Theo chiến hạm tinh tế của thú nhân tinh cầu nếu thực hiện bước nhảy không gian nhiều lần thì nhanh nhất khoảng 3 ngày có thể tới chiến khu số 3, nhưng Đường Vũ đang ngồi trên chiến hạm vận tải khổng lồ này, ngoại trừ ma thực sư được cử tới chiến trường, nhân viên y tế, binh lính thú nhân, vận chuyển hàng loạt vật tư, đội ngũ khổng lồ như vậy nếu tiến hành bước nhảy không gian thì hao tổn nguồn năng lượng không kể xiết, bởi vậy bọn họ chỉ có thể tốn nhiều thêm chút thời gian bay đi, đoán chừng ít nhất cũng mất 15 ngày.
Tân binh thú nhân mỗi ngày đều hưng trí bừng bừng theo lệ đi huấn luyện, hình như rất chờ mong lên chiến trường. Không riêng tân binh thú nhân, đại khái ngoại trừ Đường Vũ tỏ ra bình tĩnh, Roy vừa oán giận vừa cọ lại đây, những người khác đều dáng dấp rất chờ mong, có thể tự mình tới tiền tuyến bảo vệ quốc gia là chuyện tình mà từng người trẻ tuổi đều cảm thấy hăng hái sôi nổi.
Thậm chí trong 15 ngày ở chung ngắn ngủi, không biết có phải do hoàn cảnh khép kín tạo thành hiệu quả hay không mà thúc đẩy nhiều đôi tình nhân hẹn nhau sau khi rời khỏi chiến trường thì công khai cử hành nghi thức bầu bạn. Lúc này Đường Vũ mới biết nguyên lai nghi thức bầu bạn của thú nhân rất là quan trọng, bình thường đều là tiến hành công khai, dưới sự chúc phúc của mọi người. Mà 3 thú nhân nhà mình cư nhiên không hẹn mà cùng đi con đường bất thường, hại cậu cho rằng vậy mới là bình thường, nhưng thực tế hành vi của đám Ares không khác tự mình định việc chung thân. Cho nên sau khi cậu hỏi ra nghi hoặc của chính mình thì rất bi kịch bị Roy cho là tam quan méo mó, hơn nữa sau khi bị Roy nhìn thấy hình xăm trên cánh tay của cậu thì mỗi ngày đều phải chịu đựng ánh mắt hóng hớt và mờ ám của đối phương.
Đương nhiên trong 15 ngày này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện xấu, đám ma thực sư khinh thường nhân viên y tế nên bất kể ở đâu đều luôn ngáng chân bọn họ, nghe Roy nói còn có mấy giống cái bị ma thực sư chiến trường ác ý cướp đi giống đực yêu dấu, làm cho quan hệ 2 bên càng ngày càng ác liệt. Nhưng chỉ cần không trêu chọc tới Đường Vũ thì cậu mặc kệ không quản, các loại kiến thức điều trị cấp cứu nhiều như vậy thì cậu chỉ cảm mình không có đủ thời gian, kiến thức này tại sao không giống với kiến thức về cây trà, xem qua liền có thể nhớ kỹ chứ?
“Ghana! Mau ra đây! Chúng ta sắp tới rồi!”. Roy đột nhiên hưng phấn vọt vào phòng Đường Vũ, kéo Đường Vũ đang đọc sách chạy hướng boong tàu của chiến hạm tinh tế, “Căn cứ hậu phương chiến khu số 3 thoạt nhìn cực kỳ đồ sộ!”.
Đường Vũ nghe vậy thì bước nhanh hơn, mới vừa đến boong tàu thì nhìn thấy căn cứ vũ trụ khổng lồ xuất hiện ở trước mắt. Hình dạng căn cứ số 3 giống hình thoi, lơ lửng trong vũ trụ, thoạt nhìn giống như là 1 pháo đài di động, liên tục có các loại chiến hạm hoặc là chiến sĩ cơ giáp vũ trụ ra ra vào vào.
