Thú Giới Trà Chủ

Chương 89: Đa phương tập trung




Thủ lĩnh tối cao Albert của tinh cầu Waterford thấp thỏm lo lắng chờ ở bãi đậu của chiến hạm tinh tế, tiếp theo một trận chiến hạm cực tiên tiến đáp xuống, khiến ánh mắt của gã hoảng hốt.

Đã lâu lắm rồi tinh cầu Waterford không có chính thức trao đổi với phía chính phủ tinh tế, trước kia thủ lĩnh vẫn là đặc phái tới, từ lúc một chút giá trị thặng dư cuối cùng của tinh cầu Waterford hoàn toàn khai phá thì đã không ai sẵn lòng tới đây, gần đây 1 dạo rất nhiều thú nhân trẻ tuổi thậm chí đồn đãi người của chủ tinh cầu bởi vì khoa học kỹ thuật quá mức phát triển mà thú nhân cực yếu ớt, 1 ngón tay của bọn họ đều có thể đâm chết thú nhân không có cơ giáp tiên tiến bao phủ ở chủ tinh cầu.

Hiện giờ cả tinh cầu Waterford bị chiến hạm của chủ tinh cầu và các tinh cầu phát triển thật lâu không xuất hiện vây quanh, trừ bỏ hiện giờ người trẻ tuổi nhiệt huyết nhàm chán nơi nơi tuyên dương đánh bại kẻ xâm lược linh tinh thì phần lớn mọi người vẫn là rất khẩn trương.

“Chào mừng các vị đại giá quang lâm đi tới tinh cầu Waterford!”. Albert từ trên khuôn mặt đầy thịt khó coi của gã nặn ra nụ cười nhìn như hồn nhiên, vì thể hiện chính mình mà phát ra loại tình cảm chào đón từ đáy lòng.

Tướng quân Hardman đi đầu, theo sát phía sau là tộc trưởng nhà Quentin, cha con Ôn Lương, Ôn Nhạc của công hội ma thực sư, tộc trưởng gia tộc Garfield và 1 ít người có quan hệ với Đường Vũ, còn có phòng nghị sự của gia tộc George, ngoại trừ nhà Courson thuộc 8 gia tộc ma thực, gia tộc Lauren kinh doanh, thậm chí ngay cả voi trưởng trấn Harry Forest cũng mang theo giống cái sinh đôi của gã xuất hiện!

Tuy rằng thủ lĩnh Albert của tinh cầu Waterford quê mùa nhưng gã vẫn biết nhóm quyền lực cao tầng đã nổi tiếng rất lâu này, ít nhất cũng nhìn qua hình ảnh nhân vật khủng bố trong truyền thuyết đột nhiên đồng loạt xuất hiện ở trước mặt gã, làm cho gã thủ lĩnh dựa vào hơi tổ tiên mà lên làm thủ lĩnh, đồ ăn hại cả ngày hưởng lạc sợ tới mức đi không nổi, các đại nhân vật đột nhiên tới tinh cầu nhỏ xa xôi lạc hậu này để làm gì?

“Nguyên thủ……Albert phải không?”. Tướng quân Hardman cười nhìn thú nhân mập mạp chào đón chính mình, trong lòng coi thường loại thú nhân không có thực lực này cư nhiên cũng có thể lên làm thủ lĩnh của 1 tinh cầu, khó trách ngày xưa tinh cầu Waterford rõ ràng có người ở tinh cầu này là 1 trong những người giàu nhất trong lịch sử, bây giờ lại chỉ thường thường có thể dựa vào rác rưởi từ tinh cầu phát triển đào thải xuống dưới mà kéo dài hơi tàn.

Nghe được xưng hô của tướng quân Hardman thì Albert sợ tới mức chân đều mềm nhũn, “Đừng! Ngài đừng nói như vậy! Gọi tôi là Albet là được rồi, tướng quân tới Waterford là vinh dự cho kẻ hèn này rồi!”.

Hardman ngoài cười nhưng trong không cười nhếch nhếch khóe môi, mang theo 1 đoàn người tới gần bệnh viện thủ đô của tinh cầu Waterford.

Đám người Hardman tới làm làm cả tinh cầu Waterford chấn động, ngoại trừ Đường Vũ chăm con không vội vàng, phòng bệnh riêng của bệnh viện được Courson sắp xếp cực ấm áp, tiện lợi, hơn nữa chung quanh cũng làm công tác bảo vệ nghiêm mật, sau khi Đường Vũ sinh con xong thì vẫn ở trong bệnh viện, không có lại đi ra ngoài, cũng không có chú ý tin tức trong TV, cuộc sống mỗi ngày bị đám bé con kia chiếm hết.

