Hôm sau, lần đầu tiên Y Minh Trạch luôn dậy sớm chạy bộ ngủ đến 10 giờ hơn, mãi đến lúc ăn cơm trưa, anh trông vẫn như ngủ không ngon.
Khá hiếm hoi Lâm Tiểu Mãn nhìn thấy Y Minh Trạch uể oải đến thế, tò mò hỏi: “Anh không ngủ đủ ạ?”
Y Minh Trạch tránh khỏi ánh mắt ân cần của Lâm Tiểu Mãn, đỡ trán nói: “Xem hết trận bóng rồi mất ngủ.”
Lâm Tiểu Mãn không nhìn ra vẻ mất tự nhiên của Y Minh Trạch, còn tưởng anh buồn ngủ nên mới gục đầu, thế là đau lòng nói: “Vậy lát nữa em ru anh ngủ trưa.”
Y Minh Trạch: “…”
–
Một tuần mới lại đến, Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn hòa hảo rồi, mà hình như quan hệ còn tốt hơn trước kia, trước kia là như hình với bóng, bây giờ có thể dùng thân mật không còn khoảng cách để hình dung.
Mọi người cũng không để ý lắm, dù sao đánh xong một trận tình cảm lại đi lên không phải chuyện lạ trong thế giới nam sinh.
Này được coi là một chuyện đáng mừng của đội bóng rổ.
Mà một việc càng đáng mừng hơn chính là, nhờ một năm trợ công của Y Minh Trạch và Chu Lập Viễn, rốt cuộc Tần Ương cũng thoát ế, người yêu chính là hoa khôi học viện ngoại ngữ mà cậu chàng ngày nhớ đêm mong – Diệp Y Lâm.
Người va phải tình yêu cái là tinh thần khác hẳn, ngay cả kỹ thuật chơi bóng của Tần Ương cũng tăng tiến không ít, vốn là tên trai thẳng thô lỗ tồ tệch cũng trở nên tinh ý hơn, rất là có cảm giác Trương Phi xâu kim.
Một tuần sau, Tần Ương bỏ một món tiền khổng lồ mời hai đại công thần của mình là Y Minh Trạch và Chu Lập Viễn đi du lịch ở nông trại ngoại ô, được bạn mời đi chơi, tất nhiên Chu Lập Viễn sẽ không từ chối.
Y Minh Trạch thì về hỏi Lâm Tiểu Mãn có muốn đi không trước, Lâm Tiểu Mãn vẫn chưa từng đi chơi xa với Y Minh Trạch, bày tỏ rất hứng thú, thế là Y Minh Trạch dẫn cậu theo.
Nhà dân mà Tần Ương thuê có hai phòng ngủ, mỗi phòng 3 giường, vừa đủ cho Tần Ương và bạn gái ở một phòng, ba người còn lại một phòng.
Tối thứ sáu, Y Minh Trạch lái con xe việt dã của anh tới cổng trường, chở bốn người ra ngoại ô, gần đến 10 giờ đêm thì xong thủ tục vào ở.
Mấy trò giải trí như bắt cá hái hoa quả được sắp xếp vào ban ngày, năm người cất xe và hành lý xong, tới quán mì gần nông trại ăn mì lươn, rồi tản bộ chung quanh tiêu cơm, tiện thể xem xét nơi chốn, sau đó về nghỉ ngơi.
Lâm Tiểu Mãn tắm xong vào nhà, thấy Chu Lập Viễn úp sấp lên tường như trộm cắp, không biết đang nghe cái gì.
Cậu nghi hoặc hỏi Y Minh Trạch đang dựa vào thành giường xem điện thoại: “Chu đội trưởng đang làm gì vậy?”
Chu Lập Viễn “suỵt” một tiếng: “Đừng nói gì, anh mày đang nghe động tĩnh bên kia, nghe được gì đó rồi.”
Lâm Tiểu Mãn gãi gãi đầu: “Nhưng hai anh chị ấy không có ở trong phòng mà.”
“Gì cơ?” Chu Lập Viễn đứng thẳng dậy, “Chú chắc chứ?”
Lâm Tiểu Mãn gật đầu: “Nãy em ra khỏi phòng tắm, thấy họ đang ngắm sao ở lầu trúc đối diện.”
