Thư Đồng Công Tử

Chương 9




Nhưng khi Tề Hạo Nhiên trở về không thấy Giai Lập ở trong phòng nàng, mới vừa đi tới cửa phòng ngủ của mình, đã thấy nàng đang bê một cái hũ từ bên ngoài đi vào sân.

“Nàng đi mua đồ à?” Hắn liếc nhìn cái hũ nằm trong ngực nàng.

Nàng không nói tiếng nào dùng mũi chân đá văng cửa phòng hắn ra, đi vào trong phòng. Trên cái hũ còn có một cái chén không và một cái thìa. Nàng yên lặng mở hũ ra, lập tức một luồng hơi nóng thoát ra.

“Sợ ta đói, cho nên nàng đặc biệt sai người nấu cháo giúp ta? Nhưng mà tại sao lại dùng hũ để đựng?” Tề Hạo Nhiên khó hiểu đặt câu hỏi, thế nhưng nàng hoàn toàn không trả lời.

Mãi đến khi múc một chén cháo nóng hôi hổi cho hắn, lúc đưa tới trước mặt hắn, nàng mới giương mắt nhìn hắn, nói ngắn gọn: “Ăn đi.”

Hắn nhìn biểu tình kỳ lạ của nàng, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới bê chén lên uống một ngụm cháo. Nàng hỏi: “Mùi vị thế nào?”

“Ăn không được ngon lắm.” Hắn ăn ngay nói thật: “Hôm nay ai trực bếp? Nấu món cháo như vậy hẳn là phải bị phạt.” Vốn là một câu nói đùa, muốn trêu chọc nàng vui, không nghĩ tới sắc mặt của nàng trầm xuống.

“Món cháo này là ta nấu.”

Lúc này Tề Hạo Nhiên không khỏi khẽ kinh ngạc: “Nàng nấu sao?”

“Chàng không nghĩ tới ta sẽ nấu cháo sao?” Bình tĩnh gật đầu: “Thật ra thì ta đích thực không biết nấu, đây là ta tạm thời kêu lão sư phụ ở phòng bếp dạy ta, vừa học vừa làm.”

“Nếu như là nàng nấu thì… ” Khóe miệng của hắn nâng lên: “Ta thích.”

“Không cần phải nói dối để lấy lòng ta, hôm nay ta không muốn nghe lời ngon tiếng ngọt của chàng.” Giọng điệu của nàng rất cứng nhắc: “Chàng cảm thấy rất kỳ quái vì sao ta dùng hũ đựng cháo, thực ra là vì thứ trong hũ này bị ta vứt sạch, ta nghĩ nên tự tay mình làm gì đó để thay thế nó tốt hơn.”

Hắn mỉm cười: “Ồ? Thế lúc đầu bên trong chứa cái gì?”

“Là một hũ dưa chua. Không tính là trân quý, cũng là tâm ý của một nữ hài tử khác với chàng, ta nghĩ nàng ta nhất định chuẩn bị đã lâu.”

Nàng híp mắt: “Có mấy lời, bây giờ ta muốn nói với chàng, hy vọng chàng để tâm nghe. Chàng luôn cho rằng ta là một người rất thất thường, có đôi khi làm việc chỉ xem tâm tình của mình, mặc kệ người khác, nhưng từ hôm nay trở đi, ta muốn sửa lại tật xấu này của mình. Chàng thấy đó ta không biết nấu cơm, lầu đầu tiên nấu cháo thì nấu rất tệ, nhưng ta nguyện ý chăm chỉ học; ta cũng sẽ không chim nhỏ nép vào người, mềm mại nũng nịu nói chuyện với chàng, nhưng nếu chàng thích nghe, ta có thể học một chút dịu dàng. Nếu chàng quyết định từ nay về sau ở chung một chỗ với người như ta, nếu chàng thấy ta không thể mang tới cho chàng một tiền đồ gấm vóc, cũng không thể làm một hiền thê lương mẫu khéo tay nấu một bữa ăn ngon, xin chàng hãy tạm thời nhẫn nhịn thói hư tật xấu của ta. Ta sẽ không tính toán sổ sách kinh doanh, nếu Khánh Dục phường giao cho ta, không tới một năm sẽ đóng cửa, cho nên chàng ngàn vạn lần không được đề nghị ta giúp chàng cùng nhau xử lí việc của Khánh Dục phường.”

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Tề Hạo Nhiên mỉm cười nghe nàng nói ra một loạt “đạo lý”, chờ nàng nói đến thở không ra hơi, mới đưa cho nàng một chén trà: “Uống một ngụm trà, từ từ nói.”

“Chàng không phiền sao?”

“Chỉ cần là lời nàng nói, từ trước đến nay ta đều không thấy phiền.”

Nàng lườm hắn một cái, nhưng lại cảm thấy ngọt trong lòng: “Cũng không biết có phải chàng nói lời ngon tiếng ngọt như vậy với mấy tiểu cô nương, cho nên mới dẫn đến người ta cả ngày chen chúc phá cửa của chúng ta.”

Tề Hạo Nhiên vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa lại có điếm tiểu nhị lớn tiếng hô: “Tề công tử, Nhị tiểu thư, có người đến truyền tin!”

Nội dung thư rất đơn giản! Nếu muốn tìm Hồ Thu Nhạn, lập tức tới trước Cập Đệ lâu.

