Thù Đồ

Chương 3: Vẫn là anh




Anh có thật là Tô Khoáng – người đã ra mặt giúp cô giải vây không? Anh có thực sự là Tô Khoáng – người đã lật tung cả hòm cả tủ để tìm trà túi lọc, rồi cười rất tươi, rất dịu dàng bưng cốc trà tới cho cô giải rượu không? Cô tưởng rằng anh phải là người căm ghét tội ác, nhưng hóa ra chính anh lại là kẻ ác.

An Ninh lại bắt đầu hành trình đi xin việc.

Không phải là cô bị đuổi việc, mà do cô chủ động sa thải Tăng Gia Tuấn.

Sau hôm sự việc xảy ra, tất cả lại yên bình như cũ. An Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm, vì tưởng rằng Tăng Gia Tuấn sẽ buông tha cho cô. Ai ngờ, đến ngày thứ ba, trong công ty bắt đầu có những lời đồn thổi – có người nói cô dụ dỗ sếp không thành, nên đã bỏ tiền thuê vài tên lưu manh đến để hòng dạy dỗ sếp, kết quả là gậy ông đập lưng ông; cũng có người nói cô là người tình ở Đại lục của một Đại gia Hồng Kông, bề ngoài thì có vẻ trong trắng thuần khiết, nhưng bên trong thì dâm đãng vô cùng; thậm chí có người khẳng định như đinh đóng cột rằng, cô là gái vũ trường, thường xuyên biểu diễn vào ban đêm, thu nhập một đêm của cô có thể sánh ngang với tiền lương một tháng ở tập đoàn Trường Vũ. Tất cả những điều họ đồn thổi về cô đều rất sinh động, như chính họ tận mắt nhìn thấy vậy, khiến An Ninh cười không được mà khóc cũng chẳng xong.

Ban đầu An Ninh không để tâm, cô nghĩ cây ngay không sợ chết đứng, cô không bao giờ quan tâm đến những lời ong tiếng ve đó. Nhưng cùng với thời gian, những lời đồn thổi không hề giảm đi, mà ngược lại càng ngày càng quá quắt, đến mức cô không thể nhẫn nhịn được nữa.

Hôm nay, bụng An Ninh có chút vấn đề, nhiều lần phải chạy vào nhà vệ sinh. Cũng chính vì vậy, mà tất cả những gì nên nghe và không nên nghe đều lọt vào tai cô.

“Này, cậu nói xem, chuyện của thư ký An có phải là thật không?” An Ninh rửa tay xong đang định bước ra khỏi nhà vệ sinh, thì bỗng nghe tên mình được nhắc tới, thế là cô lại chạy vào gian bên cạnh, rồi chốt cửa lại.

“Tớ thấy không giống thật lắm, bình thường Ivan kể chuyện sex, mặt cô ấy đã đỏ bừng lên rồi, người ta trong trắng hơn chúng mình nhiều.” Đó là giọng của Tiểu Trư.

“Ai biết được. Tớ cũng chỉ nghe nói vậy.” Giọng nói này, hình như là của Amy ở phòng Tài vụ. An Ninh không quen với cô ta lắm, nên cũng không dám chắc chắn.

“Hey, việc này tớ biết.” Là Rose, trợ lý cùng bậc với Tiểu Trư của bộ phận bán hàng.

“Mau nói đi, nói đi!” Mấy người đó tỏ ra rất hứng thú.

Rose cố ý vòng vo, “Cái này… nói xấu người khác sau lưng, không được hay lắm thì phải?”

“Xí! Cậu trở nên tốt bụng như vậy từ hồi nào vậy, mau nói đi!”

Không gánh nổi những câu hỏi của mọi người, Rose khẽ e hèm một tiếng, “Có lần tớ đến tìm thư ký An, muôn nhờ cô ấy mang công văn sang cho tổng giám đốc Tăng ký, nhưng cô ấy không có trong phòng làm việc, mà khách hàng đang đòi gấp công văn này, nên tớ nghĩ, thôi thì trực tiếp đi tìm tổng giám đốc. Các cậu cũng biết đấy, phòng thư ký cách phòng tổng giám đốc chỉ có một cánh cửa, mình đang định gõ cửa, thì phát hiện cửa chốt hờ. Nhòm qua khe cửa, tớ nghe thấy bên trong thoáng có tiếng người nói chuyện. Thấy tò mò, nên tớ rón rén tiến lại gần, cũng vì thế, tớ đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.”

