Thử Ghẹo Lần Nữa Xem

Chương 73




Trên mặt sông không xa, mấy sợi nắng cuối lung lay theo gió, như bị cắt vụn, rải lên mây.

***

Lúc ăn cơm, Lâm Tiểu Mãn và Y Minh Trạch ngồi cùng nhau rất tự nhiên, Hứa Phóng thì tranh thủ ngồi đối diện với Y Minh Trạch, thưởng thức khuôn mặt của anh, to gan lớn mật, ý đồ không thể rõ ràng hơn.

Lâm Tiểu Mãn biết Hứa Phóng định bày trò gì, nên lúc ăn cơm luôn nhìn nhất cử nhất động của cậu ta, cầm đũa gắp thức ăn lên miệng như một cái máy, ngay cả Y Minh Trạch lột cho cậu một con tôm chiên cũng không để ý.

Trên bàn ăn, tầm mắt của ba người tạo thành một tam giác khép kín, một người hớn hở đá lông nheo, một người sốt ruột thấp thỏm, một người mặt hơi thối, người qua đường không khỏi liếc nhìn.

“Oái, sao cậu lại giẫm chân tôi nha?” Lâm Tiểu Mãn rụt chân lên, cắt ngang vẻ hoa si của Hứa Phóng.

“Tôi có giẫm cậu đâu.” Hứa Phóng rất vô tội.

“Thế là ai?” Lâm Tiểu Mãn nghi ngờ nhìn sang Y Minh Trạch bên cạnh, chỉ thấy anh đang bình tĩnh bóc vỏ tôm, chấm tương sau đó nhét vào miệng cậu, tỏ vẻ mình trong sạch.

Lâm Tiểu Mãn bĩu môi, không nhìn chòng chọc Hứa Phóng nữa, len lén cọ đầu gối vào chân Y Minh Trạch, sau đó bị anh cọ trả.

Ăn sắp xong, Hứa Phóng nhìn chòng chọc điện thoại, la to: “Á đù, vừa nhận được thông báo, kiểm tra nhà máy đột xuất, chiều nay được nghỉ!”

Lâm Tiểu Mãn nghe thấy, cũng lấy điện thoại ra xác nhận, đúng là thật.

Được nghỉ nửa ngày, nhóm thực tập sinh phần đông muốn vào trung tâm thành phố chơi, Lâm Tiểu Mãn cũng thế, khổ nỗi, bên cạnh cậu và Y Minh Trạch còn vướng víu tên Hứa Phóng này.

Rất nhiều lần, Lâm Tiểu Mãn muốn kéo Hứa Phóng qua một bên, nghiêm túc nói cho cậu ta biết Y Minh Trạch là bạn trai mình, nhưng ý định đó cứ nổi lên rồi lại tan vỡ, bóng ma Vu Hướng Văn để lại cho cậu từ năm đó thực sự quá lớn.

Trong một tiệm ăn vặt, ba tên con trai ngồi gần cửa sổ, hóng điều hòa đợi đồ ăn, cửa tiệm phá một bản tình ca hot trên mạng.

“Anh Y, anh quen Tiểu Mãn nhà em bao lâu rồi?” Không biết từ lúc nào, Hứa Phóng cũng gọi “anh Y” theo Lâm Tiểu Mãn.

Hai chữ “nhà em” khiến thái dương Y Minh Trạch nảy lên, không mặn không nhạt đáp: “Ba trăm mười một ngày.”

“Oa, trí nhớ của anh thật tốt!” Hứa Phóng chống cằm nháy mắt, ánh mắt quyến luyến trên làn da cánh tay màu lúa mạch của Y Minh Trạch, hồi sau mới hỏi, “Anh Y, cơ bắp của anh đẹp thật đấy, tập thế nào để được vậy?”

Lâm Tiểu Mãn nói: “Anh ấy là sinh viên hệ thể dục, lâu ngày tích lũy ra.”

“Vậy anh cảm thấy em có luyện ra được như thế không?” Hứa Phóng nói rồi vén tay áo lên quá vai.

Lâm Tiểu Mãn uyển chuyển nói: “Chỉ cần cố gắng, có công mài sắt có ngày nên kim.”

Lông mày Y Minh Trạch nhíu lại, lặng lẽ đánh giá sơ qua Hứa Phóng, hừ thầm trong lòng ——- Với cơ thể gà còi này của cậu ta, còn lâu mới được như anh. Luyện thế luyện nữa cũng không thể sánh bằng.

“Ờm~ ” Hứa Phóng buông tay áo xuống, nói với Y Minh Trạch, “Vậy có thể cho em xem thử cơ bụng của anh…”

“Không thể!” Lâm Tiểu Mãn chém đinh chặt sắt.

