Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 150: Gặp lại Mục Quy Vân




Dịch giả: kimtrongnew
Biên: Đình Phong

Đầu hạ tháng tư, mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ.

Tô Trường An cùng với mấy người Hoa Phi Tạc rốt cục về tới Tây Lương, băng qua Tây Lĩnh quan, cách Vĩnh Ninh chỉ hai nghìn dặm. Với tốc độ của mấy người bọn hắn thì không đến hai ngày là tới nơi.

Dọc đường đi, bọn hắn nghe nói nhiều về việc quân Man tụ tập ngày càng đông ngoài Vĩnh Ninh quan, nhưng cũng may bọn chúng tạm thời chưa có ý công thành. Dường như bọn chúng vẫn như cũ chờ đợi cơ hội nào đó mà Tô Trường An không đoán ra; nhưng đồng thời, hắn cũng mơ hồ cảm giác được không lâu nữa chuyện đó sẽ xảy ra.

Cho nên, ba người không có nửa phần buông lỏng trở về Tây Lương mà dốc hết sức đi đường như trước.

So với Hoa Phi Tạc hay La Ngọc Nhi, thì tâm trạng của Tô Trường An lúc này có vẻ nặng nề hơn.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nhớ tới những lời mà Tả Ngọc Thành nói với mình vào ngày đó.

Đến tột cùng thì thân phận của Tư Mã Hủ là gì?

Đương nhiên hắn không hoàn toàn tin tưởng vào những lời ấy, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được đến hỏi thăm hai người Hoa Phi Tạc và La Ngọc Nhi về hành tung của sư thúc tổ Thiên Cơ.

Thiên Quyền Thiên Xu chết trong tay Man Vương.

Thiên Tuyền chết bởi Lục Ly Trần của Trích Tinh lâu.

Dao Quang có lẽ vẫn lạc là do Ngô Đồng.

Còn Ngọc Hành Khai Dương thì không cần nói, về phần Thiên Cơ... quả thực là không biết tung tích.

Cho đến khi Tô Trường An hỏi, hai người đó mới như vừa tỉnh mộng mà ý thức được rằng, năm đó đám sư tôn sư thúc của mình vẫn lập lờ nước đôi về hành tung của Thiên Cơ sư thúc; nhưng lúc đó cũng là thời gian Thiên Lam mưa gió chập chờn, hai người thì tuổi nhỏ nên căn bản không suy nghĩ nhiều lắm.

Khi nghe được đáp án như thế, khiến lòng hắn khó tránh khỏi trầm xuống, hắn càng thêm nghi hoặc về thân phận của Tư Mã Hủ.

Nhưng chuyện này dù sao vẫn không có căn cứ, chỉ là phỏng đoán, hắn cũng không có lộ ra, chỉ là để trong lòng mà thôi.

Mang theo nghi hoặc như vậy, ba ngày sau ba người rốt cục đúng hạn đã tới Vĩnh Ninh quan.

Tình huống quan nội so với dự liệu của ba người bọn hắn cũng không khác bao nhiêu, sĩ tốt điều động nhiều lần, người qua kẻ lại đều hiện thần sắc lo lắng. Nghĩ đến một trận chiến giữa Tây Lương với Man tộc này như tên đã lên dây, không thể không phát.

Vừa nghĩ tới sau trận chiến này, bao quát mấy vạn người kể cả bọn hắn có thể chỉ sống được rất ít, tâm tình Tô Trường An liền nặng nề.

Chiến tranh, vĩnh viễn đều là dùng xương máu chồng chất để làm cờ, mà mục đích của nó chỉ để thỏa mãn đáy lòng của rất ít người đánh cờ mà thôi.

Cho nên hắn chán ghét Thánh Hoàng, rất ghét Man Vương, cũng cực ghét bọn Thần tộc vẫn nhìn chằm chằm vào.

Mà muốn ngăn chiến tranh, cách duy nhất cũng là dùng chiến tranh.

Đây là một nghịch lý làm cho người ta khổ não.

Vừa nghĩ tới đây, thì hắn đã đi tới phủ đệ của Bắc Thông Huyền.

Không chút do dự, việc đầu tiên ba người làm là gõ cửa.

