.Từng ngày, từng ngày trôi qua chớp nhoáng đã là nửa tháng sau. Tiểu Lạc vẫn một mình tới công ty vào lúc này đã là chín giờ. Ngày hôm nay là ngày hết nửa tháng, liệu ngày mai anh có về hay không?
Khoảng thời gian này có lúc nào cô không nhớ tới anh, từ ở nhà cho tới công ty, phố xá hay con đường đều liên tưởng đến anh. Bởi lẽ trong tiềm thức của cô, nơi nào có anh cô đều in dấu thật là kĩ càng. Để nhớ rằng cô và anh đã từng có những giây phút hạnh phúc đến thế
"Thư ký An, chị đã ăn sáng chưa"
Bước trên hành lang dài để đến phòng làm việc, cô gặp không ít người. Người chào hỏi, người mỉm cười gật đầu. Giọng nói ban nãy phát ra từ trong thang máy của một cô ấy trẻ tuổi làm việc ở phòng kế toán. Tiểu Lạc quen cô ấy lúc đi ăn trưa, cô ấy là Hải Vân Tiên
Tiểu Lạc từ tốn đáp lại " Chị ăn rồi" trong tháng máy dành cho nhân viên. Bình thường có anh cô thường đi cùng anh đi thang máy riêng. Bây giờ mới biết náo nhiệt tới mức nào
Mọi người chào nhau ra ngoài còn lại một mình cô và lão Tam trưởng phòng bộ phận nhân sự. Thang máy đóng im lìm vẫn cứ chạy điểm dừng là tầng 30 trước, nhưng thời gian trôi thật chậm.
Ông ta chuyển tầm nhìn sang cô, lộ ra ánh mắt vô cùng thèm khát. Ông ta liếm môi một cái, cất giọng bị ổi
"Mĩ nhân, theo anh đi. Đảm bảo em sống trong sung sướng cả đời. Haha"
Tiểu Lạc rùng mình, tay nắm chặt túi xách và điên thoại đã rịn mồ hôi từ lúc nào. Thấy cô im lặng không nói, ông ta càng tiến sát cô hơn
"Thế nào. Không thích à"
Tiểu Lạc dơ tay ấn số loạng choạng, rối tung mù mịt lên. Nhân lúc ông ta gần cô, cô không nhanh không vội dơ tay tát "bốp" vào mặt lão. Lực đạo khá mạnh nhưng với lão chẳng hề hấn gì.
"Ông cút đi" cô quát mạnh vào mặt lão. Trong lúc này điện thoại trong tay trái rung rung...
"Mẹ con đĩ. Mạnh ghê nhỉ, thế này chắc trên giường phải mạnh mẽ lắm đây. Nhưng không sao càng mạnh mẽ ông đây càng thích" lão chống một tay lên thang máy, mặt lão còn cách mặt cô chỉ khoảng 10 xentimét. Ngửi thấy mùi của lão Tiểu Lạc cảm thấy thực sự rất buồn nôn. Bụng cô đang có sự chuyển biến tiêu cực đó là thức ăn đang dần trào ngược lên thì phải.
Lão ghé sát cô có lẽ lão định hôn cô mà cô đã nhanh hơn lấy túi xách che mặt rồi đạp mạnh vào hạ thân của lão. Lão ôm chỗ đó rên rỉ, lão đứng thẳng dơ tay định đánh cô thì
"Ông Tam.... Về nhà ăn xôi của vợ và con ông đi"
Một giọng nói của ai đó phát ra từ điện thoại của Tiểu Lạc. Khiến cánh tay của lão dừng ở không trung. Cuối cùng cũng buông thõng xuống, đúng lúc thang máy mở ra lão lao xồng xộc ra ngoài. Dẫu cậu em nhỏ vẫn đau đớn không nguôi.
