Thử Ghẹo Lần Nữa Xem

Chương 54: “Em vẫn ổn chứ?”




Cả phòng đang huyên náo chợt dừng bặt, chỉ còn nhạc đêm đang phát từ loa, mọi người trợn mắt há mồm nhìn về góc phòng.

Sau khi Mạnh Đông lăn xuống đất, Y Minh Trạch lại giáng thêm một quyền, xuống tay rất nặng.

Một tiếng trước, anh ở nhà nghe cha nổi giận, Phùng Tuyết Lâm châm chọc thêm, anh đã bực bội cực độ, nhìn thấy Lâm Tiểu Mãn bảo lạnh trong wechat, không chút suy nghĩ chạy tới chỗ Lâm Tiểu Mãn, ai ngờ vừa vào đã thấy cảnh Mạnh Đông muốn cưỡng hôn cậu.

Một giây này, anh bị cơn giận dữ nhấn chìm.

Anh rất khẳng định mình ra tay không phải vì tinh thần trượng nghĩa gì, mà là anh không chấp nhận, cũng không cho phép Lâm Tiểu Mãn bị bất kỳ kẻ nào hôn.

Mạnh Đông bị Y Minh Trạch đánh dữ dội, máu mũi phun ra thì cũng tỉnh rượu, nhận ra ban nãy mình vừa làm gì, lập tức vung nắm đấm đánh trả. Nhưng Y Minh Trạch đang trong trạng thái sôi gan sôi tiết, hắn không thể phản kháng nổi, cũng may đám anh em vây quanh vội lật đật chạy tới kéo hắn ra.

Điện thoại của Mạnh Đông bị quăng xuống đất, Y Minh Trạch liếc qua, trên màn hình là giao diện trang chủ người dùng của một app lạ lẫm, tên người dùng là X-Man.

Y Minh Trạch cầm điện thoại của Mạnh Đông, nhấc hắn lên lôi ra khỏi phòng, ném lại một câu “Đừng ai tới đây”, rồi đi tới toilet ở góc rẽ.

Trong toilet xảy ra chuyện gì, không ai dám tới nghe trộm, bọn họ chạy tới hỏi Lâm Tiểu Mãn, xem hai người kia bị làm sao, nhưng mặt mũi Lâm Tiểu Mãn trắng bệch, như thể không nghe thấy.

Cậu ngây ngẩn nhìn cánh cửa mở toang, suy nghĩ vẫn chìm trong mớ hỗn độn như ban đầu.

Tài khoản đó là của ai? Rốt cuộc chuyện này là sao?

Lâm Tiểu Mãn ép mình phải bình tĩnh… Cuối cùng thì một sự thật đáng sợ cũng hiện ra trong đầu…

Thực ra chuyện này, chỉ có một khả năng lớn nhất, đó chính là Mạnh Đông lấy trộm ảnh của Y Minh Trạch để đăng lên app.

Mà cậu luôn “bí mật follow” Giọng Ấm Cô Độc, người được follow sẽ không biết, nên, dù Mạnh Đông phát hiện ra cậu giữa vô số người dùng app Tìm Bạn, hắn cũng không biết cậu đã nhìn thấy ảnh của Y Minh Trạch. Bảo sao sau khi cậu gia nhập đội bóng rổ, Giọng Ấm Cô Độc đã xóa toàn bộ ảnh thường ngày, chỉ để lại vài tấm chụp cơ bắp không lộ mặt, có lẽ Mạnh Đông có tật giật mình, đề phòng lỡ đâu.

Nghĩ tới đây, sau lưng Lâm Tiểu Mãn gần như đẫm mồ hôi lạnh.

Ước chừng 10 phút sau, Y Minh Trạch đã ép hỏi toàn bộ mọi chuyện từ Mạnh Đông đen mặt ra khỏi toilet.

Anh thấy trang chủ trên app Tìm Bạn của Lâm Tiểu Mãn trong điện thoại Mạnh Đông, còn thấy Mạnh Đông giữ mấy tấm chụp cơ bắp của anh trên đó, thảo nào dạo trước ngày nào Mạnh Đông cũng xin ảnh của anh… Bởi vậy, anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Tiểu Mãn, những lời Lâm Tiểu Mãn nói giống như đúc với lời giới thiệu của Mạnh Đông trên phần mềm kết bạn kia.

Lâm Tiểu Mãn nhận nhầm người. Lâm Tiểu Mãn cho rằng anh là đồng tính luyến ái thật.

Anh đi thẳng vào phòng, giữ chặt lấy cổ tay Lâm Tiểu Mãn, kéo cậu ra khỏi quán karaoke, để lại đám người hai mặt nhìn nhau.

Y Minh Trạch thình lình xuất hiện, gây náo loạn rùm beng, sau đó lại vung tay rời đi, tất cả mọi người ù ù cạc cạc, không ai dám ngăn lại.

