"Chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc, nhưng thật sự là chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức. Đứa bé không thể giữ lại... "
Bác sĩ Hạ đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt không cảm xúc kèm một chút thương tiếc đang dõng dạc nói. Tiểu Lạc ngồi trong lòng Bạch Vĩnh Tân có liếc nhìn Hạ Toàn sau đó lại thôi. Sau khi nghe xong tin dữ như vậy mà cũng không có biểu hiện khác thường gì. Lạ thường đến mức khác thường!
Còn Bạch Vĩnh Tân cũng im lặng nhẹ nhàng vuốt tóc cô không thì cũng vuốt vết thương đã được bọc lại bởi băng y tế trên tay Tiểu Lạc.
Còn riêng Lôi Báo, hắn dường như chẳng tin vào tai mình. Từ khi Tiểu Lạc nói cái thai đó là của hắn, hắn không ngừng lo lắng mà chạy theo tới đây. Đêm ngày hôm ấy, mặc dù say rượu nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự quen thuộc. Một sự quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn..
Nhưng hắn lại không thể nhận ra.
Lẽ nào người đêm hôm đó chính là em gái hắn.
Không thể... Không thể nào!!
Còn đối với Vương Tú Ân. Đêm hôm trở thành đàn bà ấy, kì thực cô đều không muốn.
Nhưng có câu nói mà cô luôn để an ủi bản thân chính là "phản kháng không được thì nằm ra đấy mà hưởng thụ":v
Nhưng cuộc sống căn bản méo như mình nghĩ các bác ạ -_-
....
Giây phút này Lôi Báo bắt đầu cảm thấy đau đớn, hắn nghĩ đến những ngày trước đó. Hai anh em họ cũng từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp rồi lại chuyển đến những lời tỏ tình ngày hôm ấy... Tim hắn sao đau thế này!
"Bác sĩ, vậy Thư Hà đâu em ấy có sao không. Có thể cho tôi gặp em ấy được không? Xin anh hãy cho tôi gặp Thư Hà...... " hắn tự nhiên bắt lấy tay của Bác sĩ Hạ mà nài nỉ. Thực ra ngoài cách này hắn cũng không còn nghĩ ra cách nào khác.
"E là không thể, Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. Tôi còn nhiều việc xin phép đi trước " Bác sĩ Hạ rút tay về trong dáng vẻ của một bác sĩ bận rộn bước chân rời đi. Khi đi không quên để lại nụ cười nhẹ về phía Tiểu Lạc.
Sau khi Bác sĩ Hạ đã đi hắn chỉ còn cách quay sang Tiểu Lạc.
"Tiểu Lạc, cho anh gặp Thư Hà được không? Để anh chăm sóc và bù đắp cho em ấy được không... Anh biết anh sai rồi! "
"Vậy tôi nói gì anh phải nghe theo chứ"
"Được. Em nói sao anh cũng nghe theo"
"Vậy nghe tôi. Đừng gặp em ấy "
"..."
.........
"Thai nhi được 12 tuần tuổi vẫn còn trong thời gian dễ động thai. Hiện tại cả mẹ và bé đều không bị ảnh hưởng gì. Nhưng vẫn phải ở lại để tiếp tục theo dõi thêm, bà bầu phải chú ý ăn uống đầy đủ và điều độ tránh phải hoạt động mạnh và chịu những cú sốc lớn về tinh thần. Nên tập thể dục nhẹ nhàng và giữ cho tinh thần lạc quan thoải mái trong suốt thai kỳ. Đừng để quá căng thẳng và stress.. Tôi đã kê đơn thuốc an thai mọi người nhớ cho cô ấy uống thuốc đầy đủ...... "
Bác sĩ Ngọc nói xong thì liền xin phép đi trước. Trong phòng hiện tại chỉ còn có bà bầu Vương Tú Ân nằm say giấc trên giường và hai người nào đó ^^
Hạ Toàn nói vậy đơn giản chỉ là lời nói đùa. Đời nào Bác sĩ Hạ được chuyển sang khoa sản nhi.. Thảo nào Tiểu Lạc lại bình tĩnh đến như thế
Đột nhiên Bạch Vĩnh Tân nhìn không rời mắt Vương Tú Ân. Xong tự nhiên thốt ra một câu "Sau này có mang thai anh sẽ không để em thế này"
Tiểu Lạc ngước mắt lên nhìn anh "Thật không?"