Vu Giai Lập nhìn thấy phong thư này, lập tức hưng phấn đứng lên: “Cuối cùng đối phương cũng muốn mặt đối mặt với chúng ta!”

Tề Hạo Nhiên lại nhíu mày: “Không đúng, chữ viết trong phong thư này không giống với trước kia.”

“Cho dù như thế nào, bây giờ chúng ta cũng phải đi!”

Thì ra hôm nay chính là ngày tổ chức đại hội võ lâm. Trải qua mấy ngày nay, bởi vì một mực bận bịu chuyện tình của Hồ Thu Nhạn, khiến Vu Giai Lập cũng quên ngày trọng đại này. Có điều mới ra khỏi Khánh Dục phường cách hai con đường, đã thấy người trong võ lâm đứng đầy đường, tất cả đều đi về phía nơi tổ chức đại hội võ lâm lần này, một tửu lâu tên là “Túy Tiên lâu”.

Dọc theo phạm vi trong vòng mấy dặm của Túy Tiên lâu, minh chủ võ lâm Hạ Bằng Lan đã sớm sai người bao hết các tửu lâu quán ăn ven đường, nếu gọi là đại yến dài mười dặm phố thì đúng là danh xứng với thực.

“Thật kỳ lạ, Hạ Bằng Lan muốn mở đại hội võ lâm, thế nhưng người này lại hẹn ta tới Cập Đệ lâu, hắn ta không sợ hắn ta làm chuyện xấu thì sẽ bị lưu danh hậu thế sao? Đây là lần thứ hai ta tới Cập Đệ lâu, ta và nơi này thật đúng là có duyên phận.”

Nàng vô tình nói làm Tề Hạo Nhiên nhíu mày: “Nàng đã từng tới nơi này khi nào?”

“Chính là vào buổi sáng! Một người bạn tốt của tỷ tỷ ta tới khách điếm tìm chàng, không thấy chàng ở đó, liền hẹn ta tới đây uống trà.”

“Bằng hữu của tỷ tỷ nàng tới tìm ta? Nàng ta tên gì?”

“An Tuyết Ly.”

Tề Hạo Nhiên càng nhíu chặt mày hơn, chợt nhớ tới nguồn gốc của cái tên này. Năm ngoái thành Vị Cập từng đặt một loại gấm màu xanh da trời ở Khánh Dục phường, yêu cầu duy nhất là mỗi cuộn vải phải thêu hai chữ “Tuyết Ly” ở bốn góc hoa văn, khi đó hắn liền đoán đây vốn là tên của một người, sau lại nhận được tin tức – thành chủ thành Vị Cập Hạ Bằng Lan lấy vợ, là nữ nhi duy nhất của minh chủ võ lâm tiền nhiệm ở núi An Dật: An Tuyết Ly.

Chẳng qua người này là tiểu nữ nhân lăn lộn trên giang hồ, sao lại không biết tên tuổi của An Tuyết Ly chứ? Thật đúng là bất cẩn!

“Nàng ta tới tìm ta làm gì?”

“Nói là vì cây đàn cổ gì đó, nhưng sau đó chúng ta lại luôn tán gẫu về chuyện khác, cho nên nàng ta cũng không có nhắc lại chuyện về đàn cổ. Thật là kỳ lạ, chàng rõ ràng là người của Khánh Dục phường, khi nào thì có liên quan đến đàn cổ?”

“Chuyện này về sau ta sẽ từ từ nói với nàng.” Hắn vừa ngẩng đầu, đã thấy một nam tử trẻ tuổi đứng yên ở trước mặt bọn họ, phía trước vài bước chính là cửa chính của Cập Đệ lâu.

“Tại hạ là Niệm Vũ, nhận lệnh của chủ nhân nhà ta, ở chỗ này cung kính chờ đợi hai vị.” Nam tử kia lại nhìn vào mắt Tề Hạo Nhiên: “Chủ nhân có lời, xin Tề công tử đừng đi theo nữa, chủ nhân chỉ mời một mình Bạch nhị tiểu thư lên lầu.”

Vu Giai Lập chợt nhíu mày: “Chủ nhân nhà ngươi là ai? Chúng ta là đi cùng nhau, vì sao phải tách ra?”

Tề Hạo Nhiên lập tức đè nàng lại: “Đừng nóng vội, đây là quy tắc giang hồ, chúng ta cần phải tuân thủ, nói không chừng vị chủ nhân này có chuyện muốn trò chuyện riêng với nàng, ta sẽ không đi, ở chỗ này chờ nàng.”

Nàng lo lắng nói nhỏ: “Vậy…. nếu như đối phương cố ý dương đông kích tây, chia rẽ chúng ta thì sao?”

“Nhiều người ở chỗ này như vậy, hắn có thể làm ra chuyện gì? Nàng không cần lo lắng cho ta.” Hắn cười đẩy nàng một cái.

Nhưng Vu Giai Lập vẫn không yên tâm cẩn thận bước từng bước: “Chàng chờ ta một chút, sau khi xác minh tình hình xong ta sẽ ra ngay, sẽ không ở lại nơi này lâu đâu.”

Đi theo vị nam tử trẻ tuổi tên Niệm Vũ kia vào trong đại sảnh của Cập Đệ lâu, hắn liền khom người với nàng: “Mời người tự mình lên lầu, trên lầu có người đang chờ người.

