Thủ Hộ

Chương 103: Mở màn




Sau trận chiến sông Thường Ngân hơn hai tháng thì hai bên thế lực đều lặng yên không có động tĩnh, tuy vậy tu luyện giới đều cảm giác được sóng ngầm đang nổi lên.



Sát Diệt kiếm tiên nhìn đỉnh núi bị sấm sét oanh tan tành thì ngơ ngẩn.

Đồ đệ duy nhất của ông đã thất bại khi vượt qua Tình Kiếm nên tẩu hỏa nhập ma trong tu luyện, Thiên Vân thân vẫn đạo tiêu.

30 năm tình cảm thầy trò, Thiên Vân như con gái duy nhất của ông.

Sát Diệt kiếm tiên cả đời này truy cầu đại đạo không có gia đình, ông từ khi thu Thiên Vân làm đồ đệ thì vẫn hằng ngày quan sát và chăm lo cho nàng.

Thế nhưng khi nhìn đồ đệ chết trong lôi kiếp ông không thể làm bất kỳ điều gì.

Một đoàn sáng lặng lẽ ẩn mình bay đi nhưng Sát Diệt kiếm tiên là bậc nào nhân vật, ông đưa tay định chặt đoàn ánh sáng và quan sát sau đó sắc mặt Sát Diệt kiếm tiếm tái nhợt.

-Ma Tình Vấn Tâm chú. Mỹ Hồ. U Mị ma môn!.... tốt,… tốt,… tốt!....

Sát Diệt kiếm tiên phẫn nộ gầm lớn rồi phóng lên trời vẽ ra một ánh kiếm dài đến nghìn dặm bạy vụt về hướng U Mị môn.

Đây cũng là sự kiến đánh dấu việc Chân Tiên cảnh cao thủ bắt đầu sa chân vào chiến loạn.



U Mị môn bên ngoài.

Sát Diệt kiếm tiên bay đến nơi và lạnh lùng vung Minh Không sát kiếm chém đến.

Roẹt!....

Cả sơn mạch bên ngoài U Mị môn bị chém thành tro bụi.

Hàng trăm nghìn đệ tử ngoại môn sống nơi đây lập tức hóa thành oan hồn.

Từ bên trong tông môn bay ra hàng nghìn cao thủ Hoàng Đạo cảnh, Huyền Cực cảnh.

Tất cả nhìn thất thảm trạng của chúng đệ tử thì gầm thét thê lương. Trong sơn mạch bị Sát Diệt kiếm tiên chém thành bụi có vô số thân nhân của họ.

Một cô gái khí tức yêu dị nhưng khí thế không hề kém hơn Sát Diệt kiếm tiê bước ra trước, nàng mặt ngọc lạnh lùng:

-Ngươi đây là muốn khai chiến giữa Lục Đạo Ma tông và Vấn Đạo môn sao Sát Diệt, ta muốn một câu trả lời.

Sát Diệt kiếm tiên cười thê lương:

-Ha ha ha, trả lời, mang đệ tử yêu quý của ngươi ra đây đối chất.



Trên một đỉnh núi cách đó ba nghìn dặm.

Hai thiếu đứng sóng vai với nhau nhìn màn xung đột bên này.

Một người tóc bạch kim quá eo tung bay trong gió, ánh mắt trong suốt vàng rực. Người kia hoàn toàn đối lập tóc đen huyền phù , ánh mắt tựa màn đêm đầy sao.

-Xem ra các Chân Tiên cảnh một khi nhúng chân thì khoảng cách để Thánh nhân ra tay cũng không xa. Thế nhưng mình lại không biết cậu làm cách nào để kéo Phật Già thánh địa vào vũng bùn này

Lakjhal mỉm cười nói ra một cái tên:

-Bạch Vân Thiền Tử.

Ngọc Văn hai mắt cũng lóe sáng. Quả nhiên.

Lakjhal bỗng nhiên kinh ngạc nhìn một hướng:

-Là Thần thú phượng hoàng. Thật là một niềm vui ngoài ý muốn.

Ngọc Văn nhíu mày nhìn khí tức thâm uyên của thiếu nữ trên lưng phượng hoàng thì nhíu mày:

-Người này là một Thánh nhân?.

-Nam Vũ Đế - Đạm Đài Nhật Nguyệt, một trong bốn vị Thánh nhân Yêu Thánh cung, người này có thân phận khá đặc biệt và nhạy cảm, nhưng cũng không quan trọng. Chúng ta cần đợi thêm một chút để mọi người nhập tiệc sau đó mới châm lửa đốt pháo hoa chứ nhỉ.

