Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 25: Tây Lương sau này là quê hương




Dịch giả: alreii

Mấy ngày kế tiếp, trong quân doanh của Trấn Tây Quan yên tĩnh hẳn.

Cũng không biết có phải do Tô Trường An quá lộ tài năng, từ sau ngày Cố Nha Lãng kia thì cũng không có ai dám tìm hắn gây phiền toái.

Ngay cả hắn đến chỗ kia tìm Trấn Tây Quan đòi binh giáp cũng không có chút trở ngại nào, Trấn Tây Quan chỉ hơi suy tư đã liền bảo người mang một ngàn bộ binh giáp cho hắn.

Mà huấn luyện của Hãm Trận doanh cũng đã tiến hành đâu vào đấy, chỉ là thời gian quá ngắn, tuy không có hiệu quả to lớn gì, nhưng so sánh với trước đó thì tinh khí thần của những binh lính này đã tốt hơn rất nhiều.

Cuối cùng, ngày mai chính là ngày đại quân xuất phát đi Tây Lương. Tô Trường An đã sớm kết thúc một ngày huấn luyện, để binh lính nghỉ ngơi, chỉ là quy định không cho phép uống rượu, càng không cho phép rời khỏi quân doanh.

Tốc độ tu hành của Thanh Loan rất nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Từ lúc bọn họ chạy đến đạo quán, Thanh Loan mất hết tu vi, đến bây giờ cũng mới hơn hai tháng, cảnh giới của Thanh Loan đã đến Phồn Thần cảnh. Mặc dù trình độ rất lớn này phần lớn bởi vì thiên phú dị bẩm của bản thân nàng, lại còn từng là Tinh Vẫn, nhưng đồng thời cũng có quan hệ đến đoạn thời gian gần đây nàng tu hành không ngủ không nghỉ. Tô Trường An nhìn ở trong mắt, tất nhiên là vô cùng đau lòng, mặc dù từng nói với Thanh Loan mấy lần, nhưng mỗi lần Thanh Loan đáp ứng rất khôn khéo, nhưng cuối cùng vẫn như cũ làm theo ý mình.

Thấy Tô Trường An đi tới, Thanh Loan đứng lên, móc từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên trán cho hắn như là thê tử vậy. Mặc dù chuyện thế này mấy ngày qua ở nơi đây Thanh Loan cũng làm không ít, nhưng Tô Trường An vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, sắc mặt lại không tự chủ được đỏ lên.

"Ngày hôm qua ngươi ngủ không ngon." Thanh Loan hài lòng nhìn cái trán sạch sẽ của Tô Trường An một chút, mở miệng nói.

"Hả?" Tô Trường An sững sốt, ngay sau đó gật đầu. Hắn và Thanh Loan cùng ở dưới một mái hiên, rất nhiều chuyện tất nhiên chạy không thoát khỏi ánh mắt của nàng.

"Tại sao?" Thanh Loan không hiểu.

Tô Trường An lắc đầu, nhưng không biết nói thế nào. Mấy ngày này, hắn lúc nào cũng mơ thấy mười hai cái đầu người ngày đó, đặc biệt là thiếu niên tuổi còn trẻ chỉ có mười lăm mười sáu tuổi kia. Ở trong mộng ánh mắt của y lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn, khiến cho Tô Trường An không thể ngủ yên.

Mặc dù ngoài mặt không biến sắc, nhưng sau ngày hôm đó, Tô Trường An vẫn không nhịn được bảo người lấy hồ sơ đến, tra xét cẩn thận thân thế của mười hai người kia. Mấy kẻ còn lại đều là chút ít cường đạo vô cùng hung ác, chết thì chết, Tô Trường An cũng không cảm thấy có chút bất an nào. Nhưng thiếu niên so với hắn còn nhỏ tuổi hơn lại là vì trộm một chút đồ, đã bị Quan Thương Hải nóng lòng chiêu binh mãi mã nhìn trúng, cưỡng ép đưa đến Hãm Trận doanh.

Giết y tất nhiên là vì giữ nghiêm quân kỷ, ngăn chặn về sau chuyện như vậy phát sinh, từ một loại ý nghĩa nào đó thì lấy mạng của một người, đổi lại mạng của càng nhiều người hơn, đây là mua bán rất có lợi. Nhưng, mạng người, sao có thể dùng đổi chác để so sánh, nhất là so với những cường đồ vô cùng hung ác kia, thiếu niên này càng thêm vô tội.

