Thủ Hộ

Chương 25: "Thần"




Ánh mắt Lakjhal lúc này đã hoàn toàn biến thành màu đen thuần khiết, tròng mắt cậu biến thành màu trắng có ẩn hiện các ký tự tối nghĩa.

Lakjhal nhìn chung quanh và hơi kinh ngạc khi thấy được các dòng chuyển động của vật chất, các dòng chảy sinh mệnh màu trắng sáng, dòng chảy tử vong màu đen huyền… cả thế giới chân thực bày ra trong mắt cậu.

Lakjhal đưa mắt nhìn về hương Vua Rồng, các dòng chảy của ma lực, sức mạnh, dòng chảy sinh mệnh, tử vong của Vua Rồng hiện ra rõ ràng. Fladen trong người dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi khó hiểu khi bị ánh mắt của Lakjhal liếc qua, ánh mắt của người này như xuyên thấu hết thảy bí mật của hắn, nhìn được sinh mệnh và tử vong của hắn.

Lakjhal chuyển đi ánh mắt và nhìn vào cuốn sách trong tay, nó trông không khác gì một cuốn sách bình thường, cũ kĩ, nhưng một điều vô cùng kì dị là ánh mắt của Lakjhal hoàn toàn không thấy được bất kì dòng chảy nào của nó, dưới ánh mắt của cậu thì cuốn sách này mang theo đủ thú màu sắc, lúc sáng, lúc tối,… hoàn toàn không thể nắm bắt.

Lakjhal mở ra cuốn sách trong ánh mắt nóng cháy của Fladen, hắn đã đợi thời khắc này 10000 năm rồi, 10000 năm đằng đẵng thời khắc thoát khỏi phong ấn cuối cùng cũng đến.

ẦM!...

Cả vùng Aspario bị rung động mãnh liệt bởi địa chấn truyền đến từ phương nam.

Các Hội trưởng của tất cả công hội đều nhíu mày mãnh liệt bởi trong rung động này mang theo một biển ma lực mênh mông tuôn trào ra khắp mọi ngõ ngách của vùng Aspario. Làm sao trên thế giới lại có thể xuất hiện ma lực kinh khủng như thế.

Một cuộc họp giữa các Hội đã được diễn ra sau đó họ quyết định phái đi các hội viên trẻ trong hội về phương nam để điều tra, thám thính tình hình.

Phương nam vùng Aspario.

Một khe không gian màu đen dài đến hơn 400 dặm hiện ra trên bầu trời khu rừng nơi Lakjhal đi vào. Khe không gian mỗi lúc một mở rộng, và dần để lộ ra một hòn đảo bay hùng vĩ, đảo Rồng Salamon – nơi sinh sống trước đây của tất cả loài rồng trên Tây đại lục.

Fladen vung tay vẽ nên một hồ nước, trong hồ là hình ảnh đảo Rồng Salamon đang dần bay ra khỏi khe không gian, hai mắt hắn trở nên cuồng nhiệt. Cho dù căm ghét “Thần” thế nào đi nữa thì Fladen vẫn nghiêng người cảm ơn Lakjhal, hắn đưa cho cậu một lọ thủy tinh, và dặn cậu cách sử dụng nó để tiến đến đảo Salamon.

-Mong sớm được gặp lại trên đảo.

Nói rồi Fladen biến mất trong không gian nơi này đang bắt đầu sụp đổ.

Lakjhal không quan tâm đến cảnh tượng chung quanh mà đứng lặng nơi đó và đọc cuốn sách trong tay.

Cuốn sách này được gọi là “trí tuệ của Thần ” - Garial, thần được ám chỉ trong cuốn sách không phải là thần được các chủng tộc tôn thờ mà là vị kẻ quản lý thế giới này. Kẻ điều khiển thế giới này hoạt động theo quy luật hoàn mỹ, kẻ đã đặt ra các quy tắc, kẻ đã sáng tạo Tinh cầu nơi trung tâm thế giới và nhét tất cả chủng tộc đến nơi này và cũng là kẻ đã tạo ra “Sứ Mệnh”.

Lakjhal khi biết đến đây thì tâm tình duy nhất của cậu cũng chỉ là lạnh nhạt, không hơn, khi được kể về sứ mệnh của mình thì cậu đã có lực miễn nhiễm với những chuyện như thế.

