Khương Thải Tiều ôm gối ngồi trên sopha, nghe nói đây một loại tư thế phòng bị! Ân Mục Thành trực tiếp ngồi lên bàn trà, tấn công mặt đối mặt với cô.
"Anh vẫn luôn gạt em sao?"
"Anh không có luôn gạt em, nếu làm vậy muốn phải làm sao sinh hoạt chứ?"
"Em không chơi trò đoán chữ với anh, nhưng em ghét bị xem như kẻ ngốc, còn là đồ ngốc bị rắp râm lừa gạt nữa.
Tại sao em lại phải chịu đựng sự sỉ nhục của mẫu thân anh và Tôn Dật Linh chứ? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?"
"Tiểu Tiều, thân phận lai lịch của anh rất quan trọng sao?"
"Đối với em không quan trọng, nhưng những người bên cạnh anh thì hoàn toàn ngược lại."
"Anh biết em sẽ nói như vậy mà." Ân Mục Thành âm thầm thở dài, bàn tay rất tự nhiên nâng mặt cô lên, dùng ngón cái thân mật nhấn nhẹ lên bọng mắt sưng lên do khóc.
"Xin lỗi, Tiểu Tiều, để em chịu thiệt rồi.
Noãn Ngọc nói em khóc rất thảm, anh nghe xong rất là đau lòng, nổi giận đùng đùng đi tìm ba anh cãi một trận trước, hy vọng trưởng bối không can thiệp vào chuyện tình cảm của anh nữa."
"Mục Thành." Hốc mắt Khương Thải Tiều đỏ lên.
Trong thế giới tình yêu, chỉ cần đàn ông chịu dỗ ngọt phụ nữ, cho phụ nữ sự ấm áp của tình yêu, họ sẽ bằng lòng tha thứ tất cả, chỉ cần tình yêu vẫn còn đó.
"Anh thật sự không muốn gạt em, che giấu gia thế của anh, chỉ là......" Anh thở dài một hơi, bất đắc dĩ phải nghĩ biện pháp che dấu.
"Lúc chúng ta mới quen biết, em luôn tỏ ra chán ghét những công tử nhà giàu, tựa như là từng bị lừa gạt qua vậy, luôn càm ràm đàn ông có tiền không phải là thứ tốt, anh khát vọng theo đuổi em đến vậy, nên lúc em hỏi đến chức nghiệp của anh, anh liền nói là công nhân viên chức bình thường, sống trong nhà trọ nhỏ cũ......"
Tâm tư Khương Thải Tiều mơ hồ, nhất thời không có cách nào phán đoán lời anh nói là thật hay giả, "Anh thật sự không có gạt em ư?"
"Anh gạt em để làm gì chứ?" Anh bật cười.
"Cũng đúng, em cũng không nghĩ ra lý do anh gạt em."
"Thải Tiều, anh thích chung sống với em như vậy, thật đấy."
"Em tin anh."
Thái độ chung sống là một loại cảm nhận, gạt không được ai, mỗi đêm anh sẽ về nhà ôm cô ngủ, thích cùng cô tắm uyên ương, có cái gì ăn ngon, chơi vui nhất định sẽ có phần của cô, anh để tâm tới tâm tình của cô, quan tâm cuộc sống thường ngày của cô, nếu như đó không phải là yêu, thì xem là gì đây?
"Mục Thành, em yêu anh." cô nhào vào trong lòng anh lần nữa.
"Tiểu Tiều, em yêu của anh, anh không muốn mất em, thật sự không muốn." Ân Mục Thành không xua được bóng ma bất an trong nội tâm, ôm cô càng chặt hơn.
"Không đâu, mẫu thân anh có dữ hơn nữa cũng sẽ không dọa em bỏ chạy được, trừ phi anh muốn em đi."
"Anh sợ có một ngày em sẽ chịu không nổi áp lực mà rời xa anh, thậm chí......!quên mất anh là ai." Anh nghe người khác nói qua, những người mất trí nhớ nếu có một ngày khôi phục trí nhớ, có khả năng rất lớn sẽ quên hết những người, những việc đã gặp phải trong "đoạn thời gian mất trí nhớ", chỉ có một số ít sẽ hoàn toàn nhớ được toàn bộ.
