Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 61




Thiển Thâm đứng ở trước cổng sở cảnh sát đợi Tân Tử đi lấy xe, Tiểu Quai đứng bên cạnh giúp cô che ô, liên tục nghiêng đầu nhìn cô, bĩu môi, nói: “ “Cho dù là anh ta, thì sao, bố mày cũng không tin bà ngoại sẽ để mặc anh ta làm bậy.”

Thiển Thâm không đáp lời, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

Tô Trí Nhược dùng lực vỗ vỗ lên vai Thiển Thâm, Thiển Thâm hơi rụt lại, quay đầu nhíu mày nhìn anh, anh ta nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng bóc: “Anh sẽ có gắng giúp em, đừng cau mày sẽ mau già đó, có khó khăn gì, anh cũng sẽ bảo vệ em, anh cả cũng khó có thể lấy thúng úp voi được? Chưa kể đến bà ngoại, cậu hai và cả mẹ anh ở đó cũng có thể trị anh ta được.” Thiển Thâm cụp mắt xuống vẫn không nói chuyện, Tô Trí Nhược quơ quơ nắm đấm trong không khí, nói: “Anh ta dám làm như thế, chúng ta cũng không cần phải khách khí với ảnh, chẳng qua bị vạch mặt, con mẹ nó chứ anh thật đúng là không thể nhìn ra anh ta lại là loại người không có nhân tính như vậy, mệt cho anh phải nhiều năm như vậy gọi anh ta là anh cả…”

“Đừng nói vậy.” Thiển Thâm đột nhiên ngắt lời Tô Trí Nhược, sắc mặt khó coi: “Tiểu Quai, chuyện này anh không cần nhúng tay vào, tự em sẽ lo liệu mọi chuyện.”

Tô Trí Nhược vẻ mặt căm giận, hơi chút hung ác: “Thiển Thâm, anh cho em biết, việc này không có gì đáng sợ, di chúc của bà ngoại để lại cho em, em nên kiên trì đến cùng, được bao nhiêu tài sản tất cả đều phải giữ chặt trong tay, đừng chia cho anh ta bất cứ một xu nào.”

Lúc này, Tân Tử lái xe đến trước mặt bọn họ, Thiển Thâm nhìn Tô Trí Nhược phất phất tay, ánh mắt u ám: “Để em tự suy nghĩ đi, hiện tại trong đầu em có chút rối loạn. Có chuyện gì, anh cứ gọi điện thoại cho em, em sẽ bắt máy.”

Sau khi lên xe, Tân Tử không hề nói tới một chữ nào chuyện vừa rồi, anh biết Thiển Thâm đang suy nghĩ, nhưng thái độ im lặng của Thiển Thâm lần này càng làm anh đau lòng, nếu vừa rồi cô ấy tức giận, e rằng cảm xúc bùng nổ khó có thể khống chế, bây giờ so với lúc ấy có lẽ vẫn còn tốt hơn.

Thiển Thâm dựa vào cửa sổ lấy điện thoại di động ra, hít một hơi khởi động nút nguồn máy, đã nhiều ngày nay, hôm nay mới là lần đầu Thiển Thâm bật máy, lúc màn hình sáng lên, lòng bàn tay của cô khẽ run lên. Thiển Thâm nhìn chằm chằm hình ảnh hoa mỹ khởi động máy, nhưng trong đầu vẫn hiện lên ba chữ xấu xí trên tờ giấy kia. Cô không hề ngạc nhiên chút nào, hoặc là nói, cô đã không còn cái cảm giác ngạc nhiên, trong lòng bị nhấn chìm trong đau thương và thất vọng, ngay cả tức giận oán hận đều trở nên nhỏ bé. Lẽ ra cô phải không chút do dự xông tới trước mặt Tăng Quân Nặc, tặng cho hắn một cái tát thật kêu, vạch trần cái bộ mặt người dạ thú của anh ta, sau đó vô cùng tàn nhẫn tuyệt tình cười chỉ vào mũi nói cho anh ta biết, muốn tài sản, chờ kiếp sau đi.

Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy đau buồn khó hiểu, nhà họ Tăng giàu có, chẳng lẽ nhà giàu có liền không thể nói đến tình thân nữa hay sao? Khi lợi ích của bản thân bị uy hiếp, càng trở lên lạnh lùng vô tình, không để ý đến sống chết của người khác? Tuy rằng anh em bọn họ từ nhỏ quan hệ không quá thân thiết, nhưng cũng khá hoà thuận, cho dù cô rời nhà đã nhiều năm, nhưng tầng quan hệ lạnh nhạt bên trong vẫn có thể giữ được vẻ bình thản bên ngoài. Anh cả mặc dù không thân cận như cô và Tiểu Quai, nhưng như vậy cũng coi như là khá lắm rồi, tính tình cô không tốt lắm anh ấy cũng luôn nhường nhịn cô, ở bên ngoài trước mặt bà ngoại, trong đám con cháu anh ấy cũng khá nhất.

Thiển Thâm tự nhận là mình không thể thay thế được vị trí của anh ấy, vấn đề thừa kế ngay từ đâu cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không cần, trong khái niệm của cô nhiều hay ít tiền cũng không cần quá rõ ràng như vậy, bởi vì, cô đã sớm hiểu được, đời người không thể chỉ vì có tiền mà có được hạnh phúc vui vẻ. Nhiều tiền hơn nữa cũng không thể đổi lại những thứ cô đã đánh mất, cô muốn đem mình ẩn giấu ở trong đám đông, trải qua cuộc sống bình thường, nhưng đâu thể như vậy, vẫn phải sống ở nơi đầu song ngọn gió.

Di động liên tục rung lên không ngừng, tin nhắn liên tục không ngừng được gửi đến. Thiển Thâm cầm lên nhìn tên người gửi thư một chút, Tiểu Bạch, Cảnh Nhiên, dường như bọn họ ném bom hòm tin của cô, chị Vịnh Ngâm và Gia Ny, Mạc Thiên cũng gửi tới mấy tin, thậm chí còn có Tăng Quân Nặc? Thiển Thâm ngạc nhiên, nhưng không đợi cô nghĩ tiếp, cô lại nhìn thấy một cái tin nhắn, không có đề tên họ trong danh bạ, nhưng cô lại nhận ra dãy số lạ kia. Nội dung tin nhắn kia rất đơn giản, giữa những hàng chữ thậm chí còn mang theo vẻ đông cứng, có điều, giờ phút này, bỗng nhiên chỉ vì vài chữ ngắn ngủi này mà Thiển Thâm có cảm giác xúc động muốn khóc.

“Con gái, yên tâm đợi ở nhà.”

Cảm thấy Thiển Thâm có điều gì đó khác thường, Tân Tử quay đầu lại đã nhìn thấy cô bịt chặt miệng vẻ mặt đau buồn, cảm thấy bối rối, cuống quýt dừng xe lại, kéo tay cô vội hỏi: “Làm sao vậy?”

Chóp mũi Thiển Thâm ửng đỏ, nhưng không hề khóc, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, cô nhìn thấy anh sửng sốt một lúc, đôi mắt giống như tích nước đã lâu, cô bỗng nhiên vô cùng kích động: “Em không hiểu, vì sao anh ấy phải đối xử với em như vậy, cho dù thế nào em cũng là em gái của anh ta! Vì gia sản anh ta có thể làm ra những chuyện tổn thương em như vậy sao, em cơ bản không cần mấy thứ tài sản đó, anh ta lại coi tiền quan trọng hơn tất cả mọi thứ, em không như vậy, anh ta có thể nói thẳng với em, em sẽ buông toàn bộ quyền thừa kế xuống! Em đã sớm rời khỏi ngôi nhà kia, làm như vậy không phải đã nói cho bọn họ biết em không muốn gia sản, em chỉ muốn tự do, nhưng tại sao anh ta lại dùng loại thủ đoạn thấp hèn này khiến cho ban giám đốc muốn loại bỏ em. Anh xem” Cô lại lấy điện thoại ném tới trước mặt Tân Tử, chỉ vào màn hình nói: “Anh ta vẫn gửi tin nhắn đến dỗ dành em, như vậy là sao, coi em là con ngốc sao?”

Bỗng nhiên cô lên cơn ho sặc sụa không thể đem những lời muốn nói nói ra hết, trong đôi mắt có cảm giác vô cùng đau thương, chưa từng bị phản bội như thế, lại còn do chính người nhà mình gây nên, chuyện này làm sao cô chịu nổi.