Hứa Phóng nhìn vẻ cảnh giác của Lâm Tiểu Mãn, cũng không mất hứng, dù sao anh đẹp trai này là trai thẳng, Lâm Tiểu Mãn biết xu hướng tính dục của cậu ta, không vui cũng là chuyện bình thường.

Lát sau Hứa Phóng đi vệ sinh, Lâm Tiểu Mãn cũng đi theo, đứng sau lưng, nhìn cậu ta chăm chút cho vẻ ngoài của mình trong gương.

Đợi khi người bên trong đã ra ngoài, Lâm Tiểu Mãn mới mở miệng: “Hứa Phóng, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Hứa Phóng đang dùng ngón tay thấm nước vuốt tóc, nhìn cậu qua gương: “Chuyện gì vậy? Nói mau đi.”

Lâm Tiểu Mãn ngập ngừng mấy giây, hít sâu một hơi, lại gần hạ giọng xuống: “Tôi và anh Y, chúng tôi là người yêu của nhau.”

“Âu shệt???” Hứa Phóng trợn tròn hai mắt, không tài nào tin nổi, “Cậu và anh ấy, hai người…”

Câu nói tiếp theo Hứa Phóng nuốt xuống bụng, dù gì đây cũng là nơi công cộng.

Lâm Tiểu Mãn nhún vai, gật đầu, bày tỏ rất tiếc nuối theo cậu ta.

Hứa Phóng hỗn độn trong gió.

Rada gay của cậu ta đã duyệt qua vô số người, thế mà không phát hiện ra Lâm Tiểu Mãn và Y Minh Trạch có vấn đề, rốt cuộc là cậu ta không đúng, hay là hai người này không đúng?

Cậu ta cẩn thận nghĩ lại, phát hiện ra nguyên nhân khiến mình lú lẫn, đó là vì Lâm Tiểu Mãn và Y Minh Trạch quan tâm đến nhau quá tự nhiên, đến mức không giống những người yêu nhau ngượng ngùng mập mờ…

Nói cũng nói rồi, Lâm Tiểu Mãn không còn sợ hãi rụt rè nữa, ôm vai Hứa Phóng như hai huynh đệ, nói hai người gặp được nhau, chung một phòng ngủ quả là duyên phận.

Khi về, Hứa Phóng dứt khoát đổi chỗ, từ ngồi đối diện Y Minh Trạch chuyển sang ngồi đối diện Lâm Tiểu Mãn, lúc nói chuyện cùng cậu, không hề liếc sang Y Minh Trạch một cái nào nữa.

Đồ ăn lên đủ, ba người bắt đầu bữa xế.

Khi Lâm Tiểu Mãn ăn khoai tây chiên, sốt cà chua lem ra cằm, Y Minh Trạch lập tức lau đi cho cậu; khi Lâm Tiểu Mãn uống nước, làm rơi ống hút, Y Minh Trạch không nói hai lời nhanh chóng đứng dậy đi tới quầy lấy một cái khác.

Trong mắt Hứa Phóng, đây vốn là những hành vi thuần khiết của mấy tên đực rựa, giờ tự dưng tự lành trở thành đôi tình nhân trắng trợn show ân ái, cậu ta không phục, cảm thấy mình thật mất mặt, bình thường ra đường là cậu ta có trai đẹp bồi bạn, chưa từng làm bóng đèn bao giờ, thế là, cậu ta gọi điện thoại cho một anh bạn tới.

Mười phút sau người đó đã có mặt, là một chàng trai cao ráo tuấn tú, tự giới thiệu là huấn luyện viên thể hình ở một phòng gym gần đây, tuy là lần đầu tiên gặp “bạn qua mạng” là Hứa Phóng, nhưng thái độ đối xử với Hứa Phóng rất lịch sự và ga lăng.

Lâm Tiểu Mãn có chút bội phục Hứa Phóng, bọn họ vừa đến tỉnh Hạ được mấy ngày, Hứa Phóng đã câu được một chiếc lốp xe dự phòng chất lượng cao ở đây, nghĩ thế, cậu càng cảm thấy lúc nãy mình comeout công khai chủ quyền là một hành động vô cùng chính xác.

Bốn người ngồi trò chuyện ở tiệm ăn nhanh một lúc, Hứa Phóng bảo muốn đi tập gym cùng người kia, không đi chơi với họ nữa.

Sau khi Hứa Phóng đi, cuối cùng Y Minh Trạch cũng thanh thản, định hỏi Lâm Tiểu Mãn muốn đi đâu chơi, chỉ thấy cậu nói xa xôi: “Anh không cảm thấy Hứa Phóng có ý đồ bất chính hả?”

