Thủ Hộ

Chương 201: Rời đi trong cô độc




Cuộc chiến càn quét red guild Laughing Cofin kết thúc trong thắng lợi của quân đoàn viễn chinh, thế nhưng không một ai mang theo sự vui vẻ, hôm nay họ đã tự tay giết người, những sinh mạng giống hệt họ.

Red guild chết gần 50 người do chống trả kịch liệt, quân viễn chinh cũng tổn thất hơn 20 thành viên, đây đều là lực lượng nòng cốt của các guild trong việc tiến công Boss.

Việc tiến công Boss tầng 50 cũng vì thế bị hoãn lại hai tuần.

Quán Bar Ruilty tầng 50, các thành viên trong nhóm của Kirito tập trung tại đây. 

Không khí u ám giăng đầy cả quán, mọi người vẫn chưa tỉnh hồn từ sau trận chiến thảm khốc đó. Mọi người chỉ lẳng lặng, sững sờ uống thức uống trong tay.

Nhìn thằng bạn nối khố ánh mắt vẫn còn vẻ trống rỗng thì Sho hơi lóe lên vẻ do dự sau đó là quyết tuyệt. Cậu nắm cổ áo Kirito giằng mạnh vào tường sau đó đấm thật mạnh vào bụng khiến Kirito văng xuống đất, Sho gầm vào mặt Kirito:

-Mày vẫn chưa tỉnh lại à, việc mày làm là sai, đúng vậy, nhưng nếu mày không làm thì còn bao nhiêu người sẽ chết trong tay red guild, mày còn sống trong vũng bùn tự trách này đến bao giờ.

Kirito ngơ ngác nhìn Sho giân dữ sau đó cũng nhào lên đánh vào mặt Sho và hét lớn:

-Làm sao tao không biết, thế nhưng mày không hiểu, mày không hiểu Sho,… tao cảm giác hưng phấn trong khi giết chúng,… tao ghê tởm chính mình,… tao là thằng có cảm giác hưng phấn khi giết người,…

Các thành viên trong quán Bar sững sốt nhìn biến cố bất ngờ, họ không thốt nên lời trước cảnh này, mỗi người nơi đây vẫn còn chìm ngập trong cảm giác tội lỗi vì giết người.

Asuna trong trận chiến đó cũng đã giết chết hơn ba thành viên của Laughing Cofin, cô nhìn hai tên kia đang đánh nhau thì các cảm xúc trong lòng bộ phát và cất tiếng khóc.

Sho nổi điên đứng lên giằng Kirito xuống đất:

-Mày ngu lắm, đó không phải là cảm giác hưng phấn khi giết người, đó là cảm giác hưng phấn trong chiến trận, cảm giác PvP,… mày đừng dùng cái tư tưởng rằng đó làm cảm giác hưng phấn vì giết người, ta sẽ cho mày thấy hưng phấn giết người là thế nào.

Trong ánh mắt kinh khủng của các thành viên khác, Sho đưa tay bóp cổ Kirito. 

Ánh mắt Sho lúc này sáng lên ánh sáng đỏ dữ dội khiến mọi người có cảm giác như thiếu niên trước mắt không còn là tên hay nói khoác, hay cười hề hề thường ngày. 

Một con thú, một con hung thú đang muốn cắn nát con mồi, uống máu, ăn thịt con mồi…

Kirito nhìn Sho trước mắt và hoảng sợ đến không thốt nên lời, hoảng sợ đến nỗi cảnh cáo của hệ thống về việc xâm phạm cũng quên luôn. Giờ cậu mới hiểu được sự u ám trong suốt những ngày qua là ngu muội và non nớt đến cỡ nào. Kirito thật sự sợ Sho lúc này.

Mọi người cũng lao lên và kéo Sho ra khỏi người Kirito.

Sho hừ một tiếng sau đó cô độc bước ra khỏi quán Bar.



Ngẩng nhìn ánh trăng nhân tạo trên bầu trời tầng 50. Cảm giác giả tạo và thê lương hệt như bản thân, Sho cười giễu và lắc đầu thì thầm:

-Đến cuối thì mọi việc lại như ban đầu.

Mọi người sau biến cố trong quán Bar cũng đã trở lại bình thường, tâm lý tất cả ổn định vì họ đã thấy được hình ảnh của một kẻ hưng phấn khi giết người thực sự. Thế nhưng một sự biến hóa nhỏ cũng xảy ra trong quan hệ của Sho với những người bạn xưa nay.

Họ bắt đầu lảng tránh cậu.

Điều này cũng rất dễ hiểu, họ nghi ngờ về cuộc sống ở thế giới thực của Sho, không lí do gì mà một người bình thường lại có trạng thái tinh thần điên loạn, khát máu như Sho đã biểu hiện lúc trong quán Bar.