Tân Tử không đành lòng, ôm chầm lấy vai cô khẽ hôn lên trán của cô, một lúc lâu, anh mới do dự nói ra vấn đề vừa rồi liền tục suy nghĩ: “Thiển Thiển, có vài chỗ chúng ta suy nghĩ chưa cẩn thận.”

“Cái gì?”

“Lần trước khi tôi tới nhà gặp anh cả của em tuy rằng cảm thấy anh ta là người lòng dạ rất sâu, cũng rất ngạo mạn, nhưng, anh cảm giác anh ta không phải loại người… sẽ làm như vậy…”

Thiển Thâm bỗng dưng đẩy anh ta, tránh tay của anh, ánh mắt lợi hại: “Anh nói như vậy là có ý gì?”

“Thiển Thiển, em nghe tôi nói cho hết đã.” Tân Tử vội vàng kéo cô lại. “Em cẩn thận nghĩ lại xem, địa vị của Tăng Quân Nặc ở Tăng gia đã thực sự vững chắc, có lẽ chuyện này thật sự sẽ khiến em mất đi tư cách thừa kế, nhưng em không biết làm như vậy quá mạo hiểm sao? Tạm thời không nói đến khi bà ngoại em biết sẽ như thế nào, chỉ cần nói cha em ở đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người làm tổn thương em, hơn nữa nếu để ban giám đốc biết người đứng đằng sau chính là anh ta, với anh ta mà nói cũng không có lợi, loại thủ đoạn mờ ám này cho dù có thể khiến cho anh ta lên cao, nhưng chung quy lại cũng sẽ để lại chứng cứ.”

Trong mắt Thiển Thâm dần dần lộ vẻ mê mang, cô buồn bực ấn ấn huyệt thái dương, nói: “Ý anh muốn nói, không phải anh ta làm sao?”

Tân Tử bình tĩnh phân tích nói: “Anh cũng không chắc chắn, nhưng, anh cảm thấy vấn đề không chỉ đơn giản như vậy. Vừa rồi khi chúng ta ép hỏi Trần Kiệt, mới đầu hắn vô cùng kháng cự, sống chết cũng không chịu nói, nhưng đến cuối cùng hắn ta vẫn nói cho tôi biết, nhưng cả quá trình này anh cảm thấy quá thuận lợi, thật giống như hắn ta biết trước rằng chúng ta sẽ ép hỏi hắn kẻ chủ mưu đứng phía sau là ai.”

Trải qua lần tự thuật này của Tân Tử, Thiển Thâm cố quyết tâm suy nghĩ thật kĩ, dường như cũng thấy có chỗ không hợp lý. Cậu năm của cô gần đây thân thể không tốt, cậu hai không hề có ý nghĩ muốn buôn bán, dì cả sau khi lập gia đình không hề để ý tới việc đối ngoại, kỳ thật Tăng Quân Nặc gần như đã nắm giữ phần lớn thực quyền của Tăng gia, Bà ngoại mặc dù không có trông chờ ở người cháu đích tôn của mình quá nhiều, nhưng đối với anh ta cũng cảm thấy khá yên tâm, anh ta làm như vậy chẳng may bị bại lộ, quả thật giống như tự tát vào mặt mình, không chiếm được nửa phần ưu thế.

Nghĩ đến đây, Thiển Thâm lập tức xem lại cái tin nhắn kia của anh ta: “Mọi chuyện vẫn đang xử lý, không cần quá lo lắng, tình hình bà ngoại nhập viện đã ổn định.” Đây là cách che mắt sao, đem mình phân rõ giới hạn với chuyện này?

Nhưng mà công việc thường ngày Tăng Quân Nặc cũng rất để ý, làm chuyện gì cũng rất chắc chắn, tâm tư lại kín đáo, thận trọng, mà nay lại dễ dàng bị bọn họ phát hiện anh ta đang thao túng chuyện này, dường như quả thật không phù hợp với tính cách của anh ta.

Một thời gian dài trôi qua, cuối cùng Thiển Thâm cũng từ trong khổ nghĩ thoát ra từ từ nhắm hai mắt dựa lưng vào ghế, giống như vừa trải qua một cuộc đại chiến mệt mỏi không chịu nổi, cô cảm thấy mình bị hãm thật sâu, nhưng tất cả vẫn như một đám sương mù.

