Con gấu đứng lên, ôm Đường Vũ vào trong ngực, vạch tay áo cậu ra chỉ vào tay cậu, “Tự cậu xem đi!”.
Lúc này Đường Vũ mới phát hiện, cánh tay trái của mình không biết lúc nào nổi lên hoa văn hình đầu hổ lạnh lùng màu cam, nháy mắt ngu người, 1 lúc sau gào lên, “Ares! Tóm lại là chuyện gì xảy ra?! Anh giải thích rõ ràng cho tôi!”. Cậu luôn luôn nhẹ nhàng bình tĩnh lại nổi điên.
Ares hoàn toàn không có áy náy khi bị tóm, mặt than thong thả đi tới, “Máu, dễ trao đổi”.
Thật đúng là dễ kết nối! Cám ơn thần thú đại nhân! Đường Vũ lập tức từ lời nói ngắn gọn của Ares hiểu được nguyên nhân, thì ra tên này buồn bực bởi vì mỗi lần trao đổi khó khăn làm cho đồ tốt đều bị con gấu hành động rất nhanh kia lấy hết, dứt khoát cùng Đường Vũ ký kết hổ tộc khế ước, hoàn toàn giải quyết vấn đề trao đổi.
Ares là thú nhân cá biệt phát huy bản năng dã thú đến mức tận cùng, anh nhớ rõ cha anh nói qua chỉ cần ký kết khế ước thì giống cái kia là của mình, con hổ cực khẳng định trên người Đường Vũ có thứ mình cảm thấy hứng thú nhất, tuy rằng còn không biết cụ thể là cái gì nhưng theo sát Đường Vũ “có thịt ăn”, lúc này anh cảm thấy dùng hổ tộc khế ước là tiện lợi nhất, về phần cái gì là tình yêu, cái gì là hứa hẹn, ước hẹn cả đời thì con hổ này không bằng khi so với đứa nít ranh.
Thấy Đường Vũ tức giận, Ares nghi hoặc nghiêng đầu khó hiểu hỏi, “Không phải cậu thích tôi sao?”. Cha anh nói chỉ cần giống cái đối mình nói “thích” thì thú nhân có thể sử dụng khế ước, anh không có làm sai cái gì?
Lúc này Đường Vũ cảm thấy mình cực kỳ cần trà hoa hồng giải stress, ngón tay theo thói quen xoa xoa trán cố gắng hít sâu làm giảm buồn bực, “Bỏ đi, cái này hủy bỏ như thế nào?”.
Carl còn bực mình hơn so với Đường Vũ, giành trả lời trước, “Hủy không được, trừ khi thú nhân chết đi!”. Tại sao Ares muốn làm như vậy thì Carl xem như hiểu được, thì ra trong lòng anh hy vọng Đường Vũ là giống cái của anh, nhưng khi anh hiểu ra thì Ares đã ra tay trước.
Con gấu ngồi chồm hổm trước mặt Đường Vũ, đôi mắt đen nước mắt lưng tròng, “Cậu cũng ký khế ước với tôi được không?”. Con động vật hàng khủng giả vờ đáng yêu miểu sát (1 chiu là ngủm) tức thì tăng theo cấp số nhân.
Đường Vũ cảm giác tim mình đập nhanh hơn nhiều, nhưng lý trí khiến cậu sắp gật đầu cố gắng ngừng lại, “Đừng gây ồn ào nữa, đói bụng chưa, chúng ta đi ra ngoài ăn một chút gì đi”.
Danza gồm 5 thành phố lớn, trong đó thành phố trung tâm nhất của chính trị, trung tâm thương mại như 1 toàn thể được gọi là thủ đô Danza. Ở 2 bên đường gần thành phố chính là 2 khu mua sắm cực náo nhiệt. Mục tiêu của Đường Vũ là ở đó, cậu kiếm được không ít tiền từ chỗ Marcy và Ares, vừa lúc có thể bổ sung một ít vật phẩm cần thiết. Từ chối yêu cầu của Carl muốn trả tiền thay cậu, cậu vui vẻ quét quang não, tận hưởng niềm vui mua sắm. Tiểu giống cái thật sự rất đáng thương, quần áo đều là mặc lại rất nhiều năm, quang não cũng là loại lạc hậu ngay cả hệ thống nâng cấp đều không có cổng kết nối.