Bấy giờ Y Minh Trạch không nhìn nổi nữa, ghét bỏ nói: “Đủ rồi đó lão Chu, mau cút về đi, đừng mất mặt nữa.”
Chu Lập Viễn không sợ xấu hổ, đi về giường bệ vệ ngồi xuống: “Khá lắm, thế mà ra ngoài vụng trộm hẹn hò, đêm hôm khuya khoắt không sợ lạnh hả?”
Lâm Tiểu Mãn xem thường: “Yêu đương chính là như vậy đó, chỉ cần ở bên nhau, giá lạnh đói bụng buồn ngủ gì gì đó, đều quên hết.”
Cậu nói xong trộm nhìn Y Minh Trạch, anh cũng đang nhìn cậu, cậu vội thu tầm mắt lại trước khi Chu Lập Viễn phát hiện ra, gò má hơi nóng.
Chu Lập Viễn cười nhạo: “Giỏi nói mò, chú mới 18 tuổi cẩu độc thân, lấy đâu lắm đạo lý về tình yêu thế.”
Lâm Tiểu Mãn nhún nhún vai.
Chu Lập Viễn ngả ra sau gối lên hai tay, “Hầy, ba đứa FA tụi mình, nhất định mai phải mở đèn sáng hết cỡ, cho đôi kia chói mù mắt đi.”
Lâm Tiểu Mãn và Y Minh Trạch liếc nhìn nhau một cái, không hùa theo Chu Lập Viễn.
Lâm Tiểu Mãn ho nhẹ một cái, bước nhanh về giường mình trải chăn nệm.
Gần đây Chu Lập Viễn bị nóng trong người, nhiệt độ điều hòa không để mức cao, Y Minh Trạch đứng dậy sờ độ dày chăn đệm của Lâm Tiểu Mãn, hỏi cậu: “Ngoại ô rất lạnh, một chiếc chăn đơn có ấm không?”
Lâm Tiểu Mãn lắc đầu: “Không lạnh đâu ạ.”
Y Minh Trạch nghĩ ngợi, rồi lấy áo khoác của mình qua, phủ lên chăn của Lâm Tiểu Mãn.
Chu Lập Viễn nhìn Y Minh Trạch ân cần săn sóc, lại trải chăn nệm cho Lâm Tiểu Mãn, la toáng lên: “Lão Y, tao cũng chỉ có mỗi chăn đơn, sao mày không quan tâm tao?”
Y Minh Trạch không thèm quay đầu lại: “Mày thì một chăn là đủ.”
Chu Lập Viễn sờ mũi, rõ ràng là 3 người ngủ chung, mà không hiểu sao anh chàng lại có cảm giác lạc đàn.
Đêm khuya.
Thế giới ngoài cửa sổ đã say giấc từ lâu, chỉ còn phòng Lâm Tiểu Mãn là vẫn rục rịch không thôi.
Có điều, rục rịch ở đây chỉ có một mình Lâm Tiểu Mãn, vì Chu Lập Viễn và Y Minh Trạch đã ngủ, chỉ còn Lâm Tiểu Mãn bị tiếng ngáy của Chu Lập Viễn làm không tài nào ngủ được.
Chu Lập Viễn thở khò khè, khi thì kéo cày qua chợ, khi thì chao lượn không trung, khi thì bóp phanh xuống dốc, Lâm Tiểu Mãn nghe mà nhịp tim dồn dập theo.
Ba cái giường đơn đặt song song trong phòng, Y Minh Trạch ngủ ở giữa.
Lâm Tiểu Mãn thực sự không ngủ được, trừng mắt ngắm trăng tròn ngoài cửa, sau đó lật người, nhìn Y Minh Trạch.
Y Minh Trạch nhắm chặt hai mắt, hô hấp nhẹ nhàng, non nửa khuôn mặt khuất sau gối đầu, nhìn ngầu khỏi nói.
Lâm Tiểu Mãn nhìn một hồi là lòng dạ ngứa ngáy, duỗi một bàn chân ra khỏi chăn, trộm thò vào chăn của Y Minh Trạch, thình lình bị Y Minh Trạch dùng đầu gối kẹp lấy.
