"Em nói cái gì? Nói lại lần nữa cho anh!"
Ở trong phòng làm việc của mình, Ân Mục Thành đứng trước cửa sổ, lông mày thắt chặt, nổi bão với điện thoại.
Thân Noãn Ngọc đang ở một nơi xa xôi khác nói chuyện điện thoại với anh, ngoáy ngoáy tai, "Anh phát hỏa gì chứ?" Chậc, hình tượng quý công tử ôn văn tuấn nhã sắp sụp đổ rồi sao? Rất mong đợi nha.
"Thân Noãn Ngọc, ai nói em có thể đem Tiểu Tiều đến phim trường? Em còn không hiểu tình trạng của cô ấy sao? Cô ấy đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy, mà giới giải trí lại là một nơi rồng rắn hỗn tạp, em làm sao có thể dẫn cô ấy vào trong vòng luẩn quẩn của em chứ? Quan trọng nhất là, trước khi làm cũng không trưng cầu ý kiến của anh!"
Thân Noãn Ngọc ở nơi khác bắt chéo hai chân lên, lành nhạt nói: "Bây giờ không phải đang nói cho anh nghe sao? Với lại, Thải Tiều lại không phải là tù nhân của anh, anh muốn cô ấy suốt ngày ở trong nhà đợi anh đi làm về không biết phải đợi đến năm nào tháng nào nữa? Có một ngày anh chán rồi, không cần cô ấy nữa, anh nói cô ấy phải đi đâu về đâu?"
"Em đang nói bậy bạ gì đó?"
"Anh hai, không phải em lo xa, mà là cha mẹ trong nhà đó chỉ dung túng anh náo loạn một năm thôi! Vậy một năm sau thì sao? Thải Tiều phải làm sao? Không dạy cô ấy một chút kỷ xảo mưu sinh được sao?"
Hiện thực đều rất tàn khốc, đâm trúng trái tim không kịp phòng bị của anh, anh chỉ có thể một mặt trầm lặng nghiêm túc phản bác, "Tương lai của cô ấy anh sẽ tính toán, không cần em bao biện làm thay."
"Anh không phải thần thánh, Ân Mục Thành, không cần vọng tưởng trở thành thiên thần vạn năng trong sinh mệnh của Khương Thải Tiều, tương lai của cô ấy không phải anh có thể gách vác được đâu, nghĩ xem cha mẹ anh sẽ có phản ứng như thế nào mới đi nói dối đi!"
"Thân Noãn Ngọc, em cố ý gây sự với anh phải không?"
"Em là có lòng tốt thức tỉnh anh, có một ngày anh sẽ phụng mệnh liên hôn, Khương Thải Tiều sẽ đi đâu về đâu? Anh có thể cưỡng ép kéo cô ấy vào trong cuộc sống của anh, cũng có thể cưỡng ép đẩy cô ấy ra, không quan tâm cô ấy khóc đến chết đi sống lại sao?"
"Khi yêu thương vừa mới bắt đầu em đã nghĩ sẵn ra kết cục rồi sao? Tương lai phát triển thế nào ai biết chứ? Em cũng không phải thần thánh, Noãn Ngọc, đừng phán xét tương lai của anh và Tiểu Tiều."
"Được, coi như em nhiều chuyện.
Nhưng mà, em vẫn cảm thấy có việc làm còn hơn không có việc làm, người con gái đang yêu nếu cả ngày ăn không ngồi rồi, đem trọng tâm cuộc sống đều đặt hết lên người anh, rất nhanh sẽ khiến cho anh bị nghẹt thở, không phải sao? Chí ít, em là như vậy, chịu không nổi bạn trai của mình chỉ muốn nhìn chằm chằm em."
"Tiểu Tiều sẽ không nhìn chằm chằm anh, nên mới dễ dàng bị em bắt cóc ra ngoài......"
Có người gõ cửa, An Mục Thành xoay người nhìn thư ký Uông Ninh bưng trà vào, trên mặt lạnh như băng, tiếp tục nói: "Ngày mai là cuối tuần, anh hứa với Tiểu Tiều đưa cô ấy đến suối nước ngọt hóng gió, em đừng bắt cóc cô ấy đi nữa, đồng nghĩa cũng cự tuyệt em làm bóng đèn."
"Anh có tình thương đồng bào không vậy?"
"Không có."
Ân Mục Thành trực tiếp kết thúc cuộc gọi, đi đến trước bàn làm việc, bưng ly trà nhưng không gấp uống, có chút đăm chiêu đánh giá Uông Ninh; người đàn bà này là tay trong do người nào phái đến bên người anh đây?