Đã trải qua sự kiện thượng tá Simon làm phản nên 3 bầu bạn thú nhân của cậu không bao giờ … tin tưởng bất cứ kẻ nào nữa, mỗi giờ mỗi phút đều có ít nhất 1 người ở cùng Đường Vũ và các bé, tinh thần cảnh giác gấp bội, đề phòng từng thú nhân và giống cái tới gần, kể cả bác sĩ và y tá đều phải trải qua kiểm tra nghiêm mật mới được cho phép đi vào.

Mỗi ngày nhóm thú nhân bầu bạn bận tới đêm khuya mới trở lại phòng, tuy rằng lúc này Đường Vũ đã ngủ rồi nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được. Cậu không hỏi mọi người đang bận bịu cái gì, mơ hồ cảm giác hình như sắp có chân tướng gì đó xuất hiện, cậu ngược lại khiếp đảm, hiện tại loại cuộc sống này cũng rất tốt mà, hơn nữa tinh cầu Waterford cho cậu cảm giác hoài niệm cực quen thuộc, về sau định cư ở đây cũng không tệ.

“Búp bê khiêu vũ cùng bé gấu, nhảy a nhảy a, 1,2,1!”. Đường Vũ ngồi ở trên thảm, vỗ tay dạy 3 bé con khiêu vũ, bên cạnh là Ares hình người bá đạo ôm eo của cậu, ngẩn người nhìn bọn bé con.

Bé gấu ăn rất khỏe, vốn gầy yếu hơn so với bé hổ 1 chút, qua mấy ngày liền đuổi kịp và vượt qua luôn, cả bụng nhỏ tròn vo lông xù, có khả năng phát triển thành trẻ con siêu béo, nhìn mà Đường Vũ rất lo lắng, không thể không lôi kéo 3 bé làm vận động, “Bọn nó đang khiêu vũ vòng tròn, nhảy a nhảy a, 1, 2, 1”.

Theo tiếng hát của mama, 3 bé làm động tác xoay tròn, kết quả bi kịch ngoài ý muốn đã xảy ra, ngoại trừ bé gấu, 2 bé kia đứng thẳng khá khó khăn vốn không có hứng thú với khiêu vũ, lười biếng dựa theo lời mama làm động tác, nhưng lúc nhảy xoay tròn thì bé sói và bé hổ đột nhiên phát hiện sinh vật kỳ quái! Một cái vật thể lông xù dài! Vẫn không ngừng đuổi theo bọn nó!

Bé sói và bé hổ nổi điên, không ngừng đuổi theo cái vật dám can đảm cuốn lấy bọn nó!

Đường Vũ dở khóc dở cười nhìn 2 bé đuổi theo cái đuôi của chính mình,  2 bé không biết xoay tròn bao nhiêu vòng, cậu nhìn mà đều hoa mắt, một lát sau thấy không có dấu hiệu chấm dứt thì cậu không thể không tung ra đòn sát thủ, “Keng keng keng! Ăn điểm tâm ngọt, uống trà nào!”.

Bé hổ dừng lại trước nhất, nhanh chóng chạy tới bên người của mama, móng vuốt phóng tới trên đùi Đường Vũ, không ngừng phát ra âm thanh meo meo kéo dài (ẹc, em nó là hổ mừ), mà bé sói thì đầu tiên là chóng mặt 1 chút, mới chậm rãi đi qua, vững vàng ngồi thẳng thân mình, trong nháy mắt cư nhiên có phong phạm của Courson, nhưng cái đuôi phía sau mông nhỏ liều mạng vẫy vẫy vạch trần sự tham ăn của bé.

“A!”. Bé gấu hình như rất có phong phạm anh cả, vỗ vỗ thịt móng vuốt, lại múa may cánh tay ngắn mấy cái, bé sói và bé hổ cư nhiên ngoan ngoãn nghe lời, sắp xếp ngồi ở phía sau của bé gấu, Đường Vũ nhìn thấy mà cực kinh ngạc.

Ares thấy Đường Vũ truyền tới ánh mắt nghi hoặc thì nghiêng đầu nghĩ nghĩ chỉ vào bé gấu nói, “Nó đánh thắng”.

Đường Vũ nghe vậy thì nhíu mày, không ngờ bé con thú nhân nhỏ như vậy mà bắt đầu lấy thực lực làm đầu, thấy vẻ mặt không cam lòng của bé hổ thì đoán chừng địa vị giữa bọn nó sẽ tùy thời thay đổi.