Lần này đổi ngược lại Khương Thải Tiều bật cười.
"Làm sao em có thể quên anh chứ? Anh tốt như vậy mà!"
Ân Mục Thành không dám cho cô nhìn thấy vẻ mặt âm u của mình, bởi vì anh thật sự không có tốt như vậy.
***
Diêm Đỉnh về nước sớm hơn một tuần, nửa năm nay anh hoàn toàn không nghe được một tin tức nào của Khương Thải Tiều cả, anh hoảng rồi.
Một cô gái trẻ tuổi nếu không phải gặp phải bất trắc, thì làm sao có thể hoàn toàn không có tin tức gì chứ? Bây giờ là thời đại công nghệ cao mà!
"Em thật sự không biết hiện tại cô ấy đang ở đâu sao?" Giọng nói âm u, lạnh lẽo của anh giống như kim châm làm đau lòng người.
Sự lạnh lùng trong mắt Liêu Tĩnh Nhi không hề thua kém anh tí nào.
"Em không biết.
Tại sao em phải biết chứ?" Cô đặc biệt đến Nhật Bản làm bạn với anh, anh lại có thể thuê một căn hộ khách sạn cho cô.
"Em tốt nhất là thật sự không biết, nếu không anh không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Diêm Đỉnh, anh thật là quá đáng, em đặc biệt đến Nhật Bản làm bạn với anh, anh thế nhưng vừa mở miệng liền hỏi tin tức của Khương Thải Tiều."
"Phản ứng của em cũng rất thẳng thắn, lập tức kéo dài mặt, bởi vậy anh lập tức quyết định tiễn em đến khách sạn." Ánh mắt Diêm Đỉnh dời đến cánh cửa phòng, anh kiểm tra qua rồi, đồ đạc của cô đa số vẫn còn đó, chỉ thiếu một cái túi du lịch.
"Nghe thấy em muốn đến, anh mong đợi qua, mong đợi em dẫn nó qua đây chung, nếu là như vậy, muốn anh lập tức cử hành hôn lễ cũng được, anh thật lòng nghĩ như vậy."
"Diêm Đỉnh!" Ngực cô một trận đau đớn.
"Nếu như nó bình an vô sự thì cũng thôi đi, giả sử nó xảy ra bất kỳ chuyện gì bất hạnh, mà em lại biết mà không báo, anh tuyệt đối không có khả năng tha thứ em!"
"Quá đáng! Anh thật quá đáng!"
Liêu Tĩnh Nhi khủng hoảng trước thái độ của anh, càng bất lực chính là tâm tính của mình.
Bất lực? Khủng hoảng?
Ông trời ơi! Cô làm sao có thể không hận sự tồn tại của Khương Thải Tiều chứ? Cô là Liêu Tĩnh Nhi một thân muôn vàn sủng ái, có bao giờ phải nếm trải cảm giác bất lực, khủng hoảng chứ?
"Anh đích thực quá đáng, rõ ràng không yêu em lại đồng ý đính hôn với em, anh nghĩ, cả một đời từ từ yêu đương cũng không sai, giống như lời người mai mối cổ đại, không cũng một đời một khiếp thôi? Chí ít đừng giống như ba mẹ anh, trước khi kết hôn yêu rất nồng cháy, sau khi kết hôn thì túc thế oan gia, giống như kết thù ba kiếp vậy, không thể không khiến đối phương hối hận."
Diêm Đỉnh chầm chậm thở dài một hơi, từ tốn nói: "Tĩnh Nhi, anh vẫn luôn rất thưởng thức tính cách của em, một bộ dáng của tiểu thư khuê các, có gia giáo, tính tình ôn hòa, anh có lòng tin sẽ đối tốt với em một đời, bởi vậy mới đính hôn với em.
Nhưng mà, nếu như em với Thải Tiều mâu thuẫn với nhau, xin lỗi, hiến pháp còn cao hơn pháp luật nữa."
"Khương Thải Tiều mới là hiến pháp của anh ư?"
"Trước khi anh đi Nhật Bản đã nói qua một lần với em rồi."
Lửa giận rực lên trong mắt Liêu Tĩnh Nhi.