Thăm dò một chút!
"Uông tiểu thư có bạn trai không?"
"Cái gì? Không có, bây giờ không có." Uông Ninh ra xã hội mới mấy năm, vẫn rất dễ bị bề ngoài, gia thế của đàn ông mê hoặc, hoang tưởng một đống, động một tí là mặt đỏ tim đập.
"Thật đáng tiếc, vốn muốn hỏi cô cuối tuần đi dạo quanh suối nước ngọt có chỗ nào thích hợp tình nhân không, nếu cô đã không biết thì giúp tôi tra một chút tài liệu, đánh một phần đem vào đây."
"Bây giờ à? Tổng giám đốc." Không ngờ anh lại công tư bất phân, là vì cô bạn gái "Tiểu Kiều" của anh à?
"Có vấn đề sao?" Anh nâng mặt lên.
"Không có."
Uông Ninh nhanh chóng lui ra, trở về chỗ ngồi của thư ký tìm tư liệu.
Ân Mục Thành tiếp tục công việc chưa hoàn thành, không lại quan tâm mức độ trung thành của nữ thư ký nữa, công việc chủ yếu của công ty đều do trợ lý đặc biệt Cam Vĩnh Chính và đoàn người dưới trướng của hắn hoàn thành, những việc vặt vãnh mới giao cho thư ký xử lý.
Anh chỉ là cảm thấy không thoải mái mà thôi, thấy ai cũng không thuận mắt cả.
Thật là kỳ lạ, bạn gái của anh ra ngoài làm việc cũng không nói với anh một tiếng, ngược lại lại do Thân Noãn Ngọc giúp cô an bài.
Trừ phi trong lòng Khương Thải Tiều anh còn không đủ quan trọng?
Anh không phải là một bạo quân có dục vọng kiểm soát đặc biệt mạnh mẽ, không cho người sống chung ra ngoài làm việc.
Tương phản, anh luôn đồng tình việc con gái cũng phải sống vì bản thân, chứ cứ như bánh tổ dính chặt trên người người đàn ông ngược lại sẽ làm cho người khác có cảm giác ngấy, duy nhất đối với Thải Tiều thì khác.
Anh không để ý cô ỷ lại anh chút nào cả, ngược lại sợ cô ra ngoài đi làm hơn, nói chính xác hơn là, sợ có người nhận ra cô là ai.
Cuộc sống trước kia của cô và cuộc sống của Thân Noãn Ngọc hoàn toàn như hai đường thẳng song song, có lẽ sẽ không có ai nhận ra cô là bạn gái của Diêm Đỉnh đi?!
Ân Mục Thành không còn cách nào! Trong lòng cứ bất an, muốn gọi điện thoại cho cô, như vậy mới nhớ tới cô cũng chưa từng gọi điện thoại cho anh trong thời gian đi làm, rốt cuộc là do cô không hiểu chuyện hay là không coi trọng anh?
Phiền muộn trong lòng anh càng ngày càng sâu.
"Alo, Mục Thành phải không?" Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của cô.
"Là anh." Giọng nói có điểm sắc bén.
Chẳng lẽ còn có người đàn ông khác biết số điện thoại của cô sao?
"Ở đây có chút ồn, em chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Em nói cho anh biết, em hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, hiện trường quay phim đạo cụ rất nhiều, ông đạo diễn đó mỗi lần đều hô rất lớn tiếng, hại em giật cả mình." Khương Thải Tiều như Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy, mới lạ, kinh ngạc với bất cứ thứ gì.
"Tại sao em lại tới chỗ đó làm việc? Sao lại không nói cho anh biết trước."
"Tối hôm qua vốn muốn nói cho anh nghe, nhưng còn chưa kịp nói đã bị anh gục ngã rồi." Cô lè lưỡi, may mà anh không có nhìn thấy.
"Hôm nay đến phim trường mở mang tầm mắt, chị Noãn Ngọc nói chị ấy sẽ nói cho anh biết, vậy thì em khỏi cần nói rồi!"
"Em thật sự muốn làm việc ở những chỗ đó à? Anh không đồng ý." Anh xoa xoa thái dương, không muốn nặng lời.
"Trợ lý của chị Noãn Ngọc xin nghỉ, kêu em giúp chị ấy một chút, chỉ là tạm thời thôi, lại không có ông chủ tuyển dụng em, không tính là công việc chính thức.
