Thư Đồng Công Tử

Chương 8




Chi nhánh Khánh Dục phường ở trong Kinh thành, cũng là một cửa tiệm lớn nhất ở Đông Nhạc quốc. Đoàn xe vừa dừng trước cửa tiệm, đã nghe thấy một trận huyên náo: “Tề thiếu gia về! Tề thiếu gia trở về!”

Vu Giai Lập ngồi trong xe, nghe bên ngoài hỗn loạn, không biết ở đây kích động gì, nên lặng lẽ vén rèm xe lên nhìn! Oa!

Thật náo nhiệt! Có mười mấy đại cô nương và tiểu tức phụ, đứng ở ngoài cửa tiệm, cùng nhìn về phía bên này.

“Chàng dám nói mình không trêu chọc người khác, đây là gì?!” Nàng nhớ kỹ khuôn mặt từng người một, hàm răng chua xót nghiến lại.

“Cũng chỉ là khách trong tiệm.” Tề Hạo Nhiên không khỏi cười khổ, vỗ về nàng.

“Không cho chàng đi cửa trước, đi vào cửa sau.” Nàng nhảy xuống xe ngựa, nhìn những khuôn mặt đầy hoảng hốt và kinh ngạc, cùng hoài nghi của bọn nữ tử ở trước cửa, đưa tay kéo cương ngựa, dẫn ngựa đi đến cửa sau của tiệm.

Tề phụ nhận được tin nhi tử trở lại, nhưng không nghĩ đến Vu Giai Lập cũng đi theo, khi ông thấy nàng, ngẩn ra, vội cúi đầu nói: ” Sao Nhị tiểu thư lại tới đây? Lão nô ra mắt tiểu thư.”

“Tề thúc đừng khách khí như vậy. Từ nhỏ tới lớn con cũng không để cho Hạo Nhiên gọi con là tiểu thư, người càng không được khách khí với con như vậy?” Nàng vội vàng đỡ lấy ông.

Tề phụ trợn mắt nhìn nhi tử: “Nhị tiểu thư tới sao con không báo cho phụ thân biết trước một tiếng?”

“Con tưởng Đại tiểu thư đã báo tin rồi.” Tề Hạo Nhiên đi vào nhà, vừa đi vừa hỏi: “Gần đây trong tiệm buôn bán tốt không?”

“Con còn hỏi nữa? Rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên con lại hạ xuống một đạo mệnh lệnh như vậy, cũng không thèm thương lượng với ta.” Tề phụ lui về phía sau nói, chỉ thấy nhi tử dùng mắt ra hiệu cho mình, ý bảo ông đừng nói chuyện này ở trước mặt Vu Giai Lập, vì vậy ông rất không vui sửa lại đề tài.

“Tin tốt không có, ngược lại thì có. Sau khi con rời đi không lâu, có mấy bà mai tới, nhất định muốn làm mai cho con, ta nói tuổi con còn nhỏ, tạm thời không vội, thế nhưng mấy bà mai kia cứ khuyên can mãi, nhất định phải lưu lại ngày sinh tháng đẻ của tiểu thư nhà người ta, ta nghĩ con nên xem một chút, rồi tự mình quyết định đi.”

Tề Hạo liếc nhìn người bên cạnh, thấy sắc mặt nàng đại biến, thở phì phò ngồi ở một bên, chỉ có thể lúng túng cười với phụ thân.

“Chuyện này nói sau đi.”

“Con nghĩ tuổi mình còn nhỏ sao?” Tề phụ than thở: “Nương của con chết sớm, vì vậy chuyện của con ta cũng làm trễ nãi không ít, tuy sang năm con mới 20, nhưng khi phụ thân bằng tuổi con đã thành thân với nương của con rồi, con vẫn nên sớm lo chuyện thành thân đi, tránh cho Khánh Dục phường chúng ta mỗi ngày đều bị các cô nương đến phá cửa.”

Trong lòng Tề Hạo Nhiên cảm thấy vừa buồn cười vừa kỳ lạ, trước kia phụ thân không lải nhải với hắn nhiều như vậy, nhất là hôn sự của hắn, càng không hỏi tới, tại sao hôm nay lại lải nhải trước mặt Vu Giai Lập nhiều lời như vậy?

Hắn quay đầu lại, chẳng biết nàng đã đi đâu.

“Nhị tiểu thư đã đi rồi, bây giờ con có thể nói cho ta biết, rốt cuộc tại sao con lại muốn đoạn tuyệt chuyện làm ăn buôn bán với Vị Cập Thành? Ngay cả cống phẩm con cũng dám trì hoãn, con đã bàn chuyện này với chủ nhân chúng ta chưa?”

“Không phải, đây là do con tự mình quyết định.”

Lời này khiến Tề phụ vô cùng khiếp sợ, ông nhìn nhi tử thật lâu mới hỏi: “Chuyện này không liên quan đến Nhị tiểu thư chứ?”

“Quả thực có liên quan tới nàng.” Hắn biết từ nhỏ đến lớn tâm sự của mình không thể gạt được phụ thân, nên hắn thẳng thắng thừa nhận.

Không ngờ phụ thân hắn kiên quyết nói: “Con lập tức chặt đứt tất cả các ý niệm đối với Nhị tiểu thư ngay! Bất luận nàng và con đã nói gì, hay hứa hẹn gì, ta muốn con cách xa Nhị tiểu thư!”

“Tại sao?” Hắn bình tĩnh hỏi ngược lại: “Chắc phụ thân còn nhớ năm chúng ta rời khỏi Đông Xuyên, mẫu thân Giai Lập từng nói gì với phụ thân chứ?”

Tề phụ nhìn chằm chằm hắn, có chút kinh ngạc: “Lời nói đêm đó con cũng nghe được rồi hả? Được rồi, coi như con nghe thấy cũng không sao, ta nói cho con biết, dù phu nhân nghĩ thế nào, nói thế nào, cũng là chuyện chín năm trước, bây giờ các con đều đã lớn lên, con có cuộc sống của con, nàng có con đường của nàng, hai người không chung một đường, cho nên tuyệt đối không thể ở cùng nhau!”