Lúc này bên trong lâu thập phần sạch sẽ vắng lặng, trên hành lang không có một bóng người, đi lên thang lầu, trên lầu cũng rất yên tĩnh, khiến tâm trạng vốn cảnh giác của nàng càng thêm căng thẳng hơn.

Lúc chân nàng bước lên sàn nhà lầu hai, sau lưng truyền đến một hồi tiếng động rất nhỏ.

Nàng quay người lại, lập tức khiếp sợ dừng lại! Chỉ thấy Hồ Thu Nhạn bị trói trên một cái ghế, trong đôi mắt to tràn đầy bất lực cùng bi thương thành khẩn, cố gắng mở miệng ra nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Vu Giai Lập vội vàng chạy về phía nàng ta, không ngờ lại có mấy hắc y nhân nhảy ra từ chỗ tối, tay cầm một thanh đoản đao chắn trước người nàng.

“Các ngươi là người nào?” Nàng rút kiếm trong tay: “Mau thả người! Nếu không bổn cô nương sẽ không khách khí!”

“Vu đại tiểu thư uy phong ta còn chưa từng gặp qua, hôm nay vừa vặn mở mang kiến thức một chút.”

Cánh cửa gian phòng bên cạnh được kéo ra, chỉ thấy ở bên trong có một tên hắc y nhân ngồi ngay ngắn, đưa tay cầm lấy chén trà, thoải mái nhàn nhã nhìn nàng.

Vu Giai Lập kinh hãi: “Ngươi chính là người bắt cóc Hồ Thu Nhạn? Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

Người nọ thản nhiên lắc đầu: “Ngươi không nên trách lầm người tốt. Không phải Tề công tử nhờ ta tìm người sao? Người, ta đã tìm được rồi.”

Nàng nghi hoặc nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Người nọ nhấc chén trà đặt trên bàn lên, bỗng nhiên trở tay ném chén trà đánh vào giữa không trung, trong nháy mắt cái chén xoay tròn vô số vòng, nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt bàn, rượu trong chén cư nhiên một giọt cũng không bắn ra ngoài.

Một chiêu công phu này khiến sắc mặt của Vu Giai Lập lập tức đại biến: “Ngươi là… Hạ Bằng Lan?” Nàng chưa từng gặp qua Hạ Bằng Lan, nhưng đã từng nghe không ít chuyện liên quan đến hắn. Năm đó Hạ Bằng Lan từng dựa vào một chiêu “Giang Sơn Vô Hạn” này đánh bại quần hùng, tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm, mà rồi chiêu thức hắn thi triển chính là một biến chiêu của “Giang Sơn Vô Hạn” trong truyền thuyết.

Hạ Bằng Lan không lộ ra vẻ đắc ý, chỉ lãnh đạm nói: “Biểu muội của Tề công tử ở ngay tại nơi này, chuyện hắn nhờ ta ta đã làm được, nhưng nếu ngươi muốn mang người đi, cũng phải đáp ứng một điệu kiện của ta.”

Vu Giai Lập cau chặt mày nhìn chằm chằm vào hắn: “Điều kiện gì?” Hắn bất động như núi ngồi ở đó, nhếch khóe miệng lên nở nụ cười: “Ngươi phải gả vào nhà của ta, làm em dâu của ta.”

Toàn thân nàng chấn động, ngây người trong chốc lát, đột nhiên tuôn ra một trận cười to không hợp thời, cười ngặt nghẽo, gần như ngã ngồi trên mặt đất: “Ha ha ha ha… Ha ha ha ha… Thực sự là rất buồn cười!”

Hạ Bằng Lan lẳng lặng nghe nàng cười đến thở không ra hơi, chờ nàng cười đủ rồi, mới chậm rãi hỏi: “Có gì buồn cười sao?”

“Ta thực sự là nghĩ không ra người như ta, vậy mà có thể được Vị Cập thành ngươi nhìn trúng, ngươi là minh chủ võ lâm lại muốn kết tình thông gia với ta, vậy không làm cho ta được sủng ái mà lo sợ sao? Nhưng chuyện này rõ ràng là không có khả năng, nếu không phải ta nghe nói ngươi là người rất nghiêm túc, thì ta thật hoài nghi có phải ngươi đang nói giỡn với ta hay không?”

Hạ Bằng Lan im lặng nở nụ cười: “Ngươi nói không sai, một nha đầu ngốc, nha đầu điên như ngươi vậy, ta thực không coi trọng, nhưng mà không có biện pháp nào khác, ta chỉ có một đệ đệ, hắn toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với ngươi. Ta thân là ca ca, dù sao cũng phải giúp hắn đạt được ý nguyện mới phải.”

“Đệ đệ ngươi là ai? Hắn đã từng gặp ta sao? Là hắn ta đầu óc có vấn đề mới có thể muốn lấy ta làm vợ đi?”

Miệng nàng không khách khí khiến Hạ Bằng Lan mỉm cười: “Một khi đã như vậy, xem ra đầu óc của Tề Hạo Nhiên cũng có vấn đề.”

Nàng đột nhiên giận dữ: “Hạo Nhiên nhà ta là người thông minh nhất thiên hạ! Chàng muốn ta là vì chàng thích ta!”