“Hắn” đã chết, hắn đã chết sau khi khiến thế giới vận động theo quy luật hoàn mỹ, chết sau khi tạo ra hết thảy. Thế giới hắn tạo ra, quy luật vận động và kể cả “Sứ Mệnh” tất cả đều vận hành theo đúng quỹ tích dù cho “Hắn” đã chết. Sau khi “Hắn” chết thì bị thế giới này chia làm bốn phần Trí Tuệ, Sức Mạnh, Linh Hồn và Thân Thể, bốn phần này sẽ được hòa vào thế giới để tạo thành gốc rễ cho thế giới này.

Cuốn sách trong tay Lakjhal là mảnh vỡ của phần Trí Tuệ, nó không bị hòa tan vào thế giới mà trôi nổi thất lạc sau đó được các đời “người truy tìm Sứ Mệnh” tìm thấy, nhưng không ai trong bọn họ có thể mở được cuốn sách này, không ai biết lí do vì sao.

Ánh mắt hiện tại Lakjhal có được là nhờ một mảnh vỡ khác của Trí Tuệ tên là “hiểu biết của thần” – Mieris, nó không phải là Mieris chân chính nên tác dụng của nó chỉ có một đó là nhìn rõ dòng chảy của vạn vật chung quanh, không hơn, nếu muốn có được khả năng tác động đến dòng chảy này thì cậu phải sở hữu một trong bốn phần một cách trọn vẹn.

Lakjhal đọc thêm cho đến hết cuốn sách nhưng hoàn toàn không có bất cứ điều gì ghi lại về “Sứ Mệnh” cả.

Bỗng nhiên một điều khác ở cuốn sách hấp dẫn sự chú ý của Lakjhal, mỗi trang sách sau khi cậu lật lại một lần nữa thì nội dung trên đó đã đổi mới.

Lakjhal đứng trong không gian phong ấn đang sụp đổ và lẳng lặng nghiên cứu tri thức trong sách, hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng đến cậu.

...

Fairy Tail lần này cử nhóm Erza, Natsu, Grey, Lucy đi về phương Nam để điều tra tình hình. Họ đã gặp mặt các hội viên tài năng đến từ các công hội ánh sáng khác và kết bạn cùng lên đường. Sau khi đến gần trung tâm vụ địa chấn thì bọn họ chạm mặt với công hội bóng tối. Một cuộc chiến khốc liệt diễn ra.

Erza hiện đang rất chật vật khi đối thủ của cô là một tên pháp sư hệ tự nhiên đến từ hội bóng tối Endes Miner, các kỹ năng của hắn gây cho cô rất nhiều bất lợi, môi trường nơi đây khiến hắn gần như vô địch.

Năng lực của hắn là hòa mình vào một mảng thực vật và điều khiển chúng theo ý muốn bản thân, không thể chém trúng, cho dù chém trúng thì cũng không khiến hắn chết hoặc bị thương, khi cả người hắn hòa vào mảng rừng này thì Erza có cảm tưởng như đang bị cả khu rừng chống lại.

Vụt! Vụt!....

Một lượng lớn mũi tên bằng gỗ bắn về hướng Erza từ một thân cây cách đó không xa. Erza lập tức tuốt kiếm và chém rụng tất cả. Một đầu người dị hơm mọc ra trên thân cây và cất tiếng cười khùng khục:

-Phản ứng tốt đấy, thế nhiều hơn nữa nhé.

Hàng nghìn mũi tên từ các thân cây bắn về Erza và bao vây cô lại.Trong mắt của Erza nhẹ chiếu ra thứ ánh sáng xanh biếc, cô tiến vào trạng thái Untime, hướng đi của các mũi tên, tốc độ của chúng đều hiện ra và trở nên chậm chạp trong mắt Erza.

Kia rồi.

Erza di chuyển về hướng chỗ trống trong loạt tên không lồ.

Rào! Rào!...

Vô số mũi tên cắm đen cả mặt đất nhưng không cái nào chạm và được người Erza.

-Không thể nào… làm thế nào.

-Không có gì là không thể nào, chúng ta dừng tại đây, ta không giết được ngươi nhưng ngươi cũng đừng hòng.

Erza chỉ kiếm và khuôn mặt trên thân cây và nói. Tên kia cũng trầm mặc hẳn đi.

-Ha ha ha,… Đừng tưởng bở con điếm, cho mày né tránh thứ này thử xem. Chết đi!...

Trên đầu Erza bỗng nhiên bị bóng tối bao phủ, một tảng lớn đất đá rộng hơn 40 mét bị các rễ cây nhấc lên và ném vào cô.