.Sau khi những nốt mần ngứa không ngừng mọc lên và cơn ngứa ngáy không ngừng ập tới. Tiểu Lạc dùng tay gãi, gãi, gãi mãi. Cho đến khi không ngủ tiếp được liền ngồi dậy vừa lúc Bạch Vĩnh Tân bưng bát cháo nóng hổi vào phòng.
"Dậy rồi thì ăn cháo đi xong uống thuốc " vừa nói anh vừa bón cho cô
Tiểu Lạc há miệng ăn được vài thìa liền cảm thấy khó chịu. Lắc đầu không muốn ăn tiếp, nếu như tiếp tục ăn liền nôn lên hết.
Mà Bạch Vĩnh Tân cũng không có ép cô sau đó chờ khoảng 15 phút mới đem thuốc cho cô uống. Khoảng thời gian đó các mày biết anh làm gì không, là anh đang gãi giúp cô đó:v
Thuốc vào bụng được lúc cơn buồn ngủ liền kéo đến cô không nhớ là trong thuốc còn kèm theo một chút thuốc ngủ. Mọi lần đều tắm xong xuôi các kiểu mới uống thuốc nhưng lần này cô nhận ra mình vẫn chưa tắm.
Mắt díp lại cố gắng kìm hãm cơn buồn ngủ để đi tắm nhưng không làm được. Và lần này cô lại được anh tắm cho. Điên mất.
Lần thứ hai anh lại làm việc này!
Sau khi tắm xong anh liền bôi thuốc khắp người Tiểu Lạc vì chỗ nào cũng toàn là nốt. Thế này mà là dị ứng nhẹ. Nhẹ cái con khỉ
Đến khi thuốc bắt đầu ngấm dần những nốt sần bắt đầu lặn dần công thêm việc cô gãi chỗ nào anh liền bôi chỗ đó đến khoảng 12 giờ đêm liền lặn hết. Cảm nhận giấc ngủ của Tiểu Lạc đã sâu hơn Bạch Vĩnh Tân chỉnh lại nhiệt độ phòng thấp một tí sau đó cũng liền nằm xuống ngủ.
Tiểu Lạc như cảm nhận được liền cọ cọ vào ngực anh miệng nói "ôm". Bạch Vĩnh Tân khẽ cười nói "Yêu tinh" rồi liền dang tay ôm cô vào ngủ một mạch tới sáng.
Phải công nhận là từ khi ngủ cùng nhau giấc ngủ của hai người rất sâu và ngon giấc đến kì lạ nha
....
Lúc sáng cũng là Tiểu Lạc tỉnh dậy trước, anh nằm cạnh cô gần hết mức có thể. Mở mắt ra đập vào mắt cô chính là khuôn mặt đẹp đến mê lòng người kia. Phải nói rằng chỉ có vài ngày tiếp xúc với anh thôi cô đã có chút động lòng rồi xem.
Đưa tay chạm nhẹ vào má anh, gò má trắng hơi thon. Nhìn da mặt anh liền cảm tưởng như da con gái, mịn màng. Ghen tị chết mất.
Tiểu Lạc với điện thoại chụp "tạch" vài cái, đại loại là vài cái anh đang ngủ say giấc đồng tử nhắm tịt, đôi môi mỏng mỏng muốn cắn một cái quá. Cô lại bị nhiễm cái tính biến thái từ anh rồi.
Rồi bỗng đâu cơn đau đầu ập tới, điện thoại trong tay Tiểu Lạc không hẹn mà rơi xuống trúng tay Bạch Vĩnh Tân. Đầu đau nhức, mọi thứ xung quanh đang dần chuyển động theo từng quỹ đạo riêng. Sau đó vòng tay của Bạch Vĩnh Tân siết cô lại gần anh hơn rồi đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương của cô. Dễ chịu quá.
Có lẽ anh tỉnh do chiếc điện thoại cô làm rơi.
"Đã biết không ăn được còn cố. Lần sau muốn đi sớm liền ăn thêm nhiều một chút"
Tiểu Lạc: "..."
Bạch Vĩnh Tân nói với chất giọng trách móc nhưng lạc vào tai Tiểu Lạc giống như đang quan tâm hơn. Vì hai người nằm sát nhau cho nên khi nói chuyện giọng nói mang chút nóng ẩm phả vào tai và mặt cô khiến khuôn mặt có chút ửng hồng tim đập lệch nhịp.