Bởi hầu như tất cả binh lính có thể dùng đều bị điều đi bố phòng, thành ra trước phủ đệ của Thần tướng dĩ nhiên cũng không có nửa bóng dáng người hộ vệ nào.

Ba người gõ một lát mà không ai đáp lại, nên bọn hắn sinh nghi hoặc, thầm nghĩ chớ không phải là Bắc Thông Huyền đi trước rồi chứ? Dù sao hôm nay tình hình khẩn trương, y lâm trận giám sát cũng là chuyện thường tình.

Thế là bọn hắn không cũng không khách khí nữa, lập tức đẩy cửa đi vào.

Khi vào đến bên trong, lúc này ba người mới nghe rõ có tiếng người tranh cãi truyền ra từ phòng khách.

Ba người liếc nhìn nhau, đều nhận thấy vẻ nghi hoặc từ đối phương. Bọn hắn vội vàng đi về phía phòng khách.

Cửa phòng khách cũng không khóa, có ba người đứng đối diện nhau, dường như đang cãi vã về chuyện gì đó.

Hai người trong đó là Bắc Thông Huyền và Tư Mã Trường Tuyết.

Còn lại một người vì đưa lưng về phía này nên bọn hắn thấy không rõ dung mạo. Chỉ là trên lưng y có một thanh trường thương màu máu khiến Tô Trường An cảm thấy rất quen thuộc.

Đây là?

Trong lòng hắn khẽ động, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Chỉ thấy hắn bước nhanh về phía trước tiến vào trong phòng khách.

"Mục Quy Vân?"

Hắn hỏi, trong giọng nói kèm chút nghi hoặc. Dù sao đáng lẽ lúc này Mục Quy Vân phải trấn thủ ở Trường An mới đúng, như thế nào y bỗng đi đến Tây Lương rồi?

Bóng người kia nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía Tô Trường An. Khuôn mặt quen thuộc ấy đúng là Mục Quy Vân không thể nghi ngờ.

"Trường An?"

Mục Quy Vân cũng là sửng sốt, trên khuôn mặt lạnh tanh hiện lên nét cười.

"Ngươi sao lại đến Tây Lương vậy?"

Tô Trường An tựa như có chút ngạc nhiên, hiển nhiên hắn còn chưa phục hồi tinh thần vì sự vui mừng khi gặp lại Mục Quy Vân.

"Thư của ngươi đều gửi đến tay ta. Nói thế nào thì ta cũng là đại ca ngươi, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"

Mục Quy Vân cười đáp.

Mặc dù Tô Trường An không bận tâm đến chuyện y tự nhận làm đại ca; thế nhưng với thế cục hôm nay ở Tây Lương, thì ai sáng suốt đều rõ ràng. Vậy mà Mục Quy Vân lại dám đến đây, nói trắng ra là y cầm tánh mạng mình ra đi đánh bạc có khác gì nhau. Điều này sao không khiến Tô Trường An cảm động được!?

"Cảm tạ..."

Dù hiện tại có ngàn vạn lời muốn nói quanh quẩn nơi trái tim (người dịch: đam quá xá),nhưng cuối cùng hắn chỉ nói ra được hai từ này mà thôi.

"Huynh đệ với nhau a, hà tất nói những điều này. Huống hồ, nếu chỉ có ngươi ở nơi này làm anh hùng, mà ta chỉ có thể trốn ở Trường An dùng trường thương thêu hoa, thì ta sao có thể đồng ý!?"

Mục Quy Vân vừa cười lớn, vừa dùng tay nện nhẹ lên ngực Tô Trường An.

"Ha hả..." Tô Trường An nghe vậy thì gãi gãi cái ót, nở nụ cười.

Hắn vui mừng là thực tâm. Năm đó ở Trường An, hắn chẳng có mấy người quen, chỉ có hai người Mục Quy Vân và Ân Thiên Thương nguyện ý ra tay trợ giúp, cho nên hắn thật tâm yêu mến hai người này.

Hôm nay bố cục ở Tây Lương sao mà tương tự như lúc Thiên Lam viện vậy.

Đưa mắt nhìn đều là địch.

Có thể cùng sóng vai với y, Tô Trường An cảm thấy vui mừng tự đáy lòng.

