Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 2: Đạo kiếm minh kia




Dịch giả: Time Over

Lúc này một thanh âm du dương mang theo vận luật kỳ dị rốt cuộc vang lên ở bên trong đạo quan tan hoang.

Đó là một thủ khúc rất êm tai như đào kép ngâm nga khẽ hát, hoặc như là tình nhân thì thầm bên nhau.

Mà theo thủ khúc vang lên, từng đạo sương mù màu xanh nhạt từ ngọc tiêu bên miệng Thanh Loan tuôn ra, bồng bềnh đến bao phủ bên người Tô Trường An.

Tô Trường An hấp hối sắp chết không khỏi cảm thấy ấm áp, thật giống như cả người được ai đó ôm trong lòng.

Sau đó, một ngôi sao màu xanh chậm rãi hiện ra trong bầu trời đêm trên đỉnh đầu Thanh Loan, nó như một đóa hoa sen màu xanh nở rộ thanh khiết mà không vấy bẩn, yêu dị mà không chán ghét.

Tiếp theo một sợi tơ từ ngôi sao này duỗi ra, như vô số con rắn nhỏ quấn quanh cùng một chỗ không ngừng lan tràn về phía ngôi sao màu máu ảm đạm trong bầu trời đêm kia.

Chỉ không đến mấy hơi thở, sợi tơ đã vươn vào trong ngôi sao màu máu. Theo đó liền có chút gì đó từ ngôi sao màu xanh thuận theo sợi tơ liên tục không ngừng dũng mãnh tiến vào trong ngôi sao màu máu.

Đúng lúc này sắc mặt Tô Trường An tái nhợt bắt đầu nổi lên từng trận đỏ hồng, hai mắt hắn nhắm lại lúc hấp hối sắp chết cũng chậm rãi mở ra.

Hắn không khỏi có chút nghi hoặc, hắn đã sắp chết, nhục thể cùng hồn phách của hắn đều không chịu nổi lực lượng tối tăm bên trong trời đất, sẽ phải như hắn nghe nói thân thể chôn ở đại địa, hồn về Tinh Hải. Mà hắn cũng thật sự làm tốt chuẩn bị chết đi.

Thế nhưng là vì sao hắn lại tỉnh lại đây?

Hắn mang theo nghi vấn nhìn về phía Thanh Loan.

Cô gái kia cầm một ngọc tiêu trong tay chậm rãi thổi, từng tiếng tiêu xa xưa nương theo từng đám sương mù màu xanh nhạt từ trong ngọc tiêu vọt tới.

Mà đúng là những sương mù này cùng tiếng tiêu mang Tô Trường An từ hấp hối sắp chết cưỡng ép kéo lại.

Còn không đợi Tô Trường An hỏi thăm Thanh Loan thế nào làm được, hắn bỗng nhìn về phía ngọc tiêu trên tay Thanh Loan thuận theo nàng không ngừng thổi từ khúc thì vết rạn phía trên không ngừng gia tăng, rậm rạp chằng chịt tựa như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Tô Trường An chấn động như là ý thức được cái gì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một ngôi sao màu xanh trong bầu trời đêm đang thông qua một sợi tơ vận chuyển mấy thứ gì đó về phía mệnh tinh của hắn.

Mà theo sự vận chuyển như vậy, mệnh tinh của hắn từ từ có ánh sáng thế nhưng ngôi sao màu xanh lại nhanh chóng ảm đạm héo rũ xuống.

Tuy Tô Trường An không rõ đó là loại bí pháp nào nhưng hắn rất rõ ràng loại pháp thuật kéo hắn từ cận kề cái chết trở về cần trả giá rất lớn, thậm chí có thể là lấy mạng đổi mạng!

Đang lúc đó, Tô Trường An liền giãy giụa muốn đứng lên la lớn về phía Thanh Loan, muốn ngăn cản hành động của nàng.

Nhưng bất kể hắn dùng sức ra sao thì thân thể cũng không thể di động tí tẹo, bất kể lúc này hắn hét lớn ra sao cũng không có nửa âm thanh xuất ra từ cổ họng.

Hắn nhìn thấy sắc mặt Thanh Loan càng lúc càng tái nhợt, ngôi sao màu xanh trên đỉnh đầu càng ngày càng mờ, trong lòng rất lo lắng thậm chí không tiếc muốn dùng lực lượng thần huyết một lần cuối cùng để ngăn cản chuyện như vậy xảy ra. Nhưng thần huyết trong cơ thể hắn lại vì hai lần vận dụng liên tiếp tiêu hao hết lực lượng mà lâm vào ngủ say lần nữa, bất kể hắn kêu gọi ra sao cũng không hề đáp lại.

Ngay lúc Tô Trường An sinh ra tuyệt vọng.

