Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 37: Xin thuốc




Dịch giả: Đình Phong, alreii

Thời gian đã qua giờ hợi, sắc trời mờ mịt mà thành Lai Vân bị bao phủ trong sương mù dường như còn mờ mịt hơn cảnh ban đêm.

Đám Man tử vào thành.

Vưu Thanh lúc đi tới Tây Lương tất nhiên có nghĩ tới đại quân chiến bại cùng tình cảnh Man quân vào thành nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới đám Man tử lại dùng phương thức như vậy, không uổng phí một binh một tốt đánh vào hoặc là nói đi vào thành Lai Vân.

Chi quân đội lôi kéo vội vàng này tuy không tính là mạnh mẽ bao nhiêu, không thể so với tám nghìn Huyết Y Vệ của vị Long Hống thần tướng đang trấn thủ tại Vĩnh Ninh quan nhưng cũng hơn đám ô hợp bị phái tới Tây Đầu Bảo, đám người này hơn phân nửa là giang hồ hiệp sĩ tự nguyện gia nhập quân đội. Mặc dù kỷ luật kém hơn quân chính quy rất nhiều nhưng nhiệt huyết trong lòng là không hề giả bộ đấy.

Nhưng trong lúc mọi người mài đao soàn soạt chỉ bị ngươi chết ta sống với đám Man tử thì một mệnh lệnh cổ quái từ trong đại trướng Thần tướng truyền ra - mở cổng nghênh Man quân vào thành.

Thành Lai Vân thành cao tường dày, Man quân lại là viễn chinh chi sư, bọn họ dùng khỏe ứng mệt thủ thành thắng bại cũng chưa biết được.

Nếu là mở cửa thành tức bỏ qua địa lợi cùng đám Man tử đánh giáp lá cà, triển khai chiến đấu trên đường phố. Mà đám Man tử lại vô cùng mạnh mẽ nên đây là cách thức chiến đấu chúng am hiểu nhất. Bỏ xa lấy ngắn tuyệt không phải đạo thủ thắng, đạo lý đơn giản như vậy ngay cả Vưu Thanh còn có thể nghĩ thì y không tin Trấn Tây Quan lại không rõ ràng.

Nếu đã như vậy mà Trấn Tây Quan còn sai người mở cửa thì chỉ còn một nguyện nhân - gã đã theo địch!

Vưu Thanh đương nhiên cũng không phải thiện nam tín nữ, giang sơn xã tắc gì đó, muôn dân trăm họ trong lòng y cũng như chó má.

Nhưng đầu hàng ngoại tộc thì y chưa bao giờ nghĩ qua.

Bởi vì ngoại tộc chính là ngoại tộc, làm tù nhân của bọn chúng so với chết còn thoải mái hơn.

Vưu Thanh sờ bò lăn đánh ở quan trường nhiều năm sớm đã không còn lương tâm nhưng với tư cách quân nhân y vẫn bảo tồn một điểm huyết tinh.

Cho nên y cùng với một vị phó tướng mặt sẹo tên Hồng Cự Tông đi tới trước doanh đại tướng hỏi Trấn Tây Quan tại sao lại làm như vậy. Mà đáp án Vưu Thanh nhận được chính là Hồng Cự Tông bị giết dưới kiếm của Trấn Tây Quan.

Vì vậy cửa thành được xây dựng khổ cực trong bốn năm tháng bị Trấn Tây Quan với mắt lóe ánh sáng đỏ quỷ dị cưỡng ép mở ra, gã thân là Thần tướng lại có tu vi Hồn Thủ cảnh nên trong thành Lai Vân không ai là đối thủ của gã. Sau đó đám Man tử như ác lang tràn vào thành, bởi vì cửa thành đột nhiên bị mở ra nên binh lính mất hết sĩ khí, mặc dù riêng từng tên Thiên Phu Trưởng tổ chức một ít phản công nhưng dù sao chủ tướng đã đào ngũ nên phản công chẳng phát ra bao nhiêu hiệu quả, mà dưới sự tiến công ồ ạt của quân Man thì liên tiếp bại lui.