Chuyện như vậy Thanh Loan tất nhiên sẽ không hiểu, Tô Trường An cũng tự cảm thấy có chút già mồm cãi láo, cho nên không muốn nói.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài doanh trướng, truyền tới một âm thanh có chút sợ sệt.

"Nam tướng quân, người người có thời gian không?"

Tô Trường An nghe ra đây là âm thanh của Lưu Trường Ngọc được hắn chỉ lệnh làm quan truyền lệnh.

"Chuyện gì? Vào nói đi." Tô Trường An nói.

Nhận được sự cho phép của Tô Trường An, thiếu niên kia liền vâng vâng dạ dạ đi vào, còn chưa đợi Tô Trường An hỏi y rốt cuộc có chuyện gì, thiếu niên kia đã giành trước "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô Trường An.

Tô Trường An nhíu mày, ngày mai là ngày quân đội xuất phát đi đến Tây Lương, lúc này Lưu Trường Ngọc quỳ gối trước mặt hắn, y muốn làm cái gì, Tô Trường An đương nhiên cũng có thể đoán ra được một chút.

Lưu Trường Ngọc này không thể so được với Hồ Tử, Hồ Tử là có bản lãnh thật sự, hơn nữa uy vọng ở trong đám binh lính kia cực kỳ cao, Tô Trường An dùng gã là vì coi trọng bản lãnh của gã. Nhưng Lưu Trường Ngọc này thì khác, Tô Trường An thăng y làm quan phụ tá là bởi vì tuổi tác y còn nhỏ, hơn nữa nhìn dáng vẻ ngày đó ở trong phòng giam của y có lẽ là bị những binh lính kia ức hiếp không ít, cho nên nổi lên lòng trắc ẩn mới đưa y đến bên cạnh.

Mấy ngày nay, y làm việc chịu khó, lại lanh lợi, cho nên Tô Trường An rất hài lòng.

Nhưng nếu như y cho rằng chỉ như vậy đã có thể khiến Tô Trường An để y rời đi, điều này không khỏi có phần quá ngây thơ rồi, dẫu sao binh lính của Hãm Trận doanh cũng không có một người nào chân chính tự nguyện ra chiến trường, nếu mở ra tiền lệ này, sợ rằng lòng quân thật vất vả mới ổn định được lại sẽ đại loạn.

Nghĩ như vậy, vẻ mặt Tô Trường An liền thay đổi, thanh âm cũng thấp xuống mấy phần nói: "Ngươi có chuyện gì, đứng lên nói đi."

Nhưng Lưu Trường Ngọc cũng không có ý đứng lên, ngược lại dập đầu mấy cái liền, mỗi một cái đều dùng sức rất lớn, đang đang vang dội.

"Tiểu nhân có một yêu cầu quá đáng, còn xin đại nhân tác thành."

Sắc mặt Tô Trường An càng trở nên khó coi, nhưng miệng vẫn hỏi: "Ngươi có chuyện gì thì cứ nói, khổ nhục kế thế này vô dụng với ta!"

Lưu Trường Ngọc biết tính cách của Tô Trường An, cho nên cũng vội vàng đứng lên, nói: "Tu vi của tiểu nhân tướng quân cũng biết, đến Tây Lương, cửu tử nhất sinh."

"Cho nên?" Con ngươi của Tô Trường An càng trở nên âm u.

"Không dối gạt tướng quân, tiểu nhân từ nhỏ gia cảnh bần hàn, mẹ ta một mình nuôi ta lớn, còn đưa vào võ quán học chút bản lãnh. Vốn muốn làm chút chuyện tốt gì đó tặng cho mẹ, chỉ là không ngờ tới cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con trai muốn phụng dưỡng nhưng mà mẹ đã không đợi được. Mẹ ta bởi vì quanh năm mệt nhọc nên mắc bệnh hiểm nghèo, tiểu nhân không có tiền bạc cho người dưỡng bệnh, đành phải bí quá hóa liều, đến y quán trộm dược, nhưng lại bị hộ vệ trông coi dược phòng phát hiện, lỡ tay đánh chết gã."

"Tiểu nhân tự biết có tội, đi Tây Lương tòng quân cũng xem như là lập công chuộc tội. Chỉ là gia mẫu tuổi già, ta thực sự không yên lòng. Chỉ muốn cầu tướng quân mở cho một con đường, để ta trước khi đi có thể thăm bà một lần. Nếu tướng quân tác thành, tiểu nhân về sau nhất định an tiền mã hậu*, kết cỏ** tương báo!"

