hư vô vài dặm cực lớn, mà khoảng hư vô này đang lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được điên cuồng lan tràn về bốn phía.

Nó giống như là cự thú nuốt trời không biết tên nào đó, há mở miệng máu cắn nuốt tất cả sự vật mà nó có thể ngốn lấy.

Lực hấp dẫn cực lớn phát ra từ trong bóng tối đủ để đám người Cố Nha Lãng cho dù cách xa nhau hơn mười dặm cũng không khỏi phải toàn lực chống cự mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể. Một số người tu vi khá thấp càng chật vật phải nhờ Bắc Thông Huyền mở ra lĩnh vực của mình mới khiến cho mọi người trong thời gian ngắn không cần lo lắng tính mạng.

Nhưng tình hình trước mắt vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, sự vật chung quanh bên ngoài lĩnh vực của Bắc Thông Huyền, bất kể là cây cỏ, nham thạch hoặc một vài sinh linh bị chết không rõ bộ dáng dưới dư âm đấu pháp của hai vị đại năng đều đồng loạt bị hư vô cực lớn kia hút lấy.

Hư vô theo thân thể của Thanh Loan cùng Trấn Thiên Trần dần dần tới gần thì càng nhanh chóng khuếch tán.

Rốt cuộc hai luồng lực lượng đụng nhau rồi.

Nhưng chỗ hai luồng lực lượng chạm vào nhau cũng không vang lên tiếng nổ vang cực lớn mà là âm thanh từng tiếng từng tiếng lưu ly vỡ nát.

Phương viên thế giới trăm dặm đều xuất hiện vết rạn chằng chịt, nơi đoàn người Bắc Thông Huyền đang đứng giờ phút này giống như lục bình không rễ trên mặt biển, tùy thời đều có thể bị dìm ngập nghiền nát.

Trên mặt đám sĩ tốt xám như tro hiện ra thần sắc tuyệt vọng, dường như đang đợi tử vong buông xuống.

Sắc mặt Bắc Thông Huyền vào lúc đó trở nên cực kỳ khó coi, hắn ngửa đầu nhìn về phía chân trời như đang đối thoại với người không nhìn thấy được lớn tiếng hô: "Khai Dương sư thúc! Người nhẫn tâm nhìn hi vọng cuối cùng của Thiên Lam viện như một bó đuốc sao?"

"Ài." Đáp lại hắn chính là tiếng thở dài cả đời không gì sánh được đến từ phương xa.

Trong nháy mắt Bắc Thông Huyền liền nghe ra âm thanh này, không phải là Khai Dương sư thúc trong miệng hắn.

Trong lòng hắn chấn động, có chút ưu tư khó hiểu nhưng còn chưa kịp cảm thán thì một đôi tay cực lớn đã xuất hiện ở phía chân trời.

Đôi tay kia vươn ra xâm nhập vào sức mạnh của hai vị đại năng Thái Thượng cảnh.

Sau đó mu đôi bàn tay nổi gân xanh giống như đã dùng hết khí lực. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đôi bàn tay đẩy ra hai bên mang theo thân ảnh của hai vị đại năng trên đài.

Đến lúc này mọi người mới nhìn rõ một bóng người đứng bên trong hai bàn tay to thẳng đứng, gã một thân áo trắng, trên cánh tay quấn vải bố màu đen chằng chịt, khuôn mặt rất trẻ.

Nhờ đôi bàn tay cực lớn của gã chuyển dời nên linh lực chấn động đáng sợ trên người Thanh Loan cùng Trấn Thiên Trần như kỳ tích dần dần dập tắt.

Mà quanh thân hai người ở đằng kia dường như cũng bị bọc vào một tầng trói buộc không nhìn thấy, đúng vậy, hai vị đại năng Thái Thượng có sức mạnh gần như hủy thiên diệt địa bị nam tử bỗng nhiên xuất hiện này trói buộc, không thể nhúc nhích.

Nam tử làm xong những chuyện này đứng trong hư không vô tận, ánh mắt sâu xa nhìn về chỗ nào đó phía chân trời, giọng nói tang thương thở dài.

"Không thể tưởng được vì dẫn ta xuất hiện, ngươi lại có thể ẩn nhẫn đến loại tình trạng này."

"Các ngươi phong ấn Thần Mộ lâu nghìn năm, nếu không có cảnh tượng diệt thế như vậy, sao có thể khiến ngươi ra tay."

"Từ lúc nào Thiên Lam Bắc Đẩu nhất mạch lấy muôn dân trăm họ làm nhiệm vụ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn rồi?" Nam tử đáp lại, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo chút ý tứ đùa cợt.

"Chúng ta gánh vác quá lâu, hiện tại cũng nên thay đổi một chút."

Theo âm thanh tang thương kia, một bóng người chợt hạ xuống.

"Ngươi nói có đúng không? Cung chủ Tây Đẩu thủ mộ nhất mạch, Bạch Tiêu Tinh Quân."

---o0o---