Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 189: Đao khách chân chính




Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong

Bất kể nói như thế nào, Thác Bạt Nguyên cũng là một vị Tinh Vẫn, là nhóm người cường đại nhất trên đời này này.

Hễ là người như vậy, nói như thế nào cũng ít nhiều có điểm thể diện của mình.

Bởi vậy trong tích tắc Thác Bạt Nguyên đột nhiên xuất thủ, tất cả mọi người đều giật mình.

Cho dù ai trong bọn hắn cũng không nghĩ đến, một vị Tinh Vẫn rốt cuộc sẽ ra tay đánh lén bọn hắn.

Mà Thác Bạt Nguyên đương nhiên cũng rất thoải mái thành công rồi.

Chỉ thấy một đường huyết quang nổ tung, thân ảnh của một vị đao khách vào lúc đó nhanh chóng lùi lại, mạnh mẽ đụng vào cây lớn phía xa, thân thể ngừng lại, liền chậm rãi ngã xuống, lại không có một chút tin tức.

"Ngươi!" Hai mắt Tô Trường An bỗng nhiên sung huyết, một đường linh áp mãnh liệt đẩy ra, thân thể hắn hơi cong làm bộ muốn đánh tới.

"Minh Thư Huyết Kỷ. Chính là phương pháp tu luyện bí mật của một vị hung tinh Thượng Cổ, phương pháp này cực kỳ hung ác. Chú trọng dùng huyết nhục rèn luyện thân thể, dùng vong hồn luyện hóa linh hồn."

"Năm ấy tông môn của vị hung tinh kia bị đám Thiên Lam viện các ngươi tiêu diệt, có lẽ bí pháp này đã vào túi Thiên Lam các ngươi, năm ấy bí pháp này cực kỳ hung ác không chỉ cần dùng máu thịt con người và hồn phách làm chất dinh dưỡng, hơn nữa sau khi cắn nuốt số lượng lớn vong hồn, người tu hành bị oán khí vây khốn, sẽ trở nên càng khát máu."

"Hôm nay ngươi truyền thụ Minh Thư Huyết Kỷ cho đám đao khách hiển nhiên là được đám tổ sư Thiên Lam viện của ngươi cải tiến qua, đúng là có thể hấp thu huyết khí khôi phục linh lực, nhưng đồng thời bởi vì công pháp không hoàn chỉnh còn có thể tổn thương đến sức sống của người sử dụng, cho dù bọn họ có thể sống sót từ chiến trường này, ta nghĩ tuổi thọ cũng sẽ không quá dài."

"Ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì!" Sở Nguyên Bạch vào lúc này cũng bước ra một bước, đi tới trước người Thác Bạt Nguyên nói. Gã không tin Thác Bạt Nguyên sẽ có lòng tốt giải thích nguồn gốc Minh Thư Huyết Kỷ cho bọn họ như vậy.

Thác Bạt Nguyên nhìn thần sắc trên mặt một ít đao khách chung quanh, lại không thể theo trên người của bọn họ tìm được nửa phần kinh hãi hay phẫn nộ, không, nên nói là trên mặt của bọn họ đều có vẻ tức giận, nhưng vẻ tức giận này lại không phải nhằm vào Tô Trường An, mà chỉ nhằm vào lão.

Trong giây phút này đáy lòng lão khó có thể tránh khỏi sinh ra một vẻ ghen ghét cùng tức giận.

Nhìn phản ứng của những đao khách này, có lẽ đã biết những tai hại của ma công kia từ lâu, nhưng ngay cả như vậy, bọn họ vẫn như cũ cam tâm tình nguyện tu hành bí pháp này, trái lại binh lính dưới tay mình, rất sợ chết, sợ đầu sợ đuôi. Nếu không phải có Thánh tử bảo vệ, chỉ sợ một trận chiến này chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy.

Thác Bạt Nguyên là Man Vương, mà lấy tư cách một vị vương giả, lão đương nhiên cũng muốn có thuộc hạ hung hãn không sợ chết, lại trung thành và tận tâm như đao khách Giang Đông. Đáng tiếc lão lại không có được, do đó, lão muốn giết chết những đao khách này, lão muốn để cho bọn họ sẽ đi theo Tô Trường An, cũng muốn cho Tô Trường An mang theo tràn đầy áy náy chết đi.

"Lại nhìn thật kỹ một chút." Khóe miệng Thác Bạt Nguyên vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn, lão chỉ tay về phía vị đao khách vừa mới chết dưới tay lão, nói như vậy.

Trong lòng mọi người chấn động đồng loạt quay đầu nhìn lại, thấy phía trên thi thể vị đao khách kia bay ra một cái hư ảnh màu hồng.

Đó là hồn phách của y.

Thứ hồn phách này hư vô mờ mịt, người bình thường không thể nhìn thấy linh hồn đấy.

Nhưng có một tình huống ngoại lệ, đó chính là oán khí của hồn phách này rất nặng, đã thành oan hồn, bởi vì chấp niệm trong lòng nên y có thể xuất hiện trước mặt người đời. Nhưng loại oan hồn này, bởi vì oán khí rất nặng, hoàn toàn không được yên nghỉ, chỉ có thể ngày qua ngày sinh hoạt trong thống khổ vô biên. Đây cũng là lý do vì sao Sở gia cho dù trả giá đến mức cả tộc bị diệt, cũng phải vì chút oan hồn kia báo thù, để cho bọn họ có thể an nghỉ.

Nhưng dân chúng Giang Đông kia là chết oan, những đao khách này lại cam tâm tình nguyện chết vì đám người Tô Trường An, vì sao lại hóa thành oan hồn đây?