Mua được một đống lớn đồ đạc, trong tay 2 thú nhân đều sắp xách không nổi nữa rồi, Đường Vũ liền sai bọn họ đem đồ về trước. Một mình ngồi ở đường dành riêng cho người đi bộ của khu nghỉ ngơi, xung quanh có 1 cái cây giống cây ngô đồng che ánh mặt trời, dưới tán cây là 1 hàng ghế, các cặp đôi ngồi tụm 5 tụm 3, còn lại là bên cạnh 1 giống cái có 1 con dã thú nằm sấp, nếu không để ý đến con động vật hoang dã này thì cậu có cảm giác thực sự trở lại quê hương địa cầu.
Lặng lẽ từ trong không gian lấy ra trà sữa lạnh đã pha sẵn, dùng sữa của thú nhân thế giới và hồng trà Chính Sơn tiểu chủng, cậu đặc biệt dùng cái ly được đậy kín cố hết sức che dấu năng lượng ma thực, cắm ống hút để uống, thú nhân xung quanh có cái mũi nhạy cảm giác được năng lượng ma thực, nhưng bởi vì xung quanh có ít nhất 3 cửa hàng ma thực nên cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
“Tránh ra! Không có tiền đến cửa hàng của chúng ta làm gì? Đừng cản trở việc buôn bán của người khác!”. Đột nhiên truyền đến tiếng tranh chấp, Đường Vũ ngồi ở cái ghế đối diện 1 cửa hàng ma thực, bên trong có 2 người đi ra, chính xác là 1 giống cái nhỏ gầy bị 1 giống cái cao lớn thô kệch đẩy ra.
“Cầu xin ngài, bây giờ cha tôi rất yếu, chỉ có nhà ngài có ma thực cao cấp…….. Ngài có thể để tôi mua thiếu được không? Tôi sẽ trả lại cho ngài!”. Tiếng nói quen thuộc thu hút Đường Vũ chú ý, nhìn kỹ lại là Larry là 1 trong những tuyển thủ cạnh tranh chức quán quân với cậu trong cuộc thi tân thủ trên mạng! Tại sao Larry lại cần tiền như vậy? 3 người đứng đầu không phải đều có nhiều tiền thưởng sao?
Tên nhân viên cửa hàng kia xem ra cực khỏe, nếu không phải bởi vì thân cao và hình xăm trên cánh tay chứng tỏ gã là 1 giống cái có chủ, thì cũng không phải không có khả năng bị hiểu lầm thành giống đực, gã hành động thô lỗ, không khách khí, “Cút! Ta đây không phải tổ chức từ thiện! Ma thực cao cấp kia là ông chủ cửa hàng rất vất vả làm ra, còn lâu mới cho cậu mua thiếu! Tránh ra! Đừng chắn cửa!”. Nói xong tát 1 cái đẩy Larry ra.
Larry vì tiết kiệm tiền, đã lâu rồi chưa từng ăn no, thân thể rất suy yếu sao có thể chịu nổi sự xô đẩy như vậy, kiểm soát không được thăng bằng của cơ thể trực tiếp ngã đập mặt ra sau, mắt thấy đầu sắp đập xuống đất Larry nhắm mắt lại, không nghĩ tới lại té lên trên cơ thể của 1 người có mùi thơm cực tươi mát.
“Cậu không sao chứ?”. Đường Vũ vất vả chống đỡ thân mình của Larry, tuy rằng cậu ta nhỏ gầy nhưng thân thể Đường Vũ cũng không được to khỏe chi cho cam.
Larry nhanh chóng đứng lên, nhỏ giọng nói tiếng cám ơn lại tiếp tục đi cầu xin nhân viên cửa hàng ma thực, thấy gã ta không phản ứng, Larry khẽ cắn môi đột nhiên quỳ trước cửa hàng, “Tôi cầu xin ngài! Hôm nay cha tôi nếu không hấp thu ma thực cao cấp thì không thể chống đỡ qua khỏi đêm nay! Tôi là học sinh của học viện Adrian, tôi lấy nhân cách của mình đảm bảo nhất định sẽ trả tiền nợ cho ngài!”.