Cô ta ngừng lại, tất nhiên mấy kẻ vừa bị cô ta làm cho tò mò quá mức kia không chịu để yên như thế, một mực bắt cô ta kể nốt.

“Tớ thấy thư ký An sà vào lòng tổng giám đốc, nhưng bị tổng giám đốc nhẹ nhàng đẩy ra.”

Cả chỗ đó rộ lên tiếng .

Một lúc lâu sau.

“Cậu chắc chắn là không nhìn nhầm chứ?” Tiểu Trư hỏi, cô vẫn chưa tin.

Rose khẳng định, “Mặc dù tớ cận 2.5 đi ốp, nhưng chẳng lẽ tớ không phân biệt được hai người sống sờ sờ đó à?

“Chậc, chậc, đúng là không thể ngờ được.”

“Lúc đó tổng giám đốc có vẻ tức giận lắm.”

Cả chỗ đó lại rộ lên một tràng âm thanh nức nở.

Amy bĩu môi, “Biết người biết mặt mà không biết lòng, ngày thường thấy cô ta tỏ ra đứng đắn như vậy, tất cả chúng ta đều bị cô ta làm mê muội rồi.”

Họ nói rất hưng phấn. Ở phía sau cánh cửa, An Ninh tức đến nỗi toàn thân run lên bần bật. Trước kia cô vẫn không hiểu những lời đồn thổi đó từ đâu mà có, hôm nay rốt cuộc chân tướng cũng đã lộ diện.

Không thể tiếp tục đứng nghe được nữa, An Ninh kéo mạnh cửa, “Trương Tiểu Lợi, cô có thể đi bình sách được rồi đấy.” An Ninh gọi cả họ tên của Rose lên, cô thực sự đã tức giận tột độ.

Đương nhiên Rose không thể ngờ An Ninh lại đột nhiên xuất hiện, mặt cô ta biến sắc, vội vàng trốn ra phía sau Tiểu Trư.

“Cô nói tiếp đi! Tài bịa chuyện của cô tốt lắm mà, sao lại không nói nữa?” An Ninh tức đến nỗi cười phá lên, nhưng mặt cô trắng bệch ra khiến người khác nhìn vào phải khiếp sợ.

Ở trong công ty, An Ninh luôn giữ cho mình nguyên tắc “Chịu thiệt không biết chừng sẽ là phúc”, cô cũng thường nhẹ nhàng tế nhị khi nói chuyện với người khác. Đây là lần đầu tiên Tiểu Trư và những người kia thấy cô tức giận đến vậy. Cho nên người ta vẫn nói, người thật thà một khi đã nổi nóng thì vô cùng kinh khủng.

Rose vừa cười chừ, vừa lùi về phía sau định chuồn khỏi chỗ đó. Nhưng An Ninh kéo cô ta lại, nghiêm túc nói: “Đi, tôi và cô đi gặp tổng giám đốc, để cho ông ta phán xét đúng sai.”

Mấy người còn lại thấy sự việc có chiều hướng không hay, nên tìm cách chuồn là thượng sách. Thấy không có người giúp mình, Rose càng sợ đến mức tay chân run bắn.

An Ninh khỏe đến không ngờ, suốt quãng đường đều là cô lôi Rose đến phòng tổng giám đốc. Các đồng nghiệp ngồi gần lối đi đều đứng lên nhường đường, ai ai cũng chờ đợi xem kịch hay sắp diễn ra.

“Sao thế?” Tăng Gia Tuấn ngẩng đầu, ung dung nói.

“Tôi…” Rose mấp máy môi, nhìn Tăng Gia Tuấn rồi lại im bặt không nói gì.

“Cô đi ra trước đi.” Hắn ta ra hiệu tay cho Roes. Như được phóng thích, Rose chuồn nhanh ra khỏi phòng tổng giám đốc.

“Này… cô…” An Ninh định đuổi theo kéo cô ta trở lại, nhưng Tăng Gia Tuấn giữ cô lại. Rồi hắn đóng cửa phòng, ngăn lại bao nhiêu ánh mắt ở bên ngoài, hiếu kỳ có, đồng tình có, vui trên nỗi đau của người khác có, không dám tin vào mắt mình có.