Mấy vị Thiên Phu Trưởng dưới trướng Trấn Tây Quan lần lượt bỏ mình thì binh sĩ không có đầu lĩnh nên dần dần chán nản, một số người bắt đầu buông binh khí chạy trốn nhưng làm như vậy chỉ mang đến một trận đồ sát tanh tưởi.

Chẳng biết lúc nào Trấn Tây Quan đã cung kính đứng bên cạnh ba vị thủ lĩnh quân Man, một số cỗ thi thể cũng bị quân lính Man tộc mang tới.

"Là những người này sao?" Cô gái giữa ba người hỏi.

Sắc mặt nàng lạnh lùng, dường như sự giết chóc cùng tiếng la hét vang lên bốn phía không thể kích thích một chút rung động từ đáy lòng nàng.

Trấn Tây Quan lướt nhìn qua những thi thể kia sau đó nhướng mày nói: "Chín cái, còn thiếu một người."

Nếu là Tô Trường An ở đây nhất định nhận ra chín cỗ thi thể này là tám gã Thiên Phu Trưởng cùng vị phó tướng mặt sẹo dưới trướng Trấn Tây Quan.

"Vậy sao?" Thiếu nữ cau mày nhìn nhân tộc như chó nhà có tang đang cướp đường mà chạy nói tiếp: "Xem ra là đã lẫn trong đám người bắt đầu chạy trốn."

"Công chúa điện hạ vẫn nên phái người tìm kiếm thì tốt hơn, dù sao sự việc trong đại không thể bỏ sót." Một vị nam tử thân cao mã đại bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Cô gái nghe vậy thì gật đầu nói ra: "Ừ, ngươi phái người tuần tra một phen miễn cho đến lúc đó hắn lại xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của chúng ta."

Nam tử gật đầu sau đó vỗ nhẹ hung thú dưới háng, thân thể nó liền như sấm sét chạy ra ngoài.

"Chiêu bắt giặc bắt vua trước của công chúa điện hạ thật là lợi hại, phái thích khách tinh nhuệ của Đế Giang thị tộc săn giết những tướng lĩnh kia trước thì đám sĩ tốt còn lại như rắn mất đầu chỉ biết tán loạn." Vị nam tử toàn thân áo đen bên kia cũng mở miệng nói.

Nhưng cô gái dường như cũng không thèm chú ý, ngay cả liếc mắt với người áo đen một cái cũng không sau đó nói với Trấn Tây Quan hiện huyết quang trong hai con ngươi: "Bắt hết dân chúng cùng binh lính trong thành tới đây, một người cũng không thể chạy, nếu để lộ tin tức phá hỏng đại sự thì ngay cả ngươi và Cửu Anh thị tộc sẽ không yên thân."

Trấn Tây Quan nghe vậy thì vô thức liếc nhìn người áo đen một cái thấy y gật đầu mới thi lễ với công chúa sau đó bắt đầu triệu tập quân Man bắt lại tàn quân Nhân tộc cùng dân chúng xua đuổi tới bãi đất trống huấn luyện.

Vưu Thanh đã chạy thoát, ngay thời khắc Trấn Tây Quan vung kiếm với Hồng Cự Tông thì y đã biết sự tình không ổn, ngược lại ý của Trấn Tây Quan đã quyết.

Y đương nhiên không thể cùng Trấn Tây Quan đầu hàng Man tộc vì đó là con đường chết. Mà trốn chạy với cửa thành bị đám Man tử phong tỏa là chuyện không thể.

Cho nên y đi tới phủ Thái Thú, y cảm thấy thời điểm này cần có một người đủ uy vọng đứng ra dẫn dắt mọi người đối kháng Man tộc. Mặc dù như vậy không có bao nhiêu phần thắng nhưng có thể tạo thành một con đường máu đột phá vòng vây.

Phóng mắt toàn bộ thành Lai Vân ngoại trừ Trấn Tây Quan thì người còn lại đương nhiên là Thái Thú Viên Hưng Tùng rồi.

Nhưng Vưu Thanh một đường chạy như điên tới phủ thái thú thì giờ đây lông mày y nhíu lại. Y vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi vị gay mũi mà đổi với một người nhiều năm chinh chiến sa trường như Vưu Thanh không còn xa lạ gì. Đó là một mùi máu tươi nồng đậm.