Đường Vũ thấy thế thì cậu vốn muốn đi liền ngừng lại, cậu có ấn tượng đối với giống cái nghiêm túc cố gắng trong thi đấu, vì cha mình mà quỳ xuống lại càng thêm kích thích sự kính nể của cậu với Larry.
Chung quanh dần dần vây đầy người, mọi người hiểu được nguyên nhân câu chuyện thì có mấy người giống cái tốt bụng đều đưa tiền nhưng bị Larry từ chối. Như muối bỏ biển, giá ma thực cao cấp rất mắc, người bình thường thật sự không thể mua nổi. Tuy rằng nhân viên cửa hàng cử chỉ thô lỗ nhưng là không thể chỉ trích gã được, dù sao cũng là người làm ăn.
Lúc này một gã giống đực thú nhân khuôn mặt bình thường ngồi xỗm trước mặt Larry, “Vậy cậu muốn mua ma thực cao cấp sao? Tôi có ít tiền gởi ngân hàng nhưng là tiền vốn để tôi cưới giống cái, nếu…….”
Thoạt nhìn thú nhân này hơi lớn tuổi nhưng hình như vẫn độc thân, số lượng giống cái rất ít ỏi, bình thường sẽ chọn giống đực có năng lực cao, cho nên đại đa số thú nhân bình thường vẫn rất khó tìm được đối tượng thích hợp, giống cái bán hàng trong cửa hàng ma thực nhìn như giống đực đều có thể dễ dàng tìm được thú nhân kết hôn thì biết cuộc sống của giống đực thú nhân độc thân khó khăn bao nhiêu.
Giống đực thú nhân này rõ ràng nhân lúc cháy nhà hôi của, hành vi đáng xấu hổ bị mọi người khinh bỉ nhưng khiến cho không ít giống đực lớn tuổi độc thân vây xem trong đám người rục rịch.
Đường Vũ nhíu mày, thú nhân thế giới cũng có người xấu tồn tại, thật sự là phá hủy ấn tượng tinh khiết của cậu với dã thú. Đẩy thú nhân chắn ở trước mặt mình ra, Đường Vũ kéo Larry đang quỳ trên mặt đất lên, “Đi, chúng ta vào xem”.
Larry khó hiểu nhìn tiểu giống cái vừa giúp mình hồi nãy, thoạt nhìn đối phương hình như còn nhỏ gầy hơn so với mình, quần áo trên người có thể rõ ràng nhìn ra chất lượng bình thường, giặt đến phai màu, Larry đứng lại nhẹ nhàng lắc đầu, “Vô dụng thôi, tôi không mua nổi ma thực kia”.
Đường Vũ mỉm cười trấn an đối phương, “Không có việc gì Larry. Cậu giúp tôi vào xem, tôi tò mò ma thực quý hiếm là như thế nào”.
“Cậu quen tôi?”. Larry kinh ngạc nói, đồng thời bị Đường Vũ kéo vào cửa hàng ma thực.
Đường Vũ gật gật đầu, “Lúc trước tôi có xem cuộc thi tân thủ trên mạng”.
“Tại sao cậu lại vào nữa hả?!”. Nhân viên cửa hàng ma thực không kiên nhẫn chặn lại, hôm nay cửa hàng hiếm khi có 1 khách hàng lớn, là 1 giống đực phi thường xuất sắc, gã còn muốn cùng đối phương tán gẫu thêm vài câu, kết quả bị giống cái nghèo xác nghèo xơ này phá ngang nhiều lần, thấy Đường Vũ đi vào thì nhanh chóng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu, nhịn không được châm biếm, “Bạn của người nghèo vẫn là người nghèo, sao, muốn ỷ vào nhiều người dùng bạo lực cướp hả?”.
Cướp ư? Cũng không xem dáng người nhân viên cửa hàng này gấp đôi Larry và Đường Vũ cộng lại!
Thú nhân tuổi trẻ bên cạnh vốn đang chọn ma thực thì từ lúc Đường Vũ đi vào liền ngừng động tác, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt lộ ra hứng thú.