“Nào, nào, nào, ngồi xuống, có việc gì thì bình tĩnh nói. Việc gì phải động chạm tay chân như thế, gây mất tình cảm.” Tăng Gia Tuấn cười rất tươi, hình như tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

An Ninh bặm chặt môi. Nếu có Rose ở đây còn có thể đối chất, bây giờ mình phải nói thế nào với hắn?

Một kẻ giảo hoạt như Tăng Gia Tuấn làm sao lại không biết An Ninh đang nghĩ gì, cái mà hắn ta cần chính là điều đó.

Hắn rướn người lên phía trước, An Ninh bỗng cảnh giác. Cô quá bất cẩn, ở trong căn phòng này còn nguy hiểm hơn cả cái lần ở Kim Bích Huy Hoàng.

“Tổng giám đốc Tăng, tôi xin ra ngoài trước.”

Trước khi An Ninh kịp quay người, Tăng Gia Tuấn đã tiến đến phía sau cô trước, rồi cố tình ôm lấy cô.

An Ninh sợ hãi, chưa kịp kêu lên, thì đã bị hắn dùng tay bịt lấy miệng. Đôi môi ấm nóng của Tăng Gia Tuấn nhẹ nhàng lướt qua bờ môi An Ninh. An Ninh chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cô thẳng tay tát vào bộ mặt đang dương dương tự đắc của hắn, kết quả là năm vết ngón tay đã in hồng trên đó.

Tăng Gia Tuấn chẳng hề để tâm đến điều đó, hắn liếm liếm môi, như vừa được thưởng thức mùi vị thơm ngon tuyệt thế, và hình như hắn vẫn còn luyến tiếc vì chưa được thưởng thức hết.

An Ninh ra sức lấy cánh tay lau lấy miệng mình, cô thấy ghê tởm như vừa nuốt phải một con ruồi.

Tăng Gia Tuấn lại ôm lấy An Ninh, hắn quát lớn như thể hắn chưa hề làm việc gì có lỗi: “Cô không cần phải giả vờ trinh trắng nữa, cô có thể đi theo cái thằng đấy, thì sao lai không thể theo tôi?”

“Đồ vô liêm sỉ.” An Ninh đẩy mạnh hắn ra.

Thái độ Tăng Gia Tuấn vẫn không hề thay đổi, “Chỉ cần cô làm theo lời tôi, tôi bảo đảm tất cả những lời đồn thổi kia sẽ biến mất.”

Bây giờ An Ninh mới hiểu. Nếu không phải có hắn ủng hộ phía sau, thì Rose làm sao có gan lớn như vậy?

“Anh thật bỉ ổi.” Chính sự giáo dục tốt đẹp trước kia đã khiến An Ninh giờ đây không thể mắng ra được một câu khó nghe hơn.

Tăng Gia Tuấn nhếch môi, “Tôi chỉ cần kết quả, còn quá trình như thế nào không quan trọng.”

Tâm trạng An Ninh đã ổn định hơn, cô bỗng mỉm cười.

“Cô nghĩ thế nào rồi?” Tâm trạng Tăng Gia Tuấn cực kỳ hưng phấn, tưởng như phần thắng đã chắc chắn trong tay.

An Ninh cười bình thản, rồi mặt bỗng đanh lại, cô dằn từng chữ, mỗi chữ đều mang đầy uy lực, “Tăng Gia Tuấn, bây giờ tôi chính thức từ chức, tôi không hầu hạ cho công ty này nữa đâu.” Nói xong, cô không thèm nhìn hắn thêm một lần nào nữa, cô mở cửa, rồi đóng sầm cửa lại, cô không cả về phòng làm việc của mình mà cứ thế hiên ngang đi ra khỏi công ty.

Trong phòng tổng giám đốc, đôi mắt Tăng Gia Tuấn chợt trở nên thâm trầm, tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, đến mức các khớp ngón tay kêu lên răng rắc.

Ngồi trong Viên Duyên Viên, sau khi nghe An Ninh kể xong, Lưu Huệ nói: “Ôi, Tiểu An Tử, cậu lành quá. Nếu là tớ một cái bạt tai làm sao mà đủ được, tớ phải cho hắn làm thái giám cả phần đời còn lại”.