Đại quân Man tộc đã vào thành nhưng đám sĩ tốt vẫn còn đang đối kháng, mặc dù liên tiếp bại lui nhưng trên đường đến đây y cũng không thấy bất kỳ tên quân Man nào hiển nhiên trong phủ vẫn chưa bị giết tới.

Vậy mùi máu tươi từ trong phủ thái thú là như thế nào đây?

Mặc dù trong lòng Vưu Thanh có nghi hoặc nhưng vẫn bước vào đến lúc thấy rõ tình hình trong đại điện thì sắc mặt y trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này trong phủ thái thú nằm chằng chịt tử thi, nhìn quần áo đều là nha hoàng và hạ nhân. Theo lý Vưu Thanh đã chinh chiến nhiều năm đương nhiên gặp qua tử thi không ít, không thể vì số thi thể này mà cảm thấy kinh hãi.

Mà những tử thi trước mắt lại chính xác quá mức quỷ dị đủ khiến cho Vưu Thanh nổi lên từng trận sợ hãi.

Những thi thể kia giống như là bị thứ gì đó đào rỗng từ bên trong, như một túi hơi khô quắt lại. Thậm chí một ít nội tạng máu chảy đầm đìa còn bị tùy ý ném lung tung trong các ngóc ngách ở đại điện, phía trên còn mang theo một ít lỗ thủng, nhìn hình dáng, hình như từng bị thứ gì đó cắn xé.

Cho dù là Man tộc trước giờ luôn bị Đại Ngụy mắng trơ trẽn cũng chưa từng dám làm chuyện như ăn thịt người, những thi thể kia rốt cuộc là bị thứ gì hoặc là quái vật gì tạo thành như vậy chứ?

Vưu Thanh vung vẫy đầu, xua đuổi sợ hãi ra khỏi đáy lòng, y khom người bắt đầu lục soát những thi thể kia, tuy bọn họ đều đã giống như thây khô, nhưng từ trên quần áo vẫn có thể phân biệt ra được thân phận trước kia của bọn họ.

Không nói được là may mắn hay là bất hạnh, Vưu Thanh dùng thời gian một khắc đồng hồ tra xét hết những thi thể kia một lần, nhưng không phát hiện bóng dáng của lão Thái Thú Viên Hưng Tùng. Đáy lòng y nghi ngờ, không biết trận biến cố này nổi lên do đâu, cũng không biết Viên Hưng Tùng rốt cuộc làm thế nào chạy thoát khỏi trận kiếp nạn này. Tuy lão Thái Thú này năm đó là cường giả Vấn Đạo cảnh, thậm chí có một lần xung kích Tinh Vẫn. Nhưng mà, Tinh Vẫn và Vấn Đạo tuy nhìn chỉ cách có một cảnh giới, nhưng khoảng cách trong đó lại như cách rãnh trời.

Cuối cùng Viên Hưng Tùng vẫn thất bại, mà theo tuổi tác tăng lên, tu vi của ông ta cũng bắt đầu suy yếu. Đây là một quá trình không thể tránh khỏi, cho dù mạnh như Tinh Vẫn, cũng không chống nổi sự ăn mòn của thời gian, huống chi là ông ta. Cộng thêm tai họa ngầm do năm xưa cưỡng ép đột phá Tinh Vẫn không có kết quả, Viên Hưng Tùng bây giờ thậm chí còn không hơn được so với một ít tu sĩ Phồn Thần cảnh. Đây là chuyện tất cả người Tây Lương đều biết, mà ông ta như vậy thì làm thế nào chạy thoát khỏi trận kiếp nạn này của phủ Thái Thú, Vưu Thanh dù nghĩ thế nào cũng không ra.

Nhưng vào ngay lúc đó, Vưu Thanh đột nhiên cảm nhận được sau ót truyền tới một trận nổ vang, thân thể của hắn ngừng lại, bên tai truyền tới âm thanh thô lỗ của một nam tử.

"Chính là hắn, trói hắn lại cho ta."

Sau đó, Vưu Thanh liền cảm giác được có một đám người chen nhau lên áp chế y, đầu của y choáng váng, vào lúc đó ngất đi.

