Thư Kiếm Trường An

Quyển 4 - Chương 36: Người bước vào cửa này, chết!




Dịch giả: argetlam7420

Thập!

Phương!

Kiếm!

Trận!

Cùng lúc đó.

Một hồi kiếm minh ngút trời vang lên.

Trời đất lặng im, thời gian ngừng lại.

Sau đó một thanh phi kiếm kèm theo chín đạo kiếm quang từ trên trời rơi xuống, bắn thẳng về phía ba người Âm Sơn Trọc.

Một kiếm kia khí tức trầm trọng, sát cơ nồng đậm.

Vẻ mặt ba người vội biến đổi, thế công hơi chậm lại.

Ân Thiên Thương tận dụng đúng thời cơ, gót chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình chợt lui về sau mấy trượng, khó khăn lắm mới tránh được ba người công kích.

Mà đạo kiếm quang kia một kích không trúng, liền phát ra một tiếng kiếm minh cao vút, hóa thành một đạo lưu quang bay về đằng xa.

Mọi người dõi mắt nhìn theo, quan sát phương hướng đạo kiếm quang kia bay đi.

Chỉ thấy cách đó không xa, có một thiếu niên lưng đeo đao kiếm đang chậm rãi đi tới. Mà đạo kiếm quang kia phát ra một tiếng kêu thanh thúy rồi bay vào hộp kiếm trên lưng hắn.

Mặc dù đứng cách khá xa, nhưng lấy nhãn lực của ba người Âm Sơn Trọc chỉ cần liếc một cái liền nhận ra người tới là mục tiêu của bọn hắn lần này -- Tô Trường An.

Vì thế, trong lòng bọn hắn không khỏi sinh ra mấy phần kinh ngạc.

Hôm nay phe của Ngũ hoàng tử sụp đổ, lại thêm lời khai của Đỗ Hồng Trường nữa, cơ hồ đã đẩy hắn ra đứng mũi chịu sào. Trong mắt bọn họ, lúc này biện pháp tốt nhất với Tô Trường An là mang Thập Phương cùng Cửu Nạn rời xa khỏi Trường An. Nhưng hiện tại lại phát hiện ra, thiếu niên này không chỉ không chạy trốn, mà ngược lại còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

Khi ba người còn đang mải mê suy nghĩ.

Tô Trường An đã đi tới trước mặt bọn họ.

"Tô công tử, ngươi thật là can đảm a. Đã đến nước này rồi vẫn còn dám xuất hiện." Chương Tử Vụ giành quyền nói trước, gương mặt y vẫn hiện lên nụ cười quen thuộc, chẳng qua khóe miệng y hiện ra vẻ bỡn cợt không hề che giấu.

Mà Âm Sơn Trọc cũng bởi vì chuyện của Tô Trường An, hơn một năm qua y ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng hôm nay thù mới nợ cũ đều đã tới lúc tính sổ một lượt, trong lòng bỗng thấy vô cùng sảng khoái, lão trầm giọng, nói: "Tô Trường An, thật không nghĩ ngươi cũng có ngày hôm nay! Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra Thập Phương cùng Cửu Nạn, tránh phải chịu nỗi đau đớn thể xác."

Chỉ có Mã An Yến, người đàn ông trung niên là không hề nói chuyện. Chẳng qua gã chỉ nắm chặt trường kiếm trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên đột nhiên hiện ra trước mắt.

Gã với Tô Trường An mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng lại biết chàng trai này tuyệt không giống như người đời vẫn tưởng, là một tên tiểu tử bộp chộp không biết tiến thối. Từ lúc ở Bách Viện Yến gã đã biết Tô Trường An là người ra sao rồi, mặc dù hắn hành động rất liều lĩnh, nhưng tuyệt sẽ không hành sự mà không có chút phần thắng nào.

Hôm nay Thiên Lam đã nguy cấp lắm rồi, hắn lại còn dám mang theo trọng bảo xuất hiện, hiển nhiên là có chỗ dựa vào. Hơn nữa, nhìn lại một kiếm kia, sát cơ dạt dào, kiếm ý thông linh. Trong đó ẩn chứa lực lượng cho dù là gã cũng không thể xem thường. Vì vậy, gã biết rằng tiếp theo đây sẽ nổ ra một trận ác chiến.

Mà Tô Trường An đối với lời nói bỡn cợt của hai người kia làm như không nghe thấy, sắc mặt hắn lạnh lùng, quay đầu đảo mắt nhìn mọi người. Những tên hộ vệ bên cạnh dẫu sao cũng là người từng trải. Cho nên sâu trong lòng thầm kinh hãi vị thiếu niên này, tuổi còn trẻ mà ánh mắt đã lăng liệt như vậy. Mà những học trò kia nhìn thấy ánh mắt như vậy chợt nổi lên một nỗi sợ hãi.

Ánh mắt hắn quét hết đám người, cuối cùng dừng lại trên người Cỗ Tiễn Quân đang chống kiếm quỳ một chân trên đất.

Đôi mắt nàng, từ sau khi hắn xuất hiện, vẫn luôn đặt ở trên người hắn, tràn đầy lo âu.

Nét lạnh lẽo trên mặt Tô Trường An chợt tan biến, hắn nhìn nàng cười một tiếng, tỏ ý nàng cứ an tâm.

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Phàn Như Nguyệt vừa rơi xuống đất cách đó không xa, không rõ sống chết.

Lông mày hắn nhíu chặt, trên người một luồng sát khí hiện lên, nhưng rất nhanh chóng bị bản thân nén xuống.