An Ninh cắn chặt chiếc ống hút như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Lưu Huệ như vẫn chưa hết uất hận, cô xoa xoa nắm đấm.

“Lúc tớ có mặt ở đó thì có phải tốt không chắc chắn tớ sẽ xử đẹp hắn.”

“Em không bị người ta xử đẹp là may mắn lắm rồi.” Ngồi bên cạnh, Diêu Tử An nói đầy ngụ ý.

“Anh không cho em một chút sĩ diện được à?” Lưu Huệ bực tức.

Diêu Tử An vuốt vuốt mái tóc vừa ngắn vừa mỏng của Lưu Huệ, ánh mắt dịu dàng mà chỉ có hai người họ mới có thể cảm nhận được. An Ninh thấy sống mũi cay cay, những ký ức tốt đẹp trước đây lại ùa về trong cô.

Cô bóp chặt cánh tay mình để giấu đi sự chua chat suýt nữa thì trào ra nơi khóe mắt.

Chuyện tình giữa Lưu Huệ và Diêu Tử An nảy nở sau một trận tranh cãi quyết liệt. Anh một câu em một câu, ầm ĩ cả lên, và tình cảm của họ ngày càng bền chặt. Cho dù là cãi nhau, nhưng chỉ vài ba ngày sau, họ lại vui vẻ như trước. Còn cô thì sao? Cho dù bây giờ cô muốn tìm người đó để cãi nhau, cũng không biết người đó hiện đang ở nơi nào.

Thấy hai người họ nhìn nhau say đắm, An Ninh càng thêm ngưỡng mộ họ.

Cô chỉ còn cách tự giải tỏa cho mình bằng nụ cười .

“Trời ơi! hai người đang khiêu khích một người cô đơn lẻ bóng như tôi đấy hả? Bắt nạt một người khốn khổ, vừa thất tình vừa thất nghiệp, rồi hai người sẽ bị quả báo cho coi!”

Lưu Huệ trừng mắt nhìn cô vẻ không hài lòng.

“Vậy vị anh hung cứu mỹ nhân của cậu đâu? Đừng có nói với tờ là anh ta không có ý gì với cậu đấy nhé.”

Khóe miệng An Ninh giật giật. “Thần kinh.” Cô bỗng nhớ lại ngày hôm đó, Tô Khoáng tận tình chăm sóc cô suốt đêm.

“Mùa xuân sắp đến rồi.” Lưu Huệ tự nhiên nói một câu lạc đề.

“Hả?” Diêu Tử An chẳng hiểu gì.

Lưu Huệ dẩu môi về phía An Ninh. Diêu Tử An nhìn sang An Ninh, khóe miệng An Ninh khẽ nhếch lên, ánh mắt hiện lên vẻ hạnh phúc khó tả, có lẽ An Ninh cũng không nhận ra điều đó.

Cũng như lần đi xin việc đầu tiên, An Ninh lại bắt đầu hành trình tìm việc đầy gian nan. Cô chán chường khi pháy hiện ra rằng, tình hình ngày càng bi đtá hơn.

Rất nhiều công ty ngay lúc đầu có ấn tượng rất tốt về An Ninh, nhưng khi hỏi cô tại sao không tiếp tục làm việc ở công ty cũ, hơn nữa lại rời khỏi công ty ngay khi chưa hết thời gian thử việc, cô chỉ im lặng, không biết trả lời ra sao.

Việc bị Tăng Gia Tuấn quấy rối chẳng có gì là vinh quang, cô thấy xấu hổ nếu phải nói ra điều đó.

Vì thế, cô luôn bị người ta hiểu nhầm, do cô không có khả năng làm việc nên bị công ty sa thải ngay trong thời gian thử việc. Và cứ thế, chẳng có công ty nào đồng ý thu nhận một nhân viên như vậy.

Khi nói chuyện phiếm với Tô Khoáng, cô khẽ khàng thăm dò: “Haizzz, chỗ các anh có vị trí nào phù hợp với tôi không? Giời thiệu cho tôi đi!”.

Nghe vậy Tô Khoáng nghiêm mặt: “Đàn bà con gái sau này đừng có thường xuyên đến những nơi như vậy”.

Vốn chỉ muốn nói đùa một chút với anh thôi, nhưng anh lại làm cho cô sợ đến nỗi không dám nhắc tới việc đó nữa.