Nếu không, anh giúp em giới thiệu công việc thích hợp đi!"
"Không được, anh đã nói đợi sau khi em khôi phục trí nhớ mới tính tiếp mà."
"Vậy phải đợi đến khi nào đây?"
"Tiểu Tiều, em cần phải thả lỏng qua từng ngày, mới có biện pháp khôi phục trí nhớ.
Đúng rồi, còn nhớ ngày mai chúng ta phải đến suối nước ngọt chơi chứ?" Anh chuyển chủ đề.
"Được chơi đương nhiên là em nhớ rồi."
"Tối nay có đặc biệt muốn ăn gì không?"
"Uhm, thịt nướng." Đây là đồ ăn không thể nào giao đến tận nhà được.
"Vậy nhớ về sớm một chút, chúng ta đi ăn thịt nướng."
"Được." Khương Thải Tiều vui vẻ đáp lại.
Sau khi cúp máy tâm tình của Ân Mục Thành tốt hơn rất nhiều rồi.
Thân Noãn Ngọc muốn giành người với anh? Cửa cũng không có!
Anh không cho phép bản thân sa ngã vào trong vòng xoáy tình cảm quá sâu, nhưng cũng không dễ dàng để cho người khác kéo Khương Thải Tiều cách xa anh quá.
Nhớ tới tối hôm qua sau khi hoan ái, trên mặt cô mang theo nụ cười điềm tĩnh đi ngủ, anh liền không có cách nào khắc khe với cô, món nợ này chỉ còn cách đổ lên đầu Thân Noãn Ngọc vậy.
A, anh thật là một người anh xấu xa mà.
(-_-!)
Lúc anh bàn chuyện làm ăn có thể biến tâm tình cứng như đá, đối ba mẹ ấp ủ sự kính trọng và đội ơn, đối với mẹ ruột và em gái thì xem như người thân bình thường, chỉ có Thải Tiều mới làm cho cả trái tim anh đều mềm đi, tình cảm đều trên cả lý trí, đem toàn bộ nhu tình dâng hết cho cô, từ từ lấp đầy mảng cô đơn hoang vắng từ trước đến nay trong lòng.
Sự quan tâm không hề giữ lại, là việc mà anh chưa từng nỗ lực vì ai.
Thải Tiều là thuần túy ỷ lại anh như vậy, nếu như có một ngày cô khôi phục trí nhớ......!
Anh không dám suy nghĩ tiếp.
Nếu như ông trời thương anh, liền để cho bọn họ tiếp tục duy trì hiện trạng, anh sẽ biết quý trọng mà.
Uông Ninh rất nhanh đem những cảnh đẹp xung quanh suối nước ngọt in ra một phần cho anh, anh nghiêm túc xem qua một lần, lại ném cho cô một đống công việc tạp nham, đủ cho cô bận nguyên một ngày.
Ân Mục Thành cười lạnh.
Thư ký muốn được tôi luyện, anh liền không khách sáo.
***
Trong phòng làm việc thiết kế châu báu của Khưu Lệ Minh, Tôn Dật Linh không có chuyện gì liền tới đây la cà, thuận tiện dò la tin tức mới nhất của Ân Mục Thành, có tham gia bữa tiệc của nhà nào hay không, cô sẽ nghĩ cách để có được thiệp mời.
"Năm nay anh ấy trừ những cuộc xã giao thương nghiệp......những bữa tiệc bình thường đều sẽ không tham gia." Khưu Lệ Minh không thân với người em họ cùng tuổi này cho lắm, nơi các cô du học không giống, không có nhiều hồi ức trưởng thành giống nhau.
"Tại sao?" Tôn Dật Linh gấp gáp hỏi.
"Cô tại sao lại quan tâm đến chuyện của anh ấy như vậy chứ?"
"Cô cố ý giả bộ phải không?!" Đáng giận.
Tôn Dật Linh sốt ruột nhìn chằm chằm cô, "Tôi thích anh ấy, muốn tiến thêm một bước quen biết anh ấy, nếu có thể kết hôn cũng là nhân duyên trời ban!"
"Cô đang nói giỡn à!"
"Ai lại đem chuyện hôn nhân đại sự ra đùa chứ?"
"Dật Linh, cô và anh họ Mục Thành bao nhiêu năm không có gặp mặt rồi, không thể nào đột nhiên yêu phải anh ấy chứ?"
"Tình cảm có thể bồi dưỡng mà, huống hồ chúng tôi lại môn đăng hộ đối." Tôn Dật Linh chưa che giấu dã tâm của mình bao giờ cả, trực tiếp nói ra.