*An tiền mã hậu: đi theo

** kết cỏ: nhận đại ân, sau khi chết vẫn phải báo đáp


Nói xong những lời này, Lưu Trường Ngọc lại lần nữa quỳ xuống, hai mắt rưng rưng, lại vang lên tiếng mấy cái dập đầu dùng lực rất nặng.

Tô Trường An nghe xong lời này, ý lạnh giữa hai đầu chân mày phai đi, nhưng lời này của Lưu Trường Ngọc là thật hay giả, hắn cũng khó mà phân biệt.

Vốn muốn cự tuyệt, nhưng trong đầu lại không khỏi hiện ta dáng vẻ của thiếu niên bị hắn giết kia nên mềm lòng, sau khi hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Được! Ta đi với ngươi."

Lưu Trường Ngọc sững sốt, ngay sau đó mặt lộ vẻ vui mừng, tất nhiên y cũng biết Tô Trường An đi với y là có ý giám thị, nhưng y cũng không thèm để ý, dù sao Tô Trường An có thể đáp ứng chuyện này của y, đã là ngoài pháp luật khai ân, chuyện còn lại y cũng không thèm để ý.

Y vốn muốn hỏi Tô Trường An bản thân có thể thay một bộ quần áo trước khi đi hay không, nhưng lời đến bên môi, thì lại nhớ đến bản thân ngoài bộ áo giáp trên người ra, còn lại cũng chỉ là quần áo tù nên thôi.

Y không nhiều lời nữa, dẫn Tô Trường An đi về hướng nhà mình.

Nhà của Lưu Trường Ngọc ở trong khu dân nghèo cách thành tây không xa, không chênh lệch bao nhiêu với lời y nói, là một căn nhà gỗ rất rách nát.

Có lẽ là ứng với câu nói gần quê tình khiếp*, Lưu Trường Ngọc vốn là một đường cấp bách hận không thể lập tức bay nhanh về nhà, đứng ở cửa nhà, thân thể lại run rẩy khó hiểu, mấy lần giơ tay gõ cửa, nhưng dường như lại đang sợ cái gì đó, cuối cùng lại rút tay về.

*Gần quê tình khiếp: chỉ cách xa quê hương nhiều năm, tin tức không thông, một khi trở lại, cách quê hương càng gần, tâm trạng lại càng không bình bĩnh, chỉ sợ quê hương phát sinh chuyện gì đó không may. Dùng để hình dung tâm trạng phức tạp của người xa quê lúc trở về.

Tô Trường An nhìn hết thảy mọi thứ ở trong mắt, nhưng không mở miệng thúc giục.

Cho đến hồi lâu, Lưu Trường Ngọc hít sâu một hơi, cuối cùng mới lấy dũng khí gõ cửa.

"Ai?" Ngươi bên trong giống như đã chìm vào giấc ngủ, nghe tiếng vang, hỏi lại giống như là vừa bị đánh thức vậy.

Âm thanh kia rất già nua, thậm chí bên trong mang một chút cảnh giác. Nhưng mũi Lưu Trường Ngọc đau xót, âm thanh có chút run rẩy đáp lại, "Là con."

"Ngọc nhi?" Phía trong nhà truyền ra tiếng ma sát mặc quần áo, sau đó cửa ngôi nhà cũ nát được mở ra, một lão phụ nhân lớn tuổi từ bên trong đi ra.

Nhìn dáng vẻ chẳng qua cũng chỉ trên dưới năm mươi tuổi, nhưng có lẽ bởi vì do quá mức cực khổ, tóc của bà đã hoa râm, nếp nhăn trên mặt lại càng chằng chịt.

Nhưng đợi đến lúc bà nhìn rõ dáng vẻ của nam tử trước mặt, thân thể lại không nhịn được trở nên run rẩy, "Ngọc nhi, Ngọc nhi. Cuối cùng con cũng trở về! Khoảng thời gian này rốt cuộc con đã đi đâu!"

Lão phu nhân dường như là đang trách móc Lưu Trường Ngọc, nhưng thần sắc trên mặt lại là vui mừng không che giấu được, mừng đến mức chảy nước mắt, hai hàng lệ đục chảy xuống theo gò má.

Thân thể Lưu Trường Ngọc vào lúc đó phịch một tiếng quỳ xuống, mang theo nức nở nói: "Là con trai bất hiếu, con trai bất hiếu!"