Lakjhal hơi dí dỏm nói khiến Ngọc Văn bật cười.



Phía bên này.

Hàng trăm Chân Tiên cảnh cao thủ dưới chỉ lệnh của Thánh nhân đã tụ tập đến nơi này và lập thành trận doanh.

Khí thế của hàng trăm Chân Tiên cảnh khiến thiên địa tối sầm lại, áp lực không khí gia tăng mãnh liệt như phong quyển tàn vân.

Các Thánh nhân ẩn sau hư không hạ xuống các chỉ lênh cho chúng tiên không hiện thân.

Một vị Chân Tiên của Yêu Thánh cung bước đến cất thanh âm vang vọng.

-Chúng ta nếu đánh lớn thì hai bên sẽ chỉ là thù thận sâu sắc hơn, nếu như thế này thì chư vị đạo hữu bên Vấn Đạo môn và Thiên Đình cảm thấy thế nào?. Đánh ba tràng phân định thắng thua. Tràng thứ nhất đấu thần thông, tràng thứ hai đấu thể thuật, tràng cuối cùng là đoàn chiến mười người.

Bên trận doanh Vấn Đạo môn và Thiên Đình trầm mặc xem như chấp nhận. Hai bên bắt đầu đề cử người tham chiến. Về phần các Thánh nhân thì từ sau màn luận bàn lợi ích cho bên thắng sau trận chiến này.



Ngọc Văn nhìn về hướng hai trận danh sau đó ngoái lại Lakjhal:

-Xem ra kế hoạch của cậu về không rồi!. Cậu định ứng đối thế nào đây, nếu ba tràng đánh thuận lợi diễn ra thì ắt hẳn hai bên sẽ nhân đó để hóa giải hận thù và kết thúc tai kiếp.

-Sao đơn giản thế được, trò vui còn chưa đến đỉnh cao làm sao kết thúc chán ngắt thế!. Ta nói đúng không Cửu Liên Thánh Tử - Na Tra và Chiến Tranh Thánh Phật – Tôn Ngộ Không.

Hai bóng người cách đó chưa đến một trăm bước hiện thân, Ngọc Văn cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên như đã biết trước.

Na Tra nghi hoặc cười hì hì:

-Hạ huynh quả nhiên ẩn dấu đủ sâu, không ngờ tràng tai kiếp mà các Thánh nhân nhắc đến lại do một tay Hạ huynh biên diễn, nếu ta nói việc này ch các Thánh nhân thì không biết việc gì vui sẽ xảy ra nhỉ.

Lakjhal điềm nhiên mỉm cười:

-Na Tra huynh cũng không thấp hơn ta một chút nào, tu vi rõ ràng là Chân Tiên cảnh lại đi pha trộn với đám nhóc thủ lĩnh tân tinh gì đó, cũng đầy đủ thú vui mà.

Tôn Ngộ Không bất mãn lên tiếng:

-Hai tên dài dòng các ngươi có trò gì vui thì nhanh bày ra, lão Tôn không đủ kiên nhẫn ngồi nghe nữa rồi.

Ngọc Văn lúc này lên tiếng:

-Được biết Tôn huynh là đệ tử của Quá Khứ Đại Phật – Bồ Đề Thánh nhân, một thân tu vi siêu tuyệt cùng thế hệ, chỉ tu hành chưa quá 100 năm đã đạt đến Hoàng Đạo cảnh. Không ngờ lại là một pho tượng Chân Tiên ẩn thế, đủ sâu, đủ sâu.

Tôn Ngộ Không vác cây trượng hoàng kim lên thản nhiên nói:

-Những kẻ chúng ta đều là phần tử hiếu chiến, cái thời đại này hoàn toàn không có đất cho chúng ta. Cách đây hơn một tháng thì Na Tra đến tìm ta và nói phát hiện được hai kẻ có cùng chí hướng. Lão Tôn đã quan sát các ngươi hơn một tuần trăng và phải nói là hai ngưới không hợp khẩu vị của ta, thế nhưng cái ý tưởng các ngươi đang muốn thực hiện lại đủ điên cuồng, lão Tôn ta rất thích.

Na Tra mắt nhấp nháy:

-Ta và Tôn huynh muốn tham dự kế hoạch của hai người, hai người nghĩ thế nào?.

Lakjhal và Ngọc Văn mỉm cười nhìn nhau:

-Hợp tác vui vẻ.

Lakjhal lấy ra một chiếc bàn đá để trên đỉnh núi, bốn người ngồi vây lại và bắt đầu phân công phần việc lẫn nhau, trù tính kế hoạch.