Thử Ghẹo Lần Nữa Xem

Chương 62: “Vậy bé dạy anh chút đi, làm thế nào để trở thành già đời.”




Y Minh Trạch: “…”

Các thành viên nhao nhao gật đầu phụ họa, cho rằng đội trưởng Chu nói quá đúng, anh bé Tiểu Mãn là học sinh ngoan ngoãn vô hại, sao chủ động gây hấn được? Nhất định là vấn đề của lão Y.

Tình huống phát triển thành ra như vậy, hai chính chủ không ngờ được.

Lâm Tiểu Mãn đưa lưng về phía mọi người, len lén nhìn vẻ mặt phức tạp của Y Minh Trạch từ sau lưng Chu Lập Viễn, sau đó nháy nháy mắt với anh, ý là đâm lao phải theo lao, thuận theo chiều gió đi.

Y Minh Trạch khẽ nhăn mày, tỏ vẻ không được.

Lâm Tiểu Mãn sốt ruột, ngũ quan nhíu lại, sợ Y Minh Trạch xúc động làm bừa.

Chu Lập Viễn nhìn bộ mặt chẳng hiểu sao lại giật giật của Y Minh Trạch, còn tưởng Y Minh Trạch bị mình làm mất mặt nên phật ý, quay lại nhìn Lâm Tiểu Mãn, khá lắm, mặt mũi thằng bé nhăn nhíu hết cả vào rồi, chắc chắn là bị dọa.

Anh chàng vội vàng vỗ lưng Y Minh Trạch, cười nói: “Được rồi được rồi, hai thằng con trai đừng chấp nhặt, tối nay chúng ta còn bữa liên hoan đấy, coi như nể mặt đội trưởng mới mình đây, hai người mau mau làm hòa đi.”

Nói rồi, một tay Chu Lập Viễn cầm tay Lâm Tiểu Mãn, một tay cầm tay Y Minh Trạch, cưỡng bách hai người nắm tay nhau.

Thế là, trước mắt bao người, hai người trong cuộc nãy giờ chưa hó hé tiếng nào, “bắt tay giảng hòa”.

Sau khi Chu Lập Viễn buông tay, thấy tay lớn nắm tay bé hơn mười giây không vung ra, cuối cùng cũng yên tâm thở phào.

Kết thúc tập huấn, Lâm Tiểu Mãn đi học tiếp.

Buổi chiều cậu full tiết, lúc lên lớp rất nhớ nhung Y Minh Trạch, lần đầu tiên trong đời đi học mà không nghe lọt bài giảng.

Sắp đến lúc tan học, thực sự cậu không nhịn được, lôi điện thoại ra nhắn tin cho Y Minh Trạch.

M.A.N: Anh ơi, anh nhớ em không?

1: Nhớ.

1: Em vẫn chưa tan học đúng không?

M.A.N: Hôm nay là ngày đầu tiên tụi mình yêu nhau! Em muốn trò chuyện với anh. 【chó con nhe răng. jpg】

1: Suỵt, nghe giảng đi, không được chểnh mảng.

Lâm Tiểu Mãn thở dài, đành chuyển ánh mắt về thầy giáo già trên bục giảng.

Ai ngờ được đâu, đường đường một học bá như Lâm Tiểu Mãn, lại có một ngày bị người ta khuyên phải học hành đàng hoàng.



Bữa tối là toàn bộ thành viên đội bóng tụ tập lại, làm một bữa liên hoan đầu tiên của học kỳ 2, vẫn là nhà hàng lẩu quen thuộc.

Y Minh Trạch định đi đón Lâm Tiểu Mãn tan học, nhưng trong lớp có chuyện đột xuất, không dứt ra được, nên hai người một trước một sau đến nhà hàng, càng khiến mọi người hiểu lầm sâu sắc là hai người đang “giận nhau”.

