Dường như cô đang hứa,
từ nay về sau cô sẽ sống vì bản thân mình, vì bố mẹ và vì những người bạn, chứ
không phải vì Quan Tín nữa.
Ngày hôm sau, An Ninh và Lưu Huệ hẹn gặp nhau tại một quán bán đồ ăn nhẹ ở Sa
Huyện – nơi cách nhà cả hai không xa.
An Ninh đến rất sớm. Cô đợi được chừng nửa tiếng thì Lưu Huệ mới lững thững
tới.
Lưu Huệ uể oải ngồi xuống, nói chuyện chưa được vài câu đã liên tục ngáp ngắn
ngáp dài.
“Này, cậu có nghe tớ nói không đấy?” An Ninh đẩy đẩy Lưu Huệ lúc này đã sắp gục
mặt xuống bàn, giọng không hài lòng.
“Đại tiểu thư của tôi ơi, mới sáng sớm cậu đã gọi tớ ra đây là để nói với tớ
chuyện này à?” Lưu Huệ dùng tay bưng lấy miệng, ngáp dài thườn thượt.
An Ninh tròn to mắt: “Đúng thế, có gì không đúng à?”.
An Ninh cầm chiếc bánh khoai môn lên, cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa nói:
“Tiền vốn đâu, mặt bằng đâu, nhân viên đâu, cậu đã nghĩ đến những vấn đề đó
chưa? Bạn thân ơi, mở cửa tiệm không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu”.
Bị dội nước lạnh, đương nhiên An Ninh thấy rất bực mình, trong lòng thực sự khó
chịu. Thẩm Mặc là người giúp cô nghĩ đến điều đó, Tô Khoáng là người ủng hộ cô,
cổ vũ cô, còn Lưu Huệ – người bạn thân nhất của cô – lại bỏ phiếu phản đối cô.
Cô mím chặt môi, tức tối nói: “Cậu quá biết cách công kích người khác đấy”.
Lưu Huệ dụi dụi mắt, ba giờ sáng cô mới được ngủ, sáu giờ sáng đã bị cú điện
thoại của An Ninh đánh giấc, thêm vào đó là những cử chỉ kỳ quái của Diêu Tử
An, anh ta thường xuyên kiếm cớ về nhà muộn, thậm chí đôi khi còn cả đêm khuya
không về, khiến cô rất mệt mỏi, cho nên lúc này cô nói có phần hơi khó nghe. Cô
vuốt vuối lông mày, giọng nhẹ nhàng hơn, cô tẻ vẻ đáng thương: “Tiểu
An Tử, cậu đừng giận mà”.
An Ninh trừng mắt nhìn Lưu Huệ, rồi bất đắc dĩ nói: “Cậu nói cũng không phải
không có lý, vì thế tớ mới tìm cậu ra đây bàn xem thế nào”.
Lưu Huệ nghĩ bụng : bàn bạc không phải là không được, có điều thực sự cậu đã
hơi vội vàng. Nhưng Lưu Huệ không dám nói ra điều đó, cô gãi gãi đầu: “Cậu có
kế hoạch cụ thể nào không?”.
An Ninh chẳng biết gì về lĩnh vực này, chẳng qua cô chỉ dựa vào nhiệt tình công
việc nhất thời của mình mà thôi. Bây giờ bình tĩnh lại, lại nghe Lưu Huệ nói vậy,
cô bỗng thấy mình quá nóng vội và không đủ năng lực. Trước đây, dù làm bất cứ
chuyện gì cô cũng đều được bố mẹ hoặc Quan Tín giải quyết giúp, tư tưởng ỷ lại
đã sớm hình thành trong cô. Một khi rời khỏi sự che chở của họ, cô liền trở nên
nhút nhát, mất phương hướng. Cho nên lần này, dù kết quả thế nào, cô cũng muốn
thử mình xem sao, tuyệt đối, không thể vứt bỏ cơ hội này.
Cô chìa năm đầu ngón tay ra tính toán cho Lưu Huệ nghe. “Trước khi cửa tiệm
được thuận lợi khai trương, tớ có rất nhiều việc phải làm. Đầu tiên phải tìm
được một mặt bằng đẹp, tiếp đến là tu sửa, đồng thời phải liên hệ bạn bè ở
thành phố S, nhờ họ giúp mình tìm nguồn hàng. Còn về tiền vốn thì…” Cô rút từ
trong túi xách ra một tờ giấy, viết ra trên đó một loạt các con số. An Ninh
ngưng lại giây lát, rồi tiếp tục nói: “Tớ đã tính thử rồi, tiền thuê, tiền tu
sửa mất khoảng bằng này, tớ có tích góp được một ít, sẽ phải vay mượn bố mẹ một
ít, chi tiêu tiết kiệm một chút, là cũng hòm hòm rồi”. An Ninh chống cằm nghĩ
ngợi: “Còn về khoản nhân sự… Chủ tiệm, nhân viên, nhân viên thu ngân, nhân viên
vệ sinh sẽ do một mình tớ đảm nhiệm. Đợi đến khi tình hình kinh doanh khá rồi,
thì tớ sẽ tuyển người làm cũng không muộn. Cậu thấy thế nào?”
An Ninh nói rất rõ ràng và hợp lý khiến Lưu Huệ phải có cái nhìn khác về cô.
Trước đây do An Ninh được chăm sóc quá rồi, va chạm xã hội không nhiều nên mới
hết lần này đến lần khác bị người ta bắt nạt. Người ta vẫn nói “đi một ngày
đàng học một sàng khôn”, đã có quá nhiều chuyện xảy ra với cô như vậy, chúng
phần nào cũng giúp cô trưởng thành lên nhiều.