Mặt Y Minh Trạch đen sì, trầm giọng nói: “Cậu ta thật sự có ý với em?”

“…” Trán Lâm Tiểu Mãn bật ra mấy dấu chấm hỏi, “Anh nói gì vậy? Anh không biết vì sao cậu ta gọi người bạn kia đến sao, rồi lại đi với người ta hả?”

“Cậu ta bảo muốn đi tập gym còn gì? Nhưng từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, thì cậu ta có nỗ lực đến mấy cũng không thể được như anh.”  Y Minh Trạch nói rồi, khoe cơ bắp đẹp đẽ trên bắp tay.

Hóa ra anh Y tưởng Hứa Phóng muốn so kè cơ bắp với anh?

Anh Y đúng là thẳng đến dọa người.

Lâm Tiểu Mãn nhịn không trợn trắng mắt giống Hứa Phóng, chọc ngực Y Minh Trạch: “Đần ghê, hôm qua gặp anh xong là cậu ấy si mê nhan sắc của anh luôn rồi, hôm nay cứ nhắc đến anh suốt. Vừa nãy trong nhà vệ sinh em nói cho cậu ấy biết hai chúng ta đang yêu nhau, nên cậu ta cũng tìm bạn tới cho bớt ngượng đó.”

Y Minh Trạch: “…”



Sau bốn ngày ở tỉnh Hạ, Y Minh Trạch về thành phố Giang, hai người lại bật chế độ yêu xa.

Hôm Lâm Tiểu Mãn kết thúc kì thực tập quay về trường, vừa hay là lễ Thất tịch.

Y Minh Trạch tới trạm xe lửa đón cậu, sau đó đưa cậu về nhà hàng mình đang quản lý để dùng bữa.

Sau khi biết nhà hàng này là nhà Y Minh Trạch mở, cậu đứng há hốc miệng ngoài cửa rất lâu. Trước kia cậu từng đi làm hộ bạn mình mấy hôm ở đây, có lần Y Minh Trạch tiện đường đưa cậu tới, rồi lại đi đón cậu về.

Phòng riêng mà hai người ăn cơm được trang trí theo phong cách ngày lễ Thất tịch, chỉ có điều hơi vụng về, hơi thô kệch, đúng kiểu thẩm mỹ của trai thẳng một lời khó nói hết. Đồ ăn toàn là món Lâm Tiểu Mãn thích, cậu cười thầm, nhưng vẫn vô cùng cảm động.

Lúc đầu Y Minh Trạch còn không tự tin, nên không chủ động thừa nhận anh thiết kế nơi này cho Lâm Tiểu Mãn, nhưng thấy cậu khen ngợi hết lời, anh lại “làm bộ vô tình” tranh công.

Ăn uống no nê, Lâm Tiểu Mãn không muốn đi xem phim cho lắm, vừa hay Y Minh Trạch cũng nghĩ thế, nhưng hai người đều tưởng người yêu muốn xem, thế là để hành lý ở nhà hàng, cùng nhau lên rạp chiếu phim, kết quả là mấy bộ phim gần nhất đều hết vé.

Lâm Tiểu Mãn buột miệng nói “hay quá”, bại lộ suy nghĩ không muốn xem phim, đang lúc ngại ngùng, Y Minh Trạch ôm vai cậu: “Tụi mình đi chơi chỗ khác đi.”

Gần đó có một công viên ven sông, đúng lúc hoàng hôn, là thời gian tuyệt vời để đi dạo.

Lối vào công viên có rất nhiều hàng quán vỉa hè, các loại đồ chơi trang sức, quần áo giá rẻ, đồ ăn vặt, cái gì cũng có.

Lúc đi ngang qua, Y Minh Trạch đứng trước một gian bán áo thun, nghĩ nghĩ, mua hai cái áo thun đen giống nhau như đúc, đưa cái nhỏ hơn cho Lâm Tiểu Mãn.

Lâm Tiểu Mãn cúi đầu nhìn áo thun trong ngực, ngẩng lên nhìn Y Minh Trạch: “Ý anh là?”

Y Minh Trạch gật gật đầu, sau đó ra hiệu về nhà vệ sinh công cộng cạnh đó.

Ba phút sau, hai người mặc áo thun kiểu dáng giống nhau ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn nhau rất lâu dưới gốc đa già.

Lâm Tiểu Mãn hưng phấn: “Anh đẹp trai quá đi anh Y!”

Y Minh Trạch cười đáp: “Em cũng thế, bé Tiểu Mãn.”

Ngày Thất tịch, người đi hóng mát rất đông, phần lớn là tình nhân tay trong tay, hai người mua nước chanh và trà sữa xong, chen vào đám đông, ẩn mình trong đó.