Mục Quy Vân lúc này dường như còn muốn nói gì đó, nhưng dư quang trong mắt Tô Trường An lại chợt thoáng nhìn qua. Ở một bên, Bắc Thông Huyền lộ sắc mặt âm trầm, còn trên gương mặt Tư Mã Trường Tuyết thì có vệt nước mắt.

"Đây là..." Hắn chỉ vào hai người dò hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền thầm cảm thấy sai sai. Quan hệ giữa ba người Bắc Thông Huyền, Tư Mã Trường Tuyết và Mục Quy Vân tự nhiên là cực kỳ phức tạp. Tô Trường An đại thể cũng đoán được trước đó ba người đã có cãi vã; nhưng dù sao đó cũng là chuyện của bọn họ, hắn là người ngoài nhân không tiện tham dự vào, mà lời đã nói ra, tất nhiên không thu lại được.

Ngoài dự liệu là, Mục Quy Vân cũng không có ý giấu diếm ba người bọn hắn, y nói lại nội dung cho mấy người Tô Trường An biết.

Kỳ thực nói đến cùng là vấn đề Tư Mã Trường Tuyết sẽ đi hay ở thôi.

Sau khi đến Vĩnh Ninh, Mục Quy Vân lập tức liền đến tìm Bắc Thông Huyền để bảo y thả Tư Mã Trường Tuyết quay về Trường An. Chí ít theo lời Mục Quy Vân, Tư Mã Trường Tuyết là bị Bắc Thông Huyền cưỡng ép đến đây. Mà bây giờ, tình huống Tây Lương đã như vậy rồi, lưu Tư Mã Trường Tuyết lại cũng không có trợ giúp nào đối với chiến cuộc. Cho nên tất nhiên y không muốn để cho nàng thân ở hiểm địa.

Nhưng điều làm y hết sức ngạc nhiên là thái độ của Tư Mã Trường Tuyết lại dị thường kiên quyết.

Nàng nói nàng muốn lưu lại.

Mà trước đó, Bắc Thông Huyền vốn đồng dạng muốn khuyên Tư Mã Trường Tuyết rời đi, lúc này đây lại lựa chọn trầm mặc. Điểm này khiến Tô Trường An cảm thấy kì quái.

Nhưng Tô Trường An biết Bắc Thông Huyền làm việc từ trước đến nay đều có đạo lý của mình. Nên khi thấy bầu không khí lúng túng giữa ba người như vậy, hắn dứt khoát liền tiến lên một bước nói.

"Mục huynh, chúng ta nhiều ngày không gặp, chi bằng tìm một chỗ chè chén trước một phen."

Tô Trường An nói. Hắn không thích uống rượu, lời ấy cũng chỉ là thuận miệng thốt ra để lôi Mục Quy Vân đi thôi.

Mục Quy Vân nghe vậy thì sắc mặt ngẩn ra, ánh mắt đảo qua trên người Tư Mã Trường Tuyết cùng với Bắc Thông Huyền một hồi. Sau cùng, y biết cứ tiếp tục như vậy cũng không xong. Vì vậy y lắc đầu đáp ứng và có chút căm giận bất bình rồi rời đi theo hắn.

...

"Trường Tuyết, nàng ấy đã thay đổi."

Hai người Mục Quy Vân cùng với Tô Trường An đi trên quan đạo ở Vĩnh Ninh lác đác người. Mục Quy Vân nói ra câu nay với giọng trầm thấp, hiển nhiên là y bị đả kích không nhỏ.

Tô Trường An đại thể có thể hiểu được cảm giác đau khổ của Mục Quy Vân lúc này. Cô gái mà mình một mực âu yếm ở nơi biên quan xa xôi, vì một nam nhân khác mà không muốn rời khỏi; mà trong lòng y thì gã đàn ông đó lại là kẻ tội ác tày trời nữa chứ.

Tô Trường An hơi thở dài rồi vỗ vỗ vai Mục Quy Vân. Sau chút suy tư, hắn liền kể lại từng chuyện một của Bắc Thông Huyền cho y nghe.

Đây tự nhiên là một cố sự rất dài, cũng không phải một hai câu là nói xong.

Hai người muốn tìm một tòa tửu lâu ngồi xuống chậm rãi tâm sự, chỉ là hôm nay người dân Vĩnh Ninh quan hầu như đều người đi thành trống, mà Bắc Thông Huyền lại từ trước đến nay trị binh nghiêm khắc, từ lâu ban xuống lệnh cấm uống rượu; cho nên bọn hắn không được quán rượu nào. Hai người bất đắc dĩ đành đi đại đến một quán trà, cứ thế ngồi xuống nói chuyện.