Thanh Loan lại chợt chú ý hành vi của hắn. Đôi mắt nàng hơi mở ra nhìn về phía Tô Trường An đang không ngừng há mồm nói với nàng lại không phát ra tiếng nào.

Đôi mắt nàng đã từng không nhiễm bụi trần giờ phút này tràn đầy vui mừng cùng nhu tình rất động lòng người.

Nhưng nàng không có ý tứ dừng lại, tiêu khúc vẫn không ngừng vang lên, sương mù màu xanh vẫn như cũ bao bọc thân thể Tô Trường An, mà ngôi sao màu xanh thuận theo sợi tơ liên tục không ngừng vận chuyển thứ gì đó về phía mệnh tinh Tô Trường An.

Sắc mặt Tô Trường An càng ngày càng hồng hào, mệnh tinh cũng từ từ trở nên sáng ngời.

Chỉ là sắc mặt Thanh Loan lại tái nhợt hơn, ngôi sao màu xanh cũng ảm đạm hơn.

Tô Trường An như trước vẫn còn giãy giụa, nhưng hắn như trước không cách nào hành động cũng xuất không ra một tiếng nào.

Hắn có thể cảm giác rõ ràng sinh cơ liên tục không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn, nhưng hắn cũng không có chút nào mừng rỡ vì tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn chỉ cảm thấy nó đáng sợ dũng mãnh tràn vào cơ thể giống như giòi đục xương làm hắn không kịp tránh.

Hắn từ từ buông tha giãy giụa vì hắn đã rõ ràng giãy giụa như vậy chỉ là vô dụng phí công, trước lúc bí thuật chưa hoàn thành chắc là Thanh Loan sẽ không dừng lại đấy. Tô Trường An đọc được trong ánh mắt của nàng chính là kiên quyết.

Tô Trường An cũng không phải là thản nhiên tiếp nhận phần tặng phẩm này.

Hắn cảm thấy trên người của mình như mang theo nguyền rủa gì đó.

Tất cả mọi người trước mặt mà hắn quý trọng bởi vì lý do đó bỏ hắn mà đi, dù bọn họ là vội vàng gặp gỡ trong biển người lại ngay lúc hắn không hề chuẩn bị bỗng nhiên rời đi.

Nếu như đã định trước chia lìa, vậy cần gì còn phải gặp nhau.

Tô Trường An cảm thấy sợ hãi, khổ sở thậm chí phẫn nộ.

Vì sao lưng hắn phải đeo vận mệnh như vậy, vì sao các người đều muốn rời đi.

Hắn nghĩ như vậy, nước mắt cũng rơi xuống không ngừng.

Đây là một chuyện nói ra rất mất mặt.

Một nam nhân, ít nhất Tô Trường An cảm giác mình là một nam nhân, trước một nữ hài tử đặc biệt là nữ hài tử mà hắn có chút ưa thích lại rơi nước mắt đúng là một chuyện rất mất thể diện.

Tô Trường An ý thức được điều này hít hít mũi, mạnh mẽ đè nước mắt cuồn cuộn trong hốc mắt xuống.

Lúc này, âm tiết cuối cùng của đoạn hồn khúc vang lên, đoàn sương mù màu xanh bao phủ người Tô Trường An đột nhiên dũng mãnh lao vào trong cơ thể hắn, lúc này sợi tơ kết nối hai ngôi sao cũng vang lên một tiếng giòn tan rồi đứt gãy.

Ngôi sao màu máu phát ra một đạo ánh sáng rực rỡ tùy theo biến mất trong bầu trời đêm.

Không phải là tắt mà là vì cảnh giới của Tô Trường An ngã xuống không cách nào duy trì mệnh tinh của hắn nữa, vì vậy ngôi sao biến mất.

Lúc này thân thể Tô Trường An rốt cuộc không hề bị giam cầm vội vàng đứng lên, đỡ Thanh Loan vừa mới ngã xuống đất, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Thanh Loan, ngươi không sao chứ?"

Thật ra chuyện như vậy không khác gì nói nhảm.

Bất kể là sắc mặt Thanh Loan tái nhợt tột đỉnh hay là ngôi sao sắp tắt trên đỉnh đầu nàng, đều không có chỗ nào không nói với Tô Trường An là Thanh Loan thật sự sắp chết đi.

Nhưng hắn còn muốn hỏi một câu, muốn nghe được đáp án trái ngược với những gì hắn lo lắng. Dù là hy vọng xa vời hoặc là lừa gạt chính mình, hắn cũng muốn hỏi một câu.

Bởi vì hắn không nghĩ nàng sẽ chết giống như nàng không muốn hắn chết.

Nhưng Thanh Loan lại mỉm cười lắc đầu. Nụ cười đó rất ít hiện ra trên mặt Thanh Loan lại xinh đẹp khiến Tô Trường An run sợ.

"Ngươi không sao." Thanh Loan cười tươi hơn nói. "Thật sự là quá tốt."

