Thư Kiếm Trường An

Quyển 2 - Chương 9: Phồn Thần ba vạn vạn, Tinh Vương chỉ một người (hạ)




Dịch giả: Đình Phong

Hạ Hầu Túc Ngọc cũng nghe được ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Cổ Tiễn Quân, nàng cùng Cổ Tiễn Quân đã âm thầm cạnh tranh cũng nhiều ngày, một khi hai bên gặp mặt tất nhiên tránh không được nóng lòng châm biếm, hơn nữa nàng lại thắng ít thua nhiều. Nàng đang muốn nói gì đó để châm biếm Cổ Tiễn Quân vài câu nhưng âm thanh âm trầm kia lại vang lên lần nữa.

"Không hổ là vị đệ tử đầu tiên của Thiên Lam viện đến sau mười mấy năm, miệng lưỡi sắc bén. Chỉ mong bản lĩnh của ngươi cũng lợi hại được như vậy. Đến đây đi, xin mời!" Đã thấy lão giả mũi ưng sắc mặt xanh mét, hiển nhiên là đè nặng nộ khí, đã rất nhiều năm không có hậu bối dám nói chuyện với lão như vậy. Giờ phút này lão vươn tay, năm ngón tay khép lại, chỉ về phía đài cao trước đại điện nói ra.

Tô Trường An nhíu mày, hắn cảm giác được trong lời nói của lão giả mũi ưng mang theo ác ý rồi lại không biết đến cùng mình đã làm chuyện gì khiến lão đối với mình như vậy. Hắn nhìn lão giả mũi ưng nói: "Tại sao nhất định phải cho ta ngồi ở chỗ đó?"

"Tô công tử nói đùa, ngươi là người đứng đầu bảng, nếu ngươi không ngồi thì ai còn có thể ngồi đây?" Một thiếu niên bộ dáng tuấn mỹ bên cạnh lão đầu đứng lên nhìn về phía Tô Trường An nói ra.

Trang phục của y hoa lệ, mặt mày như sao, nhìn xem chính là bộ dáng công tử văn nhã. Nhưng Tô Trường An cũng thấy được giữa hai chân mày của hắn một cỗ khí tức tối tăm phiền muộn, điều này làm cho Tô Trường An thấy không được thoải mái.

"Không thể ngồi." Hạ Hầu Túc Ngọc một bên vội vàng nhắc nhở bên tai Tô Trường An. Quy củ của Tướng Tinh hội nàng biết một chút đấy, vị trí kia xưng là Tinh Vương đài, chỉ có người đứng đầu Tướng Tinh Bảng mới có tư cách ngồi lên.

Mà ngồi lên thì dễ, muốn ngồi vững rồi lại rất khó.

Có đạo là Phồn Thần ba vạn vạn, Tinh Vương chỉ một người.

Đây là một quy củ từ tiền triều lưu xuống, người đứng đầu bảng chỉ cần ngồi lên Tinh Vương đài, thiên tài yêu nghiệt trên Tướng Tinh Bảng đều nhắm hắn khiêu chiến, mà người trên Tinh Vương đài phải tiếp được liên tục chín vòng khiêu chiến mới có thể ngồi vững trên Tinh Vương đài này, trở thành nhất đại Tướng Tinh hội - Tinh Vương.

Đương nhiên Tinh Vương không chỉ có hư danh, người trở thành Tinh Vương có thể đối với người tổ chức Tướng Tinh hội đưa ra một yêu cầu. Chỉ cần yêu cầu này nằm trong khả năng, không ảnh hưởng đến đạo nghĩa, đều có thể được đáp ứng. Cái quy củ này đã có cực kỳ lâu trước đây, trước Đại Ngụy, cũng trước Đại Hán, lâu đến mức người ta cũng không thể tìm ra nguồn gốc căn nguyên.

Tô Trường An đã nghe được Hạ Hầu Túc Ngọc giải thích, hắn gật nhẹ đầu, hắn cũng không muốn đánh nhau, đến Tướng Tinh hội một là mệnh lệnh của sư thúc tổ Ngọc Hành, hai là mình cũng hiếu kỳ chuyện như vậy. Nhưng sau khi đến, hắn lại không cảm thấy quá thú vị, một đám vì một cái bài danh mà đánh nhau đến ngươi chết ta sống, Tô Trường An cũng không thích chuyện như vậy.

Cho nên hắn nhìn vị lão giả mũi ưng kia nói ra: "Ta phải đi, nơi này..." Tô Trường An dừng lại một chút, hắn muốn nói nơi này không chút thú vị, nhưng nói như vậy sẽ làm cho lão đầu vốn không cao hứng càng thêm khổ sở. Tô Trường An xem sách đều nói làm người khác mất hứng cũng không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo, tuy rằng hắn cũng không thích lão đầu này. Nhưng hắn vẫn cố tìm trong lòng từ uyển chuyển nhất có thể nhớ lại. Cuối cùng hắn nói ra: "Nơi này quá nhiều người."

Nhiều người tự nhiên sẽ có người không thích ngươi, cũng có người ngươi không thích. Mà ở cùng một chỗ với mấy người như vậy, tất nhiên sẽ không thú vị. Đây là suy luận của Tô Trường An.

Hắn rất hài lòng với câu trả lời này của mình, mặc dù biểu đạt ý bản thân lại chiếu cố mặt mũi lão đầu.

Nhưng mũi ưng lão giả chung quy lại không hài lòng, lão cảm thấy Tô Trường An sợ rồi, mà sợ chính là một trong những kết quả mà lão muốn nhưng chưa phải toàn bộ. Lão là một trong những viện trưởng của Bát Hoang viện, đối với tòa Thiên Lam viện treo trên đầu bọn họ, lão đã sớm bất mãn từ lâu.