Được mặc “áo đôi” đi dạo với anh Y trong lễ tình nhân, Lâm Tiểu Mãn thỏa mãn vô cùng, suy nghĩ không khỏi vươn xa —— Nếu cậu và anh Y cũng vô tư như thế này khi ở với đội bóng, sẽ bị phát hiện ra chứ?

(*) Lễ Thất tịch được người TQ coi là Valentine của TQ.

Lâm Tiểu Mãn len lén nhìn Y Minh Trạch, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

Y Minh Trạch cúi đầu, ánh hoàng hôn rực rỡ phác họa đường viền khuôn mặt anh.

Ánh mắt của Lâm Tiểu Mãn dịch từ đôi mắt anh xuống dưới, dừng ở đôi môi.

Đôi bên nhìn nhau, khoảng cách gần gựa, Lâm Tiểu Mãn có ảo giác Y Minh Trạch sắp hôn mình.

Nhịp tim cậu đập loạn cả lên, vô thức nhắm mắt lại, nhưng mà, đây là nơi công cộng, Y Minh Trạch không thể hôn cậu.

Y Minh Trạch vuốt tóc cậu, đưa cho cậu cốc nước chanh, rồi lấy trà sữa của cậu đi.

Nhất thời Lâm Tiểu Mãn hơi lờ mờ, mãi đến khi thấy Y Minh Trạch uống một ngụm trà sữa của cậu, cậu mới vô thức ngậm lấy ống hút của anh, trên đó vẫn ẩm ướt ấm áp.

Cậu hiểu ý của Y Minh Trạch.

Lâm Tiểu Mãn hút một ngụm nước chanh chua ngọt, sóng vai bên Y Minh Trạch, gò má hơi bỏng, như thể họ đã hôn nhau trước mặt bao nhiêu người.

Diện tích công viên ven sông khá lớn, có chỗ cho thuê xe đạp.

Gió chiều xua bớt đi cái nóng, rất dễ chịu, Lâm Tiểu Mãn đề nghị đi xe đạp đôi, hai người.

Xe lớn đã bị thuê hết, chỉ còn loại xe nhỏ, nhưng cũng may Lâm Tiểu Mãn nhẹ tênh, nên hai người ngồi lên cũng ổn.

Y Minh Trạch tay dài chân dài, ngồi phía sau Lâm Tiểu Mãn, nhưng lại có thể dễ dàng nắm lấy tay lái của người đằng trước.

Vừa hay phủ lên mu bàn tay của Lâm Tiểu Mãn.

Sau khi lên xe, hai người cùng đạp, ngược gió mà đi, tóc mái của Lâm Tiểu Mãn bị thổi loạn xạ.

Lâm Tiểu Mãn vừa ngồi xe lửa mấy tiếng, vẫn chưa kịp lấy lại sức, đạp chưa được một cây số đã mệt lả.

Cậu quay lại nhìn Y Minh Trạch, thấy anh vẫn chuyên chú đạp xe, thế là thử lỏng chân ra, phát hiện tốc độ không hề bị chậm lại.

Cậu hát khẽ, dần dần thả hết sức lực, đặt chân lên bàn đạp cho có, lặng lặng giao hết trách nhiệm cho anh người yêu to con sau lưng, thần không biết quỷ không hay.

Qua một khúc cua, phía trước xuất hiện một con dốc khoảng chừng vài trăm mét.

Lâm Tiểu Mãn làm bộ ra sức, hô to: “Anh Y ngồi cho vững, xông lên!”

Hè ở thành phố Giang ban ngày rất dài. Trên mặt sông không xa, mấy sợi nắng cuối lung lay theo gió, như bị cắt vụn, rải lên mây.

Cũng rải lên gương mặt trắng nõn phiếm hồng của Lâm Tiểu Mãn.

Gió sông ẩm ướt hơi tanh ùa tới.

“Áo đôi” của hai người bị gió thổi xốc lên, cọ vào nhau, rồi lại dán về cơ thể.

Xe đạp đôi vẫn lao vùn vụt, tốc độ càng lúc càng nhanh, rõ ràng là đang xuống dốc, nhưng lại như muốn đem cả người bay lên không trung.

Lâm Tiểu Mãn không tự chủ được, giơ một cái tay lên, lộ ra một mảng eo, cười rạng rỡ như một đứa bé vô tư. Cậu cười ha ha, gọi thật to tên Y Minh Trạch, mãi đến khi hết dốc, mới im lặng.

Vào giây phút đó, Y Minh Trạch đạp mạnh bàn đạp, mặc kệ tất cả người đi đường, hôn trộm cậu một cái từ phía sau lưng.