Thủ Hộ

Chương 104: Thả mồi câu




Trù tính tất cả mọi việc hoàn tất thì bốn người biến ảo ra hình dạng khác, Lakjhal đưa cho mỗi người một chiếc nhẫn dùng để tránh sự dò xét của các Thánh nhân.

Lakjhal nói:

-Tin tưởng sẽ không làm Na Tra huynh và Tôn huynh nhàm chán.

Tôn Ngộ Không cười khà khà rồi vác Kim Văn trượng lên vai đằng vân bay mất. Na Tra cũng mang ra Phong Lôi luân nhanh như chớp biến mất cuối chân trời.

Lakjhal rút ra thanh Radefal nói:

-Kế hoạch bắt đầu.



Ngay khi hai bên trận doanh đã đề cử sẵn sàng những người đến ứng chiến thì từ phía cuối chân trời dâng lên mây lành chín vạn dặm.

OANH!...

Cột sáng khổng lồ mở ra trên bầu trời một khoảng trống bán kính gần nghìn mét.

BẢO VẬT XUẤT THẾ!...

Trong đầu mọi người vừa dâng lên ý nghĩ này thì lập tức phóng người không hề suy nghĩ đến hướng đó.

Các Thánh nhân bên trên cũng đứng ngồi không yên bắt đầu tính toán.

Họ nhìn được bảo vật sắp hiện thế ứng với tai kiếp tất sẽ mang số mệnh nghịch thiên, người có được bảo vật sẽ có một cơ hội bảo đảm sinh mệnh vượt qua kiếp nạn.

Huyền Thanh thánh nhân dùng tinh đồ tính toán các quỹ tích và hoàn toàn không thấy được bất kỳ sơ hở trong sự xuất hiện quá đùng lúc của bảo vật này.

Thế nhưng một âm thanh cảnh báo mờ mịt luôn vang lên cảnh báo ông. Sự xuất hiện của bảo vật quá đúng lúc, chẳng lẽ là trùng hợp.



Lakjhal nhìn vào dòng chảy vận mệnh hai mắt trở nên lạnh lẽo, cậu đã xác định được Thánh nhân phải chết đầu tiên, là Huyền Thanh thánh nhân.

Kẻ này quá mức trầm ổn, nếu còn hắn thì kế hoạch của cậu sẽ có khả năng bị phát hiện.

Ngọc Văn nhìn biểu tình của Lakjhal thì mỉm cười:

-Chuyện gì làm cậu khó xử thế?.

Lakjhal đem vấn đề về Huyền Thanh thánh nhân nêu ra khiến Ngọc Văn cũng phải nhíu mày.

-Mình không thông thạo trong vấn đề bày mưu tính kế, các kế hoạch của mình đều mang tính chất thực tiếp và lấy kết quả trực diện.

Ngọc Văn nghe Lakjhal nói vậy thì cậu trầm tư sau đó hỏi thăm chi tiết tỉ mỉ của mỗi thế lực. Ngọc Văn nhắm mắt suy tính.

-Chúng ta không thể trực tiếp ám hại Huyền Thanh mà phải tiêu hao dần số lượng các Thánh Nhân, Tôn Ngộ Không và Na Tra dựa theo chiến lực thì họ có thể cầm chân hai Thánh nhân. Mình và cậu mỗi người đều đủ khả năng để giết chết Thánh nhân. Thế nên mục tiêu chúng ta là phải nhằm vào những kẻ có quan hệ với Huyền Thanh để làm hắn rối loạn.

Lakjhal cười nghiền ngẫm:

-Vậy thì sửa đổi lại kế hoạch dùng Bạch Vân Thiền Tử làm mồi lửa lúc đầu, chuyền dời qua Thiên Cơ Tử. Xem ra chúng ta cần tạo cho hắn một cái chết thật hoành tráng.



Năm thế lực lớn đã tề tụ, Phật Già thánh địa vì bảo vật xuất thế lần này nên cũng không màng đến thái độ trung lập. Các thế lực lập thành trận doanh đứng bao vây lấy quang trụ khổng lồ.

UỲNH!....

Một đạo ánh áng mãnh liệt bắn từ trên trời xuống. Là một thanh kiếm tuyệt đẹp màu tím, lưỡi kiếm màu đỏ mang sát khí khủng khiếp.

Các Thánh nhân đều có ánh mắt ác liệt tự nhiên nhìn ra phẩm chất của thanh kiếm.

Chí cường Thánh Bảo!.

Các thánh nhân hai mắt đều nóng cháy lên, mỗi người bọn họ tuy cũng có Thánh bảo nhưng Chí cường Thánh Bảo lại hoàn toàn khác, với ai lại ngại nhiều hơn một kiện bảo vật.

-Nam mô đại thiện phật!... bảo vật sát khí quá mạnh, Phật già thánh địa chúng ta sẽ mang nó về tẩy lễ.

-Hừ!... Sát khí bậc này vốn hữu duyên ma tông ta, khi nào thì đến mấy tên ngu tăng các ngươi lên tiếng.