Tô Trường An lại lắc đầu, hắn không biết có cái gì tốt đây.

Nàng sắp chết rồi.

Mà lưng hắn đeo mạng của nàng sống tiếp. Nhưng như vậy, hắn làm sao gọi là sống tiếp đây?

Hắn há mồm muốn phản bác điều này nhưng cuối cùng chỉ có thể phát ra từng đợt khóc nức nở.

Thanh Loan đưa tay ra đặt trên mặt hắn.

Có lẽ vì mệnh tinh tắt mà tay nàng lạnh buốt, tâm Tô Trường An cũng rét lạnh theo.

Nàng nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt này, nhìn lên vẻ mặt vẫn còn ngây thơ, trong đôi mắt khẽ rung động.

Nàng sống trước hắn ba trăm năm.

Đây là thời gian rất dài, đủ để mọi người trong trời đất này thay hình đổi dạng, đủ để một triều đại thay đổi, người và vật không còn.

Nhưng nàng trải qua năm tháng dài dằng dặc buồn chán như vậy lại kém hơn mấy tháng ngắn ngủi ở cùng hắn.

Bây giờ, nàng sắp chết.

Nàng muốn nói gì đó cũng thật sự có nhiều lời muốn nói.

Nhưng nàng nói năng vụng về, giây phút này những lời muốn nói chồng chất trong lòng lại không biết nên nói như thế nào.

Vì vậy, sau một lúc im lặng, nàng nói: "Gặp ngươi thật tốt."

Lúc này nước mắt trong hốc mắt mà Tô Trường An cố hết sức bao bọc rốt cuộc ngăn không được rơi xuống như vỡ đê.

Hắn không ngừng lắc đầu, trong miệng nói: "Không được chết, không được chết, van cầu ngươi, không được chết."

Lời như vậy, hắn đã từng nói qua với rất nhiều người như Mạc Thính Vũ, Ngọc Hành lại như Sở Tích Phong.

Nhưng cuối cùng bọn họ cũng lìa xa hắn.

Có đôi khi, rất nhiều chuyện dù đáy lòng ngươi khát vọng cỡ nào, thành kính cầu xin ra sao, gào rú tê tâm liệt phế như thế nào. Nhưng bánh xe thời gian dù sao vẫn vô tình chạy về phía trước. Sau khi nghiền nát chờ mong của ngươi thì nó vẫn ngẩng đầu đi về phía trước lần nữa, cũng không ngừng chân quay đầu liếc nhìn bất cứ ai.

Sắc mặt Thanh Loan càng tái nhợt, ngôi sao trên đỉnh đầu càng ảm đạm.

Một sợi tơ lờ mờ bắt đầu hiện lên ở giữa hai người.

Đây là mệnh tuyến của nàng.

Tống Táng Giả tiễn đưa vô số anh linh Tinh Vẫn, bọn họ rõ hơn bất cứ ai đường đến Tinh Hải, bọn họ không lo bị lạc đường đến Tinh Hải. Vì vậy bọn họ không cần Tống Táng Giả hoặc nói là bọn họ tiễn đưa chính mình.

"Thời gian của ta sắp đến rồi." Hình như Thanh Loan nhận thấy sợi tơ nhìn có chút mong manh trong tinh không, nàng mỉm cười với Tô Trường An, nàng cười rất chân thành rất cố sức, nàng muốn khiến hắn nhớ kỹ hình dáng lúc nàng cười - nàng cảm thấy như vậy có lẽ nàng rất đẹp.

Một chút tinh quang như lưu ly bắt đầu từ trong cơ thể của nàng tràn ra, không ngừng bay về phía phương xa, Tô Trường An cảm thấy thân thể trong lòng ngực hắn càng lúc càng nhẹ, hắn cố hết sức muốn ôm nàng nhưng như cũ ngăn không được tinh quang tản đi.

"Thật xin lỗi. Ta phải đi." Thanh Loan dùng chút khí lực cuối cùng nói ra.

Sắc mặt của nàng trắng bệch, nụ cười xinh đẹp rung động lòng người.

Trước khi nàng nhắm mắt rốt cuộc cũng hiểu rõ một số vấn đề quấy nhiễu nàng lâu nay.

Trong đêm tuyết rơi năm đó, vì sao vị đao khách kia có thể vì muội muội của mình thản nhiên chịu chết, lúc nàng hấp hối sắp chết rốt cuộc tìm được câu trả lời.

Vì thế, nàng cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt.

Mà trước lúc nàng mất đi ý thức cuối cùng, nam hài tê tâm liệt phế gào rú vang lên.

Theo đó một đạo kiếm minh ngút trời vang lên cùng với hào quang một ngôi sao chiếu xuống.

Một ngôi sao của người nam nhân tự xưng là sư phó đã truyền thừa tinh linh cho nàng.

---o0o---