Tiểu Lạc vào phòng chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận. Mặc ai đó đang tức giận ở đầu giây bên kia, điện thoại kết nối nhưng tuyệt nhiên trả ai nói lời nào. Tiểu Lạc không nghĩ ra cách làm anh bớt giận
Một lát sau
"Thư ký An chủ tịch muốn gặp cô. Cô lên phòng chủ tịch luôn nhé"
"Được"
Tiểu Lạc chạy đủng đỉnh lên phòng chủ tịch lòng vô cùng thắc mắc. Chủ tịch lâu nay không đến công ty, mọi việc đã ủy thác cho con trai. Vậy hôm nay muốn gặp cô vì việc gì vậy?
"Cộc.. Cộc"
"Vào đi"
Tiểu Lạc bước vào phòng nhìn người đàn ông đang ngồi đọc báo ở sofa. Thấy cô vào ông liền ngẩng đầu lên nhìn và đặt tờ báo xuống bàn
"Chủ tịch"
"Cháu ngồi xuống đây"
Tiểu Lạc ngồi xuống, đối diện với ông. Dù sao cũng gặp đôi lần nhưng chưa lần nào gặp với quan hệ cấp trên cấp dưới. Điều này khiến cô khó hiểu, nếu như mấy cuốn tiểu thuyết sẽ nói "cô muốn bao nhiêu tiền thì mới tránh xa con trai tôi ra" hay đại loại là "cô ra điều kiện đi chỉ cần cô rời xa con trai tôi". Nhưng ngôn tình đâu có ngoài đời
"Cháu thấy công việc này thế nào" câu hỏi không giống suy nghĩ của cô
Cô cười cười đáp " Rất tốt ạ"
Chủ tịch tiếp tục " Dù sao cháu cũng là ân nhân của nhà họ Bạch hơn nữa còn là người yêu của con trai nhà họ Bạch. Có một vị trí giám đốc ở công ty con Nam Hà đang trống, nhân đây ta sẽ để chỗ đó cho cháu"
Tiểu Lạc sững người, rồi rồi có phải rời xa con trai bác không?
"Sao, nếu cháu cảm thấy thích công việc nào hay chức vụ nào ta sẽ giúp cháu"
"Chủ tịch, rồi xong có phải tránh xa con trai ngài không. Cháu thấy tình tiết như này rất nhiều rồi" cuối cùng cô cũng nói ra thắc mắc lòng mình.
Chủ tịch nghe xong cười " Haha. Cháu cảm thấy việc này nghiêm trọng như thế. Ta nói một là một, không vòng vo bao giờ. Cháu đang áp đặt ta vào bảng những ông bố chồng khó tính của năm sao"
Tiểu Lạc cũng không ngờ chủ tịch sẽ nói như vậy. Suy nghĩ của cô sai lệch hoàn toàn thế à...
"Vậy cứ quyết định thế đi" chủ tịch khẳng định.
***
Tiểu Lạc về phòng, lòng đã nghĩ ra cách để anh hết giận, nhưng sợ sai lệch một chút lại khiến anh giận thêm
"Anh đang làm gì thế. Chuyện nãy í là.... "
"....." im lặng là im lặng
"Tôi hứa lần sau không đi thang máy kia nữa được chưa mà"
"....." vẫn im lặng.
"Hồi nãy tôi bị đi gặp chủ tịch. Bố anh đã sắp xếp cho tôi chức giám đốc ở Nam Hà. Anh giận thế này, tôi đi cũng không có gì nuối tiếc rồi. "
lúc chủ tịch nói câu cuối đó, cô chỉ cảm thấy giống như mình bị áp đặt còn là dùng việc báo đáp ân nghĩa. Nó không hợp với cô và cô cũng chả thích mấy cái gọi là báo đáp cả. Lúc đó cô nói " Việc gì hay chức gì hợp với cháu đều có thể đáp ứng. Vậy cháu muốn chức chủ tịch của ngài, ngài có muốn nhường lại không? Ai bảo ân nhân thì phải báo đáp. Thưa chủ tịch thứ con người cần là năng lực chứ không phải địa vị. Xin lỗi ngài cháu không gánh nổi công việc này. "
Phía điện thoại bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh. " Em dám đi tôi dám giữ em ở lại. Em dám nhận tôi cũng dám sa thải em. Đừng tốn công vô ích"