Đợi đến khi y lần nữa mở hai mắt ra, y đã bị trói ở trên một cột đá, bên cạnh y là rất nhiều dân chúng và binh lính giống y đang quỳ mọp trên đất run lẩy bẩy. Y còn chưa hiểu rõ tình hình ở đây đã thấy mấy bóng dáng trên đài cao phía trước đi tới.

Dẫn đầu là một thiếu nữ, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, làn da màu cổ đồng, tuy khác biệt với những thiếu nữ trắng nõn ở Đại Ngụy, nhưng lại mang theo mị hoặc và ý vị độc đáo. Nếu là đặt trong những thanh lâu kỹ viện kia, Vưu Thanh cho dù tốn hơn một năm lương bổng nhất định cũng phải cùng nàng vui sướng một đêm. Nhưng hiện tại y lại không nảy sinh nổi ý tưởng như vậy, bởi vì chỗ mắt phải của thiếu nữ kia có một văn sức như con quạ màu đỏ, Vưu Thanh rất rõ ràng, đó là văn sức mà chỉ hoàng tộc Đế Giang thị tộc của Man tộc mới có.

Mà rất nhanh, dư quang khóe mắt y quét đến một nam tử lúc này đang đứng bên cạnh thiếu nữ, thần thái cung kính đang nói gì đó với thiếu nữ.

Sắc mặt Vưu Thanh biến đổi, ngay sau đó trở nên phẫn nộ.

"Trấn Tây Quan! Tên phản đồ này! Tên chó săn đê tiện này! Ngươi sẽ không được chết tử tế!" Âm thanh của y rất lớn, y không vì tình cảnh bây giờ của bản thân mà cảm thấy sợ hãi chút nào. Mà y quả thực cũng không có gì để sợ hãi, nếu đã rơi vào trong tay Man tộc, vậy kết quả nhất định sẽ không xấu hơn được nữa. Chỉ là y rất không cam lòng, rõ ràng chuẩn bị lâu như vậy, rõ ràng còn chưa từng chiến đấu thực sự lại rơi xuống tình cảnh thế này.

Mà sai lầm của tất cả điều này, suy cho cùng chính là Trấn Tây Quan đi theo địch.

Gào thét của Vưu Thanh hiển nhiên đã kích thích bất mãn của những binh lính xung quanh y, trên mặt bọn họ hiện ra vẻ không cam lòng, nhưng nhanh chóng kiềm nén lại, bởi vì bọn họ đã từng trải qua một màn giết hại vừa rồi, tám ngàn binh lính, bây giờ chỉ còn lại không tới ba ngàn, mà những kẻ còn sống này, hiển nhiên là những kẻ sợ chết. Cho nên, bọn họ lựa chọn cúi đầu, lựa chọn im lặng.

Cũng chính là bởi vì im lặng như vậy mới khiến cho âm thanh của Vưu Thanh vào lúc này lộ ra chói tai và vang dội.

Đám người trên đài cao kia hiển nhiên cũng nghe thấy được âm thanh của y, bọn họ lúc này quay đầu nhìn về phía Vưu Thanh.

Diện mạo của y vì phẫn nộ mà có chút dữ tợn, trong con ngươi như đang thiêu đốt ngọn lửa, ngọn lửa kia mãnh liệt hệt như hận không thể nuốt toàn bộ Trấn Tây Quan vào.

Nhưng Trấn Tây Quan đối với điều đó lại làm như không thấy, gã chỉ nở nụ cười.

Đó là một nụ cười rất điên cuồng, trong thời gian mấy năm Vưu Thanh quen biết Trấn Tây Quan, y chưa bao giờ thấy gã cười như vậy. Hoặc là nói, trên diện mạo lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ của Trấn Tây Quan lộ ra nụ cười như vậy, nhìn rất không hài hòa, khiến người khác cảm thấy quỷ dị, thậm chí đáng sợ. Hệt như dưới cái xác của Trấn Tây Quan là một linh hồn khác.

"Vưu tướng quân yên tâm." Trấn Tây Quan nói như vậy, âm thanh của gã nghe còn quỷ dị hơn so với nụ cười trên mặt bây giờ: trầm thấp, khàn khàn, mang theo mùi vị thối rữa. "Trấn Thần Tướng đã không được chết tử tế."