Đợi khi Tô Trường An giảng hết cố sự, thì Mục Quy Vân cũng trầm tĩnh lại.

Với việc này, nhất là chuyện Bắc Thông Huyền trên thực tế là đệ tử của Thiên Lam viện và thực lực của y, cái này làm cho Mục Quy Vân cực kỳ kinh ngạc.

"Nhưng kể cả vậy thì Trường Tuyết cũng không cần lưu lại đi!"

Mục Quy Vân vẫn còn chút bất mãn.

"Việc này quả thật có chút kỳ hoặc. Thực ra trước đây, Bắc sư thúc không chỉ một lần khuyên Trường Tuyết tỷ tỷ rời đi, thế nhưng vì tỷ ấy cố ý muốn lưu lại không chịu đi nên thôi. Còn lần này chẳng biết tại sao, Bắc sư thúc lại đổi tính như vậy nữa? Ngươi cũng không cần gấp gáp, đợi ta quay lại hỏi qua một chút, đến lúc đó tất sẽ cho ngươi công đạo."

Tô Trường An đã nói đến mức này, thì Mục Quy Vân tự nhiên không lải nhải tiếp. Y cau mày uống xong một chén nước trà rồi gật đầu.

Kế tiếp hai người lại hàn huyên một chút về tình cảnh gần đây của đôi bên. Nói một hồi, Mục Quy Vân vỗ ót một cái nói:

"Ngươi nhìn trí nhớ của ta này, còn có một chuyện mà ta quên nói cho ngươi biết."

"Hả?" Tô Trường An nghe vậy thì nghi ngờ nhìn về phía y.

"Trước khi đến Tây Lương, ta đã ghé một chuyến qua Giang Đông nên mang tới cho ngươi một phần đại lễ.”

"A?" Tô Trường An đầu tiên là sững sờ, sau lại dường như đoán ra được một ít.

"Ta giao thư của ngươi vào tay Sở Nguyên Bạch. Sau khi đã đọc thư, thì lão lập tức đáp ứng, mang theo ba nghìn đao khách Sở gia đi cùng ta tới đây. Hiện tại bọn họ được Thần tướng Hồng Ngọc sắp xếp ở trong quân doanh. Sau cơm tối, chúng ta có thể đi gặp mặt."

Nghe vậy, thần tình Tô Trường An chấn động.

Sở gia tuy đứng đầu Giang Đông, nhưng Thánh Hoàng kiêng kị những đao khách này. Chuyện Sở gia đứng đầu Giang Đông giờ chỉ còn trên danh nghĩa, không bằng những vương hầu khác được nuôi dưỡng tư binh. Số lượng ba nghìn đao khách này có lẽ là toàn bộ tinh nhuệ của Sở gia rồi.

Đao khách Giang Đông từ trước đến nay trọng nghĩa coi nhẹ tính mệnh. Từ chuyện này xem ra lời ấy không giả.

Tô Trường An đang định gật đầu đồng ý, dù sao Sở Tích Phong đã giao lại vị trí chi chủ Giang Đông cho hắn, vô luận hắn có nguyện ý tiếp nhận hay không, thì ba nghìn người này tất nhiên là vì hắn mới đến Tây Lương đấy, về tình về lý thì hắn phải ở trước mặt họ cảm tạ một phen; nhưng ngay lúc này, từ bên ngoài quán trà chợt có một người dáng tiêu sái đi vào. Toàn thân người đó bọc trong áo đen, so với sĩ tốt trải khắp Vĩnh Ninh quan có vẻ chói mắt.

Phải biết rằng hôm nay Vĩnh Ninh trong trạng thái giới nghiêm, cách ăn mặc như vậy mà muốn nhập quan thì không thể thiếu tiền mãi lộ. Nên sao có người nghênh ngang tiêu sái đi vào như vậy được?

Đang trong sự nghi hoặc, người nọ vậy mà đi đến trước mặt hắn, cũng phối hợp ngồi xuống, chợt nhìn về phía Tô Trường An hỏi:

"Vị này chính là Tô công tử phải không?"

---o0o---