Tuy rằng xem từ xa thì cảm thấy rất khổng lồ nhưng chờ chiến hạm vận tải đi tới gần thì Đường Vũ mới phát hiện thì ra căn cứ số 3 này còn khổng lồ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, lúc này cậu mới chân chính hiểu rõ đối với trình độ công nghệ cao của tinh cầu thú nhân.
Đám người Đường Vũ khi xuống căn cứ số 3 thì được chào đón nhiệt liệt, được chào đón bao nhiêu ư? Nhìn người vui quá mà khóc kia, không để ý đám nhân viên y tế Đường Vũ đường xá xa xôi mới tới liền mang người trực tiếp làm việc, có thể nhìn ra bọn họ được “chào đón” dã man.
Bất quá mọi người cũng không có oán giận gì, dưới mí mắt đàn anh xanh tím nhìn thấy ghê người, 1 bộ phận người bởi vì bọn Đường Vũ bổ sung đúng lúc mà có cơ hội nghỉ ngơi một chút, không kịp chờ trở về trong phòng thì trực tiếp tìm góc tường mà ngủ.
Tình hình ở chiến khu còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của mọi người, khu y tế chật ních thú nhân bị thương, đứt tay gảy chân đều coi như vết thương nhẹ. Miệng vết thương đầy máu xem mà muốn ói, Roy may mắn vốn xuất thân y khoa chính quy, nửa đường đổi ý dựa vào nhiệt huyết mà tiếp nhận huấn luyện giống cái đơn giản nên chịu không nổi che miệng nôn khan.
Từ trước Đường Vũ đều là tên luôn ở trong nhà lẳng lặng phẩm trà đọc sách, chưa từng gặp qua tình huống như vầy nên mặt cũng không còn chút máu. Nhưng cậu mạnh mẽ nhịn xuống, nhanh chóng nhớ lại những điều đã học qua trước đó, giúp thú nhân bên cạnh ruột bị lòi ra ngoài xử lí khử trùng vết thương, sau đó nhét ruột vào lại trong cơ thể đối phương rồi khâu lại.
Những người khác cũng dần dần quen với việc này, nhóm binh lính thú nhân bao dung làm cho nhóm giống cái vừa mới bắt đầu còn có chút khẩn trương sau đó trình băng bó càng ngày càng nhanh. Có đám người Đường Vũ gia nhập mạnh mẽ, nguyên bản bởi vì thương thế không tính quá nặng, mà đám binh lính bị thương nặng được chữa trị liên tục rốt cục có thể phục hồi sức khỏe trở lại chiến trường tiếp tục chiến đấu.
Về phần ma thực sư chiến trương thì thoải mái hơn nhiều, mỗi ngày bọn họ chỉ cần cố định ngưng kết đủ số lượng ma thực, cung cấp cho binh lính thú nhân cần thăng cấp, thời gian khác có thể tự do hoạt động. Nhân viên y tế vẫn thiếu rất nhiều, nhiều binh lính thú nhân vẫn cần chịu đựng đau đớn rất lâu mới có thể được điều trị, có người đề nghị để ma thực sư lúc rãnh rỗi thì tham gia đội ngũ y tế nhưng bị ma thực sư “cao quý” dứt khoát từ chối, lý do là dính máu không tốt với ngưng kết ma thực.
“Trung úy Garfield…….Này……. Trùng tộc………”. Mỗi ngày Đường Vũ đều bận tới choáng váng căn bản không có thời gian hỏi thăm tin tức của Courson, đột nhiên nghe được có người kêu tên này thì vội vàng xoay người, đáng tiếc cũng không thấy được cái gì.
Thú nhân đang được Đường Vũ băng bó là người thẳng tính, nhìn thấy phản ứng của Đường Vũ thì nhịn không được cười nói, “Cậu thích trung úy Courson hả? Anh ta mới đi qua sau lưng cậu”.