Có lẽ giọng nói của Trấn Tây Quan quá mức kỳ quái, hoặc là ý tứ biểu lộ trong lời nói của gã không quá rõ ràng. Vưu Thanh sau khi nghe thấy lời nói này thì hơi sững sờ, còn chưa đợi gã nói gì tiếp theo, con ngươi của y vào lúc này đột nhiên phóng đại, hệt như trước mắt đang xuất hiện cảnh tượng nào đó cực kỳ khó tin.

Mà thực tế cũng chính xác là như vậy.

Thân thể Trấn Tây Quan sau khi gã nói xong lời này liền từ từ cúi xuống, trên mặt gã lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bò đầy nếp nhăn, sợi tóc trên đầu bắt đầu tùy tiện rũ xuống, từ chân tóc hiện lên một chút bạc trắng, sau đó lan tràn về phía đuôi tóc.

Cuối cùng, gã hoàn toàn biến thành dáng dấp của một người khác.

"Ngươi... ngươi là Viên Hưng Tùng!" Vưu Thanh cảm thấy một luồng ớn lạnh dâng lên từ bụng dưới của y, khiến toàn thân y nổi da gà.

"Là ta." Lão Thái Thú dáng vẻ còng lưng gật đầu, trên mặt tràn đầy nếp nhăn nổi lên một nụ cười quỷ dị.

"Trấn... Trấn Tây Quan đâu." Vưu Thanh run rẩy hỏi.

"Như ngươi đã nói, không được chết tử tế." Lão giả trả lời, hơi thở thối rữa trong âm thanh kia càng trở nên nồng đậm.

"Tại sao?" Vưu Thanh đại khái đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, là vị Thái Thú của thành Lai Vân này giết Trấn Tây Quan, sau đó dùng biện pháp không biết tên giả mạo thành Trấn Tây Quan, cùng Man tộc nội ứng ngoại hợp. Nhưng y vẫn có chút không hiểu, mỹ danh yêu dân như con của Viên Hưng Tùng có thể nói cả thiên hạ đều biết, tại sao ông ta lại làm ra chuyện như vậy.

"Vì sống sót." Lão giả trả lời, sau đó ông ta bắt đầu ho khan một trận tê tâm liệt phế. Mất đi ngụy trang Trấn Tây Quan, lão Thái Thú này nhìn càng già nua, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể gần đất xa trời. Dường như cũng ý thức được trạng thái của mình, ông ta không thèm để ý Vưu Thanh đã là người chết trong mắt ông ta, mà quay đầu nhìn về phía người áo đen vẫn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh thiếu nữ Man tộc, thần thái cung kính lại nịnh nọt hỏi: "Cốt đại nhân, chuyện ngươi giao phó tiểu nhân đã làm được rồi, ngươi xem dược này..."

Trong mắt người áo đen chợt lóe hồng quang, lắc đầu nói: "Ngươi gần đất xa trời, dược của ta vô dụng với ngươi."

Sắc mặt của Viên Hưng Tùng tức khắc trở nên khó coi, ông ta nói giống như van xin: "Cốt đại nhân, tiểu nhân luôn luôn trung thành với Cửu Anh thị tộc, ngươi không thể nói mà không giữ lời."

Người áo đen có chút không kiên nhẫn cắt ngang lời của ông ta, nói: "Ta nói dược của ta vô dụng, nhưng cũng không nói không thể cứu ngươi. Ở trong thành Lai Vân có thứ có thể khiến ngươi kéo dài mười mấy năm tuổi thọ."

Trong lòng Viên Hưng Tùng vui mừng, vội vàng nói: "Thứ gì? Ở đâu?"

Người áo đen vươn ngón tay chỉ về một chỗ nào đó phía trước, giọng nói có chút run rẩy hiếm thấy nói: "Nơi đó."

Trong lòng Viên Hưng Tùng nghi ngờ, ông ta nhìn theo phương hướng người áo đen chỉ.

Nơi đó hình như là một ngôi miếu thờ.

Bên trong tế bái một vị Tinh Vẫn đã mất.

Tên của hắn là gì? Viên Hưng Tùng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trong con ngươi của ông ta chợt lóe ánh sáng.

Nơi đó, là phần mộ của Trấn Tây Thần Hậu.

---o0o---