Sự thật là, trước khi nói những lời đó, An Ninh đã chuẩn bị kỹ càng. Nếu theo
tính cách của cô trước kia, cô chắc chắn sẽ giao mọi việc cho Quan Tín đi lo
liệu, cô chỉ cần ngồi nghe nhạc, ăn quà vặt, ắt sẽ có người giúp cô hoàn thành
tất cả. Nhưng bây giờ đâu còn được như thế nữa, An Ninh cười chua chát, rồi cô
ngước nhìn lên. Sẽ có một ngày cô phải cho Quan Tín biết rằng, không có anh, cô
vẫn có thể sống đàng hoàng.
Bề ngoài Lưu Huệ luôn tỏ ra là một người đại khái, không quan tâm đến tiểu
tiết, nhưng thực ra suy nghĩ của cô ấy rất kín kẽ. Lưu Huệ thay An Ninh hoàn
thiện nốt một vài chi tiết nhỏ, sau đó mới khẽ cười: “Như thế mọi việc mới hoàn
hảo”.
An Ninh vỗ tay: “Tớ biết tớ không tìm nhầm người mà”.
“Vậy bữa này cậu mời nhé.” Nói rồi, Lưu Huệ ăn hết một phần bánh, một đĩa đậu
phụ viên chiên, một bát canh sườn, xong xuôi cô hài lòng lau miệng.
“Không vấn đề gì.” An Ninh vỗ ngực vẻ phóng khoáng.
Lưu Huệ vươn vai, đã ăn no uống say, tinh thần lại được phục hồi như trước kia.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang đang chiếu rọi lên rặng cây
ngô đồng, lá cây lay động hắt vào bên trong quán những tia nắng vàng. An Ninh
để ý đến quầng thâm quanh mắt Lưu Huệ, đôi mắt hơi sưng sưng, rõ ràng Lưu Huệ
bị thiếu ngủ. An Ninh quan tâm nói: “Sức khỏe là vốn quý của mỗi người, cậu
đừng có làm việc quá sức, văn viết không bao giờ là hết cả, tiền kiếm không bao
giờ là đủ cả”.
Lưu Huệ cười: “Tớ sẽ cẩn thận mà”.
An Ninh ăn nốt hết chỗ cháo cuối cùng, rồi cô hỏi: “Diêu Tử An nhà cậu thế nào
rồi? Hình như lâu lắm rồi tớ không gặp anh ấy”.
Người Lưu Huệ khẽ run lên, ánh mắt rầu rầu. Cô vốn không định nói cho An Ninh
biết, gần đây giữa cô và Diêu Tử An đã phát sinh một chút chuyện, nhưng mỗi khi
ai nhắc tới chuyện đó lại động chạm tới nỗi đau trong lòng cô, và rồi chiếc hộp
câu chuyện của cô được bật mở. Cô vớ lấy đám giấy ra trút giận, lôi từng tờ
từng tờ một vò vò rồi ném vào đĩa đựng đồ ăn: “Anh ta á, gần đây thời gian anh
ta ở cạnh sếp của anh ta còn nhiều hơn cả tớ”.
An Ninh không nghĩ vậy, cô nói: “Công việc của anh ấy bận mà, cậu phải hiểu cho
anh ấy”. Ngoài Quan Tín ra, An Ninh chẳng hề có chút kinh nghiệm yêu đường nào
khác. Đôi khi cũng vì công việc mà Quan Tín lỡ hẹn với cô, vì thế cô hoàn toàn
cho rằng tất cả đàn công đều lấy sự nghiệp làm đầu.
Lưu Huệ nhìn An Ninh một hồi lâu, cô bỗng thấy sống mũi cay cay. “Cả ngày anh
ta nói nào là phải đi họp, nào là làm thêm, ai biết rốt cuộc anh ta đang làm
gì?” Điều đó khiến Lưu Huệ thấy tủi thân ghê gớm. Trước kia, Diêu Tử An quấn
lấy cô cả ngày, trông chừng cô từng ly từng tí. Dù có những lúc anh ta có việc
không thể ở bên cô, chỉ sợ không có anh ta ở bên cạnh cô sẽ cảm thầy buồn. Anh
ta còn cổ vũ nên cô thường xuyên cùng bạn bè đi lên phố mua đồ hay đi du lịch
tới những thành phố nhỏ xung quanh. Còn bây giờ, dường như anh ta không muốn
quan tâm cô nữa. Khó khắn lắm mới có lần anh ta về nhà, mà về đến nhà là anh ta
lên giường nằm, buông một câu vỏn vẹn ba chữ: “Anh rất mệt”.
Lưu Huệ chán nản nói: “Tóm lại, anh ta đã không còn là Diêu Tử An của ngày
trước nữa. Anh ta đã thay đổi rồi”.
An Ninh trợn tròn mắt, khẽ kêu lên: “Không phải chứ?!”. Diêu Tử An được công
nhận là người đàn ông bậc nhất rồi mà! Lẽ nào tình yêu thực sự không thắng nổi
những lắng cặn của thời gian? Ví như, Lưu Huệ và Diêu Tử An. Ví như, cô và Quan
Tín.
“Cậu đừng có nghĩ linh tinh, tất cả mọi việc đều chỉ là suy đoán của cậu thôi.
Anh ta yêu cầu chia tay với cậu chưa? Anh ta nói muốn rời xa cậu sao?” An Ninh
nhẹ nhàng khuyên giải, tuy cô biết rằng mình cũng là kẻ thất bại trong chuyện
tình cảm, dựa vào những kinh nghiệm đau khổ của mình để khuyên nhủ và an ủi Lưu
Huệ, xem ra chẳng có cơ sở chút nào.
Lưu Huệ suy nghĩ một lúc: “Đúng là anh ta chưa nói như vậy”.
“Vậy là xong rồi.” An Ninh cười toét miệng. “Đúng là tự làm khổ mình.”