“Xá đệ [ đệ đệ nhà ta ] muốn kết hôn với ngươi, cũng bởi vì thích ngươi.”

Điều này khiến Vu Giai Lập giật mình, nàng khẳng định đối phương thật sự không phải nói giỡn với mình, nhưng nhất thời nàng vẫn chưa rõ tình hướng: “Ngươi chờ một chút, để ta suy nghĩ đã… Hồ Thu Nhạn bỗng nhiên mất tích, có người để lại tờ giấy muốn Hạo Nhiên rời khỏi ta, bây giờ ngươi lại đột nhiên mang theo Hồ Thu Nhạn xuất hiện ở chỗ này, nói đệ đệ ngươi muốn kết hôn với ta, lại nói, người trói Hồ Thu Nhạn mang đi thực ra là đệ đệ ngươi? Làm sao hắn có thể dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như thế chứ?”

Nàng giận tím mặt chửi ầm lên cũng không khiến sắc mặt của Hạ Bằng Lan có quá nhiều thay đổi: “Xá đệ là người được nuông nhiều từ nhỏ, hắn muốn lấy nữ tử nào chưa lấy không được, hơn nữa ta có thể thẳng thắng nói với ngươi, bởi vì Tề Hạo Nhiên không chịu đồng ý với điều kiện mà xá đệ đưa ra, chắp tay nhường ngươi, hiện tại đã dẫn đến đại họa sát thân cho mình. Bây giờ một câu nói của ngươi quyết định mạng sống của hai người, lấy hay không lấy chồng, chỉ chờ câu nói của ngươi.”

Hai tròng mắt của Vu Giai Lập trợn lên: “Ngươi đường đường là minh chủ võ lâm, sao lại làm ra loại chuyện uy hiếp cưỡng bức người khácnhư vậy chứ? Hạ Bằng Lan, trước đây ta thật sự là đã đánh giá cao ngươi!”

“Tùy ngươi nói thế nào, nhưng ngươi cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, nếu bây giờ ngươi không gật đầu đáp ứng…” Hắn búng tay: “Ta sai người ném Hồ Thu Nhạn xuống.”

Nàng vừa sợ vừa giận: “Ngươi dám! Trước mắt bao người, ngươi không thể tùy ý giết người!”

“Ngươi có thể đánh cuộc ta có dám hay không. Chẳng qua ta rất lo lắng cho ngươi, ngộ nhỡ vì ngươi khiến Hồ Thu Nhạn chết ở chỗ này, ngươi nghĩ xem người trong lòng ngươi sẽ nhìn ngươi như thế nào?”

Nàng nắm chặt tay, hai mắt nảy lửa, rất muốn xông lên đánh cho hắn một trận, nhưng biết rằng mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Nên làm gì bây giờ? Đồng ý, hay không đồng ý?

Bên ngoài Cập Đệ lâu, trước mắt Tề Hạo Nhiên đột nhiên xuất hiện một hắc y nữ tử, nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, chỉ nói một câu: “Ta là Lược Ảnh, đến từ Vị Cập thành.”

Tề Hạo Nhiên cười nhạt: “Thành chủ bỗng nhiên mời chúng ta đến đây, lại bảo một mình Giai Lập vào, không biết trong hồ lô đang bán thuốc gì?”

“Hình như từ sáng sớm ngươi đã đoán ra là Thành chủ mời các ngươi tới nơi này.” Lược Ảnh lạnh lùng cười: “Chỉ là ngươi sẽ không nghĩ ra, rốt cuộc Thành chủ muốn làm gì.”

“Cho nên ta mới muốn thỉnh giáo cô nương.”

Lược Ảnh nghiêng đầu nhìn hắn: “Chúng ta chỉ là rất muốn biết, nếu giữa biểu muội của ngươi và nàng, chỉ cho phép một người được sống, ngươi sẽ làm gì bây giờ?”

Hai hàng lông mày của Tề Hạo Nhiên cau lại: “Những lời này của cô nương là có ý gì?”

Lược Ảnh đưa tay chỉ vào bức tường ngăn quanh Cập Đệ lâu: “Bây giờ biểu muội của ngươi ở ngay tại nơi này, người trong lòng ngươi cũng ở chỗ đó, nếu bây giờ chỉ cho phép ngươi cứu một người, ngươi muốn cứu ai?”

Hắn trầm ngâm nhìn về phía Cập Đệ lâu, chỉ thấy trên cửa sổ lầu hai quả thực loáng thoáng bóng dáng của Vu Giai Lập lay động.

“Giai Lập phải đi gặp Hạ thành chủ theo lời mời, Hạ thành chủ thân là minh chủ võ lâm, sẽ không gây khó dễ cho một tiểu cô nương như Giai Lập.” Hắn thu hồi ánh mắt, yên lặng tập trung nhìn vào hắc y nữ tử. Lược Ảnh yếu ớt cười lạnh: “Vậy cũng không chắc chắn. Thứ nhất, giả sử người này với Vu đại tiểu thư cùng Thành chủ chúng ta có giao tình không bình thường, hắn mở miệng nói một câu, Thành chủ sẽ xem xét. Thứ hai, Thành chủ của chúng ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp, hết lần này tới lần khác ngươi lấy đàn cổ mà Thành chủ phu nhân muốn có, ra uy hiếp làm điều kiện với Thành chủ, Thành chủ có thể nhịn ngươi đến bây giờ đã là rất khách khí.