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Tề Hạo Nhiên hỏi: “Phụ thân bất mãn gì với Giai Lập sao?”

“Không phải, mà là ta thấy nhiều phu thê không môn đăng hộ đối, cuối cùng không có kết quả tốt đẹp.”

Hắn buồn cười: “Phụ thân cho là con không xứng với Giai Lập? Nếu như nói về thân phận địa vị, thì có lẽ con thật sự kém nàng, nhưng con nghĩ Giai Lập và phu nhân sẽ không coi trọng cái này, huống chi hiện tại con cũng không kém bất cứ ai. Phụ thân cũng nói, hiện tại các cô nương xếp hàng chen chúc nhiều đến muốn phá hư cửa tiệm, chẳng lẽ các nàng vì vải vóc của Khánh Dục phường mới chen lấn như vậy sao?”

Tề phụ chỉ tay: “Con đừng quá tự tin, cũng không cần nói đạo lý với ta, phụ thân biết giảng đạo lý ta không nói lại con, nhưng chuyện chung thân của con phải để phụ thân làm chủ. Phụ thân không cho con ở cùng Nhị tiểu thư, thì con không được ở cùng nàng! Về phần đạo mệnh lệnh kia, con lập tức thu hồi ngay cho ta! Chọc giận Vị Cập thành cùng Hoàng cung, con có nghĩ đến Khánh Dục phường sẽ gặp phải cái gì không? Không chỉ tính mạng cha con ta, mà ngay cả Nhị tiểu thư cũng sẽ bị liên lụy, sao con lại hồ đồ như vậy?” Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Tề Hạo Nhiên nghi hoặc nhìn bóng lưng phụ thân. Hắn không sợ phụ thân nghiêm lệnh cấm, bởi vì mặc dù hắn hiếu thuận, cũng không phải là người ngu hiếu đi nhượng bộ tình cảm của mình, nếu sớm buộc chặt hình bóng Vu Giai Lập trong lòng, thì hắn sẽ không để phần tình cảm đã mọc rể nảy mầm này, lớn lên rồi chết yểu đâu.

Chẳng qua là, sao phụ thân lại kịch liệt như vậy? Hình như có phần hơi thái quá rồi?

Lúc này, Vu Giai Lập bỗng nhiên nhô đầu ra khỏi cửa phòng, buồn bực cất giọng hỏi: “Chàng và phụ thân chàng đã nói chuyện xong rồi sao?”

“Ừ.” Hắn cười một tiếng: “Sao nàng lại trốn ở ngoài?”

“Những gì ông ấy nói ta không thích nghe, còn không tránh ra ngoài hóng mát một chút sao?” Tâm sự nàng nặng nề đứng đó, dường như bước cũng bước không nổi, liên tục vò vạt áo. Hạo Nhiên nói: ” Nàng nghe được những lời phụ thân ta nói rồi, phải không?”

“Vâng.”

“Vậy… Nếu phụ thân chàng không cho chàng ở chung với ta, chàng sẽ nghe lời ông ấy chứ?”

Nhìn khuôn mặt như trái đào của nàng nhăn lại, hắn cười một tiếng rồi kéo nàng vào phòng, thấp giọng hứa hẹn bên tai nàng.

“Sẽ không.”

Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, thế nhưng mi tâm cũng không giãn ra nhiều.

“Ta cảm thấy thật kỳ quái, giống như có một lực lượng cố ý không cho chúng ta ở chung một chỗ. Đầu tiên là người không biết ở đâu đến bắt biểu muội của chàng, buộc ta và chàng phải rời xa nhau, bây giờ lại đến phu thân chàng phản đối chúng ta ở chung, chúng ta phạm phải sao thái tuế, hay là đắc tội với ai sao?”

“Không nên nghĩ nhiều, sớm muộn gì những chuyện này cũng sẽ qua.”

Dù là ai cũng không thể ngăn bọn họ ở chung một chỗ!

Tất cả sẽ qua sao? Chưa chắc. Đêm đó, Tề Hạo Nhiên nhận được thư của Thành chủ Hạ Bằng Lan, mời hắn đến Cập Đệ lâu. Nhìn lá thư, hắn cười yếu ớt, không nói tin này cho Vu Giai Lập biết, mà khi xác nhận nàng ngủ say, hắn một thân một mình rời khỏi Khánh Dục phường.

Cập Đệ lâu là tiệm ăn lớn nhất kinh thành, nhưng đêm này, nó khác hẳn với ngày thường, đèn đuốc sáng trưng, khách cả sảnh đường, trước cửa vài ngọn đèn lồng yên lặng sâu kín soi sáng, hai gã hắc y nhân cầm đao đứng nghiêm ở trong bóng tối tự có một cỗ uy lực khiếp người.

Hắn đi tới cửa, còn chưa mở miệng, một người chủ động hỏi: “Người là Tề công tử?”

“Chính là tại hạ, theo lời hẹn đến gặp mặt Thành chủ.”

“Thành chủ chờ ở nội đường, công tử mời.” Hai người kia rất khách khí nghiêng người sang, mở cửa: “Tề công tử, nghe đại danh đã lâu.”

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng, lại có cảm giác uy nghiêm khó tả, hiển nhiên là một người cao cao tại thượng, khẩu khí phát ra rất kinh người.

Tề Hạo đứng ở nội đường, trong chính đường lớn như vậy, ngoại trừ mười mấy cái bàn, vắng ngắt, chỉ có một nam tử áo đen lẳng lặng ngồi ở đó, trong ngực ôm một cây đàn tỳ bà, hờ hững gẩy dây đàn.

“Hạ thành chủ, nên nói là ta được nghe đại danh của ngài đã lâu mới đúng.” Hắn mỉm cười buông tay đứng nghiêm trang.

Hạ Bằng Lan ngước mắt, đồng tử âm u lạnh lẽo so với ánh trăng còn lạnh hơn chiếu thẳng vào lòng người: “Ta nghe nói mấy năm trước Khánh Dục phường vốn đã có hướng suy tàn, nhưng những năm gần đây lại cải tử hồi sinh, là nhờ có Tề công tử phía sau chỉ huy, thật không ngờ Tề công tử lại còn trẻ như vậy!”