Dưới sự gợi mở của An Ninh, tâm trạng vốn nặng nề của Lưu Huệ đã khá hơn rất
nhiều.
Thanh toán xong, hai người lững thững bước ra khỏi quán. Lưu Huệ và An Ninh
khoác vai nhau, ghé tai nhau thủ thỉ to nhỏ, tưởng như họ quay trở lại thời đại
học sôi nổi với tà áo trắng tung bay trong gió, đầy vô tư và hồn nhiên.
Trên vỉa hè, rất nhiều người già đang tập thể dục buổi sáng. Dưới những tán
cây, nổi bật trong đám đông là cụ bà chừng sáu mươi tuổi đang đứng đầu hàng dạy
mọi người chơi thái cực quyền.
An Ninh rất tinh ý, cô nhận ra trong đám người tập thái cực quyền đó chỉ duy
nhất một người phụ nữ, còn lại đều là những ông lão tóc bạc phơ.
“Ấy, lạ thật, sao toàn là nam giới chơi thái cực quyền vậy nhỉ?”
Lưu Huệ còn quan sát kỹ hơn An Ninh. Sau khi đếm qua một lượt, cô cười đến nỗi
cả vai và người cô rung lên bần bật. Mãi lâu sau cô mới thôi cười, rồi ghé sát
tai An Ninh nói: “Bảy ông già, một bà già. Vừa khéo để diễn Nàng
Bạch Tuyết và bảy chú lùn”.
An Ninh đần người ra một lúc, sau đó cô cũng bật cười khanh khách, khiến người
đi đường đều quay lại nhìn hai người. Lưu Huệ kéo An Ninh đi tắt đường nhỏ đế
tránh khỏi chỗ đó, họ vừa đi vừa cười, tiếng cười vang khắp vỉa hè.
Sau khi chạy đã khá xa, cả hai nhìn nhau rồi lại cười như nắc nẻ. Lưu Huệ nhanh
chóng quên đi chuyện không vui giữa mình và Diêu Tử An, An Ninh vỗ khẽ vào đầu
Lưu Huệ, cô cảm thấy vui vì điều đó.
Những ngày này Tô Khoáng
luôn bận rộn, anh chạy hết chỗ này đến chỗ kia để tìm cho An Ninh một mặt bằng
thích hợp. Anh là người luôn theo dõi cái toàn vẹn, vì thế anh cũng cố gắng suy
xét mọi việc sao cho toàn vẹn nhất.
Những nơi điều kiện giao thông không thuận lợi, anh không cần, tiền thuê quá
đắt thì kinh doanh không có lãi, cứ như vậy, những địa điểm nằm trong tầm ngắm
đã ít lại càng ít.
Hôm nay, anh lại giúp Niên Nhụy gửi tiền đến nhà họ Niên, khi đến nơi anh thấy
trên tường dán tờ quảng cáo “cho thuê nhà”, mắt anh sáng lên. Phố Nhất Tuyến
tuy có hơi nhỏ, nhưng lại là con phố nổi tiếng về buôn bán đồ ăn vặt, thường ngày
người đến đây rất đông, nhất là hai ngày nghỉ cuối tuần, người đến đông nhịt
khiến đường bị tắc nghẽn. Ông bà Niên lại đôn hậu, thật thà, họ sẽ không bắt bí
trong vấn đề tiền thuê, đúng là “đi nát đôi chân tìm không thấy, kết quả là đây
chẳng tốn công”.
Tô Khoáng giả vờ thăm dò bâng quơ: “Quán trà trước đây đang kinh doanh rất tốt
mà, sao mà chuyển đi hả bác?”.
Bà Niên cười, rồi điềm tĩnh gật đầu: “Con trai của ông Triệu tốt nghiệp đại học
rồi, nghe nói nó tìm được công việc kha khá, không cần bố phải vất vả kiếm tiền
nuôi gia đình nữa. Mấy hôm trước ông ấy đã về quê an hưởng tuổi già rồi”.
“Hóa ra là vậy.” Tô Khoáng mừng rỡ, đối với An Ninh, đây là một cơ hội hiếm có.
“Vậy cửa hàng này bây giờ đã có ai thuê chưa ạ?”
“Vẫn chưa.” Ông Niên nói chen vào. “Cũng có không ít người đến xem, nhưng cuối
cùng đều không đồng ý thuê.”
“Ồ?” Tô Khoáng nhíu mày. “Sao thế ạ?”
Ông Niên chỉ vào bà Niên: “Cậy hỏi bà ấy ấy. Yêu cầu đưa ra cả mớ, người ta
không sợ mới là lạ”.
Bà Niên nặng nề đặt cốc nước lên bàn: “Ông cũng bắt chước người ta nói với tôi
như thế à?”.
Tô Khoáng khẽ cười, hai ông bà Niên này đúng là thú vị thật. Tô Khoáng vừa kéo
một người ra, vừa cười rất tươi: “Bác à, nếu muốn thuê cửa hàng này của bác thì
phải đáp ứng những yêu cầu gì vậy?”.
Bà Niên cướp lời: “Bác và ông ấy đều tuổi đã cao cả rồi, làm việc hay nghỉ ngơi
đều phải có giờ giấc ,không thể chịu được cảnh ồn ào, bẩn thỉu cả ngày. Vì thế
hai bác không cho thuê tiệm mở quán ăn uống kinh doanh suốt từ sáng sớm đến nữa
đêm như quán cơm hay quán ăn vặt, còn nữa, bán đồ ăn hay thu hút ruồi muỗi, bán
hàng tạp hóa thì bẩn thỉu, tất các bác đều không cho thuê. Tốt nhất là cho một
cô gái thuê làm cửa hàng thời trang, vừa sạch sẽ lại vừa gọn gàng”.