"Em là vợ chưa cưới của anh, em mới nên là hiến pháp của anh."
Bởi vì không có tình yêu nồng liệt, Diêm Đỉnh trực tiếp lắc đầu.
Cố tình người phụ nữ này không có cách nào chịu đựng được, chồng chưa cưới làm sao có thể không đặt cô tại vị trí thứ nhất chứ?
Liêu Tĩnh Nhi tức giận xoay người bỏ đi.
Cô quyết định không nói cho Diêm Đỉnh bất kỳ tin tức nào liên quan đến Khương Thải Tiều, đợi Khương Thải Tiều yêu Ân Mục Thành yêu đến khó có thể chia lìa, Diêm Đỉnh cũng không thể không buông tay!
***
Do Thân Hải Vi tạo áp lực lần thứ hai, người phụ nữ duy nhất Ân Hạo Vân không thể xử lý được lần nữa hẹn gặp phu nhân của ông "uống trà nói chuyện phiếm", "nhờ vả" ông hẹn giờ giùm.
Ân Hạo Vân chỉ kém không có ôm đầu khóc thét, lại bảo đảm ông sẽ tuân thủ lời hứa.
Khưu Ánh Tuyết để cho ông ấy xử lý là được rồi.
"Ông xác định có thể thuyết phục phu nhân sao?"
"Đương nhiên, chồng không phải làm cho có đâu." Thể diện của đàn ông xếp thứ nhất.
"Nói cũng đúng, ông chính trực đứng tuổi, mị lực đàn ông làm không tốt còn hơn cả con trai." Hợp thời tâng bốc một chút, cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện trong hòa bình.
Thân Hải Vi cũng không phải là đồ ngốc, am hiểu sâu đạo lý đối nhân xử thế, bà hiểu rất rõ tâm tư quanh co khúc khuỷu của đàn bà, nếu bà cứng rắn cùng Khưu Ánh Tuyết gặp mặt đàm phán, Khưu Ánh Tuyết nhất định sẽ cho rằng bà xâm phạm phạm vi "mẹ dạy con", là một loại hành động khiêu khích "Xâm môn đạp hộ", ngược lại khiến cho Ân Mục Thành khó làm người hơn.
Bà không có chăm sóc qua con trai, không có trưởng thành cùng con trai, chí ít không thể trở thành vật cản của anh, nên bà trực tiếp tìm đến Ân Hạo Vân, "uy hiếp" phải đi tìm Khưu Ánh Tuyết đàm phán, Ân Hạo Vân quả nhiên nghiêm túc làm việc này.
Đàn ông cũng không thể tùy tiện uy hiếp được, chủ yếu là Thân Hải Vi dám yêu dám hận, bà muốn chia tay, đàn ông không đồng ý, bà liền lập tức một chân đạp vào phía dưới của đàn ông, ấn tượng thảm thiết đau như cắt rất sâu sắc, suốt đời khó quên, khiến cho ông sâu sắc tin tưởng bà nói được làm được, không dám qua loa cho xong.
Ân Hạo Vân sau khi về nhà tự nhiên không tiện nói Thân Hải Vi lại uy hiếp ông, bởi vì Khưu Ánh Tuyết luôn tin rằng cho con trai một năm tự do là ý của ông, thánh chỉ của ông làm sao có thể tùy tiện thu hồi chứ?
Ông lấy uy nghiêm của chủ một gia đình, muốn Khưu Ánh Tuyết tạm thời buông tay, đừng theo Tôn Dật Linh nổi gió nữa.
"Nhưng mà, ông xã, cô gái đó thật không thể nào tưởng tượng nổi!" Khưu Ánh Tuyết yêu con như mạng, con trai bà là hoàng tử, quý công tử, đương nhiên chỉ có công chúa, thục nữ mới xứng với anh rồi.
"Không phải đúng lúc sao."
"Đúng lúc?"
Đàn ông đối mặt với vợ ngược lại sẽ không mất đi bình tĩnh vốn có, chỉ sẽ bị phụ nữ bên ngoài dắt mũi đi.
Ông lạnh lùng cười một cái.
"Chính là không thể tưởng tượng nổi mới tốt, vạn nhất Mục Thành yêu đến mê mang đầu óc rồi, nháo muốn cùng cô ta kết hôn, chúng ta mới có lý do chính đáng phản đối!"