Hôm nay là một cơ hội tốt của bọn họ, thời cơ để chứng minh với thế nhân rằng Bát Hoang viện so với Thiên Lam viện cũng không kém bao nhiêu. Vì vậy lão cũng không tính dễ dàng buông tha Tô Trường An.

"Hóa ra Thiên Lam viện cũng chỉ như vậy, năm đó Mạc Thính Vũ bị một yêu nữ mê cho thất điên bát đảo, hại chết sư phụ mình, trốn trong Dao Quang các mười năm không dám gặp người. Thu một tên đồ đệ, cũng nhát gan như chuột. Ta xem ngươi cũng học tên sư phụ phế vật kia, trốn trong Thiên Lam viện đừng ra ngoài nữa." Vị tuấn mỹ thiếu niên bên cạnh lão giả lúc này mở miệng nói.

Lời này vừa nói ra trong đại điện vang lên một trận cười chói tai.

Ở đây phần lớn là các thiếu nam thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, hơn mười năm trước, bọn họ cũng không nhớ được rõ việc. Mạc Thính Vũ đối với bọn họ là một tên điên, một chuyện xưa cũng không quá rõ ràng. Vì vậy chẳng qua bọn họ cảm thấy thiếu niên tuấn mỹ kia nói nghe thú vị, mà nghe được chuyện thú vị tất nhiên phải cười.

Lão giả mũi ưng rồi lại cười không nổi, lão nhíu mày, Mạc Thính Vũ chính là một người bị thiên hạ bêu danh, nhưng lão may mắn sống cùng thời đại với y, mắt thấy được phong thái của y. Thiếu niên cùng cây đao kia, đến nay lão cũng không dám quên. Nhưng Mạc Thính Vũ chết rồi, hiện tại lão cần đồ đệ của lão ra tay đạt được ước mơ tha thiết là đệ nhất bảo tọa học viện thành Trường An. Bọn họ là người đầu tiên ra tay đấy nhưng tuyệt sẽ chưa là chiêu cuối cùng. Vì vậy lão đè xuống một chút áy náy tuôn ra ở đáy lòng. Mắt lạnh nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt.

Bước chân Tô Trường An ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, hắn cúi đầu trầm mặc chốc lát, dường như đang suy tư chuyện gì đó rất quan trọng. Mà tiếng cười trong đại điện cũng theo sự trầm mặc của hắn mà dần dần giảm bớt cho đến khi ngừng hẳn.

Tất cả mọi người nhìn thiếu niên có chút gầy yếu này, đại điện Tướng Tinh hội, lâm vào một trận yên tĩnh quỷ dị.

Khoảng thời gian này cũng không dài, Tô Trường An thu hồi bước chân, hắn quay đầu, đảo ánh mắt qua tất cả mọi người cuối cùng dừng lại trên thân của thiếu niên tuấn mỹ kia.

Bỗng nhiên trên mặt Tô Trường An hiện lên một nụ cười vô cùng tươi đẹp, hắn cười rất chân thành, giống như gió xuân phủ bờ, cành liễu chập chờn; vừa như khô mộc gặp cam lộ, trên thân cây khô nảy mầm.

Thiếu niên tuấn mỹ không khỏi cảm thấy một trận rét lạnh, Tô Trường An cười càng sáng lạn, bất an trong lòng hắn càng đậm.

"Ngươi không thích ta đứng đầu bảng?" Tô Trường An hỏi, thanh âm của hắn cũng không lớn rồi lại thanh tịnh tựa như nước ao xuân. Giọng điệu của hắn rất bình thản, như là mưa thu tháng chín, không lạnh lùng rồi lại không thể che hết đầy trời gió tuyết phía sau.

Thiếu niên tuấn mỹ theo bản năng lùi lại một bước, gã tên là Đỗ Hồng Trường, là nhi tử của Thần Tướng Đại Ngụy, là học viên đứng đầu lần này của Bát Hoang Viện. Gã tâm cao khí ngạo, thiên tài bình thường nhìn cũng không để vào mắt. Nhưng giờ đây bị ánh mắt của nông thôn tiểu tử mới Tụ Linh là Tô Trường An làm cho sợ hãi.

Thời điểm gã ý thức được điều này, gã cảm thấy xấu hổ nhưng loại xấu hổ này nhanh chóng bị vô biên phẫn nộ bao phủ. Khí huyết trong lòng gã vọt lên, điều này làm cho sắc mặt gã ửng hồng cũng làm cho ý sợ hãi sinh ra trong lòng dần dần biến mất. Gã nhìn về phía Tô Trường An, tròng mắt vì sung huyết mà trở nên có chút đỏ thẫm. Gã hết sức làm cho bản thân thoạt nhìn có đủ phong độ nhưng lúc gã phát ra âm thanh lại bộc lộ tâm tình cực kỳ bất ổn.

"Là ngươi không xứng đáng đứng đầu bảng này!" thanh âm của gã như là được nặn ra từ cổ họng, thậm chí có chút khàn khàn.

"Các ngươi đều không thích ta đứng đầu bảng này sao?" Tô Trường An nhìn mọi người xung quanh lần nữa, lớn tiếng hỏi. Lần này hắn không có câu trả lời thuyết phục, nhưng từ ánh mắt mọi người hắn đã nhận được đáp án.

Vì vậy hắn cất bước, trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú, trong tiếng kinh hô của Hạ Hầu Túc Ngọc cùng Cổ Tiễn Quân, hắn đi về Tinh Vương đài ngay phía trước trong đại điện.