Tô Khoáng vui mừng ra mặt, việc này như được dành cho An Ninh vậy. Anh vội nói
ngay: “Cháu có một người bạn đang định mở một tiệm áo cưới. Thế này
nhé, cháu sẽ gọi cô ấy đến đây ngay”. Nói xong, anh lập tức gọi cho An Ninh.
Có tín hiệu rồi, anh mới nhớ ra An Ninh đã về thành phố S.
Đã hơn nửa năm không về nhà, vừa xuống tàu hỏa, An Ninh có cảm giác không khí ở
quê nhà sao mà mới mẻ và thoải mái đến thế. Nhịp sống ở thành phố H quá căng
thẳng, khiến cô mãi không thích ứng được, chẳng trách trước đây Quan Tín thường
xuyên nói trêu cô, bảo cô rơi vào trạng thái nghỉ hưu sớm.
Từ ngày xé bỏ tấm hình chụp chung với Quan Tín đến nay, đây mới là lần đầu tiên
cô nhớ tới cái tên ấy.
Cô bước trên mảnh đất thân yêu, thấy bình yên vô cùng. Quả đúng như người ta
thường nói, thời gian là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu các vết thương. An Ninh
tự cười mình, tâm hồn cô như đang lơ lửng ở nơi nào đó.
An Ninh chỉ xách một chiếc túi đơn giản, không có thêm bất kỳ hành lý nào khác,
vì nhà cô cũng không thiếu cái gì, vả lại lần này cô không có ý định ở lại lâu.
Cô dừng trước cửa nhà, khẽ hít thở rồi ấn chuông cửa.
Đợi một hồi lâu, không thấy người ra mở cửa, cô nâng tay lên nhìn đồng hồ, ba
giờ chiều. Giờ này, bố mẹ có thể đi đâu?
Cô muốn tạo cho họ một bất ngờ, nên không gọi điện báo trước. Lần này thì hay
rồi, bị nhốt ở bên ngoài rồi.
Cô lục lọi trong túi hồi lâu, chỉ thấy chìa khóa ngăn kéo và chìa khóa căn
phòng ở thành phố H, chứ không thấy chiếc chìa khóa nào khác.
Đang nghĩ xem nên đi đâu cho hết thời gian, thì cô nghe thấy tiếng mở cửa ở nhà
sát bên cạnh.
“Ninh Ninh, con về rồi đấy a?” Người chào cô tỏ ra rất bất ngờ.
Tim An Ninh đập mạnh, cô quay người lại nhìn người phụ nữ trung niên có đôi mắt
hiền từ và nụ cười tươi rói, cất tiếng chào: “Con chào mẹ Quan”.
Bà Khổng Đan Sơ ôm chầm lấy An Ninh đầy yêu thương. Trước đây cô bé An Ninh của
bà luôn nở nụ cười tươi rói trên môi, còn giờ đây bà chỉ nhìn thấy nỗi sầu muộn
và sự cô đơn trong đôi mắt cô.
“Ninh Ninh, bố mẹ con đi Gia Lạc Phúc rồi, họ sẽ nhanh chóng quay về thôi. Con
vào nhà mẹ ngồi một lát đã.” Bà vuốt mái tóc dài của An Ninh, bà vẫn đối tốt
với cô như trước kia.
Nét do dự thoáng xuất hiện trong đôi mắt An Ninh. Bố Quan và mẹ Quan chứng kiến
cô trưởng thành từ khi cô còn nhỏ, họ cũng đã sớm coi cô là con dâu của họ,
nhưng giờ đây quan hệ của cô và Quan Tín đã không còn như trước nữa.
“Con đi loăng quăng vài nơi là được rồi, con không muốn làm phiền mẹ Quan.” An
Ninh khẽ nói, hai chân cô sắp không đứng vững nữa.
Bà Quan thoáng buồn, bà buông hai cánh tay đang ôm lấy An Ninh, rồi khẽ thở
dài: “Ninh Ninh, mẹ biết Quan Tín có lỗi với con. Nhưng có nhất thiết phải tạo
ra khoảng cách giữa con và mẹ không?”.
Trái tim An Ninh khẽ run lên, đôi mắt cô chùng xuống, rồi cô im lặng.
Bà lắc đầu tuyệt vọng, lúc này bà cũng không biết nên nói gì với An Ninh.
Nếu không có sự xuất hiện của Quan Duệ Trung, thì có lẽ hai người vẫn đứng im
lặng như vậy.
Thấy vợ và An Ninh đang đứng đối diện nhau ở hành lang, đôi mắt ông ánh lên nỗi
đau tột độ, ông uể oải cúi đầu. Như nhận ra điều gì đó, ông mở to cánh cửa đang
khép hờ, không quay đầu lại mà nói: “Ninh Ninh, con vào đây với bố”.
Câu nói của ông chứa đầy sự uy nghiêm của một trụ cột gia đình. Quan Duệ Trung
vốn là một quân nhân, giọng nói của ông sang sảng, ông nói gì là phải như vậy,
vì thế mà từ nhỏ An Ninh đã sợ ông. Lúc này đây, tuy không muốn nhưng cô vẫn
phải đi theo ông vào nhà.
Sắc mặt bà Quan đã bớt buồn rầu hơn, bà cũng vào nhà rồi đóng cửa lại.
Không khí có phần nặng nề.
An Ninh ngước nhìn lên, đập ngay vào mắt cô là tấm ảnh đang được treo trên
tường, tấm ảnh đó được chụp vào ngày Quan Tín tốt nghiệp đại học, chính cô là
người đã chụp cho anh. Anh mặc một bộ cảnh phục, mắt mở to, lông mày rậm, trông
rất hùng dũng. Cô vội vàng chuyển ánh mắt nhìn đi chỗ khác, lòng bỗng quặn đau
như bị một nhát dao đâm trúng tim.