Sắc mặt Y Minh Trạch rất tệ, sải chân rất lớn, Lâm Tiểu Mãn gần như phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp, mãi đến khi ra khỏi cửa quán, Y Minh Trạch mới đột nhiên dừng bước xoay người.

Lâm Tiểu Mãn phanh không kịp, đâm vào ngực anh.

Thấy Lâm Tiểu Mãn cúi gằm mặt, mặc cho anh dắt đi, lại ngốc ngốc đụng vào ngực anh, vẻ phẫn nộ của Y Minh Trạch dịu đi nhiều, anh cúi đầu nói: “Đừng sợ, sau này cậu ta không dám bắt nạt em nữa.”

Thấy Lâm Tiểu Mãn không đáp lại, Y Minh Trạch cúi người, muốn hỏi có phải Lâm Tiểu Mãn nhầm Mạnh Đông thành anh hay không, nên đêm đó mới dám xông thẳng đến tỏ tình như thế, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành nghiêm túc dặn dò: “Sau này không cho dùng mấy app kia nữa, phải bảo vệ mình cho tốt, có biết không?”

Lâm Tiểu Mãn co rúm người, nhấc mắt lên, giọng nói lại thong thả lạ thường: “Anh thật sự là trai thẳng nhỉ.”

Gió đêm phất tới, gào thét lướt qua, để lại một mảng hít thở không thông.

Y Minh Trạch bị ánh mắt khổ sở của Lâm Tiểu Mãn làm đau lòng, mấy giây sau mới khó khăn “Ừm” một tiếng, rồi muốn bổ sung thêm gì đó, nhưng Lâm Tiểu Mãn vừa gật đầu, vừa đi thẳng tới lề đường.

Vừa đúng lúc, một chiếc taxi đi tới.

Trên đường về nhà trọ, Lâm Tiểu Mãn không hé một lời, chỉ ngồi im trên xe, toàn thân hơi run rẩy, hai tay đan vào nhau, đỡ lấy trán.

Y Minh Trạch cởi áo khoác ra, choàng lên lưng Lâm Tiểu Mãn.

Lâm Tiểu Mãn giật mình, vừa định hất ra, bị Y Minh Trạch lấy áo quấn chặt.

“Mặc vào.” Anh nói.

Chiếc áo khoác to lớn mang theo nhiệt độ cơ thể rất hữu dụng, thân thể Lâm Tiểu Mãn ấm lên không ít, chỉ là trái tim vẫn lạnh căm căm.

Sau khi xuống xe, hai người cùng bước vào nhà trọ, đến dép Lâm Tiểu Mãn cũng không đeo, đi chân trần, vội vội vàng vàng đi vào trong.

Y Minh Trạch cầm dép đuổi theo, kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Mãn lấy quần áo trong tủ ra, rồi lấy sách vở trong phòng sách, sau đó bỏ mọi thứ vào va li hành lí dưới cái nhìn của anh, bước nhanh ra phía cửa, lúc đi còn vấp chân ngã.

Anh giật mình, vội đi tới định đỡ Lâm Tiểu Mãn dậy.

“Tốt nhất là anh đừng quan tâm đến em!” Lâm Tiểu Mãn nhanh chóng bò dậy, lớn tiếng cảnh cáo Y Minh Trạch sắp đụng vào cậu, giọng nói đau khổ vô cùng, như thể một giây sau sẽ khóc òa lên.

Y Minh Trạch cứng đờ cả người, nhìn bé thỏ con không còn dịu dàng ngoan ngoãn như lúc thường, giữa lúc luống cuống, thậm chí anh còn muốn thốt ra câu “Anh sai rồi”, nhưng anh không biết mình sai ở đâu, lỡ không phải nguyên nhân do anh, anh lại nhận bừa, thì đúng là nhận lỗi cho có.

Nếu Lâm Tiểu Mãn khủng hoảng vì biết mình nhận lầm người, hoặc bị kích thích vì suýt nữa Mạnh Đông cưỡng hôn cậu, anh đều hiểu, nhưng anh không thể giải thích được sự thất vọng sâu sắc trong giọng điệu của Lâm Tiểu Mãn nói, rõ ràng không phải thất vọng vì anh là trai thẳng, mà có lẽ cậu đang thất vọng về chính mình.

Anh không dám đụng vào Lâm Tiểu Mãn nữa, chỉ có thể cẩn thận hỏi một câu: “Em vẫn ổn chứ?”

Lâm Tiểu Mãn hít hít mũi nói: “Ừm! Em rất ổn!”

Tiếng nói của Lâm Tiểu Mãn đã khôi phục sức lực, không khàn đặc như vừa nãy, Y Minh Trạch thoáng thở phào, nói: “Vậy đừng đi nữa, đêm nay anh cũng không về ký túc, có hai người chúng ta, rất an toàn.”