Trong lòng Tề Hạo Nhiên căng thẳng: “Hắn muốn thế nào?”

Lược Ảnh nhún nhún vai: “Chủ nhân muốn thế nào ta cũng không rõ, Thành chủ chỉ muốn đánh cuộc với công tử.”

“Đánh cuộc cái gì?” Hắn tường bước áp sát. Yếu ớt ngẩng đầu, Lược Ảnh nói: “Thành chủ nói Tề công tử rất thích cùng người đánh cuộc tâm tư của người, lần này người sẽ đoán tâm tư của các ngươi, xem vị Vu đại tiểu thư này và biểu muội của ngươi, có thể hy sinh chính mình hay không.”

“Lấy mạng người để uy hiếp, Vị Cập thành các ngươi chẳng lẽ điên rồi sao? Nếu muốn gây khó dễ, cũng chỉ cần gây khó dễ với ta, vì sao phải gây khó dễ một nữ hài tử như Giai Lập?” Tề Hạo Nhiên giận tím mặt, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía bóng người đang chớp động trên cửa sổ kia.

Vu Giai Lập suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười lạnh: “Quên đi, ta mới không ngốc như vậy.”

“Có ý gì?” Hạ Bằng Lan lộ vẻ tò mò.

“Để ta vì cứu nàng mà hy sinh hạnh phúc của mình? Nàng tính là gì, chỉ là một thân thích không giải thích được của Hạo Nhiên.” Nàng khinh thường liếc Hồ Thu Nhạn một cái. “Nàng mơ ước Hạo Nhiên nhà ta đã lâu, ta chán ghét nàng, bỏ rơi nàng còn sợ bỏ không được đây, ai muốn hi sinh vì nàng?”

Hạ Bằng Lan chợt nhíu đuôi lông mày nói: “Được rồi, vậy ta có giữ lại nàng ta cũng không có tác dụng gì.” Hắn lại búng tay: “Ném Hồ Thu Nhạn ra ngoài cửa sổ.”

“Chậm đã!” Nàng đưa tay cản lại: “Muốn làm cũng phải để ta tự mình ra tay!”

Nàng thân như mây bay, chớp mắt đã tới phía sau ghế của Hồ Thu Nhạn, hắc y hộ vệ hai bên thậm chí còn không thấy rõ người nàng, thì nàng đã khua kiếm chém đứt dây thừng trên người Hồ Thu Nhạn.

“Một thủ đoạn nho nhỏ cũng dám lừa bịp ta sao?” Hạ Bằng Lan không thèm nhúc nhích chỉ ngồi ở đó nhìn, thế nhưng chén trà trong tay hắn lại đột nhiên bay ra, thẳng tắp đánh về phía tay cầm kiếp của Vu Giai Lập.

Nàng vốn có thể núp ở sau lưng Hồ Thu Nhạn tránh một kích này, nhưng nếu làm như vậy, Hồ Thu Nhạn sẽ bị thương, mà chén trà bay tới gần như là vị trí mắt của Hồ Thu Nhạn, cho nên nàng dùng sức đẩy Hồ Thu Nhạn ngồi trên ghế về một bên, đẩy nàng tới cửa sổ, lúc này chén trà kia đã đánh tới trước mắt, thân kiếm của nàng chặn lại, chén trà liền vỡ vụn, nàng cũng bị chấn động lùi hai bước.

“Bắt!” Sau khi Hạ Bằng Lan hạ lệnh, vài tên hắc y nhân đều cầm đao chém xuống, Vu Giai Lập cầm thanh kiếm lên. Bức lui địch nhân cách mình hơn ba thước, sau đó nắm lấy cổ áo của Hồ Thu Nhạn, ném nàng xuống cửa sổ, đồng thời bản thân cũng xoay người nhảy xuống.

Hạ Bằng Lan ở phòng trong không nhịn được lộ vẻ xúc động, thân như tia chớp, lướt ngang chỗ cửa sổ!

Ơ ngoài lâu Tề Hạo Nhiên đang tiến thối lưỡng nan, chợt thấy một người bay ra từ cửa sổ, nhìn thân hình là một nữ tử, hơn nữa rõ ràng người nọ không có một chút võ công, không có động tác phòng ngự, hắn không kịp nghĩ nhiều, liền bỏ lại Lược Ảnh phi thân lên, phóng về phía thân ảnh kia.

Cùng lúc đó, lại có một người nhảy từ cửa sổ xuống, một phát bắt được sống lưng của nữ tử kia, ném ngang sang, mà bởi vì dùng sức quá mạnh, mà hung hăng bật về phía ngược lại, mắt thấy sẽ đụng phải cạnh nhà.

Tề Hạo Nhiên như trước xông về phía bóng người thứ nhất kia, mặc dù thân hình hắn rất nhanh, nhưng không cách nào quay đầu lại bắt lấy người thứ hai. Trong lòng hắn khẩn trương, bởi vì đã thấy bóng người thứ hai bay ra mặc một thân váy hồng đỏ, đó chính là trang phục của Vu Giai Lập hôm nay, nhưng hắn cũng không thay đổi phương hướng, mà lại gắt gao đuổi theo thân ảnh của người đầu tiên, một phát bắt được nàng, vững vàng rơi xuống trên mặt đất.