“Thiển Thiển?” Tân Tử lo lắng gọi cô một tiếng, sắc mặt của cô thoạt nhìn vô cùng tái nhợt, trên trán chẳng biết từ lúc nào đã phủ kín một tầng mồ hôi.

“Em không sao.” Thiển Thâm không mở mắt ra, thấp giọng nói: “Vừa rồi em hơi nóng nảy, anh không nên để ở trong lòng.”

“Không sao đâu.” Anh làm sao lại đi để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, Tân Tử trầm ngâm một chút, nói: “Em tính xem nên làm như thế nào?”

Đôi mi thanh tú của Thiển Thâm giống như bế tắc, ra sức nhíu lại: “Để em nghĩ thêm một lát.”

Tân Tử khẽ vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: “Không nên vội vàng, rồi cũng sẽ biết người kia là ai thôi.”

“Nhưng mà…”

Lời còn chưa dứt, chuông điện thoại di dộng tại không gian nhỏ hẹp này vang lên vô cùng bén nhọn, Thiển Thâm ngạc nhiên một lúc, màn hình chớp tắt, tên Tiểu Bạch không ngừng hiện lên, tối đi rồi lại hiện lên.

“Alo?”

“Thiển Thâm!” Đầu dây bên kia Tiểu Bạch hoảng sợ tuôn ra một giọng nói vô cùng xuyên thấu.

Thiển Thâm bị doạ sợ thiếu chút nữa không cầm nổi di động: “Tôi đây.”

Đầu dây bên kia bỗng nhiên lại không có tiếng nói, một lúc lâu, Nghê Uyên mới mở miệng lần nữa, giọng nói run run: “Em đang ở đâu? Rốt cuộc em đang ở nơi nào?”

Thiển Thâm khẽ quay đầu qua nhìn Tân Tử, Tân Tử thản nhiên nhìn cô, ánh mắt bình thản.

Thiển Thâm thu hồi tầm mắt, áp điện thoại nói: “Tôi rất khoẻ, tôi đang ở cùng với Tân Tử.”

“Tôi hỏi hiện tại em đang ở nơi nào, tôi tới tìm em.” Giọng điệu Nghê Uyên vô cùng kiên quyết.

Thiển Thâm lại nhìn Tân Tử, Tân Tử khẽ xoa đầu cô, cười dùng khẩu hình như muốn nói: Không sao, nói cho cậu ta biết đi.

“Vậy cậu đến trung tâm vườn hoa chợ Kim Thần đi.”

Vừa dứt lời, đối phương lập tức *Ráp* cúp điện thoại, Thiển Thâm nhìn di động ngẩn người, Tân Tử khởi động xe, quay về nhìn cô nói: “Quay về thôi, phỏng chừng cậu ta sẽ đua xe tới đó tìm em.”

Thiển Thâm dường như thật sự mệt muốn chết, sau khi xe lăn bánh cô liền ngồi vật xuống ghế, nghiêng nghiêng thân mình cuộn tròn ngủ. Tân Tử muốn hỏi xem cô có cảm thấy thoải mái hay không, nhưng lại không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của cô. Xe đi một lúc lâu nữa mới tới đoạn đường gần trung tâm chợ Kim Thần rẽ vào khu nhà ở cao cấp, Tân Tử dừng xe xong xuôi ở tầng ngầm gara, đang nghĩ xem có nên đánh thức Thiển Thâm hay không, Thiển Thâm đã ngồi dậy, nhưng hai má ửng đỏ, môi cũng hồng lên một cách mất tự nhiên.

Tân Tử thấy thế lập tức sờ trán của cô, hơi nóng, tiếp tục cầm tay của cô lại rất lạnh, hoảng sợ nói: “Em bị sốt sao?”

Thiển Thâm dùng mu bàn tay của mình sờ lên trán thử nhiệt độ, không có cảm giác gì: “Không biết nữa, chỉ thấy hơi mệt, váng đầu.”

“Vậy mau lên nhà nghỉ ngơi một chút, hôm nay em cũng chưa ăn gì rồi.”

“Uhm.”