"Thật"
"Em có thai thì sẽ có chồng em lo. Ai cần anh lo chứ.. Xí"
"Vậy ra sau này anh sẽ rất bận rộn rồi"*cười
"Bánh bao... Bánh bao đừng đi. Bánh bao đừng bỏ mẹ. Bánh Bao... "
Vừa khi Tiểu Lạc định đáp thì Vương Tú Ân nằm trên giường bỗng nhiên nói mê sảng, mồ hôi toát ra nhễ nhại khắp trán. Tiểu Lạc lo lắng đến hấp tấp chạy đến bên, xong không quên lay người em ấy.
"Tú Ân, mở mắt ra nhìn chị này, đừng sợ Bánh Bao vẫn còn đây. Ân Ân"
Chả mấy mà Vương Tú Ân tỉnh lại, điều đâu tiên khi mở mắt ra chính là đưa tay sờ bụng. Thói quen của bao bà bầu là đây chứ đâu!
"Bánh bao. Tốt quá Bánh Bao chưa có rời bỏ em, tốt quá rồi " vừa như khóc rồi lại cười. Quả nhiên nhìn mặt Vương Tú Ân thì khó có thể nhìn ra cảm xúc hiện tại.
Sau khi tỉnh lại được một lúc thì Tiểu Lạc nằng nặc đòi về nhà nấu cháo cho Vương Tú Ân. Bạch Vĩnh Tân hết cách đành để cô ra về hơn thế là phải làm nhiệm vụ cao cả là trông nom Vương Tú Ân. Cần nước có nước, cần quả có quả..
Trong khi ấy Bạch Vĩnh Tân vừa làm vừa gào thét trong đau khổ "anh mới tìm lại được vợ còn chưa ở cạnh nhau được bao lâu mà!"
"Không biết tôi nên gọi cô là cô Vương hay cô Lôi đây" anh ngồi ở ghế vừa gọt táo vừa nói chuyện.
"Tôi thì gọi sao cũng được" Tú Ân dường như không quan tâm quá về vấn đề xưng hô.
"Được rồi, vậy thì tôi sẽ gọi theo Tiểu Lạc đi. Cô Vương dù sao cũng là cô tìm thấy Tiểu Lạc và cũng do tôi quá nóng vội mà để cô đi theo. Suýt chút nữa là ảnh hưởng đến thai.. À không bánh bao. Cho nên cô có yêu cầu hay việc gì cần giúp cứ nói ra, để cảm ơn và bù đắp tôi sẽ làm hết sức" Nói xong tự dưng anh thấy mình nói nhiều quá ~~
Vương Tú Ân mỉm cười nhẹ một cái "Anh có thực sự thích chị Tiểu Lạc không? "
Còn anh, thì khá là bất ngờ với câu hỏi lệch lạc này " Tất nhiên rồi"
"Vậy được. Tôi không cần anh đền bù hay bù đắp gì cả. Chỉ cần anh đối xử tốt với chị Tiểu Lạc là được rồi "
Tưởng gì chứ cái này anh hoàn toàn phải làm rồi "Cô Vương cứ yên tâm. Tôi sẽ đối xử tốt với Tiểu Lạc không chỉ bây giờ mà là mãi mãi "
.....
Dưới đây mà màn chất vấn "sắc như dao cùn" của chị nhà...
"Sao đến lúc ấy anh mới đi tìm em hả. Anh có biết em nhớ anh thế nào không?"
"Không"
"Anh..... "
"Đến nơi ở mới thích nghi được thì sống, không thích nghi được thì chết. Xem ra em không thể sống xa anh mà"
"...." nói cứ như cô giống động vật ấy
***
" Anh có sợ mất em không?"
"Không? "
"Tại sao "
"Rác nhà mình không nên vứt sang nhà khác! "
"...."
.........................
Không hay đâu nhưng chất xám áp vào đây rồi thì cứ đăng vậy.
24/12/2018- 6h45
"Các cậu noel vui vẻ nhé"
- Quắt -