Vẫn còn thiếu, chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa,… Lakjhal trên thân thể đã xuất hiện những vết thương nghiêm trọng, hai mắt cậu dần mơ hồ, áo choàng Chiến Thắng không hề có sức phòng ngự trước ngọn lửa màu trắng của phượng hoàng, tuy rằng có được một nguồn năng lượng nhìn như vô tận nhưng thân thể cậu không thể chịu tải được nguồn năng lượng mỗi lúc một gia tăng,. Thân thể Lakjhal đã đến giới hạn, cánh cửa đặt chân vào thánh điện của Chiến Thắng kỵ sĩ đã ở trước mắt nhưng cậu lại không thể mở ra.
Phập!...
Móng vuốt của phượng hoàng đâm vào bụng Lakjhal, thanh kiếm của cậu cũng cùng lúc xuyên qua trái tim của nó, cả hai cùng nhau rớt trên mặt đất. Dù đã gần mất đi ý thức nhưng Lakjhal vẫn cố lết về nơi cậu cất Avalon, cậu nhất định phải sống, sống và báo thù cho Arthur, sống để đợi nàng tỉnh giấc và được nàng xoa đầu yêu thương,…
Lakjhal cảm nhận được Avalon và muốn triệu hồi nó nhưng thân thể cậu không cho phép.
Bịch!...
Lakjhal ngất đi trên mặt đất.
Ấm áp, có gì đó ấm áp trên môi, Lakjhal rất khát và cậu tham lam uống hết cái thứ ấm áp đang chảy trên môi. Ý thức Lakjhal dần khôi phục, trước mắt cậu là thân ảnh mơ hồ màu trắng của con phượng hoàng, nó đang cho cậu uống thứ gì đó, cậu không biết,… sự mệt mỏi và thoải mái bao trùm lấy cậu, Lakjhal lại nhắm mắt và ngủ say sưa.
Ánh sáng chói lóa soi vào mắt khiến Lakjhal bừng tỉnh, lúc này mặt trời đang ở đỉnh, con phượng hoàng không có ở đây, có lẽ đã về tổ. Lakjhal triệu hồi Avalon và bắt đầu chữa trị bản thân, không đúng. Các vết thương đã hoàn toàn biến mất, vết thương nơi bụng của cậu do đòn đánh cuối cùng của con phượng hoàng vẫn còn nhưng lại đang cháy nhẹ một ngọn lửa màu trắng và bắt đầu khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sự chữa trị này nhanh chóng không thua kém gì Avalon... đây là...
AAAA!....
Lakjhal bỗng dưng ôm đầu thống khổ, một cỗ thông tin mạnh mẽ đâm vào đầu khiến Lakjhal đau đớn thét lên, tuy nhiều lần bồi hồi tại địa ngục nhưng không thể so với cơn đau như muốn cắt não ra làm trăm phần này.
Khi cơn đau dần biến mất thì Lakjhal cũng nhận được một lớn tin tức.
Đêm hôm đó, sau khi trận chiến kết thúc thì phượng hoàng biết mình không thể sống được nữa, nó đã sử dụng tuyệt chiêu cấm kỵ để biến thân và phải trả giá nghiêm trọng, nó không cam lòng chết đi như thế nên hiến dâng ra dòng máu tinh khiết nhất của cơ thể trao tặng cho người đánh bại mình là Lakjhal, nó mong muốn Lakjhal có thể tìm được cách phục sinh cho mình.
Trong dòng máu của nó còn ẩn chứa ký ức của phượng hoàng, cha mẹ nó vốn đến từ phương Đông, vì trốn tránh kẻ thù truy sát, họ vượt qua đại lục cùng biển rộng để đến nơi này, sau cùng để hấp dẫn kẻ thù nên cha mẹ của nó đã rời đi không rõ còn sống hay đã chết. Trước khi đi thì họ dùng cách tương tự để đưa cho nó ký ức, họ mong muốn sau khi trưởng thành thì nó có thể quay về quê hương, nơi có đồng loại của mình.
Tiếp đó là một luồng thông tin khổng lồ về phương Đông, các dân tộc, các quốc gia, các chủng tộc huyền bí, các loại tiên thuật, vu thuật, nhẫn thuật, âm dương thuật, linh hồn thuật được miêu tả vô cùng mới mẻ, kỳ lạ. Lakjhal nghĩ đến lục địa phía Đông thì hơi ngẩng người, đã bao lâu rồi, có lẽ đã gần 8 năm cậu đã quên đi nơi mình sinh ra.
-Phương Đông sao?. Có lẽ một ngày nào đó,…
Lakjhal nhẹ giọng tự nhủ sau đó thu hồi Noble Phantasm, khoác lại chiếc áo choàng rồi quay về nhà.
Dừng trước cửa nhà, Lakjhal lạnh lùng hẳn, có người đến. Cậu lặng lẽ rút thanh đoản kiếm giấu dưới áo choàng, kéo kín chiếc mũ trùm rồi đẩy cửa bước vào.