Không khí thoát nhiên căng thẳng, cuộc chiến giữa các Thánh nhân có xu hướng nổ ra, Huyền Thanh bước ra nói:

-Các vị đạo hữu, bần đạo có lời, ta nghĩ bảo vật tự có linh tính sẽ tự tìm được chủ nhân…

Huyền Thanh thánh nhân dứt lời thì thanh kiếm bay vụt đi rồi rơi vào tay Thiên Cơ Tử. Huyền Thanh thánh nhân thầm hô không xong.

Quả nhiên!...

-Hay cho bảo vật tự có linh tính, ai không biết thầy trò các ngươi tinh thông thuật số mệnh đệ nhất thiên quốc, có giở trò hay không thì người ngoài chúng ta làm sao biết được.

Tu La ma tôn hừ lạnh lên tiếng, cùng lúc đó từng đạo ánh mắt của các thánh nhân khác khóa chặt lấy Thiên Cơ Tử.

Nam Vũ Đế mặt ngọc lạnh lùng:

-Giao kiếm ra, nếu không CHẾT!....

Hoàng Thanh thánh nhân thản nhiên:

-Ngươi có bản lĩnh thì đến lấy Đạm Đài tiểu nữu, mới bước chân vào Thánh nhân cảnh không lâu, bản lĩnh thì nhỏ nhưng cái miệng khá rộng đấy.

Không khí dưới áp lực và khí cơ của các Thánh nhân như đông cứng lại



Cách đó rất xa, trên một cụm mây.

Ngọc Văn mỉm cười nâng tách trà lên nhấp một ngụm:

-Cậu cảm thấy thế nào Lakjhal.

-Canh thời gian thật chuẩn xác, cậu lại có thể tính ra tính cách và điều Huyền Thanh thánh nhân muốn làm. Tuyệt diệu!.

-Ha ha ha, trò vui chỉ mới bắt đầu thôi, chúng ta còn đến tám thanh kiếm nữa cơ mà. Nếu thanh kiếm kế tiếp cũng rơi vào tay Vấn Đạo môn thì cậu nghĩ sao…

Hai người nhìn nhau hiểu ý sau đó mỉm cười thâm trầm.



Hiện Thế Minh Phật nhìn Thiên Cơ Tử nắm Thánh Bảo thì mỉm cười hiền lành:

-Thiên Cơ tiểu hữu, vật này cùng ngươi vô duyên, mong ngươi mang ra để các bậc trưởng bối quyết định.

Thiên Cơ Tử không kiêu ngạo, bình thản chắp tay nói:

-Học sinh sau khi mang Thánh Bảo về Vấn Đạo môn sẽ để các vị sư tổ định đoạt, quyết không chiếm riêng.

Địa Ngục ma tôn hừ lạnh:

-Con kiến nhỏ cũng dám lên tiếng!...

ẦM!....

Địa Ngục ma tôn bất ngờ phất tay cuốn lấy Thiên Cơ tử khiến các thánh nhân của Vấn Đạo môn không kịp trở tay.

Hắn vừa tách Thiên Cơ Tử và Thánh Bảo ra thì Thiên Cơ Tử thống khổ kêu lên một tiếng, nửa khắc sau đó Thiên Cơ Tử đã hóa thành huyết vụ.

Vấn Đạo môn các thánh nhân cảm thấy trong đầu nổ mạnh.

Hoàng Thanh và Địa Thanh không nói hai lời gầm lớn vung Thánh bảo đập mạnh về hướng Địa Ngục ma tôn.

Trời đất dưới pháp lực của hai người thì trở nên quay cuồng.

UỲNH!....

Quả cầu ánh sáng chói lòa khắp thiên địa nổ ra và ép tất cả sự vật trong bán kính năm nghìn dặm thành bụi phấn. Không khí trở nên hỗn loạn cực độ.

Địa Ngục ma tôn thân hình chật vật hiện ra, cánh tay trái của hắn đã biến mất. Ánh mắt của Địa Ngục ma tôn hơi mê mang và phẫn nộ, hắn đã biết có kẻ từ sau màn hạ thủ.

Địa Ngục ma tôn cũng không giải thích, dù sao hắn đã không ưng mắt Vấn Đạo môn rất lâu rồi, chiến tranh giữa hai thế lực trước sau gì cũng diễn ra, sớm hay muộn không khác nhau mấy.

Huyền Thanh sững sờ nhìn Thiên Cơ Tử chết đi, đó là hậu bối cuối cùng trong gia tộc khi ông còn là một phàm nhân, Thiên Cơ Tử rất hiếu thuận, thiên phú siêu tuyệt trên phương diện số mệnh thuật. Tình cảm thầy trò của hai người còn thâm sâu hơn tình cha con.

Huyền Thanh phun ra một ngụm máu tươi lên trời vẽ ra mười tinh đồ.



Lakjhal bên này cũng dùng Mieris cùng lúc bẻ cong các dòng chảy, cậu thay đổi lịch sử, che dấu quá khứ và uốn khúc các tính toán trong vận mệnh huyền bí.



Huyền Thanh sau khi thi triển vận mệnh thuật thì nhìn về hướng các thánh nhân của Phật Già thánh địa:

-Các ngươi tính kế tốt. Giỏi cho Hiện Thế Minh Phật.

ẦM!....

Huyền Thanh vung tinh bàn hiển hóa mô phỏng các tinh tú trấn áp đến trận doanh của Phật Già thánh địa.

Đại chiến giữa các thánh nhân chính thức nổ ra.