Thủ Hộ

Chương 185: Yoon sung




Trường trung học Seiran chỉ là một ngôi trường loại C ở thành phố Chouson, trộn lẫn đầy đủ các thành phần học sinh, từ con nhà nghèo, quý tộc, côn đồ trường học,... thậm chí là tội phạm, có kẻ chăm chỉ học tập cũng không ít kẻ lười biếng chỉ đến trường để tìm thú vui.

Phía sau nhà vệ sinh nam đang diễn ra một màn bóc lột đặc sắc.

-Hey Hey, Yoon Sung, tao chẳng phải đã nói hôm nay mày không móc ra được 10000won là phải mặc quần lót vào lớp sao?... hả…?..

-Ha ha ha,… có thể nó thích khoe cơ cho tụi con gái xem chưa biết chừng….

-Ha ha ha… Có nên trang trí thêm vài họa tiết nho nhỏ cho của quý của nó không nhỉ?,…

Thiếu niên tóc cam nhạt run rẩy ôm đầu trong góc tường không nói nói, Yoon Sung rất hận, hận xã hội tại sao lại có những thằng chó như thế, hận tại sao nhà trường và bạn bè làm ngơ, hận sự lạnh lẽo của lòng người, hận mình sinh ra không có tài năng cùng sức khỏe và hơn hết Yoon Sung hận bản thân mình bất lực.

Tên cầm đầu cảm thấy tẻ nhạt và khó chịu vì Yoon Sung không nói một lời chỉ co ro trong góc, hắn lao đến và đạp mạnh vào người cậu:

-Rác rưởi, rác rưởi, sao xã hội lại có những thằng hèn mạt như mày, mày không biết cất tiếng nói à, mày không biết van xin tụi tao à, đồ chó,.. đồ khốn, mày có còn là người không hả,…

Yoon Sung hai tay nắm chặt đến nỗi móng tay cắm vào da thịt chảy máu. Từng trận đấm đá nặng nề va vào người cậu nhưng không đau, bởi nỗi đau từ những lời của tên kia đã cắn xé trong tâm hồn Yoon Sung.

Không phản kháng?... cậu đã từng phản kháng nhưng không chút sức mạnh thì đáp trả lại Yoon Sung chỉ là những trận đòn nặng nề, tấm thân tàn tạ khi về đến nhà.

Không thông báo với gia đình và nhà trường?... Yoon Sung cũng đã làm nhưng tất cả chỉ là sự qua loa của nhà trường và sầu muộn, đau lòng cùng bất lực của mẹ.

Cậu đã cố gắng , cố gắng học võ, cố gắng rèn luyện,…. Cố gắng đến kiệt quệ và tuyệt vọng nhưng trên thế giới này không chỉ có sự cố gắng không là đủ.

Bịch!...

Tên cầm đầu đá mạnh vào bụng Yoon Sung khiến cậu văng vào tường. Hắn nhàm chán dẫn bọn đàn em bỏ đi.

Khụ!... Khụ!...

Yoon Sung gắng gượng bò dậy và ho khan, một vệt máu theo cơn ho nôn ra khỏi miệng cậu.

Yoon Sung lết về bên và ngồi tựa vào góc tường, cậu ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh trong vắt với đôi mắt trống rỗng, một tia cười mỉa nhợt nhạt thoát khỏi khóe môi thiếu niên.

-Cảm giác đau đớn này,... xem ra... mình vẫn là con người.



4:30, Yoon Sung thức dậy vệ sinh cá nhân sau đó mặc trang phục thể dục và mở cửa ra ngoài, cậu không hay biết rằng một đôi mắt đầy yêu thương, cỗ vũ và đau lòng dõi theo bóng lưng cậu khuất sau cánh cửa.

-Cố gắng lên con trai, mẹ xin lỗi…

Yoon Sung mặc dù đã tự thôi miên bản thân rằng mình không có tài năng, mình yếu đuối nhưng cậu chưa bao giờ ngừng nghỉ cố gắng, mỗi ngày cậu vẫn tập luyện cho đến khi thân thể rã rời, ép bản thân vượt qua giới hạn của chính mình, nhưng không rõ vì lý do nào đó mà cậu vẫn luôn yếu ớt, vẫn luôn bị chà đạp và bắt nạt.

Cậu không biết và cũng không muốn biết, Yoon Sung chỉ biết rằng mình đã cố gắng và chưa từng hối hận vì điều này.