Đã mấy tuần trôi qua, khi An Ninh sắp cảm tháy kiệt quệ cả về tâm trí và sức lực, thì tình hình bỗng thay đổi.

Vận may bỗng nhiên tìm đến Lưu Huệ, khiến An Ninh cũng được thơm lây.

Bình thường Lưu Huệ rất thích lên mạng đọc tiểu thuyết, xem nhiều rồi cũng muốn viết thử xem thế nào. Cô viết về chuyện tình cảm của mình và Diêu Tử An, tất nhiên có thêm mắm thêm muối, sau đó gửi cho nhà xuất bản, không ngờ tác phẩm của cô được duyệt. Sau khi cuốn sách xuất hiện trên thị trường, đã nhận được sự tán thưởng của rất nhiều độc giả, nhân cơ hội đó, cô cho xuất bản thêm cuốn Trận đấu Phượng, Tình như mây khói. Quả nhiên mấy cuốn sách đó cũng trở thành những tác phẩm “hot” trên thị trường. Cứ như vậy, cô không còn tâm tư để tiếp tục làm việc tại doanh nghiệp tư nhân với khoản lương ít ỏi hơn hai nghìn tệ nữa. Do cô nghỉ việc quá gấp, công ty không thể tuyển ngay một người phù hợp để tiếp nhận vị trí của cô, nên cô đã giới thiêu người chị em tốt của mình – An Ninh – vào vị trí đó.

An Ninh rất cần một công việc ổn định, công ty lại đang thiếu người, nên mọi việc được quyết định rất nhanh.

Tiền lương tuy không cao, nhưng An Ninh vốn là người xuề xòa, thế nào cũng được, do vậy cô rất hài lòng với công việc này.

Phỏng vấn xong ông chủ đồng ý nhận cô vào làm việc ngay, ngày hôm sau cô có thể đến làm việc. Trên đường đi bộ về nhà , An Ninh rất vui cô quên hết những ám ảnh mà Tăng Gia Tuấn đã mang đến cho cô, quên hết cả những sợ hãi đi tìm việc trong những ngày tháng qua.

Vị trí mà An Ninh đảm nhiệm là trợ lý tiếp thị, không dính dáng đến hai chữ “thư ký” nhạy cảm. Ông chủ là một người ôn hòa tuổi ngoài năm mươi. Những tưởng rằng mình không gây ra phiền phức thì có thể thoát khỏi những thị phi, nhưng trớ trêu thay, phiền phức lại chủ động tìm đến với cô.

Vào ngày thử việc cuối cùng của An Ninh, công ty tiếp nhận một mối làm ăn mới. Nếu hợp đồng được ký kết thuận lợi, thì sản phẩm của công ty về cơ bản sẽ chắc chắn chiếm vị trí chủ đạo trên thị trường thành phố H, đặc biệt lợi nhuận của công ty sẽ tăng thêm mười phần tram so với cùng kỳ năm ngoái.

Vì thế, chủ tịch hội đồng quản trị từ Tổng công ty ở Hồng Kông đã đặc biệt gọi điện cho người quản lý công ty con, ra lệnh nhất định phải ký được đơn hàng này.

Chủ tịch hội đồng quản trị giao nhiệm vụ cho sếp, sếp lại đẩy sang cho trưởng phòng tiếp thị, trưởng phòng tiếp thị lại đẩy cho cấp dưới, cứ cấp này đẩy xuống cho cấp thấp hơn, và người xui xẻo chính là những nhân viên cấp bậc thấp nhất.

An Ninh chỉ là một trợ lý quèn, sếp bảo làm gì phải làm theo. Cô cũng không ngờ rằng, sếp lại gọi tên cô trong cuộc họp toàn công ty.

Trong cuộc họp, sếp nói rất nhiều, rất khảng khái, nhấn mạnh tầm quan trọng hợp đồng lần này và quyết tâm phải có được nó.

Từ các điều khoản trong hợp đồng, đến tỉ lệ tiền hoa hồng, những điều cần chú ý khi đàm phán với khách hàng, tất tần tật sếp đều dặn dò cặn kẽ. Ông nói đi nói lại nhiều lần, đến nỗi cổ họng khô lại, ngay cả An Ninh chỉ ngồi nghe thôi cũng cảm thấy màng nhĩ mình như dày thêm vài phân.