“Những năm này nhờ có Vị Cập thành kết hợp làm ăn với bổn điếm, hàng năm đơn đặt hàng của Vị Cập thành giao đến cho Khánh Dục phường cũng nhiều hơn so với bên trong Hoàng cung. Năm ngoái tiền thu vào của Khánh Dục phường, vượt qua năm thành khác cũng đều là nhờ Vị Cập thành, cho nên trước tiên ta nên cảm tạ Hạ thành chủ mới đúng.”

Hạ Bằng Lan khẽ mở mắt, cười mà như không cười nhìn hắn: “Tề công tử, ta là người trong chốn võ lâm, ngươi là người làm ăn, đáng lẽ ra chúng ta ngoại trừ buôn bán, không có bất kỳ khả năng gì qua lại, nhưng lần này ta phá lệ mời ngươi đến, chắc ngươi hiểu là vì cái gì. Ngươi đã nói Vị Cập thành là khách lớn của Khánh Dục phường, vậy tại sao hôm trước ngươi lại đột nhiên hạ lệnh, dừng tất cả buôn bán với Vị Cập thành?”

“Chuyện này nói ra rất dài dòng.”

“Ta có cả đêm, không biết có đủ hay không?”

Tề Hạo Nhiên khiêm tốn cười: “Thành chủ thật hào phóng, ta nghĩ chưởng môn đại phái trong giang hồ, cũng không thể có được một đêm của Thành chủ.”

Hạ Bằng Lan lãnh đạm nói: “Thật ra thì ta cũng không để ý Khánh Dục phường, mà là do gần đây thê tử ta coi trọng một cây đàn cổ, tên là “Tích Thời”, ta vốn định dùng số tiền lớn để mua, nhưng khi chủ tiệm nghe đến lai lịch của chúng ta, thì không muốn bán, ta nghĩ tên tiệm này ngươi cũng biết.”

“Hạo Nguyệt Thanh Phong.” Tề Hạo Nhiên lại cười nói: “Điều này nói lên rằng Thành chủ là quân tử, nếu Thành chủ dùng sức mạnh, hoặc dùng tên giả để mua, ta cũng không ngăn được.”

“Cho ta lý do. Tại sao?”

“Bởi vì… Thái tử Chiêu Hòa.”

Nghe vậy, lông mày Hạ Bằng Lan nhíu lại: “Chiêu Hòa? Hắn làm gì?”

Nghe hắn ta nói như vậy, Tề Hạo Nhiên càng xác định Hạ Bằng Lan và Chiêu Hòa có quan hệ không bình thường, vì vậy liền nói ra chuyện tình gần đây, cuối cùng: “Nếu Thành chủ là ta, thì sẽ làm thế nào?

Chắp tay nhường người mình yêu, hay vẫn không sợ cường quyền, kiên trì tới cùng?”

Nghĩ một lát, Hạ Bằng Lan hỏi: “Sao ngươi có thể kết luận Chiêu Hòa và việc biểu muội ngươi mất tích có liên quan?”

“Ta không kết luận, chỉ dựa vào trực giác làm việc.”

“Nhưng ngươi tùy tiện làm việc, chỉ sợ sẽ mang tới tai hoạ.”

“Cho nên ta muốn giao dịch cùng Thành chủ.”

“Giao dịch?”

“Thành chủ giúp ta tìm Thu Nhạn, ta đem đàn mà Thành chủ phu nhân thích đưa đến Vị Cập thành.”

Suy nghĩ một chút, Hạ Bằng Lan “hừ” một tiếng nói: “Cuộc đời ta không thích nhất chính là bị người ta lợi dụng điểm yếu để uy hiếp, vì sao luôn có người vọng tưởng có thể lợi dụng điểm yếu uy hiếp được ta?”

“Đây không phải là lợi dụng điểm uy hiếp người khác, mà là bình đẳng trao đổi. Ta là một bình dân nhỏ bé, còn Thành chủ lại trên vạn người, ngay cả Thái tử điện hạ cũng đối với người có vài phần kính trọng, nhưng nếu như Thành chủ cố ý làm khó ta, ta cũng không còn cách nào, vì thế chỉ có thể to gan đánh cược một lần.”

“Đánh cược gì?”

“Đánh cược Thành chủ là một quân tử.”

Hạ Bằng Lan nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, bỗng nhiên cất cao giọng cười một tiếng.

“Được lắm, ngươi rất biết nói chuyện. Ngươi dùng một từ “Quân tử” chế trụ ý nghĩ muốn động võ của ta, khiến cho ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Nhưng không phải là ngươi đánh giá quá cao địa vị của cây đàn kia ở trong lòng ta sao? Không có Khánh Dục phường, Vị Cập thành vẫn có y phục mặc, không có Hạo Nguyệt Thanh Phong, thê tử ta vẫn có cây đàn trân quý để đánh, yêu cầu của ngươi ta không đáp ứng, cũng không cần trao đổi.”

Tề Hạo Nhiên trầm tĩnh gật đầu: “Đúng, cho nên giao dịch này ta ở thế hạ phong, Thành chủ ở thế thượng phong, nhưng ta đánh cược Thành chủ cũng là một người lười.”

“Hửm?” Hạ Bằng Lan nhướn đuôi lông mày: “Ngươi nói vậy là ý gì?”

“Trừ Khánh Dục phường, trong thành không có nhà thứ hai có thể một lần cung ứng đơn hàng mười mấy vạn lượng bạc của Vị Cập thành trong một năm, trừ Hạo Nguyệt Thanh Phong, trong thành không có cây đàn cổ một ngàn năm nào để cho Thành chủ tìm, nếu Thành chủ muốn làm được tất cả điều này, vậy thì phải bỏ gần cầu xa, ra nước ngoài tìm, thế nhưng Thành chủ còn bận trăm công nghìn việc, sao lại phải phí tâm nhức đầu vì chút chuyện nhỏ này? Khó khăn đó so với việc tìm một người thật sự là chuyện nhỏ không đáng giá, không phải sao?”