Bọn họ còn chưa đi đến cửa nhà, liền có một người vọt lên trước mặt, một trận gió đập vào mặt, Thiển Thâm thấy mắt hoa lên, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị người đó dùng lực ôm vào trong ngực, vừa ngửi thấy mùi nước hoa Cổ Long Thiển Thâm liền biết ngay là ai.

Trong đầu đang choáng váng, sau một lúc lâu tinh thần mới hồi phục lại, Thiển Thâm vặn vẹo cơ thể muốn thoát ra nhưng người nọ căn bản ôm quá chặt không thể nhúc nhích, bả vai cũng bắt đầu thấy đau.

“Tiểu Bạch. . .”

Nghê Uyên dường như căn bản không nghe thấy gì, cũng không thèm để ý tới Tân Tử, ôm Thiển Thâm mãi giống như vẫn hoảng sợ chưa ổn định lại, chỉ biết không ngừng thì thào bên tai cô: “Em làm tôi sợ muốn chết, tôi mới đi Mỹ về liền xảy ra mấy chuyện này, nhưng mà đi tìm em hoài vẫn không thấy, Thiển Thâm tôi sợ em xảy ra chuyện bất trắc.”

Giãy dụa vô ích, cũng không còn sức để giãy dụa, Thiển Thâm đành phải bất đắc dĩ dựa vào cậu ta: “Tôi có thể xảy ra chuyện gì bất trắc, Tân Tử luôn ở bên tôi, tôi không sao đâu.”

Thân thể Nghê Uyên bỗng nhiên cứng ngắc lại, một lát sau từ từ buông ra, nhưng mà hai tay vẫn còn nắm chặt bả vai Thiển Thâm không chịu thả ra, anh ta cũng không nhìn Tân Tử, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Thiển Thâm, giống như nếu không nhìn Thiển Thâm chằm chằm như vậy cô ấy sẽ đột nhiên biến mất.

Thiển Thâm vốn định trách mắng cậu ta vài câu, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt tiều tuỵ, đầu tóc rối bời của cậu ta, bọng mắt sưng húp, Tiểu Bạch này khẳng định không tìm thấy cô nên lo lắng gần chết, vì thế dù tức giận hành động vừa rồi của cậu ta thế nào hiện tại cũng không muốn nói nữa, Có điều… Thiển Thâm nhanh chóng đưa mắt nhìn sang bên cạnh, may quá, sắc mặt Tân Tử vẫn bình thường, nhìn thấy cô quay lại anh còn khẽ cười.

“Cha nói đã bắt được tên kia rồi, nhưng không để cho tôi đi, em biết không?” Nghê Uyên lắc lắc, khẽ gọi Thiển Thâm đem lực chú ý của cô quay trở lại.

Tâm Thiển Thâm nghĩ, cậu kích động như vậy, nếu đi còn không lập tức chém chết tên kia hay sao, cô gật đầu nói: “Biết rồi, có điều, có chút vấn đề không đơn giản như bên ngoài.”

Khuôn mặt tuấn tú của Nghê Uyên nhăn tít lại, sắc mặt không tốt hỏi: “Còn có vấn đề gì? Bắt được hắn phải đánh chết bắt khai ra nha.”

“Tôi nói vấn đề không đơn giản như vậy…”

Bỗng nhiên, Thiển Thâm ngừng lại, Nghê Uyên theo tầm mắt của cô quay đầu nhìn thấy trước thang máy có ba người mặc đồ cảnh sát đi về phía bọn họ.

Thiển Thâm nghi hoặc, cô mới từ trong cục cảnh sát đi ra, hay là lại xảy ra chuyện gì?

Nhưng, ba người kia không đi về phía cô, ba gã cảnh sát dừng lại trước mặt Tân Tử, người đi đầu vẻ mặt nghiêm túc lấy ra một tờ giấy triệu tập, sau đó nhìn Tân Tử nói: “Xin hỏi đây là Tân Tử tiên sinh phải không?”

Tân Tử quét mắt nhìn tờ giấy triệu tập kia, bình tĩnh trả lời: “Là tôi.”

Người nọ tiếp tục nói như cái máy: “Chúng tôi nghi ngờ công ty của anh có hành động rửa tiền mờ ám, xin mời anh theo chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra.”