"Ông xã." Khưu Ánh Tuyết lại không có nghĩ tới điểm này.
"Bà xã, ta biết sự yêu thương của bà đối với Ân Mục Thành hơn hẳn bất kỳ người mẹ nào, tin tưởng bà càng hiểu rõ ý nghĩa thật sự của câu ba mẹ khó làm này hơn ta chứ.
Bà gật đầu, lặng lẽ buông lỏng dụng tâm phòng bị, chỉ vì chồng bà hiểu được sự trả giá cùng khổ cực của bà.
"Con trai lớn rồi muốn yêu ai thì yêu, thiện ý của cha mẹ ngược lại sẽ dẫn đến những phê bình độc tài, quản quá nhiều, bà nghĩ, cha mẹ khó làm bao nhiêu chứ! Nên có thể không nhúng tay thì đừng nhúng tay vào, đỡ phải buồn phiền, chúng ta chỉ cần tại thời điểm quan trọng nghiêm khắc kiểm định, phát huy quyền uy của cha mẹ tại thời điểm đúng lúc là được."
"Ông đang chỉ hôn nhân à?"
"Phu nhân anh minh." Ân Hạo Vân hô lớn.
Khưu Ánh Tuyết bị chọc cười rồi, thái độ tự nhiên mềm xuống, dễ dàng tiếp nhận đề nghị của trượng phu hơn.
"Ông không hài lòng với Tôn Dật Linh à?"
"Bà xã, nếu như bà có thể chọn dạng người mà Mục Thành sẽ thích, mà bà cũng thích, không phải là gia đình vui vẻ sao? Mục Thành không thích Tôn Dật Linh, thấy con trai, con dâu không hợp, bà ngược lại sẽ đau lòng đấy."
"Ông nói cũng phải."
Khưu Ánh Tuyết bị thuyết phục rồi, bởi vì bà thật sự rất thương yêu Ân Mục Thành.
Bởi vậy bà tạm thời không đi quản Ân Mục Thành muốn cùng ai yêu loạn một trận, bận rộn sàng lọc người con dâu tiếp theo.
Tôn Dật Linh mạc danh kỳ diệu bị OUT, muốn bái phỏng Khưu Ánh Tuyết bị uyển chuyển cự tuyệt, chỉ có thể lại đến tìm Khưu Lệ Minh.
"Tại sao?" Khưu Lệ Minh trong lòng nhanh muốn cười chết rồi, thầm nghĩ: Cô và Mục Thành từ trước tới giờ không có bắt đầu, lại làm sao mà bị OUT chứ? Muốn mơ mộng xuân thu cũng phải tìm một nam chính thích hợp đã chứ!
"Cô mau nói cho tôi nghe, dì là cô ruột của cô, cô nhất định biết nguyên nhân." Tôn Dật Linh thật sự rất không cam tâm con rùa vàng dễ dàng bay đi mất.
"Đúng là có nhắc qua một chút......"
"Là tại sao?"
Thật đúng là gấp như khỉ mà.
Khưu Lệ Minh nhịn không được trợn trắng mắt.
"Còn có thể vì sao? Cha mẹ luôn đấu không lại con cái, con trai nói không muốn, không thích, không đồng ý, người làm mẹ còn có thể làm gì chứ? Sự yêu thương mà cô cô giành cho anh họ tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của cô, không có khả năng cứng cắn ép con trai vào lễ đường."
Xin nhìn rõ tội gốc, Ân Mục Thành chính là không yêu cô.
Than gì nữa?
Tôn Dật Linh vừa xấu hổ khổ não, vừa nguội lạnh trong lòng, dựa vào cái gì cô lại thua Khương Thải Tiều chứ? Cô mắng Mục Thành có mắt không tròng, không cam tâm anh vừa lòng đẹp ý.
Khưu Lệ Minh đem phản ứng của cô thu vào trong mắt, nhàn nhạt cong môi.
Đàn ông tất nhiên không thích phụ nữ thông minh quá mức, nhưng, phụ nữ quá ngốc cũng rất vô vị!
Bất quá, rất dễ lợi dụng..