Hạ Bằng Lan lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt lóe lên không phải tia tức giận, ngược lại là một tia tán thưởng: “Xem ra người trong lòng ngươi thật khiến cho ngươi nóng ruột nóng gan, không ngại vì nàng làm những việc nguy hiểm. Nhưng Chiêu Hòa có vô số người, ta không nghĩ ra rốt cuộc là sắc đẹp như thế nào có thể khiến hắn dùng đến hạ sách bắt người, cho nên lời của ngươi, ta không thể hoàn toàn tin.”

“Dĩ nhiên Thành chủ không thể chỉ nghe lời nói từ một phía, nhưng Thành chủ quen biết Thái tử, có thể đi hỏi hắn, ta nghĩ hẳnThái tử cũng sẽ không giấu giếm Thành chủ.

“Còn Vu Giai Lập, nàng không phải là giai nhân tuyệt sắc, chỉ là một nữ hài tử thuần khiết, tuy từng phiêu bạc giang hồ, nhưng chân thực nhiệt tình, đối đãi người rất tốt, chưa từng có lòng hại người. Nàng từng thề phải bảo vệ ta, khi còn bé nếu ta bị người khác bắt nạt, nàng nhất định sẽ che chở ta, cho nên bây giờ ta phải bảo vệ nàng. Ta đợi nàng lớn lên đã hơn mười năm, thử hỏi cõi đời này có bao nhiêu người sẽ kiên định như ta?”

Hạ Bằng Lan lộ vẻ xúc động, hắn cân nhắc lời nói: “Thuần khiết? Nghe lại có chút tương tự giống với Tuyết Ly, có lẽ hai người bọn họ có thể làm bạn.”

Dù Tề Hạo Nhiên không biết “Tuyết Ly” hắn nói là ai, nhưng nhìn qua sắc mặt và lời nói của Hạ Bằng Lan cũng có thể đoán được, trong lòng mừng rỡ, bởi vì nghe hắn nói như vậy, hiển nhiên hắn đồng ý hợp tác.

Nhưng Hạ Bằng Lan không nói tiếp, hắn gảy dây đàn, lãnh đạm nói: “Sắc trời không còn sớm, Tề công tử cả đêm không ngủ, cũng mệt mỏi rồi.”

Nghe được đối phương có ý tiễn khách, Tề Hạo Nhiên không kiên trì nữa, cười rồi chắp tay: “Vậy tại hạ cáo từ, nếu như Thành chủ có quyết định, có thể phái người đến báo cho tại hạ, tại hạ nhất định sẽ tới.”

“Khách khí.” Hạ Bằng Lan đứng dậy: “Tề công tử tiễn.”

Trở lại Khánh Dục phường thì sắc trời đã lộ ra một chú màu trắng bạc.

Chưa tới cửa tiệm, đã thấy một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ở ngoài tiệm, Tề Hạo Nhiên ngẩn ra, không biết vị khách quý nào giờ này đột nhiên viếng thăm.

Khi màn xe ngựa vừa được vén lên, lộ ra lại là khuôn mặt của Chiêu Hòa, sắc mặt hắn ngưng trọng nhìn chằm chằm Tề Hạo Nhiên nói: “Đúng lúc, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Tề Hạo Nhiên cười: “Sáng sớm điện hạ tới tìm thảo dan, không biết là vì chuyện công hay vì chuyện riêng?”

“Dù là chuyện công hay là chuyện riêng, chẳng lẽ ngươi dám nói ngươi không rảnh sao?”

Chiêu Hòa giọng chất vấn.

Nhưng Tề Hạo Nhiên cũng không sợ hắn phùng mang trợn má, mỉm cười nói:

“Thái tử đã cho mời, thảo dân không dám nói không rảnh. Nếu thái tử vì chuyện công, thảo dân cung kính dẫn Thái tử đi cho biết nơi này, nếu là chuyện riêng, xin thứ cho thảo dân cả đêm bận rộn, hiện tại vừa mệt vừa mỏi, bụng đói, sớm như vậy Thái tử đã tới quấy rầy, không biết Thái tử có thể vào trong điếm uống chén trà nghỉ ngơi một chút, đợi thảo dân rửa mặt xong trở ra tiếp giá được không?”

Hắn khách khí trả lời không bén nhọn giống như trước kia, khiến Chiêu Hòa ngẩn ngơ, rồi tức giận nói: “Tề Hạo Nhiên, nếu ngươi đã tự xưng thảo dân, thì nên biết ở trước mặt Bản cung, ngay cả chỗ ngồi ngươi cũng không có! Ta không biết ngươi ăn gan hùng mật báo gì, mà lại dám qua mặt Bản cung, mang việc buôn bán của Khánh Dục phường đi chống đối với triều đình?!”

“Khánh Dục phường không dám chống đối với triều đình, chỉ là tạm hoãn các vật phẩm đưa vào cung, vì vật phẩm đưa vào cung đều cần chất lượng, nên cũng đặc biệt cần chú ý, Thái tử không nên trách lầm thảo dân.” Câu trả lời của hắn rất đúng mực.

Chiêu Hòa vỗ khung xe một cái, trên khuôn mặt phóng đãng của hắn hiện lên vẻ tức giận nghiêm chỉnh hiếm thấy: “Đừng ở trước mặt Bản cung xảo ngôn ngụy biện! Ngươi biết rõ sắp tới trong cung có tổ chức mừng thọ cho Thánh thượng, cần vô số vải vóc, vậy mà thời điểm này ngươi trì hoãn giao hàng, đây là trọng tội đấy!”

“Thái tử muốn mang thảo dân tới trước mặt bệ hạ hỏi tội sao?” Tề Hạo Nhiên trừng mắt nhìn.

Chiêu Hòa cả kinh, cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ thật hay, chẳng lẽ ngươi muốn chạy đến trước mặt phụ hoàng ta cáo trạng sao? Ta há có thể để cho ngươi có cơ hội này!”

“Vậy hiện tại Thái tử muốn đưa thảo dân vào ngục rồi hỏi tội sao?”