10km chạy bộ, sau đó là lập lại bài vận động cũng như các đòn cơ bản của Teakwondo hơn ba mươi lần,… Yoon Sung thả lỏng cơ thể và ngồi bệt xuống bờ cỏ ven sông, hôm nay cậu lại ép bản thân đến kiệt quệ.

Yoon Sung đã từng nghĩ vì sao bao nhiêu đó mức độ tập luyện, sức khỏe của cậu hoàn toàn có thể vượt trội lũ du côn ở trường, nhưng tại sao khi phản kháng lại bọn chúng cậu vẫn cảm giác rất yếu đuối.

Yoon Sung không hay biết rằng trong cơ thể cậu, một cỗ khí lưu màu đen kịt đang quấn quanh các cơ bắp và xương cốt như khóa cứng chúng lại.

Cách nơi Yoon Sung đang ngồi nghỉ ngơi hơn 20 mét, một người đàn ông lẳng lặng lấy ra chiếc điện thoại và nhấn số.



Trong một tòa cao ốc ở trung tâm thủ đô Yeeon.

Reeng !....

Người đàn ông trung niên tuấn mỹ đang ngồi hút thuốc bên cửa sổ tầng cao nhất, hắn lặng nhìn cả thủ đô bằng ánh mắt mênh mông đầy suy nghĩ, nghe được tiếng điện thoại, hắn nhấc tay lên.

Một luồng lực lượng kì lạ ghìm chặt lấy chiếc phone khiến nó lơ lửng rơi vào tay hắn.

-Nói đi.

-Thưa chủ tịch, Yoon Sung thiếu chủ hôm nay…..

Sau khi nghe hết báo cáo của thuộc hạ, người đàn ông cúp máy và dập điếu thuốc trong tay. Hắn cười nhợt nhạt hơi ưu thương:

-Em vẫn cương quyết chống lại quyết định của các trưởng lão gia tộc sao Yoon Naa?, dù phải để cho Yoon Sung chịu khổ,…

Hai mắt hắn chớp động ánh sáng sau đó người trung niên đứng lên và đi ra khỏi căn phòng.

-Anh rất tiếc vì phải làm sự việc đến mức này Yoon Naa.

Chiếc ghế hắn ngồi tan thành bụi bặm sau khi cánh cửa đóng lại.



Yoon Sung chăm chú lắng nghe thầy Kim Min giảng về các công thức toán hàm số, mặc dù không thuộc nhóm học sinh ưu tú nhất trường nhưng học lực của cậu vẫn thuộc hàng top ba trong lớp.

Yoon Sung vẫn luôn nỗ lực hết sức trong mọi việc, cậu đã từng suy nghĩ rằng có thể dùng học lực của mình để bù lại sức khỏe yếu đuối của bản thân, Yoon Sung hy vọng nhà trường sẽ chăm chú đến tình trạng của bản thân mình khi thành tích cậu đánh động các giáo viên.

REENG!....

Chuông báo hiệu giờ học kết thúc, một nhóm nam học sinh ăn bận nghuệch ngoạc tiến về phía cậu. Yoon Sung ngẩng đầu lên và bình thản nói :

-Hôm nay tao không mang theo tiền để bố thí cho mày đâu Goo Woon.

Tên tóc chải ngược màu vàng cười khẩy và túm cổ áo Yoon Sung kéo cậu lên:

-Mày vẫn chưa thấm đòn nhỉ.

Yoon Sung liếc nhìn tay Goo Woon đang nắm cổ áo mình và móc từ túi quần ra đồng một won và ném về phía cửa lớp, cậu mỉm cười nói:

-Cổ áo tao nhăn rồi, thả ra, xương chó ngoài kia, tự đi mà lấy.

-Thằng con hoang!...

Bốp…

Goo Woon tức giận gầm lên và móc trái vào mặt Yoon Sung khiến cậu ngã ra đằng sau xô ngã bàn ghế trong lớp. Mọi người trong lớp như đã quen với việc này nên giả lơ tản đi.

Yoon Sung gượng dậy và lao lên tung một đòn chân tạt ngang tiêu chuẩn của Teakwondo vào đầu Goo Woon.

Rầm!...

Goo Woon đá thẳng vào bụng Yoon Sung khiến cậu ngã ngược lại về sau:

-Mấy đòn Teakwondo mèo cào của mày không chạm vào tao được đâu Yoon Sung, quá chậm, quá yếu,…



Yoon Sung thả bước trên đường về nhà với gương mặt đầy vết thương và quần áo nhàu nát lấm lem, tuy vậy ánh mắt cậu lại sáng ngời, ánh mắt mang niềm kiên định cực độ, ánh mắt của kẻ dù ngã xuống hàng trăm, hàng nghìn lần vẫn có thể đứng lên.

