Thủ Hộ

Chương 208: Cuộc sống bình thản trôi qua, trở về Goddiment




Lakjihal ngồi nhâm nhi ly trà, trước mặt cậu là một bóng dáng tuyệt mỹ toàn thân hồng bào. Lakjihal đặt ly trà xuống và bình thản lên tiếng:

-Tìm ta việc gì?.

Tô Tư Vũ hít sâu một hơi sau đó hỏi:

-Những việc ngày hôm đó là như thế nào?.

Lakjihal lẳng lặng ngắm những cánh hoa rơi lả tả bên ngoài động phủ, cậu nhẹ nhàng nói:

-Ta đảo ngược thời gian lại thời điểm trước khi đệ đệ Thánh Nữ phát ngôn sai lầm, xem như cho ngươi một cơ hội để tự sửa chữa.

Tô Tư Vũ kinh hoàng, đảo ngược thời gian, này đã không còn thuộc phạm trù con người có thể tưởng được, nàng thậm chí còn nhìn thấy được tiên nhân trong truyền thuyết nhưng cũng không có được một góc khả năng như thiếu niên trước mắt. Nói dối?, nàng không cho rằng thiếu niên đối diện có lý do gì để nói dối nàng.

-Vì sao người lại ở trong thánh địa nhỏ bé này?.

-Ta đang có một số việc cần làm ở thế giới này nhân tiện muốn thể nghiệm cuộc sống bình thường, rèn luyện tâm linh và thư giãn tâm trí. Về đi đừng làm phiền ta, sau khi rời đi ta sẽ cho thánh địa các ngươi một món quà xem như đáp lễ vì đã cung cấp nơi cư ngụ.

Tô Tư Vũ hơi bồi hồi, nàng càng trò chuyện càng muốn hiểu thêm về tồn tại thần bí trước mắt, sự tò mò thiêu đốt trong lòng. Lakjihal xua tay:

-Ta phải tiếp tục công việc, về đi Thánh Nữ, hay xem như chưa bao giờ biết về ta cũng đừng tiết lộ điều gì nếu không muốn bị xóa trí nhớ.

Tô Tư Vũ bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng, khi hồi phục lại thì bản thân nàng đã đứng dưới tán cây hoa đào bên ngoài động phủ, dáng người thon dài của thiếu niên dần chìm vào sâu trong bóng tối của động phủ.

Tòa động phủ bình thường như lúc này lại trở nên hùng vĩ, thần bí, cao không thể chạm trong mắt Tô Tư Vũ.



Cây hoa đào trước của động phủ đã trải qua hơn năm mươi lần nở hoa. Nó hiện tại đã có dáng dấp của một cổ thụ.

Thiếu niên nằm lười biếng trên chạc cây vững chắc uống trà, mái tóc đen dài khẽ lượn lờ trong gió, khuất dưới mái tóc là một đôi sáng ngời phản chiếu toàn bộ thánh địa Ảm Nguyệt.

-Cô lại đến rồi Thánh Nữ, đã là lần thứ năm mươi cô đến nơi này rồi nhỉ. Cảm ơn vì hộp hỏa sương trà Thi Sơn cô mang đên lần trước, rất đậm đà, ta đã có được một cảm nhận dư vị tuyệt vời.

Tô Tư Vũ ánh mắt dịu dàng nhìn thiếu niên lười biếng trên cây anh đào, nàng cất một giọng điệu ôn nhu đến khó tin:

-Cảm ơn Hạ sư đệ vì tiên khí Thiên Hạ Dung Nguyệt mà ngươi tặng, nó đã cứu mạng ta rất nhiều lần ở Thông Tiên Lộ. 

Tiếp đó nàng lấy từ chiếc nhẫn chứa đồ một hộp ngọc và mỉm cười nhẹ giọng:

-Ta lần này mang về từ Nhược Thủy mẫu hà một hộp Ẩn Vụ Nhật trà, không biết sư đệ có muốn cùng ta thưởng thức.

Lakjihal thả người từ trên chạc cây và nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt nàng. 

Cậu lấy ra một bộ bàn ghế màu trắng thanh nhã nhã kiểu dáng vô cùng khác biệt với phong cách của các vật dụng trên Tinh Vũ đại lục, sau đó Lakjihal bình thản chăm chú pha trà, từng động tác ưu mỹ như một môn nghệ thuật.

Tô Tư Vũ say mê ngắm nhìn hình ảnh thiếu niên pha trà dưới tán anh đào. 

Nơi đây như một nơi để nàng tĩnh tâm sau những đấu đá trong thánh địa, chém giết cướp đoạt ở khắp nơi, mạo hiểm sinh tử ở các bí cảnh. Lakjihal nhấp nhẹ và nói:

-Vị đắng và vị ngọt cực nhẹ như ẩn như hiện, tuyệt trà. Hình ảnh hiện tại làm ta nhớ đến rất nhiều năm về trước, từng có một thiếu nữ pha trà cho ta, nàng tên Lâm Tĩnh Huyên, đó là một võ thế giới,…

Tô Tư Vũ ngồi lắng nghe câu chuyện của Lakjihal chăm chú, những câu chuyện của Lakjihal rất hấp dẫn nàng, nó mở ra trước mắt nàng một thế vô cùng rộng lớn khiến nàng rất hướng về, quan trọng hơn hết là Tư Vũ muốn hiểu được thiếu niên trước mặt nhiều hơn. 