Chiêu Hòa cắn răng gầm nhẹ: “Ngươi biết rõ ta sẽ không! Vì nha đầu Giai Lập kia, ta sẽ không làm vậy! Vì công việc của Khánh Dục phường sẽ không ai xử lý, ta cũng sẽ không làm như vậy. Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi lớn mật, dám đối nghịch với ta, vì một nữ nhân sao? Ngươi là người thông minh, sao lại trở nên ngu xuẩn như vậy?”

“Nếu vì bảo vệ người mình thích mà trở nên ngu xuẩn, vậy đời này của điện hạ còn chưa từng gặp được người nào ngu xuẩn, hôm nay coi như điện hạ cũng được thấy.”

Chiêu Hòa đưa mắt nhìn hắn rất lâu, lẩm bẩm nói: “Ngươi không phải là người đầu tiên Bản cung thấy. Nhưng… Bản cung muốn nói, ta không thích tranh với người khác, chỉ cần chuyện ta muốn, tuyệt không ai dám có ý kiến, ngươi muốn đấu với Bản cung, sẽ phải nhận hậu quả mà ngươi không gánh được!”

Hắn “soạt” một tiếng, hạ màn xe xuống, xe ngựa lập tức chậm rãi rời đi.

Tề Hạo Nhiên đứng chắp tay, nhẹ nhàng thở ra. Một đêm này, thật đúng là gian nan.

Vu Giai Lập tỉnh ngủ liền gõ cửa phòng Tề Hạo Nhiên, nhưng không ai đáp lại, nàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy bên trong trống rỗng, đệm chăn chỉnh tề, giống như không có người ngủ qua, nàng đi hỏi kẻ hầu, thì kẻ hầu nói sáng sớm Tề Hạo Nhiên đã đi kiểm tra sổ sách.

Nàng nhàm chán đứng ngẩn ra nơi đó, suy nghĩ liệu mình có nên đi thăm dò một chút về đại hội võ lâm hay không? Phải nghĩ ra biện pháp tìm người hỗ trợ tra ra một chút đầu mối về Hồ Thu Nhạn chứ? Nhưng khiến nàng phiền não, là nàng rõ ràng cảm thấy gần đây hắn có nhiều hành động kì lạ, như có điều giấu giếm nàng, nhưng nàng không biết làm thế nào khiến hắn mở miệng.

Đang buồn bã, thì ngoài cửa có một người ăn mặc chỉnh chu đi vào, đó là một thiếu phụ dung mạo tuyệt lệ, đứng ở cửa nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi Tề công tử có ở đây không?”

Một ngày một đêm, Vu Giai Lập đã thấy không ít nữ tử trẻ tuổi đến tìm hắn, lúc này lại thấy có người đặc biệt tới hỏi, liền tức giận đi đến trả lời.

“Hắn không có ở đây.”

Ánh mắt người thiếu phụ lay động như làn sóng, quan sát Vu Giai Lập, nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi mỉm cười gật đầu: “Ngươi là Nhị tiểu thư ư?”

Vu Giai Lập sửng sốt, nàng nhớ nàng chưa gặp người này bao giờ, sao đối phương có thể nhận ra nàng?

Thiếu phụ mỉm cười nói: “Lệnh tỷ là bạn tốt của ta, nên đã từng miêu tả qua dung mạo của ngươi.”

Vừa nghe đối phương là bằng hữu tỷ tỷ, lòng thù địch của Vu Giai Lập lập tức tan thành mây khói, nàng nở nụ cười, nghênh đón hỏi: “Tỷ quen biết tỷ tỷ ta? Tỷ họ gì? Tìm Hạo Nhiên làm gì?”

Nàng nhiệt tình hỏi thăm khiến đối phương che miệng cười ra tiếng.

“Giai Âm có nói muội muội mình thẳng thắng, nhưng không có nói muội lại đáng yêu như vậy.

Tỷ tìm Tề công tử là vì một cây đàn cổ, nếu hắn không có ở đây, vậy tỷ xin phép cáo từ.”

“Tỷ tỷ chờ chút, chàng sẽ về ngay. Đúng rồi, không biết tỷ tỷ tên gì?” Vu Giai Lập nhiệt tình lôi kéo đối phương.

Thiếu phụ do dự một chút mới trả lời: “Hiện tại tỷ xuất giá tòng phu, tên tuổi phu gia không tiện nói ra, mẹ tỷ họ An, muội gọi tỷ Tuyết Ly tỷ là được rồi.”

“Dạ! Tuyết Ly tỷ!” Nàng gọi to, trong lòng khẽ động! An Tuyết Ly, tên này nghe có chút quen tai? Nhưng nhất thời lại không nhớ được rốt cuộc mình đã nghe qua ở đâu.

An Tuyết Ly hỏi: “Nghe nói Tề Hạo Nhiên và muội từ nhỏ là bằng hữu, vậy tính cách hắn chắc là muội rõ nhất?”

Nàng kinh ngạc nói: “Ngay cả chuyện này Đại tỷ muội cũng nói với tỷ sao? Khi còn bé muội và Hạo Nhiên cùng học chung. Cùng chơi cùng ăn ở chung một chỗ, tính chàng khá tốt, đối với ai cũng khách khí, cho nên ai nhờ chuyện gì chàng cũng làm, chờ chàng về muội nhất định sẽ nói tốt giùm tỷ trước mặt chàng!”

An Tuyết Ly khẽ mỉm cười: “Việc kia cũng không phải chuyện gì lớn. Muội muội, tỷ cảm thấy muội rất hợp với tỷ, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo, tìm chỗ trò chuyện được không?”

Vu Giai Lập suy nghĩ, gật đầu: “Được.”

Đang định ra ngoài, thì thấy ngoài cửa có một nữ hài tử mười sáu mười bảy tuổi đi đến, dè dặt hỏi: “Xin hỏi Tề công tử có ở đây không?”

Trong lòng nàng mãnh liệt cảnh giác, lập tức đi tới nói: “Hắn không có ở đây, hắn vừa ra khỏi cửa rồi!”