Sau khi cuộc họp kết thúc, sếp bảo riêng An Ninh và Tiểu Triệu – một cô trợ lý khác ở lại, nói có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho hai cô.

Sếp còn chưa nói gì nhưng An Ninh đã cảm thấy rất ngạc nhiên về hành động của ông. Cô đến công ty chưa được lâu, còn chưa hết thời gian thử việc, xét về thâm niên, kinh nghiệm làm việc, cô đều không đủ tư cách để được giao một nhiệm vụ quan trọng. Nhưng khi bước ra khỏi phòng họp, cô đã hiểu ngọn ngành sự việc.

Sếp nói rất khéo: “Hiện nay công ty đang phải đối mặt với một thử thách rất lớn, mỗi một nhân viên đều phải dốc sức giúp công ty đạt được thắng lợi cuối cùng. Dựa vào năng lực hiện tại của cô, thì các cô chưa thể giúp trưởng phòng trong việc đàm phán với khách hàng, nhưng các cô là những nhân viên trẻ nhất, đẹp nhất của công ty, trong bữa tiệc chiêu đãi với khách hàng tối nay, các cô phải thể hiện cho tốt, đừng để khách hàng không hài lòng về công ty chúng ta”.

Tuy bên ngoài An Ninh vẫn tỏ ta vui vẻ, nhưng trong bụng rất bức bối, cô nghĩ bụng ông ta cũng biết tận dụng triệt để nhân viên.

Tuy Tiểu Triệu vào làm trước An Ninh mấy tháng nhưng đây là công việc đầu tiên mà cô ấy được giao, trong việc đối nhân xử thế, cô ấy không khéo léo, nhanh nhẹn bằng An Ninh. Tiểu Triệu không hiểu ý của sếp, cô định hỏi lại thì An Ninh lừ mắt ngăn lại. Lúc ra ngoài , Tiểu Triệu kéo An Ninh hỏi: “Chị An Ninh, vừa rồi sếp nói về việc phát triển nghiệp vụ, tăng cường quan hệ giao lưu với khách hàng, rốt cuộc là có ý gì?”

An Ninh quay đầu lại cười, vỗ vỗ vào vai Tiểu Triệu nói: “Buổi tối, khi khách hàng mời rượu em , thì em phải uống, uống bao nhiêu thì em phải tự liệu, hiểu chưa?”.

Tiểu Triệu gật đầu, vẫn còn lơ mơ.

Thực ra An Ninh cũng chẳng hiểu rõ tối nay sẽ diễn ra việc gì. Theo ý hiểu của cô thì tối nay chỉ là cùng khách hàng ăn cơm, nói chuyện, chỉ cần họ không đưa ra những yêu cầu quá đáng, thì cô chẳng cần phải lo lắng.

Trước khi hết giờ làm, An Ninh thấy Lưu Huệ online trên mạng MSN, cô liền gửi cho Lưu Huệ một biểu tượng mặt cười.

“An Ninh, tớ vừa mới nộp bản thảo, mệt chết đi được. Mấy ngày nay tớ chẳng được ngủ yên giấc.” Lưu Huệ ca thán. An Ninh có thể hình dung ra cái bĩu môi, vẻ nũng nịu của Lưu Huệ khi nói câu đó.

An Ninh nghĩ, vừa gặp đã hỏi cô ấy về việc vông ty, có vẻ không được hay lắm, nên quyết định trêu trọc cô ấy một chút, trước tiên cứ hỏi những truyện viển vông đã.

“Lần trước cậu đã tố cáo sự đồi bại của hoàng đế Ung Chính vĩ đại, còn lần này thì sao?”

Nhắc tơi cuốn tiểu thuyết mới, Lưu Huệ bỗng nổi hứng, cô gõ một loạt: "Lần này mình viết về câu chuyện giữa nữ hoàng đua xinh đẹp Diệp Tử và ông vua điện ảnh thế giới Hướng Huy, đầy rẫy những đau khổ, vô cùng cảm động. Cậu có đọc không để tớ gửi cả bản thảo cho cậu không lấy lệ phí đâu”.