Nhưng, Lâm Tiểu Mãn vẫn lắc đầu, khăng khăng rời nhà trọ, trước khi đi còn đóng cửa lại cho Y Minh Trạch.



Liên quan đến sự kiện Mã Thanh Tự đâm người trong ký túc xá, biện pháp của nhà trường là khuyên nhủ giảng hòa. Nhưng phụ huynh của Mã Thanh Tự và Vương Thự vẫn kiện cáo ầm ĩ. Vì Ngô San khai báo với cảnh sát là đêm đó Mã Thanh Tự cố ý gây sự, đồng thời vi phạm pháp luật lấy dao đâm Vương Thự, nên cậu ta luôn bị phụ huynh của Mã Thanh Tự quấy rầy, suýt chút nữa phải bỏ thi cuối kỳ. Sau khi nhà Ngô San biết, bèn chạy tới trường cảnh cáo phụ huynh nhà Mã Thanh Tự, rồi làm thủ tục rời ký túc xá cho cậu ta, ra phòng trọ ngoài trường ở.

Mở cửa phòng ký túc xá mới, bóng tối và khí lạnh ập vào mặt.

Lâm Tiểu Mãn không bật đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đột nhiên che mặt, khóc òa lên.

Ban nãy cậu nói dối Y Minh Trạch, thật ra cậu không ổn, không hề ổn.

Bởi vì cậu không thể tin nổi, từ trước đến nay, cậu đã làm những chuyện gì.

Bắt đầu từ buổi tối bốn tháng trước, cậu xông ra tỏ tình với Y Minh Trạch, nói nhăng nói cuội một đống thứ, cái gì mà làm nũng, cái gì mà cún sữa, cái gì mà gọi là “anh”… Thật sự quá mất mặt.

Không chỉ như thế, cậu còn vô đạo đức, đi quấy rối một trai thẳng! Cậu đã làm cái chuyện mà bọn Mã Thanh Tự suốt ngày bêu rếu sỉ nhục cậu!

Rõ ràng anh Y đã nhiều lần nói rằng anh là trai thẳng, nhưng đều bị cậu lấy các lý do gạt đi, sau đó mặt dày mày dạn, tiếp tục theo đuổi.

Dù anh Y là một người có tính tình rất tốt, không chán ghét cậu như đám Mã Thanh Tự, nhưng cậu không xứng đáng với lòng tốt của Y Minh Trạch, dù những cái “tốt”  đó không liên quan gì đến tình yêu.

Từ khi cậu rời phòng karaoke, thỉnh thoảng điện thoại lại rung lên, nhiều người gửi tin nhắn cho cậu trên wechat.

Lâm Tiểu Mãn đứng dậy, lau khô nước mắt, không đọc bất kỳ tin nhắn nào, tắt mạng đi, điện thoại cũng cài thành chế độ im lặng, rồi cậu leo lên giường, chập chà chập chờn ngủ một đêm.

Sau đó lại co quắp trên giường cả ngày, đến tối mới ra ngoài mua một bát mì, lúc về lại tiếp tục nằm.

Cậu không buồn ngủ, chỉ là cậu rất mệt, mệt đến nỗi không có sức để mà phiền lòng.

Trong điện thoại, Y Minh Trạch gọi điện nhắn tin cho cậu liên tục, cậu không nhận, chờ tất cả tích thành một đống chữ số màu đỏ nhắc nhở, cậu mới gửi cho anh một tin nhắn, nói cho anh biết “Anh Y, em rất ổn”, sau đó Y Minh Trạch không gọi tới nữa.

Mãi đến sáng hôm thứ ba, mở mắt ra, cậu mới nhớ hôm nay là ngày cậu về nhà nghỉ tết.

Thời gian không còn sớm, Lâm Tiểu Mãn vội xuống giường rửa mặt thay đồ, kéo va li ra khỏi tòa ký túc, vừa xuống đến cổng thì bị người ngồi trên bậc thang làm giật bắn.

Lại là Y Minh Trạch.

Cậu cố ghìm nhịp tim điên cuồng, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo với anh, nhỏ giọng nói, “Em ra ga tàu”, sau đó vội vã lướt qua Y Minh Trạch.

Y Minh Trạch vỗ vỗ quần đứng lên, im lặng theo sau lưng cậu.

Con đường nhỏ ra cổng trường rất yên tĩnh, cậu biết Y Minh Trạch đang đi theo mình.

Nhưng cậu thẹn, không dám đối mặt.

Đi một quãng đường thật dài, Y Minh Trạch ở sau lưng chợt nói: “Năm nay anh không có chỗ nào để ăn Tết, bàn cơm tất niên nhà em còn chỗ trống không?”

Lâm Tiểu Mãn dừng bước, kinh ngạc quay đầu.

Chỉ thấy Y Minh Trạch đứng đút túi cách đó không xa, trên tay cầm một tấm vé tàu.