Ngay lúc này Yoon Sung nghe được sâu bên trong công viên ven đường truyền đến tiếng cãi vã, xô sát. Yoon Sung lập tức lẩn vào một thân cây và quan sát tình hình.

Một nhóm thanh niên ăn bận trang phục hip hop đang vây quanh một thiếu nữ và ông cụ, thiếu nữ có mái tóc ngắn nhưng bồng bềnh rất xinh đẹp và đầy anh khí, ông cụ một thân âu phục, mang trong tay cây gậy có nạm vàng.

Xem ra hai người rất có của. Và đám thanh niên này hiển nhiên là sắc tiền đều muốn.

Yoon Sung hơi suy nghĩ một chút sau đó lấy điện thoại ra và bước đến gần.



-Hey!... đi đâu đó tán gẫu với bọn anh nào cô bé,…

-Chúng ta có thể trao đổi một chút về vấn đề sinh lý tuổi mới lớn…. ha ha ha ha….

Thiếu nữ nhíu mày nhìn đám thanh niên miệng phun đầy thứ ngôn ngữ dơ bẩn, khi cô vừa muốn tiến đến dạy lũ du côn nhãi này một bài học thì ông lão ánh mắt lóe lên sau đó đưa chiếc gậy sang ngang ngăn cô lại.

Cách… Cách….

Tiếng chụp hình vang lên khiến đám thanh niên nghi hoặc ngoái nhìn.

Một thằng nhóc trung học ăn bận nghuệch ngoạc đang cầm điện thoại chụp hình cả đám. Tên tóc chỉa cầm đầu đám này hơi sủng sốt sau đó gằn giọng:

-Mày làm *** gì thế hả?...

-Tôi mới gửi mấy tấm ảnh cho đồn bảo an gần đây, mấy anh đi nhanh đi kẻo bị bắt.

Tên tóc chỉa nhìn vẻ mặt ngây ngô như đang lo lắng rằng bọn hắn sẽ bị bắt khi mà nó là kẻ thông báo đến đồn bảo an thì quả thật muốn nôn mửa xỉu tại chỗ. Hắn giận dữ nói:

-Tch!....Cho nó một bài học, sau đó rời đi bọn bây.

….

Yoon Sung nằm bệch trên bãi cỏ công viên toàn thân cậu bầm dập vì trận đòn của lũ côn đồ kia, cậu gượng dậy thân thể sau đó vác cặp lên định bỏ về thì một giọng nói ôn hòa vọng đến:

-Lại đây cậu bé.

Yoon Sung ngẩng nhìn ông lão hơi nghi hoặc, nhưng cậu vẫn tiến đến.

Khi cậu còn cách hai thước thì một cỗ háp lực kì dị kéo Yoon Sung bay về hướng ông lão, ông lão bắt lấy tay cậu sau đó vặn mạnh khiến sắc mặt Yoon Sung trong chốc lát tái nhợt vì đau đớn, tiếp đó là hơn hàng trăm động tác vặn, bẻ, điểm,… liên tục đánh vào các vị trí hiểm yếu của Yoon Sung khiến cậu đau đớn như muốn nổ tung xương cốt.

Tiếp đó ông lão dùng một lực lượng kì dị đẩy văng Yoon Sung ra sau đó dẫn theo thiếu nữ biến mất.

Yoon Sung nằm nơi đó một lúc sau đó từ từ đứng lên, cậu hơi vặn người và gương mặt tràn đầy sự kinh ngạc, các cơn đau do bị đánh đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa có gì đó trong cơ thể cậu như bị rạn nứt ra khiến Yoon Sung cảm thấy bản thân nhẹ nhàng, khoan khoái hơn trước gấp nhiều lần.

Yoon Sung bỗng dưng hơi ngẩng đầu về một hướng sau đó kính cẩn hơi khom lưng cảm tạ và mang cặp đi về.

Sau một thân cổ thụ, ông lão khi nãy từ từ đi ra, thiếu nữ cũng theo đó, ông nhìn hướng Yoon Sung rời đi và cảm thán nói:

-Quả nhiên là loại thể chất đó, chỉ là mở ra một phần trăm cầm cố mà đã khiến nó có thể cảm nhận được nơi ta ẩn thân, thật đáng kinh ngạc...