Nữ hài nhi nghe vậy, nét mặt chán nản: “Chàng đi đã nhiều ngày rồi, nghe nói chàng trở lại, cho nên ta mới đến tiệm, sao lại chàngkhông có ở đây? Vậy, có thể làm phiền ngươi giúp ta cầm món đồ này giao cho chàng được không?”

Vừa nói vừa đưa tới một cái hũ.

Vu Giai Lập liếc nhìn cái hũ trong tay, quay lại nhìn An Tuyết Ly nói:

“Tuyết Ly tỷ, tỷ chờ muội một chút, muội đem cái hũ này vào trong rồi ra ngay.”

Lúc đi tới hậu viện nàng mở nắp nhìn, phát hiện bên trong là dưa chua, có thể thấy được chuẩn bị rất lâu rồi. Trong lòng nàng bỗng đau nhói, bước nhanh về phía phòng bếp.

Xe ngựa An Tuyết Ly ở ngoài cửa Khánh Dục phường, vừa nhìn xe ngựa cũng biết xuất thân của nàng tuyệt đối không tầm thường.

Vu Giai Lập dễ dàng thân thiết với An Tuyết Ly, tuy từ Khánh Dục phường đến chỗ An Tuyết Ly chọn, lộ trình rất ngắn, nhưng Giai Lập đã cùng người ta nói không ít chuyện, tựa như bằng hữu quen biết nhiều năm.

Đến trước một căn lầu, An Tuyết Ly kéo tay nàng cùng nhau xuống xe, Vu Giai Lập ngẩng đầu nhìn, tò mò hỏi: “Đây không phải là cửa tiệm của Hà Triều đại ca hay sao?”

Mắt Tuyết Ly chớp một cái: “Ai?”

“Hà Triều, một bằng hữu của muội, cũng là một thương gia lớn, bọn muội vừa mới chia tay không lâu, huynh ấy nói nếu có chuyện thì đến Cập Đệ lâu tìm huynh ấy.” “A, thì ra là hắn.” An Tuyết Ly hé miệng cười.

Lúc này một nữ tử áo đen vội vã đi ra, vừa thấy An Tuyết Ly liền nói: “Phu nhân, người chạy đi đâu vậy? Chủ nhân vừa khiển trách nô tỳ một trận.”

“Ta đi Khánh Dục phường, xin lỗi, Lược Ảnh, lúc đi ta quên nói với ngươi.”

“Khánh Dục phường?” Vẻ mặt nữ tử áo đen – Lược Ảnh trở nên cổ quái, nhìn Vu Giai Lập một cái: “Đây là ai?”

An Tuyết Ly chủ động giới thiệu: “Đây là Nhị Tiểu Thư Vu Giai Lập của Khánh Dục phường.”

Lược Ảnh “hừ” một tiếng: “Phu nhân không nên qua lại gần gũi quá với người của Khánh Dục phường, gần đây chủ nhân rất giận Khánh Dục phường đấy.”

“Tại sao?” Vu Giai Lập không hiểu.

Lược Ảnh tức giận phản bác: “Tại sao? Vậy thì ngươi nên hỏi Tề đại công tử đi.”

“Hạo Nhiên? Hạo Nhiên thế nào?”

An Tuyết Ly liếc mắt nhìn Lược Ảnh: “Lược Ảnh, ngươi đi trước, ta muốn nói với Giai Lập vài lời.” Lược Ảnh lộ vẻ không vui rời đi, Vu Giai Lập tò mò hỏi: “Hạo Nhiên đã làm gì, khiến nàng ấy tức giận như vậy? Người này khá nóng tính, gọi tỷ là phu nhân, nhưng nói chuyện với tỷ lại dùng giọng khiển trách.”

An Tuyết Ly cười nói: “Tính khí Lược Ảnh chính là như vậy, khi ta mới gả tới, nàng ấy cũng không ít lần mặt nặng mặt nhẹ với ta, nhưng tâm địa của nàng ấy rất tốt.”

” Tâm địa Hạo Nhiên cũng rất tốt, tính tình chàng cũng rất tốt.” Nàng không tự chủ nói tới người trong lòng.

An Tuyết Ly nói: “Đoạn đường tới đây muội vẫn luôn nói hắn tốt, rốt cuộc hắn tốt bao nhiêu, có thể để cho muội khen hắn không dứt miệng? Hắn đối với muội tốt, hay đối với tất cả mọi người đều tốt hả?”

“Từ nhỏ tính chàng đã giống như nữ hài tử, đối với người nào cũng cười khách khí. Nhưng, giao tình của bọn muội cũng không phải như người bình thường, bởi vì từ nhỏ chàng và muội cùng chơi cùng ăn ở chung, suốt ngày ở bên nhau, dù trong lòng muội nghĩ gì, muốn gì, chỉ cần muội liếc mắt, chàng liền lập tức sẽ lấy đến cho muội.”

“Đó chính là nói, hắn đối với muội, đoán được chính xác hết tâm tư của muội, còn muội, muội cũng giống hắn có thể đoán được tâm tư của hắn sao?”

Nàng sửng sốt, nghĩ thật lâu, chán nản thở dài: “Không được.”

Từ nhỏ đến lớn, đều là hắn nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng chưa bao giờ tìm hiểu hắn đang nghĩ gì, muốn gì.

“Muội có thói quen được hắn cưng chìu, được hắn nâng niu, nhưng lại không cúi người nhìn kỹ tấm chân tình của hắn, ta nghĩ nếu hai người tiếp tục như vậy, chưa chắc có thể kiên trì được lâu dài.”

Vu Giai Lập kinh ngạc nhìn nàng: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại nói vậy?”

“Chẳng lẽ trừ tỷ ra, chưa người nào nói hai người không hợp ở chung sao?”

Nàng cụp mắt xuống: “Có, nhưng người ta nói thế nào cũng là chuyện của bọn họ, muội…”

“Muội cái gì? Trong lòng muội có kiên định không?”