"Lần trước dì mời tôi đến nhà ăn cơm, còn không phải là xem mắt sao, tôi cũng rất vui lòng."
Khưu Lệ Minh nhấp một ngụm hồng trà, bình ổn bị lời nói độc địa của cô làm cho cảm xúc chấn động không thôi.
"Cô không nhìn ra anh ấy vốn không có ý nghĩ đó sao?"
"Chỉ gặp qua một lần thì nói được gì chứ? Chỉ cần hẹn hò thêm mấy lần, tôi không tin anh ấy sẽ không yêu tôi."
Hẹn hò thêm mấy lần, không phải vừa vặn bị cô quấn lấy sao? Trong lòng Khưu Lệ Minh khinh thường sự táo bạo của Tôn Dật Linh quấn lấy đàn ông, nhưng càng khổ não là bản thân ngay cả nói cũng không dám nói.
"Dật Linh, cô mới về nước không bao lâu, nên tìm việc làm trước mới đúng, chuyện tình cảm có thể từ từ đến." Cô là người đẹp khí chất cao nhã, cười tười thản nhiên khuyên nhủ.
"Cô đủ chưa! Khưu Lệ Minh, phòng nghỉ này chỉ có cô và tôi mà thôi, không cần làm bộ làm tịch nữa, cô không mệt sao? Muốn giả thục nữ tôi cũng biết, nhất là trước mặt tiền bối, nhưng khi ở chung với chị em thì bớt đi, thần kinh buột chặt coi chừng mắc bệnh trầm cảm."
Vô cảm phê phán sự sắc bén của cô......!Tia lửa giận nháy lên trong mắt Khưu Lệ Minh, nhưng cô lập tức dùng nụ cười lớn hơn để che giấu, thể hiện bản thân và cô ta không cùng đẳng cấp.
"Dật Linh, con gái thẳng tính không thích hợp gả vào hào môn!"
"Ý của cô là cô thích hợp nhất à? Xì__ tôi hiểu rồi, cô cũng thích Mục Thành có phải không? Nên những chuyện liên quan tới anh ấy cô đều không muốn nói cho tôi nghe." Tôn Dật Linh hung hăng phản kích.
Trên mặt Khưu Lệ Minh thoáng qua một tia cứng ngắc, "Lời nói của cô đúng là không dọa người chết thì không ngừng lại mà, nhưng cũng không thể ăn nói bậy bạ như thế.
Ân Mục Thành là con trai của cô tôi, là anh họ của tôi."
"Lại không có quan hệ huyết thống."
"Quan hệ họ hàng vĩnh viễn tồn tại không thay đổi." Khưu Lệ Minh dịu dàng cười......từng câu từng chữ chậm rãi phản bác, "Trong nhà đã giúp tôi để ý đối tượng tốt rồi, mời cô đừng đùa giỡn như vậy nữa."
"Được rồi, nếu cô đã không sợ gả không được người tốt, vậy thì đừng ngăn cản tôi theo đuổi hạnh phúc.
Đem tin tức mới nhất của Mục Thành nói cho tôi nghe, tôi liền tin cô đối anh ấy không có ý gì khác."
"Rốt cuộc vì sao tôi phải làm bà mai cho cô?" Khưu Lệ Minh không có ý tốt liếc cô một cái.
Nhưng mà, đổi góc độ khác để nhìn, để cho Tôn Dật Linh đi phá hoại tình yêu của Ân Mục Thành, tim của cô liền sẽ không đau như vậy đi? Cô không thể tự mình ra tay, vậy để cho người đàn bà khác phát huy đi.
"Lệ Minh, cô không muốn thấy tôi gả tốt hơn cô đúng không?" Tôn Dật Linh chính là không chết tâm.
"Aizzz, sự si tình của cô thật là làm cho tôi bội phục." Khưu Lệ Minh giả bộ đầu hàng, trong mắt lóe lên một tia âm hiểm.
"Không phải tôi không giúp cô, mà là anh họ bây giờ đang yêu đương nồng cháy."
"Cái gì? Anh ấy có bạn gái rồi?" quả thật là chấn động trời xanh.
"Lúc trước ở trong một nhà hàng nào đó, tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy và bạn gái đang ăn cơm, nói đùa với cô tôi là bà ấy sắp trở thành mẹ chồng rồi, ngày thứ hai liền sắp xếp cho cô và anh họ gặp mặt."
Người thông minh nghe một cái liền hiểu..