Ba giờ chiều tại công Viên.
Tiểu Lạc cùng Bạch Vĩnh Tân và bé Tiểu My đang đứng chung một cái ô. Anh bế bé còn cô đi bên cạnh. Công viên "Hoa Hoè" chắc trong có nhiều hoa hoè lắm. Bởi vì là cuối tuần cho nên có khá nhiều ông bố bà mẹ mang con tới đây chơi. Bữa trước cô cùng anh tập thể dục bên ngoài không có vào trong. Nên liền không biết nó rộng rãi đến thế.
Công Viên đa phần là đồ chơi của trẻ con, Boss hạ mình đến đây chính là phúc phận của công viên này! Nhân viên bán vé nhận ra anh liền không lấy tiền vé. Người có tiếng rất thích nha.
Vì trời còn khá nắng nên cả ba liền vô khu vui chơi giải trí trong nhà. Bước vào đầu là trò chơi gắp thú nhồi bông. Bé Tiểu My hứng thú nói.
"Chú, chú gắp đồ chơi cho Tiểu My đi"
Bạch Vĩnh Tân liền để bé xuống rồi mở ví lấy ra một tờ tiền có mệnh giá cao nhất. Nhân viên xua tay nói "không đủ tiền để trả lại " bây giờ kiếm đâu ra tiền lẻ chứ. Mãi sau nhân viên cũng phải nhận lấy.
Bạch Vĩnh Tân bắt đầu di chuyển tay gắp, thần sắc bình thản đôi tay anh khéo léo di di được tay gắp đi xung quanh. Xong anh di chuyển nó xuống con minion rồi gắp nó lên. Nhưng nó lại rơi mất...
Tiểu My tiếc nuối thở dài.
Anh lại di chuyển xuống, chiến thuật đôi tay của anh đã khác trước. Anh đã hiểu cách sử dụng của nó hoàn toàn. Rất đơn giản và anh đã kéo con minion ra ngoài. Tiểu My cười tít mắt, mau chóng chụp lấy.
Gắp thú nhồi bông đơn giản này khiến anh cảm thấy vô vị.
"Tiểu Lạc em lại thử gắp đi"
Tiểu Lạc còn hơi bất ngờ vì tài năng của anh. Nghe thấy anh gọi mình liền không nhanh không chậm tới chỗ điều khiển. Lúc trước cô cũng từng thử nhưng đều công cốc.
"Anh có thể dạy tôi không? "
"Tự làm"
Tiểu Lạc cắn môi tự điều khiển ta gắp và đương nhiên con đầu tiên không gắp được. Con thứ hai càng thảm hơn là gắp được lại rơi mất. Con thứ ba, thứ tư,.......... Và thứ n đều không ra khỏi phạm vi 15 xen ti mét.
Lúc bất lực muốn bỏ tay ra không gắp nữa thì liền có một bàn tay nắm lấy tay cô bắt đầu di chuyển và cuối cùng cũng kéo lên được một con hươu cao cổ con.
"Đúng là kéo tới dài cổ" cô cầm lấy nó rồi than thở
"Không có năng lực" anh cười cười
"Khốn kiếp! anh không chê tôi, anh chết được à" cô tức
"Đó là nghĩa vụ phê bình cao cả của tôi"
"Anh câm miệng đi"
...............
Lòng vòng tới tận năm giờ chiều mới ra khỏi công viên. Đi hết công viên không có nổi một bông hoa hoè.. Cả ba đều mệt giã dời cũng chỉ vì mấy trò quái dị của bé Tiểu My đại loại như xích đu,đua xe, tàu lượn siêu tốc,xây nhà nghịch cát..... Làm Bạch Vĩnh Tân thấy khốn khổ, có ngày anh cũng bị hành hạ tới mức này. Chả lẽ anh lại cho người dẹp ngay cái thứ này đi bây giờ.
Xong Tiểu My ôm đống thú nhồi bông chạy lên ô tô phía trước. Trong xe là bố mẹ con bé..
Tiểu Lạc cùng anh đi bộ ra chỗ để xe. Từ đây đến chỗ để xe còn một đoạn khá xa mà hai người đều mệt lả đi.
"Anh ra xe trước được không? Tôi mỏi quá"
Tiểu Lạc đứng lại nói rồi ngồi xuống ghế đá bên cạnh, tay xoa xoa bắp chân. Bạch Vĩnh Tân nghe cô nói liền đứng lại nhìn cô
"Em ngồi đi. Tôi đi mua nước"
Nói rồi tiến thẳng tới quầy nước ngọt cạnh công viên. Quầy nước có khá nhiều người đúng lúc anh mua xong thì cô nhân viên bán hàng nói với anh.
"Cậu là bạn trai của cô gái kia phải không?" chỉ chỉ Tiểu Lạc "Tôi nói cho cậu biết, tôi từng thấy cô ấy ôm tận hai người đàn ông ở đó rồi. Tôi chỉ nhắc cậu nên xem xét quá khứ của bạn gái mình thôi. Không có ẩn ý gì khác cả.... "
Bạch Vĩnh Tân liền cau mày lại. Anh chống tay lên thành bàn ánh mắt căm phẫn nói " Cô chỉ nhìn vào cục diện mà phán xét vợ tôi. Xin lỗi! Cô không đủ tư cách"
Cô nhân viên rùng mình, cảm thấy có một luồng lạnh toát sau lưng. Một lát sau điện thoại cô ta đổ chuông, cô ta liền bắt máy.
"Quản lí gọi tôi có việc gì vậy?"
"Cô Lý. Xin mời cô viết đơn xin nghỉ việc. Lương tháng này có thể tính tới ngày hôm nay. Cô có thể về và không cần làm tiếp"
Cô nhân viên run run " Quản lý em không có làm gì sai mà. Không phải em đang làm rất tốt sao? Tại sao lại đuổi em"
"Cô rảnh tới mức đi chọc tức Bạch Vĩnh Tân. Cái quán đó không bị san bằng là may lắm rồi. Cô Lý sợ rằng sau này cô khó mà xin việc. Tạm biệt "
"Quản lý.. Tút... Tút... "
Cả người cô nhân viên rịn mồ hôi. Người lúc nãy là anh ta sao, cái miệng chết tiệt này...
Bạch Vĩnh Tân trở lại liền ngồi xuống cạnh cô, đem ống hút cắm vào cốc rồi đưa cho cô.
"Uống đi"
"Cảm ơn anh"
"Ừ"
Một lát sau anh hỏi " Cô nhân viên kia nói từng thấy em ôm hai người đàn ông ở chỗ này! "
Tiểu Lạc cười cười không vội giải thích. Cho đến khi hút hết nửa cốc mới nói
"Anh bận tâm à"
Anh không trả lời mắt hướng về cô nhân viên đang thu dọn đồ để nghỉ việc.
Cô tiếp tục " một người là cha nuôi còn một người là giảng viên" tuyệt nhiên không có Lôi Báo. cô nói " bữa đó tôi bị vu khống gian lận, không có cách chứng minh bản thân trong sạch nên phải là gọi ba tới. Sau khi chứng minh được mình trong sạch, giảng viên nói muốn ôm một cái coi như đã vu khống lầm" nói xong mới ngớ ra. Tại sao mình lại phải mất công giải thích.
"Ừ"
"Anh đang ghen đấy à"
"Miễn cưỡng cho là thế"
"...." cô ngất...
..............................
Tớ mặc nhận là mình viết không hay, chỗ nhảm nhí, chỗ hơi quá. Các cậu đọc có thể không thích hay phẫn nộ cũng được... Nhưng tớ muốn được tôn trọng.
-Quắt-