"Về biệt thự sẽ có người chăm sóc cho em. Chúng ta không ở đây nữa " Bạch Vĩnh Tân nói
Tiểu Lạc trầm ngâm một lúc cố gắng nói "Thôi khỏi ở đây dẫu sao cũng tự nhiên hơn. Hơn nữa bệnh của tôi cũng không nặng lắm. Anh cứ chuyên tâm đi làm đi"
....
"Sếp đang nấu gì thế?. Ê trong phòng sếp có mùi phụ nữ. Mà khoan, hình như người sếp cũng có mùi phụ nữ nữa a. Sếp cởi áo làm gì vậy?. Sếp, sếp đừng tiến lại gần em như thế. " trợ lý Từ ngồi trên sô pha đang sắp xếp lại vài bản hợp đồng và các tư liệu khác liền thấy Bạch Vĩnh Tân đi từ trong bếp ra và tiến thẳng vào bàn. Anh liền phải nghe mấy lời khó nghe như thế. Lòng thầm phỉ nhổ suy nghĩ của Từ Cảnh.
"Từ Cảnh không lẽ cậu coi tạp dề là áo. Vậy thứ cậu mặc trên người là gì?"
Trợ lý Từ tức Từ Cảnh "...."
"Để tài liệu rồi còn không mau về công ty đi. Không lẽ cậu muốn ngồi đây luôn à"
"Em muốn ăn bữa sáng của sếp. Sếp nấu gì mà thơm thế. À mà sếp khoẻ như trâu thế này sao không đến công ty, bày đặt mang đến đây" Từ Cảnh bốc phét quá thể đáng, kèm theo nỗi oan ức.
"Cháo trắng có mùi gì mà khiến cậu ngửi thấy thơm vậy" Bạch Vĩnh Tân vừa xem tài liệu vừa nói.
Từ Cảnh "...."
Lát sau Bạch Vĩnh Tân vào bếp bê ra một tô cháo khói nghi ngút với một cốc sữa. Từ Cảnh lòng đầy nghi vấn nói
"Sếp cho em phải không? Tuyệt quá"
Bạch Vĩnh Tân không đáp liền dọn tài liệu từ sô pha bên này hết qua cạnh trợ lý rồi mới nói "Cậu nghĩ ra à" xong liền vào phòng ngủ. Để lại trợ lý với muôn vàn thắc mắc
"Nhà mình có khách à" Tiểu Lạc đang nằm trên giường thấy anh vào liền hỏi. Nhưng nói xong mới biết có gì đó sai sai.
Khoé miệng Bạch Vĩnh Tân ẩn hiện nụ cười.
"Ừ nhà chúng ta có khách"
Tiểu Lạc "..." cô chỉ lỡ mồm thôi mà anh có nhất thiết phải nhấn mạnh từ chúng ta thế không.
"Ra ngoài ăn cháo đi sau đó uống thuốc. Nếu chán có thể xem ti vi"
"Lại cháo nhà hàng à. Tôi muốn ăn cháo nấu cơ" Tiểu Lạc nũng nịu khi anh đang bế cô từ phòng ngủ ra đến gần bàn thì.
Từ Cảnh "Phụt... "
Tiểu Lạc: "...." chắc đầu đau quá cho nên quên béng mất trong nhà có khách. Thôi rồi,mất hình tượng quá!
"Đừng quan tâm đến vị khách không mời mà ở lại " Bạch Vĩnh Tân thấy biểu hiện xấu hổ của cô mà phì cười. Cái cô nhóc này...
"Khụ... Khụ... Đây không lẽ là Bạch phu nhân "
Tiểu Lạc "..." cái cức đái gì mà được coi là bạch phu nhân. Nhưng mà cái tên gọi này không tồi. Haha
Bạch Vĩnh Tân đặt cô ngồi xuống sô pha kê thêm chiếc gối sau lưng để cô nằm tựa vào tường. Sau khi xong nhàn nhã đáp "Ừ"
Từ Cảnh ban nãy sặc vì đang uống nước. Bây giờ có quá sốc mà bị giật gân không? Sếp không phải Gay ô ô. Sếp có vợ à! Là vợ đấy!
Từ Cảnh: Các mày có thể đập vào mặt tao một cái không?