Ông Quan nhận ra điều đó, thầm thở dài: “Ninh Ninh, con thấy bố và mẹ đối xử
với con như thế nào?”.
“Rất tốt ạ, bố mẹ luôn coi con như con gái.” An Ninh thật lòng nói. Không tính
đến Quan Tín, thì bố mẹ Quan đối xử với cô thực sự rất tốt, không thể chê trách
vào đâu được.
“Mẹ hy vọng con không xa cách chúng ta như vậy.” Khổng Đan Sơ cầm lấy tay An
Ninh, lời nói hết sức chân thành.
An Ninh thoáng nụ cười đau đớn: “Mẹ Quan, bố Quan, con không hề trách gì bố mẹ,
chỉ là con… con chưa thể thích ứng được mà thôi”.
“Vậy con hãy hứa với mẹ, chúng ta vẫn như trước kia, được không con?” Bà không
hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra giữa An Ninh và Quan Tín, hai đứa đang vui vẻ như
vậy, bỗng nhiên lại chia tay rồi như người xa lạ. Nhìn hai đứa con của mình như
vậy, bà cũng rất buồn. Bà chỉ biết rằng, bà có thể mất một người con dâu, nhưng
bà không muốn mất đi đứa con gái mà bà rất mực yêu thương.
An Ninh biết rằng thời gian không thể quay ngược trở lại, dù có cố gắng thế nào
thì họ cũng không thể quay lại như trước kia, nhưng đối diện với ánh mắt tha
thiết của Khổng Đan Sơ, cô không thể cự tuyệt được.
“Con gái ngoan.” Cuối cùng bà cũng vứt bỏ được tảng đá đè nặng trong tim bấy
lâu. Từ ngày An Ninh xảy ra chuyện, bà vẫn luôn tự trách mình. Hai gia đình
trước kia vui vẻ là vậy, còn giờ đây, tuy không đến mức cấm qua lại nhà nhau,
nhưng lúc gặp nhau cả hai bên vẫn khó giấu nổi sự gượng gạo, chào hỏi vài câu
rồi mỗi người một ngả. Bà muốn hỏi con trai mình xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy
ra, nhưng hơn nửa năm nay không thấy Quan Tín trở về, muốn trách mắng con nhưng
không biết con đang ở đâu mà trách mắng.
An Ninh ngồi im lặng, cắn chặt môi dưới.
“Mẹ Quan, con muốn đi xem phòng của Quan Tín một chút, được không ạ?”
“Đương nhiên là được. Con bé này, trước kia chẳng phải con vẫn thường vào phòng
nó hay sao…” Bà Quan bỗng dừng lại, bà như ngừng thở, chợt thấy khó nói tiếp.
“Ninh Ninh, mẹ nghĩ gì nói nấy, con đừng để bụng nhé.”
Ánh mắt bình tĩnh của An Ninh thoáng nét buồn, nhưng rất nhanh cô đã che giấu
được điều đó.
“Vậy con vào phòng Quan Tín nhé.”
Bà liếc nhìn chồng, rồi gật gật đầu: “Lát nữa bố mẹ con về, mẹ sẽ gọi con”.
An Ninh vào phòng của Quan Tín không phải vì muốn nhớ lại quá khứ, mà ngược
lại, cô muốn dứt bỏ hoàn toàn quá khứ.
Tuy cô và Quan Tín lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng rất ít khi chụp hình chung.
Điều mà cô muốn làm bây giờ là lấy lại mấy tấm hình chụp chung đó. Thái độ của
Quan Tín hôm đó đã rất rõ ràng, hai người không thể trở về bên nhau được nữa.
Lấy lại thứ vốn thuộc về mình, từ nay về sau, đường đi người nấy đi, không còn
liên quan gì nữa.
Mặc dù căn phòng đã từ lâu không có người ở, nhưng bên trong vẫn rất sạch sẽ,
đồ đạc được kê đặt gọn gàng, giống như trước kia. Chắc mẹ Quan vẫn thường xuyên
quét dọn căn phòng.
Trên bàn làm việc có một chiếc máy tính, một chiếc máy fax, một khung ảnh và
một ống lợn tiết kiệm, còn có cả một hộp bánh quy dâu.
Trước đây, cô thường bá chiếm chiếc máy tính của Quan Tín, hộp bánh quy cũng
đựng đầy đồ ăn vặt mà cô thích. Dù cô ăn nhiều hay ít, thì ngày hôm sau đồ ăn
vặt trong chiếc hộp lại đầy ắp.
Bất giác cô với tay cầm lấy hộp bánh quy, từ từ mở ra. Ô mai sơn trà, kẹo hoa
quả, kẹo que mút… đều là những loại kẹo mà cô đã từng thích nhất, dường như tất
cả vẫn chưa hề thay đổi. Đôi mắt cô khẽ mở to, khóe mắt rưng rưng.
Không khó để tìm thấy những tấm ảnh mà cô cần tìm, một tấm trên bàn làm việc,
còn một tấm được cất trong chiếc ví da của Quan Tín, cô đoán chắc anh đã sớm
vứt nó đi rồi. An Ninh không hề chần chừ, cô rút tấm ảnh ra xé thành hai nữa,
một nửa cô nhét lại vào khung ảnh, một nửa là hình của cô, cô vo tròn lại rồi
ném vào thùng đựng rác.
Đúng là một năm đen đủi, ngay cả tấm ảnh không toàn vẹn cũng quay lại đối đầu
với cô, rõ ràng thùng đựng giấy lộn ở ngay bên cạnh chân cô, vậy mà viên giấy
mà cô ném lại rơi ra ngoài được.
