Thủ Hộ

Chương 107: Nước vạn nhật




Vạn Nhật là đất nước đầy huyền bí nằm ở cực Đông Goddiment, thiên quốc này là nơi cư ngụ của các Âm Dương sư, hoàn toàn không có người bình thường.

Trẻ con nơi đây khi sinh ra đều có khả năng nhìn được những thứ hư vô mờ ảo theo tri thức thì chúng được gọi là tộc Linh Thể.

40 tỷ năm lịch sử phát triển khiến Âm Dương thuật đã được các trí giả và gia tộc lâu đời nơi đây phát huy nó đến mực tận cùng.

Họ vận dụng đến tận cùng khả năng điều khiển các dòng chảy của tự nhiên, tụ tập linh hồn lực hư ảo, nhìn thấu thế giới bằng đôi mắt kỳ lạ.

Ba dòng Âm Dương thuật chính đực ba vị thủy tổ khai sáng gồm:

Âm Dương pháp thuật do thủy tổ Iryu no Kanna sáng lập. Âm Dương pháp thuật tập trung điều khiển các dòng chảy nguyên tố tự trong không gian thể hiện thành các phép thuật đầy uy lực với phạm vi cực lớn.

Âm Dương thể thuật do thủy tổ Shinji no Muchihaka sáng lập. Đối lập với Âm Dương pháp thuật, Âm Dương thể thuật lại chú trọng trong việc rèn luyện chính mình, họ tập trung năng lượng chung quanh vào chính bản thân mình để tự thân phát huy năng lực.

Cuối cùng là Âm Dương thức thần thuật do vị thủy tổ huyền bí nhất Abe no Seimei sáng lập.

Môn Âm Dương thuật này tự thành một hệ thống và được tôn làm Âm Dương thuật tối cao, nó sử dụng các pháp thuật do chính vị thủy tổ này sáng lập để điều khiển các yếu tố mờ mịt về linh hồn nhằm tạo ra “thức thần” cho bản thân sử dụng.

Lakjhal hiện đang ở tại kinh đô của nước Vạn Nhật – Kikyo.

Sau khi đã có được máu của năm thần thú thì giờ đây Lakjhal cần lấy lại linh hồn cho Arthur. Cậu ngẩng nhìn dòng chảy lịch sử của đất nước này và quyết định gặp mặt Abe no Seimei.

Không nhìn được dòng chảy lịch sử và quá khứ của vị thủy tổ này.

Lakjhal nhíu mày thật sâu, có thể che dấu đi quá khứ của mình, pháp thuật của vị thủy tổ này xem ra đã đật một ngưỡng cực cao, đụng chạm đến cánh cổng vận mệnh.

Hơi thở nhẹ, Lakjhal xem ra tự mình phải tìm hiểu về trường phái thức thần.

Cậu thay đổi dung mạo thành một cậu bé tầm tám tuổi có mái tóc dài phủ trước trán, đôi mắt được dấu sau chiếc kính cận nhìn vô cùng bình thường.

Tiếp đó cậu vung tay lên đánh vào dòng chảy vận mệnh.



Ở một quốc gia mà không hề tồn tại người bình thường thì người bình thường chính là điều khác thường.

Gia tộc Amasaki có một điều khác thường như thế.

Thiếu chủ duy nhất của gia tộc – Amasaki Houku là một kẻ mang dòng máu cao quý của gia tộc Âm Dương thức thần hàng đầu Vạn Nhật lại là một kẻ không hề có một chút năng lực âm dương nào.

Trong trang viên gia tộc Amasaki có một biệt viện bị cấm không cho người đặt chân đến.

Người bên ngoài biệt viện có thể thỉnh thoảng nghe được những âm thanh kỳ quái phát ra từ bên trong.

Bên trong biệt viện hiện đang diễn ra một màn lạ lùng.

Một thiếu niên đang ngồi loay hoay vừa đọc sách vừa vẽ các loại trận pháp khắc ký hiệu âm dương quái dị, những ký hiệu này hoàn toàn không thuộc bất kỳ hệ thống âm dương ký tự nào trên Vạn Nhật.

Thiếu niên tầm mười lăm tuổi, mái tóc rũ xuống che đi gương mặt, đằng sau đó có thể thấy được thấp thoáng một đôi kiếng.

Bụp!...

Một luồng khói xanh bốc lên từ trận pháp sau đó khói mỗi lúc một nhiều gần như bao phủ cả khoảng sân.

Một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài màu tím vận trang phục người hầu truyền thống bước nhanh đến, cô gọi ra thức thần để quét đi chỗ khói xanh bao phủ.

Cô ngồi xuống trước thiếu niên và đưa tay phủi bụi bẩn trên người cậu đầy dịu dàng:

-Thiếu chủ lại làm mọi thứ rối tung, để ta mang người đi thay trang phục sạch sẽ.

-Không cần đâu Fuyumi. Ngươi cứ đi làm việc của mình.

Thiếu niên đưa tay gạt đi rồi tiếp tục loay hoay tới bên chống sách thật lớn lục lọi rồi lấy ra một cuốn sách dày cộp tiếp tục nghiên cứu. Fuyumi đau lòng nhìn cậu chủ.