Những người thân nhất với Sho vẫn giao tiếp với cậu nhưng rất khách sáo, kể cả Kirito.



Đã gần ba năm trôi qua kể từ ngày game tử vong định mệnh bắt đầu, rất nhiều khó khăn nhưng các Player dưới sự dẫn dắt của các Player tuyến đầu đã vượt qua 99 tầng.

Ngày mai là ngày họ tiến công tầng 100, nơi Boss cuối cùn đang đợi họ, tiêu diệt nó và trở về thế giới thực hoặc toàn quân tuyến đầu bị tiêu diệt và tất cả bị kẹt lại nơi đây.

Trong một nhà hàng sang trọng, tất cả thành viên sẽ tham dự cuộc chiến ngày mai đều tập trung ở nơi đây.

Trong một góc của buổi tiệc.

Kirito cùng với các thành viên khác trong nhóm ngày xưa đang quây quần trò chuyện vui vẻ. 

Trên tay Kirito là một chiếc nhẫn cưới, chiếc chẫn giống hệt với chiếc Asuna đang mang. Trong lòng Kirito đang ngồi một cô bé tóc đen vô cùng đáng yêu.

Klein nhìn gia đình hạnh phúc này và cất tiếng trêu chọc khiến mọi người cười ầm ĩ.

Asuna đang cho Yui ăn bánh, cô nhìn khung cảnh vui vẻ này và trong lòng bỗng hiện lên một dáng người cao gầy cô độc, không kìm được cô nói:

-Đã hơn hai năm rồi chúng ta không còn tin tức gì của Sho nhỉ?.

Không khí bỗng dưng im lặng. 

Ánh mắt Kirito u ám hẳn đi, Sho sau việc đó đã dần xóa mọi người khỏi danh sách bạn bè và biến mất không một âm thanh, các thương nhân thông tin cũng không có bất kì điều gì. Như thể bóng người thiếu niên ấy đã biến khỏi thế giới, mọi người không ai biết Sho còn sống hay đã chết. 

Mọi người đến rất lâu sau, khi lăn lộn giữa sự sống và cái chết rất nhiều lần mới hiểu được dụng ý của Sho khi đó, đáng tiếc quá muộn. Họ đã mất đi một người bạn luôn đứng sau lưng ủng hộ họ, người luôn mang đến nụ cười cho những con người u ám vì cuộc sống tràn đầy nguy hiểm ở thế giới ảo.

Xấu, tốt,… quan trọng sao,… điều đó vốn dĩ không quan trọng vì người đó luôn xem mọi người là bạn,…thế nhưng Sho đã biến mất, bị họ ruồng bỏ, xa lánh, đến lúc này tất cả mới hiểu ra,… quá muộn,… đã quá muộn.

Tất cả thành viên trong nhóm nhấp nháp ly thức uống trong tay nhưng bỗng dưng cảm thấy đắng chát.



Sáng hôm sau, mọi người tập trung trước cánh cổng đi thông tầng 100.

Quảng trường được lót đá cẩm thạch nạm vàng và kim lộng lẫy. Đoàn người tập trung giữa quảng trưởng nhưng không thấy Boss nơi đâu.

Bỗng nhiên âm báo vang lên và mười cột máu xuất hiện ngay giữa đoàn người.

Mọi người thảng thốt nhảy ra xa, chỉ thấy Heathcliff trên đầu hiện lên những thông số mà chỉ có Boss mới sở hữu.

Kirito cắn răng gọi ra một cái tên:

-Kayaba Akihiko.

Tất cả mọi người sững sờ sau đó gầm lên giận dữ. Kayaba mỉm cười một cách tự nhiên:

-Mọi người chúc mừng vì đã đến được tầng cuối cùng, giết được ta thì tất cả đã có thể thế giới thực, các người hận thù ta?. Nếu các người giết chết ta thì ta trong thế giới thực cũng sẽ chết. Nào,… cùng tấu lên giai điệu cuối cùng tô điểm cho bản hòa tấu tuyệt vời đã kéo dài suốt ba năm qua đi nào các gamer tôn kính.

Kayaba nói rồi trên người hắn xuất hiện biến đổi, thân thể Kayaba biến cao hơn mười mét, toàn thân đổi thành trang phục kị sĩ đen ngòm bốc lửa hừng hực, thanh kiếm trong tay biến thành trường thương, chiếc khiên cũng biến đổi thành hình đầu rồng dữ tợn, sau lưng hắn mọc ra ba đôi cánh của đọa lạc thiên sứ tối tăm, trên đầu là một vòng sáng tỏa ra ánh sáng u ám như địa ngục. Trên đầu Kayaba hiện lên dòng chữ.

-Đọa lạc thiên thần – Lucifuge.