Vu Giai Lập suy nghĩ kỹ, mới từ từ nói: “Nói tỷ có thể không tin, thật ra chín năm trước khi bọn muội rời xa nhau, bọn muội chỉ là những hài tử tám tuổi. Tám tuổi hiểu được gì? Chỉ biết ăn uống vui đùa, thiếu niên không biết buồn, khi đó muội cảm thấy trời đất bao la ta là lớn nhất, chính phụ thân và nương của muội không thể làm gì muội, còn chàng thì vẫn luon bên cạnh muội, chưa bao giờ muội nghĩ nếu có một ngày chàng không ở bên muội, thì muội sẽ như thế nào.

“Nhưng một ngày kia, chàng thay muội chịu phạt, bị phụ thân chàng đánh, nương muội lại muốn bọn họ đến Kinh thành quản lí chi nhánh, muội mới bừng tỉnh, về sau muội không còn gặp được chàng nữa! Đêm hôm đó muội núp trong chăn khóc suốt đêm, nghĩ tới cuộc sống về sau không có chàng thì cảm thấy rất sợ, nhưng loại cảm giác này muội chưa từng nói với ai, ngày thứ hai lúc chàng đi muội cũng không đi tiễn chàng, vì muội thấy mình rất có lỗi với chàng, không còn mặt mũi gặp chàng. Năm đó lúc chàng đi, muội đã thề với chàng, sau này muội phải biến đổi trở nên mạnh mẽ, rồi đón chàng trở lại, không để người khác tùy ý định đoạt vận mệnh của bọn muội, nhưng khi chàng đi, muội lại hoàn toàn không có mục đích, cũng không có manh mối, ngoại trừ một chút ít danh tiếng nhỏ ở trên giang hồ ra, cũng không có chiến tích. Nhiều lần muội đi ngang qua Kinh thành, muốn đi tìm chàng, nhưng khi đi tới Khánh Dục lại chạy mất.”

An Tuyết Ly lẳng lặng hỏi: “Tại sao muội lại không dám gặp hắn?”

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

“Phụ thân và nương của muội nói rất nhiều chuyện liên quan đến chàng, muội cảm thấy chàng ngày càng tốt, tốt đến nỗi muội trèo cao cũng với không tới, người khác nhìn vào, chỉ thấy chàng là con trai của người làm trong nhà muội, muội lại là Thiên kim đại tiểu thư, nên nghĩ chàng với cao, nhưng thật ra từ lâu muội đã biết, nếu vứt bỏ thân phận Đại tiểu thư ( đại tiểu thu của nhà họ Vu), thì muội chả là cái thá gì.”

An Tuyết Ly bình tĩnh xem xét: “Đây là do muội áy náy với hắn, không phải tình yêu nam nữ, không nên đem hạnh phúc của mình ra để trả lại ân tình cho hắn.”

Vu Giai Lập vội lắc đầu: “Muội vốn cho là như vậy. Nhưng lần này chàng trở lại Đông Xuyên, lần đầu xuất hiện trước mặt muội thì muội mới phát hiện, nhớ nhung của muội đối với chàng, ngày ngày đã chất thành đống, đã sớm lên men ở trong tim, biến thành một bộ dáng khác. Muội không chịu nổi khi chàng nhìn nữ hài tử khác, không muốn chàng cười với nữ tử khác. Khi còn bé muội chiếm cứ chàng, là vì cảm thấy chàng là người duy nhất nghe theo mệnh lệnh của muội, hiện tại muội lại thấy… Chỉ có muội, mới là người duy nhất chàng nên để trong lòng.”

Giai Lập cắn môi dưới, dù vẫn còn ngượng ngùng, nhưng lời thổ lộ to gan như vậy, cũng không hề khiến nàng cảm thấy mất thể diện.

“Vì dò xét tâm ý của chàng, muội còn hôn chàng… Cho đến ngày đó chàng mới nói với muội, chàng đã yêu thích muội rất nhiều năm rồi, muội không nói ra được vui sướng của mình, vì khi đó muội chỉ nghĩ, nếu mà ai không cho bọn muội ở chung một chỗ, nhất định muội sẽ liều chết với hắn, dù là phụ thân và nương, cũng không được chia rẽ bọn muội!”

An Tuyết Ly buồn cười: “Nữ hài tử như muội tỷ chưa từng gặp qua, tỷ cũng rất bội phục dũng khí của muội.”

Hai má Vu Giai Lập ửng đỏ, rốt cuộc cũng lộ ra ngượng ngùng nữ nhi.

“Nhưng từ nhỏ đến lớn muội có thân thiết với nam nhân khác như vậy không? Muội xác định muội thích hắn không chỉ vì tình cảm trẻ con?”

Mở to hai mắt suy nghĩ thật lâu, nàng mới buồn buồn lên tiếng: “Giống như tỷ nói rất nhiều người cũng nói qua với muội, có phải tất cả mọi người đều cảm thấy bọn muội không xứng đôi hay không?”

“Tỷ chưa từng gặp hắn, chỉ nghe muội miêu tả, nam tử này là một người tâm tư cẩn thận, trầm ổn lão luyện. Thật ra… Chỉ cần bọn muội thật tâm yêu nhau, thì người khác ngăn cản cũng không được, có điều…”

An Tuyết Ly do dự khiến Giai Lập có chút nóng nảy: “Nhưng bây giờ có người thật giống như không muốn bọn muội ở chung một chỗ, hắn bắt biểu muội Hạo Nhiên, uy hiếp bọn muội chia tay, muội thật không hiểu rốt cuộc là ai lại hạ độc thủ như vậy, bọn muội đắc tội ai chứ?”

“Chưa chắc là đắc tội, mà là trong hai người có một người bị người khác nhìn trúng, cho nên đối phương không muốn hai người ở cùng nhau.”

“Bị người khác nhìn trúng?” Vu Giai Lập cười, không chút nghĩ ngợi nói.

“Muốn mơ ước cũng là mơ ước chàng! Tỷ không biết có bao nhiêu cô nương mỗi ngày đến canh cửa Khánh Dục phường, vì muốn gặp chàng, cùng chàng nói một câu. Vừa rồi nữ hài tử kia còn làm một hũ đồ chua muốn tặng chàng, hừ, muội sẽ không để cho chàng thấy!”