An Ninh lại thở dài, cúi xuống nhặt nửa tấm hình lên. Khi nửa tấm hình rơi
xuống thùng giấy lộn, một tấm fax khổ A4 đang nằm trong đó đã thu
hút sự chú ý của cô.
An Ninh thấy tò mò, rồi cô nhặt tờ giấy lên, trải phẳng trên mặt bàn.
Đó là một bản sơ yếu lý lịch.
La Liệt, 25 tuổi, nơi sinh: thành phố H, không nghề nghiệp. Bên dưới là một
loạt những thông tin về cuộc đời của người này.
Ngày tháng trên tờ fax là của tám tháng trước, chính là trước hôm Quan Tín yêu
cầu chia tay với An Ninh.
An Ninh chau mày lại như ngẫm nghĩ điều gì đó. Cô không thấy hứng thú với những
thông tin được ghi trên tờ fax, nhưng cô chú ý tới tấm ảnh của Quan Tín được
dán bên góc phải trên cùng.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Khi nhận được điện thoại
của Tô Khoáng, An Ninh đã về đến nhà, trong tay cầm tập tài liệu về La Liệt.
Do việc của Quan Tín làm tâm tư cô xáo trộn, nên cô không mấy chú tâm khi nghe
Tô Khoáng nói đã giúp cô tìm được mặt bằng thích hợp.
“Cửa tiệm này tôi có thể giữ chỗ cho cô trước, có điều tốt nhất cô nên mau
chóng quay lại đây để quyết định.” Tô Khoáng nói trong điện thoại.
An Ninh lấy lại tinh thần, cô tạm thời gác chuyện Quan Tín sang một bên, rồi
căng óc lên tính toán, cười dịu dàng: “Muộn nhất là ngày kia tôi sẽ quay lại,
anh giúp tôi giữ cửa tiệm đó nhé, nhất định đừng để cho người khác nhanh tay
cướp mất”.
Tất nhiên Tô Khoáng đồng ý ngay. Cuối cùng, anh không quên nhắc nhở An Ninh với
chất giọng dịu dàng: “Cô cứ làm việc từ từ thôi, đừng có làm hại bản thân
nhé!”.
Gác điện thoại, An Ninh vẫn như nghe thất giọng nói của anh vang lên bên tai.
Cô xoa xoa hai bên má đang nóng bừng, bất giác khẽ nhoẻn miệng cười.
Về nhà lần này, ngoài việc lo tiền vốn ra, An Ninh còn phải đi liên hệ nhà cung
cấp hàng.
Nói thẳng ra, việc lo tiền vốn ở đây chính là mượn tiền bố mẹ. An Ninh thấy hơi
ngại, lớn bằng này tuổi đầu rồi còn mở miệng đòi tiền bố mẹ, chẳng khác nào
những kẻ ăn tàn phá hại. Nhưng bố mẹ An Ninh lại rất thoải mái, không những đưa
toàn bộ khoản tiết kiệm của mình cho con gái, mà bố cô – ông An Tư Nguyên – còn
lén nhét vào tay An Ninh một chiếc phong bì, bên trong là số tiền riêng mà ông
đã cất giữ từ lâu, tuy không nhiều, nhưng đó là tấm lòng của ông.
“Ninh Ninh àh, bên ngoài chắc chắn không được như ở nhà, con phải biết tự chăm
sóc mình.” Khi An Ninh lần đầu tiên đi thành phố H, ông An Tư Nguyên cũng đã
nói câu đó, giờ đây nhìn thấy đứa con gái đã gầy rộc đi, ông không kìm lòng
được mà nhắc lại câu đó. Con gái ông giống tính ông, rất cố chấp, rất ngang
ngạnh, ông biết con gái ông không bao giờ dễ dàng từ bỏ mọi thứ. Thấy con mình
đã chịu quá nhiều đau khổ trong chuyện tình cảm, người làm cha như ông không
thể bù đắp được cho con, ông chỉ biết ủng hộ con về mặt kinh tế, giúp con gái
làm những việc mà nó muốn làm.
“Bố!” An Ninh ghì đầu vào lòng An Tư Nguyên. Nũng nịu bên ông như lúc cô còn
nhỏ. Con gái bao giờ cũng gần gũi bố hơn, An Ninh cũng vậy.
Ông An Tư Nguyên vuốt tóc con gái đầy âu yếm.
“Con đừng tự làm khó mình nữa. Con hãy nhớ, nơi đây mãi mãi là nơi để con trú
chân. Bố mẹ không yêu cầu con phải làm được việc gì lớn, chỉ mong con có cuộc
sống bình yên, vui vẻ là bố mẹ mừng rồi.”
Đôi mắt An Ninh mơ màng, cô hít hít mũi, nũng nịu ôm lấy cánh tay An Tư Nguyên
lay nhẹ: “Bố, bố yên tâm. Con gái bố đã trưởng thành rồi mà”.
“Nếu con thực sự đã trưởng thành, thì đừng để bố mẹ phải lo lắng nữa.” Đôi mắt
ông khẽ nheo lại, ông mỉm cười. Từ khi cô xảy ra chuyện, mái tóc của ông đã bạc
đi nhiều, nhìn mái tóc bạc của ông, sống mũi cô bỗng cay cay, nước mắt chỉ chực
trào ra.
Thấy vậy ông An Tư Nguyên vội vã đi tìm khăn giấy.
“Con ngốc quá! Bố có nói gì con đâu, sao con lại khóc rồi?” Giọng ông nhẹ
nhàng. Ông chiều chuộng con gái từ nhỏ đến lớn, không để con gái phải chịu dù
là cảm giác tủi thân. Sau khi xảy ra chuyện, ông mong có thể lột da Quan Tín,
ngay cả bố mẹ Quan Tín là những người bạn tốt bấy lâu cũng bị liên lụy. Nếu
không phải có vợ ông can ngăn, thì lúc ở trong bệnh viện ông đã đánh cho họ một
trận rồi.