Tô Trường An nghĩ mãi mà không rõ, nhưng theo bản năng hắn hiểu được, có lẽ Thác Bạt Nguyên biết đáp án này.

Do đó hắn quay đầu nhìn về phía Thác Bạt Nguyên, muốn đạt được đáp án từ trong miệng lão.

Lúc đó, ý cười trên khóe miệng Thác Bạt Nguyên càng lớn, lão nhẹ nhàng dạo bước ở trước mặt mọi người, trong miệng nói: "Minh Thư Huyết Kỷ, chính là thứ cực kỳ hung ác. Hút lấy máu thịt, đương nhiên cần phải hấp thu oán khí bên trong máu thịt, oán khí khó tiêu, cần đồng thời hấp thu linh hồn để tăng cường hồn lực, chống cự oán khí này. Nhưng bên trong hồn lực lại khó tránh khỏi bí mật mang theo căm hận của người chết lúc còn sống, cho nên phương pháp này tu luyện tới cảnh giới vô cùng sâu, khó tránh khỏi bị căm hận tràn ngập hồn lực ảnh hưởng tới, rốt cuộc tính tình biến đổi, khát máu vô tình."

"Sư tổ của các ngươi, sợ phương pháp này tạo ra một nhóm lớn quái vật khát máu, cho nên xóa đi một đoạn công pháp hấp thu hồn lực kia. Từ hấp thu tinh lực khôi phục tu vi bản thân, nhưng oán khí mênh mông thiếu đi đầy đủ hồn lực chống đỡ, đến cuối cùng sau khi chết oán khí tràn vào hồn phách, đương nhiên là oan hồn vô chủ, nghìn năm vạn năm, trọn đời không thể sống yên ổn."

Thác Bạt Nguyên nói như vậy, mắt của lão vào lúc này bắt đầu híp lại, bên trong lóe ra hàn quang khiến người ta sinh ra rét lạnh.

Nghe xong lời nói này, thân thể Tô Trường An chấn động, thần sắc trên mặt bỗng nhiên ngưng kết.

"Oan hồn..."

"Nghìn năm vạn năm..."

"Trọn đời không thể sống yên ổn..."

Hắn quay đầu nhìn về phía những đao khách chung quanh, quần áo của bọn họ rách rưới, toàn thân đẫm máu tươi.

Hắn nỉ non lặp lại lời nói của Thác Bạt Nguyên trước kia, thân thể bắt đầu run rẩy.

Chết vốn là một chuyện rất bi thương, nếu như sau khi chết vẫn như cũ đời đời kiếp kiếp quanh quẩn bên trong thống khổ mà không thể nghỉ ngơi, trong năm tháng vô tận không có chỗ quay về. Đó là chuyện kinh khủng ra sao, chỉ cần suy nghĩ một chút, đã khiến Tô Trường An cảm thấy không rét mà run.

Mà đáng sợ nhất là, oan hồn của ba nghìn đao khách là do chính hắn làm ra.

Cũng vào lúc này, đám đao khách kia cũng chuyển ánh mắt của mình nhìn về phía Tô Trường An.

Theo bản năng, Tô Trường An muốn tránh đi ánh mắt của bọn họ, hắn cảm thấy sợ, cảm thấy bất an, cảm thấy xấu hổ, hắn thậm chí không biết mình nên làm thế nào để đối diện với đám đao khách luôn luôn tín nhiệm hắn.

"Trường An." Sở Nguyên Bạch chợt nói, thanh âm của gã rất nhẹ, mang theo một cỗ hiền từ của trưởng bối đối mặt vãn bối.

Dường như cảm nhận được vẻ khác thường trong lời nói của Sở Nguyên Bạch, Tô Trường An ngẩng đầu nhìn về phía người có lẽ ít nói ít lời nhất đám đao khách Sở gia.

"Ngươi đã làm rất tốt rồi. Ngươi là người đứng đầu Giang Đông, đây cũng không phải chỉ là trên danh nghĩa. Nhưng đoạn đường này đi theo ngươi, là vinh hạnh của Sở Nguyên Bạch ta." Gã nói như vậy, khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy lộ ra một ý cười.

Tô Trường An khẽ giật mình, trong mắt dường như có vật gì đó khẽ động, nhưng cần cố hết sức kìm nén, mới có thể không để cho vật kia mãnh liệt tràn ra.

Đám đao khách vào lúc đó cũng đưa đao trong tay hoành ngang trước ngực.

"Có thể vì chủ nhân quên mình phục vụ, là vinh hạnh của chúng ta!" Bọn họ nói như vậy, trong con ngươi là hào quang lạnh lùng và kiên quyết.

Bộ dáng kia hầu như không khác với Sở Tích Phong năm đó.

Một trận đao ý mênh mông như biển bắt đầu tụ tập, mang theo từng đợt gió mạnh rít gào.

Trận gió kia nâng góc áo bọn họ lên, thổi bay sợi tóc trên trán bọn họ.

Cũng bắt đầu khởi động biển mây trên bầu trời, che ánh sao đầy trời.

Thân thể đám đao khách bắt đầu chuyển động, bọn họ gào thét đánh về Tinh Vẫn, vung trường đao trong tay bọn họ về phía Tinh Vẫn.

Trên ý nghĩa bọn họ là đao khách chân chính.

Điều này không liên quan đến tu vi, cũng không liên quan đến tuổi tác.

Chỉ vì bọn họ có được một tư tưởng của đao khách.

Lập tức hoành đao. Hướng chết mà sinh.

---o0o---