Bệnh viện Đường Vũ ở là 1 trong những bệnh viện tốt nhất của tinh cầu Waterford, bình thường người tới đây khám bệnh cũng phần lớn là một ít người có điều kiện cuộc sống rất tốt, nhưng khi bọn họ nhìn thấy từng chiếc xe cơ giáp tiên tiến liên tiếp còn đẹp hơn so với trong TV dừng ở cửa bệnh viện thì rất nhiều người thậm chí quên chính mình là tới khám bệnh, ngu si đứng ở một bên nhường đường.

Viện trưởng bệnh viện vội vã chạy tới, gần như là té lộn nhào, ai cũng không ngờ những đại nhân vật này vừa mới xuống khỏi chiến hạm tinh tế liền tới bệnh viện, làm hại gã căn bản chưa có chuẩn bị tốt, cũng không biết có thể làm cho đoàn người ngay cả nguyên thủ Albert đều phải thật cẩn thận đối đãi tức giận hay không!

Courson và Carl đã sớm biết hành trình của đám người tướng quân Hardman, sớm làm tốt công tác bảo vệ, chờ ở cửa bệnh viện.

Tướng quân Hardman hoàn toàn không để ý tới viện trưởng bệnh viện đang cúi đầu khom lưng, cười vỗ vỗ bả vai của Courson và Carl, “Hai đứa giỏi lắm, không tồi, địa phương xa xôi như vậy cũng bị 2 đứa tìm ra!”.

Courson cười khổ trả lời, “Tướng quân đừng cười chúng tôi, đều có thể làm bầu bạn giống cái đang mang thai của chính mình bị bắt đi, sợ là 3 chúng tôi đã trở thành giáo tài (tài liệu giảng dạy) phản diện điển hình”. Nói xong gật đầu chào hỏi với đám người tộc trưởng Quentin, đại sư Ôn Lương.

Tộc trưởng gia tộc Garfield, Fawn nhìn thấy con trai của mình cười nói tự nhiên với tướng quân Hardman một trong những quan lớn cao nhất của tinh cầu thú nhân và đại biểu thế lực công hội ma thực sư thì trong lòng vừa kiêu hãnh vừa phức tạp, con trai của bọn họ đã gánh vác rất nhiều trách nhiệm và kỳ vọng gia tộc, đã trải qua bao nhiêu khổ cực thì bậc làm cha mẹ như bọn họ đều thấy hết nhưng không còn cách nào khác cả.

“Thằng nhóc thối, lén lút ký kết bầu bạn khế ước không nói mà ngay cả em bé đều sinh rồi, còn không giới thiệu bầu bạn của con cho ta gặp à!”. Tộc trưởng Quentin một phen ôm cổ của Carl, dùng sức siết chặt 2 cánh tay lại, ghì chặt tới nỗi Carl nghĩ muốn thú hóa đều khó.

“Lão cha thối,  không phải con báo cho cha và mama tới chiến khu số 3 sớm sớm một chút sao?! Kết quả chính cha không tới mà còn nói con sao!Ỷ lớn hiếp nhỏ? Gấu tốt giề chứ!”. Carl dùng sức giãy dụa, lão cha anh chính là thú võ giả  cấp 9 cấp cao nhất,  cho dù anh thú hóa cũng không phải đối thủ.

Hai cha con gấu này đi một đường thì liền đánh một đường, Courson và tướng quân Hardman cố gắng ngó lơ tranh cãi ầm ĩ phía sau, cả 2 trao đổi hiện trạng của Đường Vũ, cho tới khi sắp tới bên ngoài phòng bệnh của Đường Vũ, Courson và tướng quân Hardman trao đổi lẫn nhau cái ánh mắt khó có thể nhẫn nại, một người nhấc 1 chân đạp qua!

“Quentin! Ông con tiện hùng lại làm ầm ĩ! Sẽ không cho ông gặp cháu trai của ông!”. Tướng quân Hardman, tướng quân cực mạnh trong lịch sử quân bộ, dùng sức đánh làm cho thú võ giả tộc gấu ngựa thực lực cấp 9 bị đau đớn, đánh cho tộc trưởng Quentin đau tới xoa xoa mông.

Bên Carl cũng không có kết quả tốt hơn bao nhiêu, bị Courson không chút lưu tình dẫm nát lòng bàn chân.

Tộc trưởng Quentin đồng tình nhìn gấu Carl, sau đó nhanh chóng vứt bỏ con trai nhà mình đi vào phòng bệnh của Đường Vũ, khẩn cấp muốn nhìn thấy vợ của tiểu hùng nhà ông!