Cuối cùng, ánh mắt hắn sau khi dừng lại một lúc trên người cô bé, rốt cục cũng nhìn về phía người đã ra tay giúp hắn ngăn cản ba người Âm Sơn Trọc, Ân Thiên Thương.

"Cảm ơn." Hắn chắp tay, nói.

Ân Thiên Thương lau vết máu trên khóe miệng, nâng bình rượu hồ lô bên hông lên, uống cả rượu lẫn máu trong miệng mình vào rồi nói: "Không dám, không dám."

Mà Âm Sơn Trọc đứng bên cạnh sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Trong lòng lão vừa mới đắc ý một chút, nhưng vừa nhìn thấy vẻ coi thường không biết là vô tình hay cố ý của Tô Trường An, đã dần biến thành tức giận ngập trời.

"Tô Trường An, việc đã đến nước này rồi, ngươi còn giả thần giả quỷ gì nữa, còn không mau cúi đầu chịu trói!" Lão quát to một tiếng, linh lực quanh thân tuôn trào như biển, chuẩn bị xông lên.

Ai mà ngờ trước khí thế kinh người của lão mà Tô Trường An vẫn đứng như cũ, không có cảm giác gì.

Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào lão.

Đôi mắt trong suốt của hắn, vừa lạnh lùng lại vừa hừng hực như lửa cháy.

Giống như một con Ác Long bị thương đến vảy ngược, hoặc tựa như một con sư tử nhỏ mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Dưới ánh mắt ấy, đáy lòng Âm Sơn Trọc chợt dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.

Một lúc lâu sau, vị thiếu niên vóc người gầy yếu này mới dùng thanh âm vẫn còn chút non nớt nói ra.

"Thiên Lam ta trăm năm trước, từ khi Đại Ngụy lập quốc tới nay."

"Thiên Quyền Thiên Xu, Bắc chống Yêu tà, Tây kháng Man binh."

"Thiên Cơ mưu lược, Thiên Tuyền ngao du tứ hải. Tạo phúc chúng sinh."

"Ngọc Hành, Diêu Quang, Khai Dương tọa trấn trung đình. Cố quốc thủ bản (ý nói giữ vững kinh đô, trụ cột của nước nhà)."

"Nhờ đó thiên hạ Đại Ngụy mới có trăm năm thịnh thế."

"Hôm nay các bậc tiền nhân từng người trở về Tinh Hải, bọn ngươi ức hiếp Thiên Lam ta không người."

"Yêu đầu cãi vã đi làm người, quỷ quái nhe răng học chó sủa."

"Hôm nay, nếu bước chân vào cửa này."

Nói đến đây, chiếc trâm cài tóc trên đầu Tô Trường An rơi xuống, một luồng linh lực kinh người nổi lên tứ phía, đem mái tóc dài của hắn xõa tung bay.

Hắn gỡ xuống trường đao trên lưng, thân đao trắng như tuyết, ánh đao chói lóa át cả mặt trời.

Thập Phương thần kiếm trong hộp lên tiếng đáp lại, một tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, thân kiếm bừng sáng kèm theo chín đạo kiếm ảnh lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Giống như chim ưng bay trên bầu trời, dõi mắt nhìn xuống con mồi.

Phanh!

Một tiếng vang nhẹ từ đằng sau mọi người truyền tới.

Mọi người cả kinh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cánh cửa Thiên Lam Viện đang tự khép lại.

"Vậy thì…"

"Cùng chết ở chỗ này đi!"

Thanh âm thiếu niên chợt vang lên.

Bình tĩnh, nhưng lại đầy uy nghiêm.

Mọi người trong viện bất chợt rùng mình, lại quay người nhìn về phía thiếu niên kia.

Chỉ thấy hai mắt hắn chẳng biết từ lúc nào đã bao trùm một tầng máu đỏ, linh lực trong cơ thể hắn dâng trào, Linh Viêm, Lôi Quang cùng đao ý kiếm ý nổi lên bốn phía.

Sắc trời lúc này dường như tối sầm lại.

Tuy đang là giữa trưa, nhưng tựa như hoàng hôn.

Thiếu niên bước lên phía trước một bước, một luồng sát ý u ám đúng lúc này ùn ùn vọt tới.

Khí thế trên người hắn bàng bạc, ba người Âm Sơn Trọc cho dù đã tới Hồn Thủ Cảnh cũng cảm thấy bất ngờ.

"Địa Linh?!!" Như cảm nhận được gì, trong lòng ba người cực kỳ chấn động, mấy ngày trước tu vi của Tô Trường An khó khăn lắm mới tới Phồn Thần, vì sao mới có mấy ngày hắn đã đạt đến cảnh giới Địa Linh?

Tốc độ tu hành nhanh như vậy, thật sự chưa bao giờ nghe nói đến. Ngay cả Mạc Thính Vũ năm đó so với hắn cũng phải kém hơn mấy phần!

Nhưng khi bọn họ còn chưa hết bàng hoàng, một đạo linh áp mờ mịt lúc này đã bao phủ toàn bộ đám người.

"Đây là!!!" Sắc mặt mọi người trong khoảnh khắc chợt trở nên tím ngắt khó coi, chỉ nghe bọn họ run rẩy nói với nhau: "Đây là Vực?"

" Đúng. Đây là Vực của ta."

"Không kiếm. Không đao. Không có Linh Viêm. Cũng chẳng có Lôi Quang."

"Vực của ta, tên là Thiên Lam!"

Thiếu niên nói như thế.

Nói xong khóe miệng hắn chợt nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, khi sắc trời dần tối xuống thì nó lại lóe lên, hung quang dữ tợn.

---o0o---