Lúc vào bàn, mọi người cố ý tách Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn ra, vô cùng tri kỷ để hai người ngồi đối diện trên bàn ăn tròn, mặt đối mặt, vừa đủ xa lại vẫn nhìn thấy nhau, dần dần khôi phục lại tình hữu nghị.

Mùa lạnh ăn lẩu là thích nhất, hơi nước cuồn cuộn bay khỏi nồi nước dùng sôi sùng sục.

Hơn một tháng không gặp nhau ăn cơm, trong bữa, mọi người sôi nổi chạm cốc, vừa nói vừa cười, chỉ có Lâm Tiểu Mãn và Y Minh Trạch ít nói, thỉnh thoảng nhìn đối phương, ánh mắt luôn có thể rất đúng lúc chạm vào nhau.

Rõ ràng là cái nhìn ẩn ý đưa tình của đôi gà bông, mà trong mắt mấy tên đực rựa lại thành đằng đằng sát khí, nghĩ bụng hai cái đứa này thật là, ăn cơm mà vẫn không thôi so kè.

Lúc đĩa tôm viên đầu tiên vào nồi, Y Minh Trạch đứng dậy nói: “Tao đi toilet chút.”

Lâm Tiểu Mãn cũng đi theo: “Em cũng muốn đi.”

Đừng bảo hai người này đi vệ sinh rồi đánh nhau tiếp nha?

Còi báo động trong đầu Tần Ương rú ầm ĩ, vội bỏ đũa xuống, đứng dậy hét to: “Đợi với, tao cũng đi!”

“Không cho mày/anh đi!” Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn trăm miệng một lời, khí thế như sấm rền.

Khiến Tần Ương giật cả mình đặt mông ngồi về chỗ.

Xác nhận không có ai đi theo, hai người mới một trước một sau vào toilet.

Cả ngày nay Lâm Tiểu Mãn có rất nhiều tiết học, thật vất vả mới được nhìn thấy Y Minh Trạch, mà đội bóng cứ bảo vệ cậu kín mít, cậu với anh người yêu chẳng có mấy cơ hội lại gần nhau, với hai người mới sa vào tình yêu cuồng nhiệt thì phải nói là tra tấn.

Khổ nỗi, toilet cũng là nơi công cộng, không làm ăn được gì.

Lúc đứng rửa tay, Lâm Tiểu Mãn cúi đầu, thần thần bí bí nói: “Nãy vào, em phát hiện toilet có cửa sau, thông ra sân thượng.”

Y Minh Trạch “Ừ” một tiếng, đáp: “Anh cũng thấy.”

Ròng rã 15 phút, hai người mới ra.

Trong lúc đó, anh em đội bóng đều lo, không ai ăn ngon uống ngon, nhất là Chu Lập Viễn, quả thực là như có gai sau lưng. Hôm nay là ngày thứ hai anh chàng nhậm chức đội trưởng, thế là đã đụng trúng vụ hai người bình thường thân nhau nhất lại đánh nhau, trước kia Tôn Ninh làm đội trưởng, trừ lần Y Minh Trạch đánh Mạnh Đông, chưa bao giờ xảy ra xích mích to cỡ này.

Chu Lập Viễn buồn lắm, sao cứ đánh nhau là lại không thiếu mặt lão Y thế?

Thấy rốt cuộc hai người cũng về, trông vẫn bình thường, Tần Ương thở phào nhẹ nhõm: “Nếu hai đứa bây không về, thì đồ ăn sạch bách đấy.”

Lâm Tiểu Mãn nhìn một dãy đĩa đựng đồ trên xe đẩy, nghĩ thầm chẳng phải còn vài mâm lớn nữa đấy à.

“Đi vệ sinh mà cũng chậm chạp như nhau, không hổ là bạn gay tốt (*).” Ngũ Dương cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối, hi vọng hai người sớm bình phục quan hệ.

(*)好基友(Hǎo jī yǒu – hảo cơ hữu): Bên Trung cụm từ này không riêng là chỉ gay, mà còn được mở rộng để nói về mối quan hệ thân thiết giữa những người đàn ông, không mang tính xúc phạm.