An Tuyết Ly buồn cười: “Muội ngăn được lần thứ nhất, về sau muội có ngăn được nữa không? Bảo người làm giấu quà tặng của hắn đi cũng không ổn, nếu hắn biết, trái lại không chừng còn trách muội tự chủ trương.”

“A! Vậy… Muội nên làm gì bây giờ?”

An Tuyết Ly tỉ mỉ chỉ điểm: “Người ta chỉ làm hũ dưa chua, muội có thể làm cho hắn một bàn thức ăn, nhất định hơn nữ hài tử đó mấy lần, muội còn có thể ngày ngày ở bên cạnh hắn, người khác có thể thân với hắn hơn muội sao?”

Vu Giai Lập thở dài nói: “Tay chân muội vụng về, cho tới giờ cũng không biết làm cơm.”

“Nấu cơm không khó, trước kia tỷ cũng không biết làm, sau gả cho tướng công mới học làm mấy món. Học không khó, trước học nấu cháo, sau học vài món rau trộn là được rồi.”

Hai tỷ muội cứ như vậy, tràn đầy phấn khởi trò chuyện suốt cả một buổi sáng, cho đến giữa trưa, An Tuyết Ly muốn cùng nàng dùng cơm, thì Vu Giai Lập mới nhảy dựng lên cáo từ: “Không được không được, muội phải về tiệm, ai biết có cô nương nhà nào muốn làm cơm cho chàng hay không? Muội trở về sẽ làm cho chàng một bữa cơm như tỷ nói, chỉ cần chàng ăn không chết là tốt rồi, nếu chàng chê cơm muội làm không ngon, muội sẽ bốp cổ chàng!”

Nói xong hùng hùng hổ hổ chạy khỏi Cập Đệ lâu. Sau khi nàng đi, một cửa phòng trên lầu chợt bị người ta mở ra, một bóng dáng màu đen đứng nghiêmở trên lầu, cất cao giọng nói: “Tuyết Ly, ai cho nàng trêu chọc nha đầu điên này?”

An Tuyết Ly ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn tướng công của mình ở trên lầu, chính là Thành chủ Vị Cập thành, đương kim Minh chủ võ lâm Chủ Hạ Bằng Lan.

“Thiếp vốn muốn đi tìm Tề Hạo Nhiên, cùng hắn nói chuyện cây đàn cổ, nhưng hắn không ở tiệm, lại gặp được Vu Giai Lập. Chàng còn nhớ, đầu năm Bạch Giai Âm tự mình áp tải một số vật phẩm đến Vị Cập thành, khi đó thiếp và nàng ấy trò chuyện với nhau rất vui, kết thành bạn tốt, hôm nay gặp được muội muội của nàng ấy, tại sao không thể tán gẫu vài câu? Đúng rồi, Vu Giai Lập vừa nói biểu muội của Tề Hạo Nhiên bị bắt, có phải liên quan đến chuyện Khánh Dục phường đoạn tuyệt buôn bán với Vị Cập thành hay không? Chẳng lẽ chàng bắt biểu muội của hắn ta…

“Ta không làm loại chuyện hạ lưu này.” Hạ Bằng Lan nhăn mày: “Là tiểu tử ngốc Chiêu Hòa.”

“Chiêu Hòa?” Nàng không hiểu mở to hai mắt: “Hắn không phải là bạn tốt của Vu Giai Lập sao? Sao lại bắt biểu muội của Tề Hạo Nhiên? Người ta đắc tội với hắn ở chỗ nào?”

“Hừ, nàng nên hiểu tính khí Chiêu Hòa, từ trước đến giờ hắn ta toàn trêu hoa ghẹo nguyệt, muốn thu hết mỹ nữ trong thiên hạ, gần đây không biết tại sao, hắn ta lại coi trọng nha đầu lỗ mãng Vu Giai Lập, không muốn nàng ta và Tề Hạo Nhiên ở chung một chỗ. Chẳng qua hắn sử dụng kế sách hạ đẳng này, thật mất mặt!”

“Thật sự là Chiêu Hòa làm sao? Chàng chắc chứ?” An Tuyết Ly giật mình.

“Ừ.” Hạ Bằng Lan hừ một tiếng: “Hôm nay ta vào cung hỏi hắn, hắn đã thẳng thắn thừa nhận không chút e dè.”

“Vậy… Chàng phải làm sao?”

“Đây là cục diện rối rắm do hắn tạo ra, ta không dọn dẹp giúp hắn. Không có Khánh Dục phường, Vị Cập thành không đến nỗi không có y phục mặc. Đàn cổ kia không mua được, đàn tốt trên đời đều ở Trung Thổ, ta sẽ phái người đi tìm, có thể tìm được cây đàn tốt hơn.”

“Không phải như vậy.” Nàng đi từng bước một lên cầu thang, dịu dàng nói: “Đều nói hòa khí sinh tài, nếu không phải vì bất đắc dĩ, người làm ăn như Tề Hạo Nhiên không dám mang tính mạng gia mạo hiểm như vậy. Chàng biết rõ là Chiêu Hòa không đúng, tại sao không giúp lẫn nhau? Chẳng lẽ chàng muốn biểu muội Tề Hạo Nhiên đền một mạng sao?”

Hạ Bằng Lan nhìn thê tử: “Nàng vì giao tình của mình và Bạch Giai Âm mà giúp bọn hắn nói chuyện, hay là vì Vu Giai Lập?”

“Thiếp đối với chân tình của người trên đời sẽ chúc phúc. Mong thiên hạ người có tình sẽ thành thân thuộc, chàng không phải cũng nghĩ như vậy sao?”

Ngưng mắt nhìn thê tử đang đi tới trước mặt mình, hắn một tay ôm nàng vào trong lòng, đầu tựa trên vai nàng, giọng nói bỗng trở nên khàn khàn: “Vậy thì vì nàng, ta sẽ phá lệ quản chuyện vớ vẩn này. Nàng nên tạ ơn ta thế nào đây?”

“Tất cả mọi thứ thiếp đều cho chàng rồi, thiếp lấy gì để tạ ơn chàng đây?” Nàng cười khanh khách đáp lại.