Bà Lưu vội vàng đỡ y đứng lên, trong miệng nói: "Trở về là tốt, trở về là tốt."

Mà lúc này bà phát hiện Tô Trường An đứng ở bên cạnh, bà thấy hắn một thân áo giáp, lại xem con trai mình cũng giống vậy, không khỏi có chút nghi ngờ.

"Ngọc nhi con là... vị quân gia này lại là..."

Sắc mặt Lưu Trường Ngọc tối sầm lại, nói: "Mẹ, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà nói đi."

Lúc này mẹ Lưu cũng cảm thấy để Tô Trường An ở ngoài nhà không phải là đạo đãi khách, vội vàng gật đầu nói: "Được được, vào nhà nói!"

Đợi đến khi đi vào trong nhà, Tô Trường An mới phát hiện trong nhà Lưu Trường Ngọc còn vất vả hơn mấy phần so với trong tưởng tượng của hắn.

Trong sảnh chính vốn đã nhỏ hẹp, chỉ đặt một chiếc bàn gỗ thiếu chân cùng mấy chiếc ghế tre cũ nát, góc bên còn có một chiếc thùng gỗ, phía trong có lương thực lẫn lộn với cám. Đầu tường treo một ít thức ăn ướp muối đã phiếm vàng, một miếng thịt muối lẻ loi chính giữa lộ ra cực kỳ chói mắt.

Đợi đến khi hai người ngồi xuống, mẹ Lưu vội vàng đi đến bên cạnh Tô Trường An hỏi: "Quân gia, Ngọc nhi nhà ta có phải đã phạm tội gì hay không? Ngọc nhi nhà ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, nếu làm sai cái gì, vậy cũng là do ta làm mẹ không dạy dỗ tốt, ngươi đại nhân có đại lượng, nhất định không nên làm khó nó!" Nói xong, phụ nhân lớn tuổi này liền quỳ xuống.

Khoảng thời gian này, chuyện Quan Thương Hải kéo phạm nhân sung quân ở trong thành Tây Giang truyền đi xôn xao, mẹ Lưu tuy là người thiếu kiến thức, nhưng thấy con trai của mình sau mấy tháng biến mất thân mặc áo giáp về nhà, hiển nhiên cũng có thể đoán được mấy phần. Bà cũng không hiểu mấy đại sự quốc quân gì đó, chỉ là không muốn để cho con trai mình chịu khổ, cũng mặc kệ cái gọi là thể diện.

Sắc mặt Lưu Trường Ngọc cũng tối sầm lại, bản thân phạm vào án mạng, không chỉ không có tẫn hết hiếu đạo, còn khiến cho mẹ chịu nhục, nghĩ tới đây, y càng hổ thẹn.

Tô Trường An sao chịu được đại lễ thế này, hắn nhanh tay lẹ mắt nâng bà dậy, cười nói: "Đại nương sao lại nói ra lời này, Trường Ngọc cũng không phải phạm nhân, là một thân bản lãnh được Quan Thương Hải đại nhân coi trọng, tuyển vào quân doanh, sao có thể đánh đồng với đám tù nhân kia!"

Lưu Trường Ngọc vốn cúi đầu không nói gì nghe vậy chợt ngẩng đầu, nhìn vào trong mắt Tô Trường An, đầu tiên là không hiểu, ngay sau đó là cảm kích nồng đậm.

Mẹ Lưu nghe vậy cũng sững sốt, bà có chút không thể tin hỏi: "Ngọc nhi, Ngọc nhi không phạm tội?"

"Đương nhiên là không rồi. Không phải người cũng nói Trường Ngọc xưa nay ngoan ngoãn, sao lại phạm tội chứ?" Tô Trường An vẫn như cũ cười ha ha trả lời.

Khuôn mặt hắn ấm áp, hơn nữa đối với mẹ Lưu lải nhải dò hỏi không ngừng thì dáng vẻ vẫn không có chút nào là không kiên nhẫn, điều này khiến Lưu Trường Ngọc quen thấy một mặt quả quyết sát phạt của Tô Trường An không khỏi sinh ra một chút cảm giác không chân thật.

"Vậy tại sao Ngọc nhi lại đột nhiên tòng quân vậy?" Mẹ Lưu dường như vẫn có chút không tin.

