Thủ Hộ

Chương 63: Đồng bạn mới




Lakjhal nghe được lời nói đầy kiên định của Doll thì trầm mặc. Cậu nói với Doll:

-Cô và Mexiah có điều gì muốn nói nữa hay không?.

Doll lắc đầu. Mexiah ánh mắt phức tạp nhìn cô gái tóc xanh này, dù sao hai người cũng ở chung một thân thể trong một thời gia rất dài. Mexiah xoay người về hướng Lakjhal và nói:

-Hãy chăm sóc Doll thật tốt.

Lakjhal không nói mà phất tay đưa Mexiah ra khỏi nơi này cùng với một con Seikijin.

Trong không gian phòng thí nghiệm chỉ còn lại Lakjhal và Doll, bầu không khí xấu hổ khiến cho Doll vốn thường ngày rất tinh quái cũng trở nên đỏ mặt. Lakjhal nói:

-Cô không nên làm thế Doll.

Gương mặt Doll vẫn đầy kiên định, cô bình thản nói:

-Ta biết. Nhưng ta đã không còn mục đích nào khác, ngươi là người duy nhất để ta có thể tìm được phương hướng của mình.

Lakjhal làm ra quyết định và nói với Doll:

-Theo ta.

Cậu dẫn cô đi vào góc cuối cùng của phòng thí nghiệm, nơi đây có một tấm gương khá cũ kỹ được dựng thẳng. Lakjhal nói:

-Gương Quá Khứ, sau khi ta chạm vào nó thì quá khứ của tã sẽ hiện ra trong gương, sau khi xem hết thì hãy quyết định lại lần nữa.

Lakjhal nói rồi đưa tay chạm vào mặt gương. Thời gian chung quanh như dừng lại và Doll chìm vào những hình ảnh trong gương.

Cuộc sống của Lakjhal, tình cảm của Lakjhal, sự mất mát, đau thương của cậu, những gian khổ trong cuộc đời cậu.

Doll cảm giác như mình sống cạnh Lakjhal trong hơn 60 năm.

Cô thấy được thế giới đen tối trong cuộc sống của Lakjhal, thế giới đó như được làm từ máu và xương cốt chất thành.

Doll bừng tỉnh khi quá khứ của Lakjhal kết thúc. Lakjhal lạnh nhạt đứng một bên hỏi:

-Đã hiểu?.

Doll không nói lời nào mà lao đến ôm chặt lấy Lakjhal, cô có cảm giác như mình đã yêu người thanh niên này càng sâu đậm sau khi xem quá khứ của cậu. Cô dịu dàng nói:

-Em không hiểu, em chỉ biết rằng em yêu anh nhiều hơn mà thôi.

Nhìn mái tóc xanh của Doll đang chìm trong lòng mình, Lakjhal lắc đầu:

-Cô đã thấy được kể từ cách đây 10 năm thì ta đã mất đi tất cả tình cảm của mình, ta cảm nhận được tình yêu của cô, cảm động trước tình yêu đó, quan tâm đến cô,…

Lakjhal hơi dừng lại, sau đó thản nhiên nói tiếp:

-Nhưng chỉ cần một khi đến thời khắc mấu chốt thì chúng sẽ biến mất, tất cả tình cảm đến với ta đều tựa như hạt cát chìm vào biển vậy.

Doll vẫn ôm lấy Lakjhal và nói nhẹ:

-Em biết.

-Thế giới của ta không có ánh sáng.

-Em sẽ mang lại ánh sáng.

-Không có tương lai.

-Em sẽ tìm kiếm tương lai.

-Tim ta không có chỗ cho cô.

-Em sẽ làm cho trái tim anh có một phần thuộc về em.

-Cô không thể.

-Em có thể, cho dù mất bao nhiêu thời gian đi nữa thì em cũng có thể, cho đến ngày em mất đi, em vẫn tin mình có thể.

Lakjhal mỉm cười ấm áp và nói:

-Chỉ cần không đến thời điểm mấu chốt thì khi bên cạnh ta cô không thể chết được.

-Vâng.

Doll biết Lakjhal đã chấp nhận mong ước của mình nên hạnh phúc ôm cậu càng chặt hơn.

Lakjhal cũng cảm nhận được tình cảm của Doll nên không đẩy cô ra cũng không ôm cô lại, cậu chỉ bình thản nhìn vào gương quá khứ.