Đường Vũ nghe vậy cũng không biết phản bác như thế nào, thấy đối phương hình như quen biết Courson, đánh trống lảng hỏi, “Uhm, trung úy Courson, anh ta……..Có bị thương nặng không?”. Vết thương nghiêm trọng bình thường sẽ ảnh hưởng tới trình độ thăng cấp của thú nguyên lực.
Phản ứng vặn vẹo của Đường Vũ làm cho binh sĩ thú nhân nhếch miệng muốn cười, nhưng miệng vết thương bởi vì cơ thể vận động mà co rút đau đớn, đau tới nỗi vẻ mặt của thú nhân này lập tức trở nên đau đớn, chịu đau nói, “Yên tâm đi, kỹ thuật của trung úy rất tốt, không dễ dàng bị thương nặng đâu, chỉ là bị thương nhẹ mấy lần. Ha ha, cậu từ bỏ đi, trung úy có người yêu rồi, lo lắng cho tôi đi”.
Đột nhiên nghe được Courson có người yêu thì đáy lòng Đường Vũ cảm thấy có chút cảm giác không thoải mái khó hiểu xuất hiện, sau đó ra vẻ tò mò truy hỏi, “Người yêu ư? Người như trung úy Courson sẽ thích giống cái có dáng vẻ như thế nào nhỉ?”.
Nhắc tới điều này thì binh sĩ thú nhân lộ ra nét mặt hâm mộ, “Giống cái kia căn bản không phải người cùng thế giới với chúng ta, chỉ sợ đời này có thể nhìn thấy đối phương 1 lần thì tôi cũng rất thỏa mãn, nghe nói hình như trung úy quen biết với giống cái kia! Rất khâm phục trung úy có dũng khí theo đuổi giống cái kia!”
“Giống cái nào?”. Đường Vũ nghe không hiểu, cảm giác khó chịu trong lòng càng thêm rõ ràng.
“Trà Trà đó!”. Binh sĩ thú nhân đột nhiên phun ra tên này dọa Đường Vũ nhảy dựng, vẻ mặt khiếp sợ lại bị binh sĩ thú nhân hiểu lầm, “Bất ngờ đi! Trung úy cư nhiên thích Trà Trà, thật phù hợp làm bầu bạn! Cũng không phải là thích bình thường, điểm ấy tôi vô cùng xác định, hì hì”. Nói tới đây nét mặt thú nhân đột nhiên trở nên dâm đãng, nghĩ đến trước mặt còn có giống cái nên vội vàng thu lại biểu tình, “Cho nên cậu vẫn nên bỏ cuộc đi, lo lắng cho tôi đi, hiện tại tôi là binh nhất! Chờ chiến tranh chấm dứt, nói không chừng có thể thăng cấp tới trung sĩ á”.
Đường Vũ bị lời nói của đối phương làm cho đơ người, căn bản không có để ý nửa câu sau của binh sĩ thú nhân, trong đầu đặc quánh như tương, cậu vẫn nghĩ mình xem Courson như là bạn tốt bình thường, cậu vẫn chưa quen sự biến đổi thân phận ở thế giới thú nhân, đối mặt Courson khác với phần lớn giống đực thú nhân thô lỗ, không có ý thức được cảm nhận của đối phương, chính mình thật ra là khác phái.
Sau đó Couron lại làm ra chuyện quá đáng với mình như vậy thì lúc ấy Đường Vũ thật sự tức điên rồi, nhưng sau cậu lại phát hiện cậu giận điên lên vì nghĩ bị bạn bè phản bội mà không phải là Courson phát sinh quan hệ với chính mình. Hơn nữa sau ngày đó thì nửa đêm cậu thường xuyên sẽ nghĩ tới sự điên cuồng ở sau vườn buổi tối hôm đó, cơ thể trở nên rất nóng, rất khó chịu, sau đó nhịn không được tự mình tự sướng 1 phen, trong đầu óc đều là cảnh tượng đêm đó.