“Biểu ca!” Người nọ vừa lên tiếng, mang theo kinh ngạc cùng vui mừng nức nở.

Tề Hạo Nhiên không kịp ân cần hỏi thăm nàng, đưa nàng đến cửa của một trà lâu bên cạnh, trước mặt tiểu nhị nói: “Giúp ta chăm sóc nàng một lát!” Thoáng cái lại chạy về phía ngược lại.

Vu Giai Lập rơi xuống nơi có hai bóng người màu đen đang yên lặng đứng ở nơi đó, một người là Hạ Bằng Lang, một người là Lược Ảnh, mà nàng đang nhắm nghiền hai mắt nằm dựa vào tường, nhìn không ra bị thương thế nào.

Tề Hạo Nhiên vừa sợ vừa giận lại đau lòng, bước mấy bước dài xông tới, ôm nàng vào trong ngực, ngẩng đầu tức giận mắng: “Hạ thành chủ! Đây là kết quả mà ngươi muốn sao?”

Hạ Bằng Lan vẫn giữ điệu bộ cười nhạt của mình: “Thanh mai trúc mã này của ngươi thực sự là không được, nói nhảy lầu liền nhảy lầu, cũng không cho mình một con đường sống nào, chẳng lẽ nàng không sợ chết sao?”

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

“Tính tình của nàng cương liệt, Thành chủ hẳn là đã sớm đoán được.” Ôm người trong lòng chậm rãi đứng dậy, Tề Hạo Nhiên không có một chút sợ hãi: “Nếu như Thành chủ vì Thái tử điện hạ mà ép chúng ta đưa ra lựa chọn, chi bằng bây giờ giết chết chúng ta ở chỗ này đi.”

“Các ngươi thật sự là trăm miệng một lời.” Hạ Bằng Lan liếc xéo hắn: “Chỉ tiếc bây giờ nàng ta không nghe được lời sinh tử này của ngươi, cũng chỉ là vì một đoạn tình cảm lúc nhỏ, ngươi hỏi bản thân mình một chút, đáng giá sao?”

Tề Hạo Nhiên khẽ nâng cằm lên, ngạo nghễ trả lời: “Tình cảm của ta là cả đời, chẳng lẽ Thành chủ không hiểu loại tình cảm quý giá này sao?”

Khẽ nhìn vẻ ngang ngược kiêu ngạo có phần cố chấp trên khuôn mặt tuấn tú năm nào, Hạ Bằng Lan im lặng một lúc, bỗng nhiên lại cười, lần này hắn cười đến cực kỳ thoải mái, cũng nói với Lược Ảnh đang đứng bên người hắn:”Lược Ảnh, ngươi xem bộ dáng nghiêm túc cố chấp của hắn này, có giống Niệm Vũ đối với ngươi hay không?”

Lược Ảnh “hừ” một tiếng, xoay người đi vào Túy Tiên lâu.

Hạ Bằng Lan bình tĩnh đối mặt với Tề Hạo Nhiên: “Ngươi yên tâm, nàng cũng không có bị thương, chỉ bị ta điểm huyệt ngủ. Về phần biểu muội của ngươi, ta đảm bảo sẽ không động đến nàng nữa, bây giờ ngươi có thể đưa người rời đi.”

Nghe vậy, Tề Hạo Nhiên nhẹ nhàng đè lên mạch đập của người trong lòng, quả nhiên giống như lời nói, mạch tượng của nàng ổn định, chỉ ở trong trạng thái hôn mê mà thôi.

Hắn lại một lần nữa nhìn về phía Hạ Bằng Lan, nhưng đối phương đã trở về Cập Đệ lâu.

Tất cả, cứ như vậy dễ dàng kết thúc sao?

Vu Giai Lập cảm thấy mình ngủ đã lâu, toàn thân đều lười biếng thỏa mãn, nàng duỗi lưng một cái, chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào, chiếu sáng mọi vật trong phòng.

Phòng này với phòng ngủ của nàng ở Đông Xuyên giống nhau như đúc, cho nên theo bản năng nàng sờ lên cái giá ở đầu giường, nàng ngủ có một thói quen, sẽ chuẩn bị trước một chén nước đặt trên cái giá ở đầu giường.

Kết quả duỗi tay ra, quả nhiên sờ thấy một chén nước.

Nàng miệng đắng lưỡi khô, một ngụm uống sạch chén nước, mơ mơ màng màng lầm bầm lầu bầu: “Nếu hôm nay có bánh Vân phiến Quế hoa và quyển Kim Ti thì tốt biết mấy.”

Lời còn chưa dứt, một cái khay được đưa tới trước mắt nàng, ở trên có một cái đĩa bày hai miếng bánh Vân Phiến Quế Hoa nhỏ và một quyển Kim Ti.

Nàng cả kinh, xoay người ngồi dậy, chỉ thấy người bưng khay là Tề Hạo Nhiên.

“Hạo Nhiên? Chàng… Ta… ” Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua, kinh ngạc nhìn quanh bốn phía. Không sai, phòng này với phòng ngủ của nàng giống nhau như đúc, ngay cả màn cửa đều có cùng màu sắc và hoa văn.

“Chúng ta quay về Đông Xuyên?”