An Ninh lấy tay lau mước mắt, sau cái lần bước qua cửa tử thần, cô không còn
dũng khí để bước qua cánh cửa đó lần nữa. Cô đã trở về từ cõi chết. Những ngày
tháng qua, cô đã nghĩ thông rất nhiều điều. “Bố, con sẽ không bao giờ làm việc
dại dột nữa đâu.” Dường như cô đang hứa, từ nay về sau cô sẽ sống vì bản thân
mình, vì bố mẹ và vì những người bạn, chứ không phải vì Quan Tín nữa.
Ông An Tư Nguyên cười vui vẻ.
Trương Hoài Ngọc là bạn học thời trung học với An Ninh, đến năm học lớp chín,
hai người nói chuyện với nhau không quá mười câu. An Ninh đọc được thông tin mà
cô ta để lại trong danh sách bạn học cùng trường, lúc đó An Ninh mới liên hệ
với cô ta.
Trương Hoài Ngọc có hình thức không nổi trội, thành tích học tập không xuất
sắc, sau khi tốt nghiệp trung học cô ta không thi được vào trường điểm nên
quyết định thừa kế doanh nghiệp gia tộc, chuyển sang làm kinh doanh.
Cái gọi là doanh nghiệp gia tộc ở đây thực ra chỉ là một cửa hàng thời trang
nho nhỏ. Khi Trương Hoài Ngọc vừa tiếp quản nó, cửa tiệm chỉ rộng năm, sáu mét
vuông, quần áo để bán chất thành đống, ba người khách đến xem đã rất vất vả khi
quay người. Nhưng, nhờ vào con mắt độc đáo cùng cách quản lý kinh doanh tốt,
chưa đầy ba năm, cửa tiệm của Hoài Ngọc đã trở thành chuỗi cửa hàng thời trang
danh tiếng, cô ta đã mở ba chi nhánh tại thành phố S.
An Ninh tìm gặp Hoài Ngọc là để tìm hiểu về nguồn nhập hàng của cô.
Trương Hoài Ngọc cũng khá bất ngờ khi nhận được điện thoại của An Ninh. Trong
ấn tượng của Hoài Ngọc, An Ninh là một người có gia thế tốt, học hành giỏi
giang, ngoại hình xinh đẹp, có phần ngạo mạn, tự phụ, thậm chí không thèm chơi
với những người có thành tích học tập bình bình. Lần này An Ninh lại đến nhờ
Hoài Ngọc giúp đỡ, khiến Hoài Ngọc cảm thấy rất vinh dự.
An Ninh ngồi một mình uống trà trên đường Long Cừ Tây,Trương Hoài Ngọc cố ý đến
muộn nửa tiếng, không phải vì cô ta có ác ý gì, mà chỉ là muốn chọc tức An
Ninh.
Quả nhiên là như vậy. Khi Hoài Ngọc bước vào, An Ninh đang sốt ruột nhìn đồng
hồ đeo tay liên tục. Nhìn thấy Trương Hoài Ngọc, An Ninh mừng ra mặt, cô vội
vàng kéo ghế cho cô ta, rồi ân cần hỏi: “Hoài Ngọc, cậu muốn ăn gì?”.
Hoài Ngọc lật lật tờ thực đơn, nhếch mày. “Chỗ này chẳng có món nào ngon cả.”
Cô ta quẳng thực đơn xuống bàn, nhún vai nói.
“Vậy chúng ta đổi chỗ khác, muốn đi đâu, cậu tự quyết định.” An Ninh vặn vặn
gấu áo, mình có việc cần nhờ người ta, thì đành phải hạ mình một chút vậy.
“Ôi thôi. Cậu tự xử lý đi, cứ chọn bừa vài món là được rồi.” Hoài Ngọc cũng
không muốn làm khó An Ninh, có điều, cô ta khó có được cơ hội như thế này, nên
muốn trêu chọc An Ninh cho đã. Cô ta lôi ra một hộp thuốc lá DJ MIX từ trong
chiếc túi xách tay đẹp mắt, rồi nhìn về phía An Ninh hỏi: “Cậu không thấy phiền
phức chứ?”.
An Ninh lắc đầu, trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, An Ninh dò xét Hoài Ngọc
một lần nữa.
Thực sự Hoài Ngọc trông hoàn toàn khác so với trước kia, về quê mùa, cục mịch
trước kia của cô ta như tan biến đi đâu hết, thay vào đó là vẻ xinh đẹp, sang
trọng. Hóa ra khí chất con người là thứ có thể sửa đổi được. Chiếc áo khoác
ngoài hiệu Givenchy và chiếc váy bó được cắt may rất khéo, mái tóc buông dịu dàng,
lối trang điểm nhẹ nhàng, đúng phong cách của một nữ doanh nhân thành đạt.
Cô ta kẹp thuốc giữa hai ngón tay, rồi từ từ nhả khói, nhìn rất sành điệu.
“Hoài Ngọc, cậu trông khác so với trước kia quá.” An Ninh thật lòng khen.
Hoài Ngọc hếch mày: “Vậy à? Còn tớ thấy cậu chẳng hề thay đổi gì cả”. Hoài Ngọc
cũng nói thật lòng mình.
Đôi mắt sáng, khuôn mặt đẹp, ông già thời gian hình như có đặc biệt ưu đãi cho
An Ninh, cô ta không thể nhận ra chút dấu vết tuổi tác nào trên người An Ninh.
Không giống cô ta, tuy làm ăn rất phát đạt, nhưng những năm tháng qua dường như
cô đã xuống sắc đi nhiều, nhiều khi còn không dám nhìn mình trong gương.
An Ninh chỉ biết cười trừ. Hoài Ngọc nói chuyện với giọng quá sắc, cô nghe
không quen.