Một lúc sau, Tư Vũ nghe câu chuyện và trầm mặc, nàng không kìm lòng hỏi mặc dù chính bản thân của nàng cũng biết được câu trả lời:

-Nếu ngày sư đệ rời đi thì cũng sẽ đối xử với ta như Lâm Tĩnh Huyên sao?.

Lakjihal gật đầu:

-Bởi vì cuộc sống của chúng ta không cùng chung một con đường.

Tư Vũ ánh mắt ảm đạm, Lakjihal khẽ nâng chung trà và tiếp lời:

-Nếu một ngày Thánh Nữ đủ khả năng cất bước vào tinh không, trở thành một tên ít nhất là vương giả trẻ tuổi, chính xác là trước nghìn tuổi trở thành tồn tại vượt trên cả tiên cảnh – thánh nhân cảnh, khi đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. 

Tư Vũ lắc đầu cười khổ, tiên cảnh khó khăn như thế nào nàng cũng biết, nói đến là thánh nhân cảnh, quá xa vời, một nghìn năm, một nghìn năm nàng có thể trở thành Đại Thừa cảnh đã xem như tuyệt thế nhân kiệt. Lakjihal mỉm cười:

-Ta luôn để lại cho những người ta xem là bạn một con đường, một nghìn năm thành tựu Thánh Nhân cảnh Thánh Nữ cảm thấy không thể nhưng ta có đặt cho ngươi một con đường để có thể đạt đến cảnh giới đó. 

Tư Vũ cười đắng chát, thì ra cũng chỉ là bạn thôi sao?. Lakjihal đặt chung trà xuống và mỉm cười nói:

-Hôm nay ta cũng muốn nói lời từ biệt với Thánh Nữ, đã làm phiền hơn năm mươi năm.

Tư Vũ ánh mắt trầm xuống có điểm không nỡ nhưng cuối cùng nàng vẫn mỉm cười:

-Vậy hẹn ngày gặp lại.

Lakjihal gật đầu:

-Hẹn ngày gặp lại.

Cả không gian bỗng vặn vẹo biến ảo, đến khi hình ảnh phục hồi thì trước mắt Tư Vũ chỉ còn lại một động phủ vắng lạnh cùng gốc anh đào, dáng người thiếu niên và tất cả liên quan đều biến mất.



Trong một sơn cốc phong cảnh hữu tình, Lakjihal nhìn Tear và Eve đang nghịch nước thì thấy trong lòng có một mảnh bình yên lạ kì, cậu tiến đến rồi nói:

-Ta sắp rời đi, hai người vẫn còn muốn dừng chân tại thế giới này chứ?.

Tearju ngẩn ngơ vốc một làn nước trong vắt của hồ nước xanh biếc, thế giới này rất đẹp, rất yên bình, cuộc sống này khiến nàng mê luyến không nỡ, nhưng nghĩ đến cùng thiếu niên tách ra thì cảm giác kì dị trong tim khiến Tear cảm thấy khó chịu.

-Tear muốn rời đi cùng Lakjihal.



Thế giới trung tâm tinh không – Goddiment.

Lakjihal trở về vùng đất này sau hàng trăm năm phiêu bạt, thế nhưng cậu vẫn có cảm giác không thể nhìn thấu thế giới này.

Lần này Goddiment trong mắt Lakjihal càng trở nên thần bí, càng to lớn vĩ ngạn, càng thêm nhiều chủng tộc mà trước khi rời nơi đây cậu vẫn chưa chứng kiến.

-Ta vẫn còn rất nhỏ bé khi đối diện với “Người”.

Không ai hiểu được người trong câu nói của Lakjihal là ám chỉ thế giới này hay là người đã sáng tạo ra thế giới này. 

Ánh mắt Lakjihal mang theo nỗi bi ai, bi ai của kẻ dù đã vùng vẫy hàng trăm năm, dù đã có được tư bản đối diện với các tồn tại vĩ đại, kẻ đã vượt trên tỷ tỷ thiên tài, thiên kiêu trở thành một đời bá chủ đáng sợ của tinh không, nhưng vẫn vô lực, vẫn nằm dưới sự điều khiển của “Vận Mệnh”, vẫn là con cờ của “Thần”.

-Đây là điều mà các ngươi đã cảm nhận được sao, những kẻ truy tìm vận mệnh.

Tear cùng Eve có thể cảm nhận được khí tức tang thương của thiếu niên trước mắt, họ không hiểu một tồn tại như thiếu niên còn điều gì có thể bi ai, Tear nắm lấy bàn tay của thiêu niên và dùng ánh mắt của mình để biểu đạt cảm xúc muốn an ủi thiếu niên.

Lakjihal cười nhợt nhạt rồi nói:

-Ta đưa hai người an trí ở thế giới này.