Phòng bệnh của Đường Vũ vốn coi như lớn, một hơi mấy thú nhân cao lớn chen vào trong thì nháy mắt trở nên chật chội, từ lúc khi Courson gõ cửa để tướng quân Hardman và đại sư Ôn Lương đi vào thì Đường Vũ liền ôm 3 bé con quay lại ngồi trên giường, chừa chút không gian.

Tướng quân Hardamn liếc mắt một cái liền thấy được bé hổ chôn ở bên trong chăn, kích động tiêu sái đi qua ôm lấy bé con kia, Đường Vũ nhận ra đối phương là cha của Ares nên cũng không có ngăn cản.

“Ông là ông nội của cháu! Ông nội nè!”. Tướng quân Hardman thật cẩn thận nâng bé hổ lên, người sắt quyền khuynh 1 phương của quân bộ giống như ông lão bình thường cố gắng muốn lấy lòng cháu trai nhỏ của mình, đương nhiên tướng quân Hardman thoạt nhìn cũng không già, đứng chung một chỗ với Ares giống như 2 anh em.

Đáng tiếc bé hổ cũng mặc kệ tướng quân Hardman mà mỗi người đều e ngại này, lười biếng nhìn thoáng qua thú nhân ôm chính mình, chân sau nhanh chóng đạp 1 cái, muốn trở lại bên người mama của mình, kết quả dĩ nhiên là thất bại, bé hổ cũng không nóng nảy, tứ chi mềm nhũn nằm sấp xuống, liền như vậy….ngủ luôn!.

Tướng quan Hardman ngẩn ngơ, sau đó nhẹ nhàng quơ bé hổ qua trái qua phải, kết quả bé hổ đã luyện thành 1 thân công phu ngủ ngon, thân thể đong đưa tự nhiên, chính là không tỉnh. Tướng quân Hardman nhìn qua con trai của mình, kết quả Ares từ nhỏ sẽ không thích nói chuyện đương nhiên không có khả năng để ý tới ông, liền ánh mắt đều keo kiệt liếc nhiều một chút, chính là chuyên chú cọ cọ ở bên người Đường Vũ, hình như cũng có dấu hiệu cùng đánh 1 giấc ngủ trưa theo bé hổ con.

Mà tộc trưởng Quentin bên cạnh đã chơi đùa với bé gấu ngựa nhà ông, liên tục ném bé gấu béo lên cao cao, làm bé con kia liên tục cười khanh khách không ngừng, nhìn nhìn lại bé hổ con mê ngủ trong tay mình, đã ngủ từ lúc nào rồi, mũi còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, lần đầu tiên tướng quân Hardman hâm mộ ghen tị oán hận Quentin, nhẹ tay nhẹ chân ôm bé hổ con vào trong ngực, Hardman đi tới bên cạnh Quentin, “Này, đem bé gấu nhỏ nhà ông cho tôi mượn đùa chút đi”.

Quentin lập tức ôm lấy bé gấu nhỏ nhà mình, xoay người đưa lưng về phía Hardman, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Tránh ra, tránh ra! Không phải ông cũng có cháu trai sao? Thật không có tinh thần, một chút đều không có giống tiểu thú nhân!”.

Lời này chọc giận Hardman mới vừa lên chức ông nội, “Hừ! Cái này gọi là nhu thuận! Ngủ nhiều mới mau lớn! Không cho mượn thì thôi, ai hiếm lạ!”. Nói xong ôm cháu trai nhỏ của mình đi tới cạnh cửa sổ phơi nắng, nhẹ tay nhẹ chân gãi cằm bé con kia, nghe bé con phát ra tiếng thì thầm thoải mái, không bao lâu hình thành cảm tình với cháu trai, ngược lại làm cho tộc trưởng Quentin ghen tị, bé gấu nhỏ nhà ông hình như không quá dễ dàng cắn câu!

Tộc trưởng Garfield lẳng lặng ôm bé sói nhỏ, giúp bé chải lông, mà bé sói nhỏ này cũng nhu thuận tùy đối phương vuốt ve lưng của chính mình, có chút tò mò vì sao đối phương sẽ có mùi của papa Courson.

Đại sư Ôn Lương cười chờ ba vị ông nội liên hệ một hồi cảm tình cùng cháu trai mới sinh, mới nói với Đường Vũ, “Đã lâu không gặp!”.

Đường Vũ gật gật đầu, “Không ngờ mọi người tới nhanh như vậy!”.

Ôn Lương đại sư cười khổ, “Không có biện pháp, bí cảnh muốn chính thức mở ra………”.