Cuộc chiến diễn ra vô cùng thảm liệt, quân đoàn lúc đến là hơn sáu trăm người nhưng lúc này chỉ còn chưa đến một trăm người, Kayaba cũng chỉ còn lại một thanh máu cuối cùng màu đỏ.

Kirito tuyệt vọng, không có đường thắng,… đến thời điểm hiện tại Boss mới đạt trạng thái mạnh nhất, Kayaba biết tất cả kỹ năng của Player kể cả kỹ năng tuyệt mật, tất cả bọn họ thiếu một người có khả năng đỡ đòn cực lực bởi đa số người chơi cấp độ cao nhất đều thiên về tấn công.

Roeng!....

Thanh trương thương mang theo sấm sét cùng hắc hỏa quét nhanh đến phía Kirito cùng Asuna trong ánh mắt tuyệt vọng của tất cả các thành viên. 

Cả hai người lúc này chỉ còn lại chưa đến nửa thanh HP, không đủ để sống sót qua một chiêu này của Boss Kayaba.

Keng!...

Ầm!...

Khói bụi bốc lên sau đó dần tản đi. 

Một người toàn thân áo choàng đen đang dùng chiếc khiên lớn trong tay chắn lại thanh kiếm của Boss.

Player này là ai?... Đây là câu hỏi chung trong lòng tấy cả những người còn lại nơi đây, kẻ này gần như chưa xuất hiện kể từ lúc đầu, kỹ năng phòng thủ khủng bố này…

Ngay lúc này Boss Kayaba bỗng mỉm cười cất tiếng:

-Cuối cùng ngươi cũng đến, bữa tiệc này thiếu đi ngươi quả thật quá nhàm chán.

Người áo choàng đen không trả lời mà dùng giọng khàn khàn lãnh đạm nói với hai người Kirito và Asuna:

-Mau hồi phục HP sau đó tấn công, ta lo việc phòng thủ.

Hai người hơi ngây người nhưng cũng nhanh chóng thực hiện.

Ba người bắt đầu chống đỡ với Boss, những người chơi khác ở vòng ngoài hỗ trợ tấn công. 

Kirito trong lúc phối hợp vẫn luôn âm thầm chú ý đến người áo choàng đen, phong cách chiến đấu này hơi quen thuộc nhưng cậu không nhớ là đã gặp ở đâu, một tia sáng chợt lóe sau đó dập tắt trong tâm trí Kirito bởi bụi bặm thời gian quá lâu che lấp.

Boss Kayaba lúc này chỉ còn lại một tia máu, chỉ một đòn đánh nữa thôi là tất cả sẽ kết thúc, không chờ ánh mắt vui mừng của mọi Player mở lên, Kayaba bay lên cao sau đó cười lớn:

-Chung kết kỹ năng, THIÊN ĐƯỜNG SA ĐỌA….

Một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ từ bầu trời hạ xuống trong ánh mắt mất đi sắc thái hy vọng của mọi người.

Người áo choàng đen quay qua hai người Kirito, Asuna, cùng tất cả những người trong nhóm khi xưa, chiếc mũ trùm đầu được gỡ xuống, nụ cười ấm áp tựa vầng thái dương ngày xưa không hề thay đổi. 

Thiếu niên cất tiếng nhưng không người nghe được bởi âm thanh như sấm sét tận thế của thanh kiếm ánh sáng đang dần hạ xuống.

Thiếu niên nở nụ cười tựa như mặt trời hy vọng sau đó lấy ra chiếc khiên và đưa lên cao.

OANH!....

Một mặt khiên to lớn rực rỡ, thần thánh xuất hiện và va chạm với thanh kiếm khổng lồ. Thân thể thiếu niên hóa thành từng mảnh nhỏ và dần biến mất trong không khí.

Thanh kiếm ánh sáng, quan thuẫn đều biến mất, Kayaba từ trên bầu trời hạ xuống sau đó nhẹ giọng thở dài:

-Đến kết thúc tất cả đi nào anh hùng, khi kỹ năng kia thất bại cũng đã đồng nghĩa với việc ta đã thua, mọi việc kết thúc rồi.

Kayaba nói nhưng tất cả mọi người chỉ lặng ở tại chỗ. Kayaba thở dài đi đến trước Kirito sau đó nói:

-Còn luyến tiếc tên sát nhân đó sao?.

Kirito trợn to mắt, cậu gào thét:

-Câm miệng ngay Kayaba.

Sau đó cậu lấy kiếm chém điên cuồng vào Kayaba. Kayaba mỉm cười nhợt nhạt sau đó hóa thành nghìn quang điểm biến mất.

“Ngày 20 tháng 10 năm 2018, GAME CLEAR.”

Âm thanh của hệ thống vang lên toàn bộ Aincrad. Tất cả Player đều chìm vào giấc ngủ.