-Ngài… ngài đã về rồi,…
Lakjhal ngẩng người, trước mắt cậu là một cô gái khoảng chừng 17 tuổi, cô thấp hơn Lakjhal đến nửa cái đầu, cô mang bộ trang bị thợ săn sang trọng nhưng lúc này đã bị lấm lem. Lakjhal hờ hững hỏi:
-Hãy tự giớ thiệu đi.
-Sliverya, Sliverya Amos Gideric, con gái của lãnh chúa vùng Hill Sepogon Alatos Amos Gideric. Cho phép được hỏi, ngài có phải là Thanh Kiếm Bóng Tối.
Sliverya hơi bị kinh ngạc bởi người có thể Thanh Kiếm Bóng Tối, tuy thế Sliverya vẫn cảm nhận được áp lực trầm trọng phát ra từ người đang giấu mình dưới áo choàng.
-Alatos, một cái tên đầy hoài niệm, hiệp sĩ bàn tròn thứ 6, được nhà vua ban cho tước vị Công tước và lãnh địa trù phú, hưởng hết mọi thú vui trên đời. Và rồi, việc hắn làm có ý nghĩa nhất trong cuộc sống của mình ắt hẳn là chĩa kiếm vào người đã ban cho hắn tất cả.
Lakjhal giấu mình dưới ao choàng nói bằng âm thanh lạnh lùng đầy châm chọc, khi nghe được cô gái trước mắt là con gái của kẻ thù thì ý nghĩ đầu tiên của cậu là rút kếm chém phăng đầu kẻ trước mặt. Nhưng Arthur vẫn còn ở đây, Lakjhal không muốn máu kẻ thù làm ô uế nơi nàng sinh hoạt.
Phịch!...
Sliverya, quỳ xuống và nói:
-Xin người hãy bỏ qua cho cha ta và các kỵ sĩ khác, họ đã sống trong dằn vặt suốt 5 năm, họ dã bị trừng phạt đủ rồi…
Lakjhal âm lãnh cắt ngang lời của Slyverya:
-Bọn chúng sống trong dằn vặt còn ta thì sống trong địa ngục, và ngươi đang làm bẩn danh tiếng của cha mình, một kỵ sĩ sẽ lấy cái chết để được sự tha thứ mà không phải nhờ con cháu của họ cầu xin, ngươi hãy trở về nói cho hắn vả tất cả những kẻ còn lại, 1 năm sau ta sẽ đến và giải thoát cho chúng.
-Nhưng vua Arthur không hy vọng người làm thế vì nhà vua… xin hãy buông xuống hận thù,…
-Ngu xuẩn, tự cho là thông minh, ta làm thế vì chính mình, không vì ai cả… cút ra khỏi đây… thật buồn nôn…
Nói rồi Lakjhal vung tay ném Sliverya ra ngoài rồi đóng cửa lại. Sliverya ngơ ngác nhìn người áo choàng đen đóng cửa, cô không ngờ đến đối phương lại làm tất cả chỉ vì bản thân, quả nhiên tự cho là mình thông minh sao?.
Ngay lúc này tiếng tù và nổi lên, đoàn kỵ sĩ hộ vệ của Sliverya đang tìm kiếm cô. Cô lấy ra một chiếc tù và và bắt đầu thổi đáp lại, một lúc sau một nhóm 7 người kỵ sĩ đã tiến đến. Họ nhìn thấy Sliverya hoàn toàn lành lặn thì thở dài nhẹ nhõm, cô tiểu thư này là kho báu của lãnh chúa, nếu bảo hộ không cẩn thận thì cả nhà của họ có khả năng bị xử tử.
Các kỵ sĩ hướng về căn nhà gỗ muốn gặp mặt và cảm người đã giúp đỡ nhưng Sliverya đã ngăn lại và ra hiệu cho mọi người yên lặng trở về, tuy tất cả đều cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Qua khe sáng của cửa sổ, Lakjhal có thể trông thấy đoàn người đang dần biến mất trong khu rừng, cậu đi về hướng thanh kiếm Excarlibur, vuốt nhẹ thân kiếm cậu mỉm cười nói:
-Làm chị bị quấy rầy rồi, có lẽ chúng ta nên di chuyển vào sâu bên trong hơn.
Sau đó Lakjhal cất bước đi thu dọn một số vật dụng, kể từ khi chiến thắng phượng hoàng và được nó ban tặng cho dòng máu tinh khiết nhất của bản thân thì Lakjhal đã tăng lực lượng lên tới 8000 Pestro, từ trong ký ức của con phương hoàng thì nó đã từng bắt gặp được một vài tinh linh đi hái trái cây trong khu vực gần thác nước phía bắc.
Mang theo thánh kiếm Excarlibur ra ngoài, Lakjhal rút kiếm chém vào căn nhà gỗ kiến nó bị chẻ làm đôi và bắt đầu bốc chảy một ngọn lửa màu trắng. Nhìn nơi mình và chị đã cùng sống trong một thời gian khá dài, Lakjhal ánh mắt hơi chớp động sau đó lại khôi phục vẻ đạm mạc như cũ. Bóng người cậu dần biến mất trong khu rừng.