Lâm Tiểu Mãn giật mình: “Anh cũng không ngủ được à?”
“Không.” Y Minh Trạch mở mắt ra.
Khoảng cách giữa hai giường chưa đến 20cm, nghe tiếng ngáy của Chu Lập Viễn, tự dưng Lâm Tiểu Mãn can đảm hẳn lên, dứt khoát lăn một vòng, lăn lên giường Y Minh Trạch, rồi được Y Minh Trạch ôm chặt vào lòng.
Giường đơn rất nhỏ, không chứa được hai tên con trai, Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn chỉ có thể áp sát vào nhau.
Lâm Tiểu Mãn dán môi lên tai Y Minh Trạch nhỏ giọng hỏi: “Trước kia anh từng chung phòng với đội trưởng Chu chưa?”
Y Minh Trạch thấp giọng đáp: “Chưa từng, đêm nay là lần đầu tiên, nhưng nó với lão Tần không khác gì nhau, anh quen rồi.”
Hơi thở nóng hổi phun lên cổ, rất ngứa, Lâm Tiểu Mãn rụt cổ lại: “Vậy sao anh không ngủ được?”
Y Minh Trạch cười mà không nói.
Lâm Tiểu Mãn ủi ủi vào ngực anh, thở dài: “Hầy, may mà hai chúng ta đều không ngủ ngáy, quả là một đôi trời sinh.”
Ổ chăn rất ấm, hai người thân mật, thì thầm hơn 20 phút, cuối cùng Lâm Tiểu Mãn cũng buồn ngủ, liên tiếp ngáp mấy cái.
Y Minh Trạch nói: “Ngủ đi.”
Lâm Tiểu Mãn khổ sở: “Đội trưởng Chu ngáy to quá, em không ngủ được.”
Y Minh Trạch vươn tay, bịt kín tai Lâm Tiểu Mãn.
“Thế này là được rồi.”
Mặt Lâm Tiểu Mãn vốn nhỏ, bị đôi bàn tay to dày của Y Minh Trạch bao lại, trông càng nhỏ hơn.
Cậu cảm thấy như thể cả người mình được anh nâng trong lòng bàn tay, vô cùng ấm áp, vô cùng thương mến.
Thế là, Lâm Tiểu Mãn càng không an phận, cậu cười hì hì, cọ vào lòng bàn tay Y Minh Trạch như chó con, sau đó đè cả người lên thân anh.
Y Minh Trạch không kịp ngăn lại, một giây sau, Lâm Tiểu Mãn bị một thứ cứng rắn chỉa vào người.
Lâm Tiểu Mãn cứng đờ, khẽ lùi người ra sau.
Bầu không khí ngọt ngào dịu dàng loạn hết cả lên, cả hai đều hơi xấu hổ.
“Anh Y, không thì, không thì em giúp anh nhé.” Một lát sau, Lâm Tiểu Mãn chớp mắt mấy cái, nói ra nguyện vọng xấu hổ.
“Không cần, em mau ngủ đi.” Y Minh Trạch che đôi mắt lấp lánh của Lâm Tiểu Mãn đi, động tác rất vội vã.
Quá nửa đêm, Chu Lập Viễn thành công bị chính tiếng ngáy của mình làm tỉnh giấc.
Anh chàng ngơ ngác ngồi dậy, thấy giường bên cạnh có hai bóng người đè lên nhau, làm anh sợ bắn người, tập trung nhìn kỹ, hóa ra là Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn.
Hai người chen chúc trên một chiếc giường đơn chật chội, thân thể nhỏ gầy của Lâm Tiểu Mãn bị một cánh tay của Y Minh Trạch vòng lấy, mặt đối mặt dán rất gần.
Bố tiên sư cái tư thế bá đạo này, quá gay quá gay, quả là gay không sao kể xiết!
Linh hồn trai thẳng của Chu Lập Viễn cháy hừng hực, hưng phấn sắp điên, cầm điện thoại lên, chụp lại hình ảnh hiếm hoi này, định bụng ngày mai khoe Tần Ương và Diệp Y Lâm rồi cùng nhau trêu ghẹo.