Từ ngày biết được tin tức về Courson từ trong miệng binh sĩ thú nhân thì Đường Vũ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của đối phương, thân thể càng ngày càng mẫn cảm, mặc dù mỗi ngày làm việc tới khuya thật khuya mới có thể mệt mỏi nằm ở trên giường, ngược lại đại não của cậu lại càng tỉnh táo, mấy ngày nay thân thể cậu trở nên rất kỳ quái, luôn có loại cảm giác trống rỗng nói không nên lời, muốn có cái gì nhét vào. Năm ngón tay lại một lần nữa bao phủ cậu bé hoạt bát dưới người mình, cậu vừa tự trách hiện tại đang ở thời kì chiến tranh mà chính mình lại luôn ham muốn, một bên tay trái liên tục chuyển động lên xuống, mà ngón tay của tay phải lại sờ soạng đến chỗ phía sau từng bị người khác đi vào 1 lần.
Đường Vũ không phải người của thế giới này cho nên cũng không rõ loại tình huống này là rất bình thường, thế giới thú nhân rất khó có con, dục vọng của giống cái phổ biến khá nhạt, vì gia tăng tỷ lệ thụ thai nên thân thể giống cái sau khi làm tình sẽ sinh ra một loại vật chất kích phát dục vọng của giống cái, thúc đẩy 2 bên gia tăng số lần làm tình.
Tên ngốc Carl này rất sơ ý, lúc ấy tức điên rồi nên làm sao còn có thể nhớ tới chuyện quan trọng này, mà Ares cũng sẽ không chú ý mấy thứ này, hơn nữa tính cách con hổ lạnh như băng, ham muốn còn nhạt hơn nhiều so với phần lớn thú nhân. Có 2 tên thú không bình thường này, còn Đường Vũ là 1 giống cái hay xấu hổ đã có bầu bạn nên không muốn phơi bày sự ham muốn của mình thì cũng chỉ có thể bi ai tự mình tự sướng mà thôi.
“A……Carl…….. Thật nhanh, chậm một chút…….. Ares, xoa chỗ đó, đúng……..”. Đường Vũ vỗ về cậu bé của mình, miệng còn rên rỉ lung tung, “Courson…….”.
Đột nhiên cơ thể căng thẳng, Đường Vũ nháy mắt xụi lơ ở trên giường, cả người thoải mái tới nỗi muốn như vậy mà ngủ luôn, nhưng dính nhớp khó chịu trên người cùng với cả giường lộn xộn, còn có mùi xạ hương trong không khí, nếu bị Roy nhìn thấy khi tới tìm cậu thì thật sự rất khó giải thích. Cậu chỉ có thể nghỉ ngơi một lát rồi nhân lúc này ném quần áo và chăn vào máy giặt, sau đó lau người lung tung một chút thì ngã vào trên giường ngủ say.
Cho tới khi Roy tới gọi chính mình thì Đường Vũ mới tỉnh lại. Đứng dậy mở cửa để cho Roy đi vào, giống cái Roy cẩu thả này trên mặt thoạt nhìn rất thận trọng, “Ghana, cậu có biết trùng tộc ve xanh không?”. Thấy Đường Vũ nghi hoặc lắc đầu thì tiếp tục nói, “Chính là một loại sâu màu xanh biếc có cánh, mỗi một con đại khái lớn khoảng 3-4m, nghe nói trùng vương lớn tới 8m!”.
Miêu tả của Roy khiến Đường Vũ có loại cảm giác quen thuộc, nhưng chính mình sao có thể sẽ quen thuộc trùng tộc tinh tế của thế giới thú nhân, “Trùng tộc ve xanh thì sao?”.
“Chúng nó bao vây chiến hạm tiếp tế!”. Roy trầm giọng nói.