May mà đồ ăn được mang đến kịp thời làm giảm bớt không khí gượng gạo lúc đó.
“An Ninh, cậu tìm tớ có việc gì, cứ nói thẳng đi. Tớ không có nhiều thời gian,
tối nay tớ còn phải đi đàm phán một vụ làm ăn lón.” Hoài Ngọc ăn vài miếng rồi
đặt đũa xuống nói.
An Ninh thấy hơi nóng mặt, thái độ nửa vời này của Hoài Ngọc khiến những lời An
Ninh chuẩn bị nói suýt chút nữa tắc nghẹn nơi cổ họng. Cũng may do được sự cọ
xát nhiều trong những ngày tháng qua, nên da mặt của An Ninh cũng dày hơn: “Vậy
tớ nói luôn nhé. Tớ muốn mở một tiệm áo cưới ở thành phố H, nên muốn nhờ cậu
cung cấp cho tớ vài địa chỉ cung ứng đáng tin cậy”.
“Cái này thì không vấn đề gì.” An Ninh ngớ người, với thái độ lạnh nhạt vừa nãy
của cô ta, An Ninh không thể ngờ rằng cô ta lại đồng ý ngay như vậy.
Hình như đoán được những gì An Ninh đang nghĩ, Trương Hoài Ngọc khẽ cười: “Nói
cho cậu biết tớ cũng chẳng mất mát gì, hơn nữa cũng là tiện tay làm phúc, cả tớ
và cậu đều được lợi, tại sao tớ lại không vui vẻ giúp cơ chứ?”. Cô ta nói cũng
phải, những người làm kinh doanh, có ai lại muốn kinh doanh thua lỗ. Tiệm áo
cưới của An Ninh mở ở thành phố H, chẳng có ảnh hưởng gì tới Hoài Ngọc cả. Hơn
nữa, nói cho An Ninh biết nguồn cung cấp hàng, cũng đồng nghĩa với việc giới
thiệu mối làm ăn cho nhà cung cấp, sau này họ sẽ nể mặt cô ta hơn.
An Ninh vốn tưởng rằng phải mất nhiều công sức để thuyết phục Trương Hoài Ngọc,
không ngờ sự việc lại được giải quyết dễ dàng như vậy. Cô há hốc miệng, không
biết nói gì.
Hoài Ngọc rút điện thoại ra. Hơ, An Ninh cúi đầu cười, đó là chiếc điện thoại
IPOD IPHONE đời mới nhất.
“Cậu ghi lại vài số điện thoại này nhé.”
An Ninh như vớ được ngọc, cô ghi lại mấy số điện thoại đó, rồi đối chiếu lại
vài lần cho chính xác, sau đó gấp nhỏ tờ giấy lại cẩn thận nhét vào túi xách,
thở phào nhẹ nhõm.
Hoài Ngọc mỉm cười: “Còn việc gì nữa không?”.
An Ninh khẽ lắc đầu.
“Vậy tớ đi đây, có việc gì liên hệ sau nhé.” Trương Hoài Ngọc đứng đậy, cho
điện thoại vào trong túi, rồi rút ví tiền ra.
“Không cần, không cần, bữa cơm này tớ mời mà.” An Ninh vội ngăn Hoài Ngọc lại,
Hoài Ngọc cũng không giằng co với An Ninh nữa.
Trương Hoài Ngọc đi được một lúc, An Ninh mới trở tiền rồi rời khỏi quán ăn.
Vừa xuống, đến tầng một, bỗng có ai đó lao vút qua bên cạnh rồi cướp lấy chiếc
túi xách của cô, sau đó hắn chạy như bay vào chỗ tối để lẩn trốn. Tất cả sự
việc diễn ra trong thời gian chưa đầy hai giây. Khi An Ninh kịp phản ứng lại,
thì kẻ đó đã chạy cách xa cô mấy trăm mét.
Trong túi có chứng minh thư, thẻ ngân hàng, tiền mặt, nhưng quan trọng nhất
chính là mấy số điện thoại vừa rồi, nghĩ đến đó An Ninh sợ hãi đến toát mồ hôi.
Cô kêu lớn, rồi đuổi theo, nhưng với chiếc giày cao gót, chiếc váy đến đầu gối,
cộng thêm việc không thường xuyên luyện tập, làm sao cô đuổi kịp tên trộm đã
được luyện tập bài bản cơ chứ?
Đúng lúc cô sắp mất lòng tin, thì một bóng đen xuất hiện từ phía sau cô, rất
nhanh chóng, người đó vượt lên trước, trong thoáng chốc đã đuổi kịp tên trộm,
bẻ quặt tay tên trộm ra phía sau rồi khống chế hắn, cách quặt tay tên trộm đó,
An Ninh thấy rất quen.
An Ninh thở hổn hển chạy tới. Người kia đưa chiếc túi xách cho An Ninh: “Kiểm
tra xem có thiếu mất cái gì không”.
Ví tiền, điện thoại, tờ giấy, không thiếu thứ gì. An Ninh cảm động nói: “Thật
cảm ơn anh quá”.
Người kia cười, rồi từ trong túi quần rút ra thẻ chứng nhận: “Đó là việc tôi
nên làm , phiền cô theo tôi về đồn để lấy khẩu cung”.
An Ninh lướt qua tấm thẻ, Lý Vệ, phòng trinh thám hình sự, sở công an thành phố
S. Từ động tác bắt cướp mà anh ta thực hiện vừa nãy, An Ninh đã ngầm đoán ra
thân phận của anh ta, quả nhiên cô đoán không sai. Cô gật gật đầu, phối hợp với
cảnh sát hoàn thành nhiệm vụ, đó là nghĩa vụ mà một công dân tốt nên làm.