“Không, còn đang ở Kinh thành.”

“Vậy làm sao chàng lại dọn nhà ở Đông Xuyên đến đây được?”

Nàng hoang mang hỏi một câu, làm cho hắn không nhịn được nở nụ cười, đưa tay sờ sờ trán của nàng: “Không phát sốt mà.”

“Đáng ghét!” Đẩy tay hắn ra, nàng đột nhiên lập tức nghĩ tới: “Đúng rồi! Hồ Thu Nhạn đâu? Ta ném nàng từ trên lầu xuống!”

“Chết rồi.”

“Hả?” Nàng sợ tới mức kinh hãi nhảy dựng lên: “Làm sao lại như vậy? Rõ ràng ta đã đẩy nàng ta sang ngang, cho dù là bị ngã, nhiều nhất cũng chỉ bị thương một chút, làm sao lại ngã chết…”

Tề Hạo Nhiên cười: “Ta không nói nàng đã chết, là nói tim ta thiếu chút nữa bị nàng hù chết.”

“Hả?” Vu Giai Lập bị hắn làm cho không hiểu ra sao cả, mở to miệng ngơ ngác nhìn hắn, hắn cúi đầu, phủ lên môi đỏ mọng của nàng, nhẹ nhàng cắn một cái.

“Lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy. Chỉ là muốn cứu người, cũng không thể hy sinh chính mình.”

“Ta, ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ làm sao có thể để nàng ta không có việc gì, kết quả sau khi ném nàng ra ngoài ta đã bị ngã xuống… Á? Sau đó ta thế nào?” “Sau đó… Nàng đã bình an vô sự.” “Là chàng cứu ta sao?”

“Không phải, là Hạ Bằng Lan.”

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

“Hạ Bằng Lan đâu?” Vừa nghe thấy cái tên này, nàng lập tức căm phẫn đấm ngực giậm chân mắng: “Hắn thật không phải cái thứ gì! Hắn chắc chắn là kẻ chủ mưu tất cả mọi việc, bắt Hồ Thu Nhạn, lại uy hiếp nói muốn ta gả cho đệ đệ gì đó của hắn! Ai biết đệ đệ hắn là cái thứ gì? Chẳng lẽ ta là quân cờ để mặc hắn sắp đặt sao? Ta mới không để hắn được như ý nguyện đâu!”

“Giai Lập…”

“Ừ?”

“Khi đó ta cứu Thu Nhạn trước, nàng có tức giận hay không?”

Nàng nghiêng đầu, nhún vai nói: “Nếu nói không tức giận thì chính là nói dối, chẳng qua ta tốn nhiều tâm tư muốn cứu nàng ta như vậy, nếu lúc ấy chàng mặc kệ nàng ta mà tới cứu ta trước, ta sẽ càng tức giận hơn.

Tề Hạo Nhiên lặng lẽ cười, nhìn vẻ mặt của nàng lúc nào cũng biến đổi thất thường, đột nhiên ôm nàng vào trong ngực. “Giai Lập, sáng nay ta đã viết một bức thư cho mẫu thân nàng.”

“Hả? Vì sao?”

“Không phải lần trước nàng nói, nếu theo ta tới Kinh thành rồi, nàng sẽ không bị phu nhân trói buộc, sẽ ở cùng ta sao? Cho nên ta viết thư cầu thân gửi phu nhân.”

“Sao chàng không nói trước với ta một tiếng?” Nàng tuy rằng không có vẻ mặt ngại ngùng của nữ hài tử, nhưng nói đến việc thành thân vẫn không nhịn được đỏ mặt: “Nương của ta nhìn thấy thư của ngươi chắc chắn sẽ giật mình.

“Chưa chắc, nói không chừng phu nhân sẽ rất cao hứng.”

“Vì sao?”

“Bởi vì trừ ta ra, còn ai dám lấy nàng?”

“Cái gì?” Đôi mắt thanh tú của nàng trợn lên, nhảy dựng lên một phát bắt được cổ áo của hắn: “Hừ, chàng đừng đắc ý! Trong nhà còn có người cho ta cầu hôn đấy, chàng cũng không phải là không biết.”

“Ta nghĩ nàng vẫn nên buông tha nam nhân khác đi, lấy nàng, chỉ sợ bọn họ rất khó sống lâu trăm tuổi.”

“Tề Hạo Nhiên! Chàng trêu chọc ta! Ta cũng đã quên thẩm vấn chàng, rốt cuộc chàng học võ công khi nào? Nói! Vì sao ở trước mặt ta lại giả bộ như cái gì cũng không biết, chàng cố ý đùa giỡn ta sao?”

“Không phải.” Hắn vỗ vỗ lưng nàng, muốn nàng bình tĩnh.

“Hồi nhỏ không phải nàng đã nói muốn ta tập võ sao? Rời khỏi nàng, nếu lại có người khi bắt nạt ta, thì còn ai đứng ra bảo vệ ta, giúp ta đánh nhau?

Cho nên ta nghĩ chỉ có thể bắt đầu học cách dựa vào chính mình, điều quan trọng là ta không hy vọng nàng tới cứu ta, ta cũng muốn có năng lực cứu nàng một lần, chỉ tiếc lúc này đây lại không cứu được, nhưng ta đảm bảo chắc chắn lần tới ta sẽ ôm nàng thật vững!”