"Trường Ngọc cơ trí tài giỏi, hiển nhiên không qua khỏi pháp nhãn của Quan Thương Hải đại nhân. Lại nói, người từng nhìn thấy tù nhân nào sung quân mà một tháng có thể được tám lượng bạc chưa?" Nói xong Tô Trường An liền móc một ít bạc vụn từ trong tay áo nhét vào trong tay mẹ Lưu. "Thứ này đều là Trường Ngọc mấy ngày này luyến tiếc xài, bảo ta giữ lại cho người, người cứ nhận đi, đến lúc đó Trường Ngọc có thể dựa vào nó để lấy vợ đó!"

"Nhiều tiền như vậy sao?" Mẹ Lưu nhìn bạc ròng trong tay, bà cả đời này có lẽ cũng chưa từng nhìn thấy ngân lượng thế này, trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng không hoài nghi lời nói của Tô Trường An nữa. Bà vội vàng cất đi, gật đầu liên tục, lại nhìn Lưu Trường Ngọc bên cạnh, cười nói: "Con trai ta có tiền đồ, làm quan lớn!"

"Đúng vậy, cho nên đại nương không cần lo lắng, an tâm ở nhà chờ chúng ta từ Tây Lương trở lại."

Lời của Tô Trường An mới nói một nửa, sắc mặt mẹ Lưu biến đổi, "Đi đến Tây Lương? Các ngươi phải đi Tây Lương, đại quân ngày mai phải xuất chinh chính là ngươi và Ngọc nhi?"

"..." Tô Trường An tự biết lỡ lời, nhìn vẻ mặt mẹ Lưu vừa mới yên lòng ắt hẳn lại trở nên lo lắng. Nhưng lại không biết phải an ủi thế nào, cho nên chỉ có trầm mặc.

Ngược lại Lưu Trường Ngọc bên cạnh lại đi đến đỡ mẹ của mình an ủi nói: "Mẹ yên tâm, con lần này đi là kiến công lập nghiệp, hơn nữa có Nam tướng quân chiếu cố nhất định sẽ không có chuyện gì."

Mẹ Lưu mê mang, bà là một người ít học, chỉ biết xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, rất nhiều chuyện đều là nghe người ta đồn đãi, từ trước đến giờ ít có chủ kiến, chỉ biết lo lắng cho con trai mình.

Mà lời nói của Lưu Trường Ngọc ở trong lòng bà hiển nhiên có phân lượng rất nặng, tuy bà vẫn còn lo lắng, nhưng cũng không tiện nói thêm lời phản bác nào. Chỉ là trong miệng không dừng được nhắc đi nhắc lại muốn Lưu Trường Ngọc nhất định phải sống sót trở về, thậm chí còn liên tục chắp tay thi lễ với Tô Trường An, để hắn phải chiếu cố con trai mình.

Lưu Trường Ngọc tuy luôn chân thành thề thốt trấn an mẹ của mình, nhưng Tô Trường An vẫn mờ hồ thấy được vành mắt y hồng hồng, dường như cố hết sức nhẫn nhịn, mới có thể khiến cho thứ bên trong không rơi xuống.

Sau đó mẹ Lưu lại giữ hai người lại ăn cơm, lại gỡ một miếng thịt muối duy nhất trong nhà xuống, làm một bàn thức ăn tuy không phong phú nhưng lại cực ngon cho hai người. Sau đó, mẹ Lưu vẫn như cũ không nỡ, mấy lần muốn khuyên nhủ con trai mình ở lại, nhưng cuối cùng vẫn là bị Lưu Trường Ngọc phản bác. Mãi đến giờ hợi, dưới sự hầu hạ của Lưu Trường Ngọc lão phụ nhân mới không nhịn được vào trong phòng ngủ say.

Lưu Trường Ngọc thu dọn xong bàn ghế, vốn định lưu lại cho mẹ mình một lá thư bảo bà phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng chợt nghĩ đến mẹ mình không biết chữ, cũng liền thôi.

Y làm xong những thứ này, tuy rằng trong lòng không nỡ, nhưng cũng biết đã đến thời khắc phải rời đi, cúi đầu theo Tô Trường An ra khỏi nhà.

Nhưng không biết tại sao, Tô Trường An đi ở phía trước chợt dừng bước, trong lòng Lưu Trường Ngọc nghi ngờ, đang muốn nói gì đó, lại thấy Tô Trường An đang nhíu mày nhìn về một chỗ nào đó, y cũng vội vàng nhìn theo, lại thấy được một thân ảnh đang nằm cách đó không xa, y vội vàng đi lên phía trước kiểm tra, thấy đó là một ông lão bộ dáng ăn mày, y theo bản năng vươn tay dò xét hơi thở của ông ta, nhưng phát hiện ông ta đã sớm đoạn tuyệt sức sống.