Từ cuốn sách hiển hóa từ Trí Tuệ thần linh – Gariel, Lakjihal biết Goddiment chính là thước đo không gian, thời gian, quyền năng, nguyên tố,… nguyên gốc nhất của tinh không.

Thời gian cậu rời đi và chu du các thế giới đã hàng trăm năm nhưng tại Goddiment chỉ chưa đến một năm. Một năm khiến Goddiment gần như chẳng có gì thay đổi. 

Lakjihal mang theo Tear cùng Eve xắp xếp cho hai người một công tác tại phòng nghiên cứu của công ty Bạch Vân ở nước Hạ. Tiếp đó cậu đi thăm Misaka, Erza và Livia.

Cuối cùng Lakjihal trở về quê hương của mình.



Kinh thành Pendora tráng lệ giàu có là trung tâm của cả vương quốc. Hiện giờ cả vương quốc đã tràn ngập hàng trăm chủng tộc khác sống hòa vào với loài người. 

Trong đó năm tộc sống chung với con người nhiều nhất là Tinh Linh, Thiên Thần, Ác Quỷ, Nhân Ngư và Địa Yêu. Long tộc vẫn giữ thái độ cao cao tại thượng xem thường nhân loại.

Trên khu phố buôn bán sầm uất gần cổng phía nam, nơi những thương đoàn vận chuyển hàng hóa qua lại tấp nập, nơi các tộc giao lưu, mua bán và trao đổi với nhau, nơi các quán bar, công hội tụ tập đông người. 

Một thiếu niên toàn thân áo bào đen với gương mặt bị mũ trùm che khuất đang dùng đôi mắt trong suốt tinh tế cảm nhận sự phồn hoa của vùng đất.

Lakjihal một lần nữa trở về vùng đất này và phải thay đổi khái niệm của mình về vùng đất cậu vốn cho rằng thê thảm, hoang vắng so với vô số thế giới khác.

Cậu có thể cảm giác loáng thoáng được sự ẩn hiện của không dưới một trăm tên Sáng Thế giả đang sinh sống tại vương quốc với đủ các thân phận từ quý tộc đến ăn mày. Đây chỉ là đối với vương quốc, chưa kể phía ngoài vương quốc còn có hoàng quốc, đế quốc, thiên quốc, thánh quốc, thần quốc,… Số lượng tồn tại vĩ đại có thể nói là nhiều như cẩu ngoài đường,...

Lakjihal dám chắc nếu bản thân khi đạt được đến Bất Diệt giả và lần nữa trở về Goddiment thì cậu sẽ lần nữa chứng kiến một mặt khác. 

Cảm ứng được sự dò xét của Lakjihal, một số cái nhìn từ hư không cũng dồn dập đổ về kinh thành Pendora, thậm chí ba sáu tên Sáng Thế giả đã đi đến bên ngoài con hẻm cậu đang đứng và tìm tòi.

...

Long tộc. Đảo thiên không Salamon. 

Trong một hang động ẩm thấp và dơ bẩn của tộc rồng nước, nơi đây quanh năm chim không thèm ị, các con rồng khác đối với kẻ trong hang động cũng khinh thường, thậm chí một số thủy long còn cảm thấy sỉ nhục vì có một đồng loại như tên đó.

Hắn tên Argarou. Một con thủy long già khọm, nghèo nàn, bẩn thỉu, và luôn say xỉn.

Trong hang, Argarou lười biếng nằm trên ổ chó của mình, một con rồng lại nằm ổ chó, nghe rất nghịch thế nhưng hình ảnh lại diễn tả sinh động sự buồn cười đó. 

Con rồng cũng không để ý lũ ruồi đang vo ve chung quanh mình, ánh mắt nó khẽ mở, một tia sáng như chiếu rọi triệu vì sao xuyên thấu từ khe mắt con rồng già.

-Tên nhóc đó đã trở về rồi, ta nhớ được lần trước tên đó còn quấy tung mọi thứ trên đảo, ừm,… ngưỡng Sáng Thế giả, quyền năng rất thuần túy, linh hồn cô đọng tuyệt đối, năng lượng tinh thuần chí cực… rất tốt,…thế nhưng vẫn còn một quảng đường dài phải đi.

Như thể đang trò chuyện với một tồn tại hư vô nào đó, con rồng chờ đợi rất lâu, sau đó tiếp tục:

-Lũ các ngươi giải quyết cho tốt trước khi thằng nhóc trở thành Diệt Thế giả, với tiềm năng đó thì nó có thể trực tiếp xóa sổ Tối Cường giả nếu đạt đến Diệt Thế giả,… nếu nó biết…



-Mà thôi, chỉ mong các ngươi thực hiện hiệp ước của mình, đừng để long tộc liên lụy vào,… Nếu không ta sẽ bắt buộc phải ra tay, lúc đó đừng thì đừng hối hận…



Các tồn tại vĩ đại ở khắp nơi trên vương quốc trên hư không trao đổi ý niệm với nhau. 

Lakjihal cũng cảm nhận được sự biến động nhỏ đến từ các dòng chảy, ánh mắt cậu híp lại, xem ra lần về thăm quê nhà lần này không đơn giản.