Vu Giai Lập ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng tràn đầy cảm động, không thể tưởng được một câu nói vô ý từ nhiều năm trước mà hắn có thể nhớ đến bây giờ, thậm chí vì những lời này của nàng mà tập võ. Tập võ cũng không phải là chuyện dễ dàng, mùa hè luyện tam phục, mùa đông luyện tam cửu*, phải ăn rất nhiều khổ cực, hắn trời sinh cơ thể xương cốt gầy yếu, thế nhưng vì một câu nói của nàng mà ăn nhiều khổ cực như vậy.

* Tục ngữ Trung quốc có câu: “Mùa hè luyện tam phục , đông luyện tam cửu”. Chỉ thời kỳ nóng nhất và lạnh nhất trong năm, câu này dùng để chỉ sự vất vả khổ cực.

Lập tức, vài câu đùa giỡn nói nhảm của hắn ban nãy cũng tan thành mây khói, không còn nghi ngờ nữa.

“Này, nếu nương của ta không đồng ý lời cầu hôn của chàng, chàng sẽ làm gì bây giờ?”

“Vậy… ta bức hôn là được rồi. Nàng xem ngay cả phòng của nàng ta cũng đã chuẩn bị xong, làm sao nàng có thể nhẫn tâm không ở lại lâu dài được?” Hắn cười ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, đời này hắn không làm chuyện gì to gan lớn mật, nhưng mà vì nàng, hắn to gan lớn mật một lần thì đã làm sao?”

“Phòng này là chàng dựa theo bố trí trong nhà ta?” Nàng ngơ ngác nhìn bốn phía, lại vì phần chu đáo này của hắn mà cảm động lần nữa. “Nhiều năm như vậy, chàng vẫn có thể nhớ rõ bài trí trong phòng ta.”

“Hồi nhỏ thỉnh thoảng chúng ta chơi đùa mệt mỏi, đều ngủ trưa với nhau, ta quá quen thuộc với mỗi cái bàn mỗi cái ghế trong phòng nàng, kể cả lúc nàng ngủ dậy muốn uống nước, phải ăn bánh Vân phiến Quế hoa.” Hắn ôn nhu nhìn nàng: “Trừ ta ra, kiếp này còn ai để tâm đến nàng như vậy? Nàng không gả cho ta, còn có thể gả cho ai?”

Nàng đỏ bừng mặt: “Ta mới không cần nghe chàng nói bậy nói bạ, chàng lại trêu chọc ta.” Lúc hai người đang nói giỡn, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng của Tề phụ đang lớn tiếng gọi: “Hạo Nhiên! Con mau ra đây!” Giọng nói này có vẻ lúng túng hoảng hốt, trước đây chưa từng có bao giờ.

Hai người bèn cùng nhau đi ra cửa, chỉ thấy một đội quan binh khí thế hùng hổ vọt vào, trong đó có một người có dáng dấp làm quan hỏi:

“Ai là Tề Hạo Nhiên?”

Hắn tiến tới trước từng bước: “Là ta.”

“Chính là ngươi? Người đâu đến đây, bắt hắn lại!” Ra lệnh một tiếng, lập tức có người ở bên cạnh cầm khóa đến đeo lên đầu Tề Hạo Nhiên.

Biến cố này làm cho Vu Giai Lập cực kỳ hoảng sợ, một tay kéo hắn ra sau lưng mình, mở ra hai tay che chở, lớn tiếng mắng:”Các ngươi từ đâu tới? Dựa vào cái gì mà tùy tiện bắt người?”

“Cô nương, chũng ta nhận ý chỉ của Thái tử đến bắt người. Tề Hạo Nhiên coi thường Hoàng đế, cố ý trì hoãn nộp cống phẩm, tội coi thường lừa dối quân vương, Thái tử có lệnh, phải lập tức bắt hắn vào cung tra hỏi!”

“Nếu muốn bắt hắn, bước qua ải của ta trước đi!” Mặc dù không biết rõ tình hình, nhưng nàng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào động đến một đầu ngón tay của hắn!

Tề Hạo Nhiên lại bình tĩnh ngăn cản nàng: “Giai Lập, nàng tránh ra trước đã.

Nếu như hôm nay ta không đi với bọn họ, hiển nhiên sẽ làm hại toàn bộ Khánh Dục phường, nàng yên tâm, ta sẽ bình an trở về.” Tiếp đó lại nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Thái tử chính là Hà Triều.”

Nàng khiếp sợ nhìn hắn, trong nháy mắt không hiểu được tình hình: “Hắn bắt chàng, là vì chàng đắc tội với hắn? Nhưng Hạ Bằng Lan sao lại phải… “

“Nếu ta đoán không sai, theo thì Hạ Bằng Lan chính là đại ca trong miệng hắn nói.” Tề Hạo Nhiên đi vòng qua nàng, đi đến trước mặt quan binh, duỗi hai tay ra. “Các vị quan gia, mời ra tay.”

“Rầm” một tiếng, cái khóa nặng nề đeo ở trên cổ và hai tay hắn, thế nhưng từ đầu đến cuối khóe môi hắn vẫn giữ nụ cười như đã dự liệu trước.

Lúc gần đi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Vu Giai Lập, nhẹ giọng nói ba chữ: “Cập Đệ lâu.”