Chuyện như vậy, cho dù là ở trong thành Tây Giang phồn hoa cũng không tính là hiếm, y lắc đầu với Tô Trường An, đang muốn bẩm báo tình trạng người này cho hắn. Lại thấy tay Tô Trường An chợt nhấc lên, cỗ thi thể kia liền đột nhiên bay vào trong tay hắn, sau đó Lưu Trường Ngọc cảm thấy một luồng linh lực tuôn ra, cổ tử thi kia vào lúc đó chợt nổ tung, biến thành máu thịt lẫn lộn, trừ vẫn còn có thể thấy rõ là hình người, nhưng chắc chắn không cách nào phân biệt ra được dáng vẻ trước đó của ông ta.

Trong lòng Lưu Trường Ngọc không hiểu, y cảm thấy ông lão này chết đã rất đáng thương, lại không oán không thù với Tô Trường An, cần gì lại phải chà đạp thi thể của ông ta.

"Hôm nay giờ hợi một khắc, quan truyền lệnh Lưu Trường Ngọc của Hãm Trận doanh thừa dịp bóng đêm chạy trốn, không có kết quả, xử lấy lăng trì mà chết." Âm thanh của Tô Trường An lạnh như băng lại vào lúc này vang lên.

Lưu Trường Ngọc đầu tiên là sững sốt, sau đó liền hiểu rõ ý tứ của Tô Trường An, sắc mặt y thay đổi, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Trường An.

"Nam... Nam tướng quân ta..." Có lẽ bởi vì quá kích động, vào lúc này y lại không nói nên lời.

Tô Trường An cũng không để ý y, xách cổ thi thể kia muốn rời đi, nhưng vừa mới đi ra được mấy bước, hắn lại như chợt nhớ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Lưu Trường Ngọc: "Mang mẹ của ngươi rời khỏi Tây Giang đi, Tây Lương thủ không được bao lâu."

Dứt lời, cũng không nhìn Lưu Trường Ngọc cái nào nữa, xoay người biến mất ở trong màn đêm dày đặc.

Ngày thứ hai, sắc trời còn chưa sáng hoàn toàn.

Chín ngàn đại quân của Trấn Tây Quan bao gồm Hãm Trận doanh bên trong đã tập kết xong.

Đại quân xuất chinh, tất nhiên là chuyện cực kỳ quan trọng, cho nên toàn bộ dân chúng thành Tây Giang xếp hàng hai bên đường đưa tiễn, Thần tướng Quan Thương Hải tự mình ở cửa thành tráng hành cho* đại quân.

*Tráng hành: một mặt có ý là bạn bè đưa tiễn, mặt khác có ý là kỷ niệm người chết, hai tầng ý nghĩa đều mang theo ý vị bi tráng.

Trấn Tây Quan ngay trước mặt mọi người uống hết một bát rượu tráng hành, giơ roi thúc ngựa, dẫn gần mười ngàn đại quân chạy về hướng Tây Lương.

Hãm Trận doanh của Tô Trường An tụt xuống cuối đội ngũ, hắn thấy binh lính phía trước đều đã bắt đầu chạy đi, đang muốn hạ lệnh cho Hãm Trận doanh đuổi theo đại quân, lại nghe được phía sau truyền đến một tiếng hô.

"Nam tướng quân! Chờ ta một chút!"

Tô Trường An sững sốt, cảm thấy âm thanh này có chút quen tai, hắn quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Trường Ngọc mặc áo giáp một đường thở hổn hển chạy chậm đến.

Mày Tô Trường An nhíu lại, có chút không hiểu nhìn Lưu Trường Ngọc đã đến trước người mình hỏi: "Tại sao ngươi tới?"

Hắn không hiểu, hôm qua rõ ràng mình đã thả cho y một con đường sống, y hà tất gì phải xuất hiện? Coi như không để ý tới mạng sống của mình, cũng nên suy nghĩ một chút cho mẹ già lớn tuổi kia của y.

Lưu Trường Ngọc đối với việc Tô Trường An không vui làm như không thấy, y cười nhìn Tô Trường An, có chút ngây thơ gãi gãi ót nói: "Mẹ của ta không muốn rời khỏi Tây Giang."

"Người nói, Tây Giang là nhà của người."

"Làm con trai phải giúp bà trông coi cái nhà này."

---o0o---