Gia chủ của gia tộc Amasaki – Amasaki Renri là một trong hai mươi Âm Dương sư mạnh nhất Vạn Nhật, tuy thế nhưng ông lại bị vô sinh. Ông cưới hơn mười vị phu nhân nhưng không một người có thai, cao tầng của gia tộc rất lo lắng về việc duy trì huyết mạch.

Cách đây bảy năm, Renri từ bên ngoài dắt về một đứa bé và nói nó là con trai của ông và một Âm Dương sư trừ tà ở biên giới.

Cô gái trước lúc sắp chết đã giao Houku lại cho Renri mong ông có thể cho thằng bé một cuộc sống hạnh phúc.

Cao tầng của gia tộc vô cùng mừng rỡ khi biết được Renri lại có một người con, nhưng tiếp đó họ lại rơi vào tuyệt vọng khi Houku lại là một kẻ bình thường.

Xác xuất để một đứa trẻ bình thường sinh ra ở Vạn Nhật còn nhỏ hơn tỉ lệ ra đời một Âm Dương sư cấp truyền thuyết như các vị thủy tổ.

Houku ở gia tộc đã phải chịu rất nhiều ghẻ lạnh từ các bạn đồng lứa, cha mẹ họ cho rằng để con cái giao tiếp với một kẻ lớn lên sẽ trở thành cặn bã xã hội là điều ghê tởm ảnh hưởng đến tương lai của con họ.

Họ không thể trực tiếp động chạm Houku bởi thân phận cậu quá đặc thù, Houku là gia chủ tương lai duy nhất của cả gia tộc khi Amasaki Renri thoái vị. Thế nhưng những lời châm chọc, nhạo báng, sự xa lánh của chúng bạn, sự cô độc khi bị cô lập thì Houku lại nhận ra.

Kể từ đó Houku trở nên trầm mặc và lạnh lùng với thế giới, cậu lao vào đọc sách với hy vọng có thể chứng minh chính mình cũng không phải là người bình thường.

Renri vì cảm thấy có lỗi với con trai nên đã xây dựng cho cậu một biệt viện riêng để Houku có thể tránh đi những lời nói và ánh mắt ruồng bỏ từ bên ngoài. Ông cũng cho phép Houku tự do đọc sách trong thư viện gia tộc kể cả tầng sách cấm thuật.

Fuyumi vốn là một Âm Dương sư thuộc tầng chót của xã hội, cô sống trong khu ổ chuột và khó có thể tự nuôi sống bản thân với năng lực Âm Dương tệ hại của mình.

Tất cả đã thay đổi vào ngày cô gặp được Houku, Houku lúc lấy đã cho cô thấy ánh sáng mới của cuộc đời: “Con người không thể vươn lên khi họ không đặt ra niềm tin cho chính mình”.

Cô khắc sâu câu nói đó của Houku như chân lý dẫn đường cho cuộc đời mình.

Kể từ đó cô trở thành một trong các thủ hộ sứ của Houku và ra sức rèn luyện khắc khổ suốt năm năm, và hiện tại cô đã là một trong một trăm thủ hộ sứ mạnh nhất gia tộc Amasaki khổng lồ.

Fuyumi thoát khỏi dòng hồi tưởng và nhẹ nhàng xoay người đi.

Houku vốn đang chăm chú vẽ trận pháp bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bóng lưng khuất sau bức tường của, ánh mắt cậu lấp lóe thứ ánh sáng thâm thúy.



Lễ hội Fuyaba được tổ chức mỗi mười năm một lần tại kinh thành Kikyo, đây là lễ hội lớn nhất Vạn Nhật được ba gia tộc đứng đầu ba trường phái hợp tác tổ chức.

Âm Dương sư khắp cả đất nước đều tụ tập về đây vào khoảng thời gian lễ Fuyaba diễn ra.

Tất cả bởi vì phần thưởng cho trò chơi cuối cùng trong lễ hội chính là được quan sát cấm thuật của thủy tổ.

Trò chơi cuối cùng và cũng là lớn nhất trong lễ hội Fuyaba – Haruchi. Trò chơi yêu cầu người tham dự phải có sự tinh tế trong cảm nhận về Âm Dương thuật khi phải vẽ một bức tranh mà không được chạm tay đến.

Bức tranh đẹp nhất, chiều dài bức tranh dài nhất chính là bức tranh chiến thắng.

Fuyaba cũng được đo tiêu chuẩn cho khả năng vận dụng Âm Dương thuật của mỗi người. Các vị thủy tổ gọi nó là thang Ryuki.

Người vẽ được bức tranh dài nhất chính là thủy tổ Âm Dương pháp thuật Iryu no Kanna với bức tranh “mây trời” dài hai trăm mét.



Houku nghe Fuyumi thuật lại rồi đẩy gọng kiếng nói:

-Ta sẽ tham gia lễ Fuyaba, ngươi hãy chuẩn bị trang phục đi Fuyumi.

Fuyumi ồ lên đầy kinh ngạc, cô chưa bao giờ thấy thiểu chủ để ý đến bất kỳ điều gì ngoài sách.

Fuyumi vui mừng khi thấy Houku lại chủ động muốn ra ngoài nên cô lúng túng xoay người đi để lau giọt nước trong suốt nơi khóe mắt.

-Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay thiếu chủ.