Lâm Tiểu Mãn mất tự nhiên sờ sờ mũi, ngồi xuống cạnh Chu Lập Viễn, Y Minh Trạch sắc mặt như thường ngồi về chỗ đối diện cậu.

Không ai biết, thật ra bọn họ lén chạy ra sân thượng nói chuyện yêu đương.

Sau bữa tối, sắp 9 giờ, những người khác phải về trường, còn Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn cùng nhau về nhà trọ.

Trước kia tiễn hai người lên taxi, Chu Lập Viễn nửa đùa nửa thật nói, Y Minh Trạch đưa Tiểu Mãn về thì được, nhưng cấm tiệt “bạo lực gia đình”, còn dặn riêng Lâm Tiểu Mãn, nếu xảy ra mâu thuẫn gì thì đừng gắng chống chọi, cứ gọi điện cho mình.

Xuống taxi, con đường nhỏ vào khu nhà tối om.

Lâm Tiểu Mãn hít sâu một hơi, nhìn bốn bề vắng lặng, nhảy lên người Y Minh Trạch như con thỏ, dùng cả tay cả chân.

Lâm Tiểu Mãn mặc áo lông to dày, suýt thì Y Minh Trạch không ôm nổi, chỉ có thể lấy tay nâng mông cậu, cọ chóp mũi mình vào chóp mũi cậu.

Lâm Tiểu Mãn nhanh chóng mổ một cái lên môi Y Minh Trạch, kích động: “Chao ôi, cuối cùng cũng được giải phóng!”

Trước kia cậu thích nhất là ở bên đội bóng, vì như thế có nghĩa cậu có thể được gặp Y Minh Trạch, nhưng giờ cậu nhìn ai trong đội cũng như cái bóng đèn, loại 3000W.

Lúc chưa yêu, Lâm Tiểu Mãn chỉ biết đồng tính luyến ái không được xã hội công nhận rất khổ, giờ yêu vào rồi mới biết, lúc nào cũng phải giả vờ làm anh em huynh đệ trước mặt người khác khổ không kém, ngày thứ hai yêu nhau đã bị nhầm thành một đôi huynh đệ gây gổ, quả là khổ càng thêm khổ.

Phía xa truyền đến tiếng xe đạp, Lâm Tiểu Mãn nhảy xuống khỏi người Y Minh Trạch, hai người sóng vai về khu nhà trọ, đi qua một chiếc đèn đường.

Lâm Tiểu Mãn chạy lên trước, dẫm lên cái bóng dần dần dài ra của Y Minh Trạch, tội nghiệp: “Chỉ sợ mai mọi người lại cách ly tụi mình, đáng thương quá.”

Nghe cái giọng xoắn xuýt của Lâm Tiểu Mãn, Y Minh Trạch không đành lòng: “Không thì mai chúng ta công khai với mọi người đi.”

“Hàiiiiiiiii ~ ” Lâm Tiểu Mãn thở dài, “Chỉ có gay mới như anh mới không e sợ gì.”

Y Minh Trạch nhún nhún vai, lơ đãng đáp: “Đúng là anh không sợ, nên tùy em, dù sao họ cũng là anh em tốt, không phải người ngoài.”

Lâm Tiểu Mãn lại thở dài: “Hàiiiiiiii, anh là gay mới, anh không hiểu đâu.”

Lâm Tiểu Mãn trái một câu “gay mới”, phải một câu “gay mới”, dáng vẻ như người từng trải nhìn trẻ con, lắc đầu thở dài vô cùng gợi đòn, khiến đầu lông mày Y Minh Trạch nhảy thình thịch.

Anh sải bước đi tới, đè cả người lên lưng Lâm Tiểu Mãn, duỗi cánh tay khóa cứng cái cổ trắng nõn của Lâm Tiểu Mãn, cố tình hung ác ghé vào tai cậu nói: “Vậy bé dạy anh chút đi, làm thế nào để trở thành già đời.”