Lakjhal không yêu Doll nhưng vẫn chấp nhận để Doll bên mình, không chỉ vì mong muốn của cô mà cậu muốn tìm lại phần tình cảm đã mất.

Trước đây cậu cũng đã tự hỏi, “thần” sau khi mất đi tất cả tình cảm, người sẽ làm gì.

Đáp án chỉ có thể là đưa thế giới đến hướng hủy diệt, đây chính là quy luật, thế giới được sáng tạo ra rồi sẽ đến ngày tàn lụi. Người sẽ phải bố trí các hướng đi để thế giới phải đến lúc chung kết.

Nhưng Lakjhal lại không quan sát được bất kỳ điều gì có thể hủy diệt thế giới, tất cả những gì “thần” để lại sau khi sáng tạo ra nó đó là khiến thế giới ngày càng phát triển tốt đẹp hơn.

Do đó cậu kết luận rằng “thần” sau khi mất đi tình cảm đã lần nữa tìm lại nó.

Người làm thế để lột xác cảm xúc của mình, mất đi sau đó tìm lại để cảm xúc càng tinh khiết và mạnh mẽ hơn, thậm chí Lakjhal còn xuy đoán rằng “thần” đã thực hiện quá trình này rất nhiều lần.

Làm thế nào để tìm lại cảm xúc bị đánh mất, Lakjhal không biết vì vậy cậu chấp nhận cho Doll ở bên mình nặc dù không có bất kỳ tình cảm nào với cô.



Trên không trung cách Thánh địa 1000 dặm.

Một chiếc phi thuyền màu bạc tuyệt đẹp đang bay về hướng thánh địa.

Trên mũi phi thuyền là một đôi nam nữ hoàn mỹ tựa hai thiên thần đang ngồi cạnh nhau.

Cô gái vô cùng vui vẻ ôm lấy cánh tay của thanh niên và tựa đầu vào vai cậu, thanh niên thì lại chỉ mỉm cười ấm áp và bình thản, trong đáy mắt cậu ta không hề có ba động của cảm tình.

Hai người chính là Doll và Lakjhal.

Cách đây 3 ngày thì Lakjhal quan sát được dòng chảy vận mệnh của đất nước này đang hội tụ và chung kết về hướng thánh địa.

Cậu nhớ đến lời hẹn sẽ đưa Kenshi về thế giới của mình khi sứ mệnh của thiếu niên kết thúc.

Lakjhal mang theo Doll sau ba ngày hành trình đã đến gần thánh địa.

Lúc này một dinh thự sang trọng nằm trên một hòn đảo bay nhỏ đã đi đến cạnh phi thuyền của cậu – chính là Swan, lâu đài không trung của Nữ Hoàng Lashara.

Đã hơn 7 năm không gặp khiến Lakjhal hơi thở nhẹ, Doll nghe thấy thế thì hỏi:

-Sao anh lại thở dài thế?.

-Ta chỉ hơi cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh.

-Có quan trọng sao?.

-Đúng là không quan trọng.

Doll bĩu môi ngịch ngợm nói:

-Thế mà vẫn cảm thán như ông già… hì hì hì… hay là anh vẫn còn bị ám bởi lần đóng vai ông lão suốt hai năm trong khu rừng.

Lakjhal lắc đầu cười, trên thế giới có thể có người bị ám ảnh nhưng không bao giờ có cậu trong số đó, không có điều gì có thể ám ảnh người đã trải qua mười lần lột xác các cảm xúc mặt trái.

Doll thấy Lakjhal có biểu hiện như thế thì đứng lên và hơi khom lưng giả giọng nói:

-Tên ta?. Isevor.

Sau đó cô đổi gương mặt của Mexiah và đổi giọng nói:

-Xin người đừng đùa giỡn con gái nhà lành.

Doll tiếp tục đổi thành giọng điệu và bộ dáng ông lão:

-Khà khà khà… cô bé đến đây để lão đùa giỡn nào….

Lakjhal thấy thế thì bật cười nhẹ, lúc đó mình nào có nói như thế. Cậu đứng lên gõ vào trán Doll và nói:

-Đừng đùa nữa, chúng ta sắp có người quen.

Doll hơi chua chát nói thầm:

-Rõ ràng lúc đó anh cố tình đùa giỡn Mexiah. Bây giờ lại đánh người ta.