An Ninh chán ngán, lắc đầu liên tục. Cô cũng đã lên mạng lén đọc những tác phẩm của Lưu Huệ. Cô dung từ quá táo bạo, giống giọng văn của Quỳnh Dao, không biết từ bao giờ Lưu Huệ đã trở thành đệ tử ruột của bà ta.

An Ninh cúi mặt, tiếp tục gõ như một cái máy: “Hình như tớ đã đọc ở đâu đó về câu chuyện giữa Diệp Tử và Hướng Huy, sao cậu lại đặt giống như của người ta thế?”.

Lưu Huệ trả lời hùng hồn: “TVB, TVB cậu có hiểu không?”

An Ninh trừng mắt ko hiểu.

Hai người lại tán gẫu vài câu, An Ninh bắt đầu vào chủ đề chính: “Tối nay công ty mời khách hàng ăn cơm, bắt mình cùng mấy trợ lý đi cùng. Không biết trước kia công ty đã có tiền lệ như vậy chưa?”

Lưu Huệ lơ đễnh “ờ “ một tiếng.

“Trước đây cũng có trường hợp như vậy, nhưng rất ít. Sếp chi ly lắm, thường thì nếu không phải khách hàng quan trọng, ông ấy không chịu bỏ tiền ra đâu.”

“Là khách hàng lớn, công ty Philip, cậu đã nghe tên bao giờ chưa?” An Ninh khẽ thở dài.

Một lúc sau Lưu Huệ mới trả lời: “Tiểu An Tử này, theo tớ biết thì mấy tên thu mua của công ty Philip nổi tiếng háo sắc, cậu phải đề phòng đấy”.

An Ninh thấy lòng trữu nặng, ánh mắt dừng lại trên máy tính.

Lưu Huệ tiếp tục nói: “Trước kia cũng đã có trường hợp như thế này, hồi đó tớ mới vào công ty được vài ngày, nên họ không cho tớ tham gia. Nhưng ngày hôm sau, hai cô gái có mặt trong bữa tiệc tối hôm trước dã bị đuổi việc, nghe nói là người của công ty Philip động tay động chân với họ, họ phản kháng, nên mấy người đó tỏ ra tức tối, từ chối ký hợp đồng. Công ty bị mất vụ làm ăn mấy chục triệu nên dồn mọi bực tức lên hai cô gái đó”.

An Ninh nghe xong càng thêm lo lắng. Cô đã nghĩ sự việc quá đơn giản, tưởng rằng mình hiểu đời hiểu người hơn cô Tiểu Triệu ngây thơ kia, thực ra những cô gái non nớt mới rời khỏi ghế nhà trường không lâu như cô làm sao hiểu được những phức tạp trốn quan trường.

An Ninh chần trừ không biết nên làm thế nào, trước mắt cô là hai con đường. Một là lập đi gặp sếp và khéo léo từ chối, bữa cơm tối nay cô không thể tham gia, ai muốn đi thì đi. Đương nhiên kết quả sau đó thế nào thì ai cũng biết, không phải là mình tự ra đi, thì cũng bị sếp đuổi khỏi công ty. Con đường thứ hai, dù biết trên núi có hổ vẫn phải đi, đánh cược với vận may của mình, dù gì thì những gì Lưu Huệ nói cũng chỉ là nghe người khác nói mà thôi.

“Tiểu An Tử, cậu có đó không?” Lưu Huệ tỏ ra lo lắng, liên tiếp gửi cho An Ninh mấy dấu chấm hỏi.

“Còn.” An Ninh gõ trên bàn phím câu trả lời gọn lỏn.

“Cậu định làm gì?” Lưu Huệ hỏi.

An Ninh gõ phím: “Tất cả mọi việc đều sẽ có hướng giải quyết thôi, nước chảy đến đâu ta nhảy đến đấy thôi.”

Sau khi từ công ty Philip trở về, Lý Chính Hy – trưởng phòng tiếp thị vui mừng ra mặt, vừa gặp mọi người đã chào hỏi niềm nở khiến An Ninh cảm thấy yên tâm phần nào. Xem ra hợp đồng có hy vọng rồi, có thể bữa cơm tối nay không đến mức đáng sợ như Hồng Môn Yến.

Hết giờ làm, sếp, Lý Chính Hy, An Ninh, Tiểu Triệu cùng một vài nhân viên nghiệp vụ khác ngồi lên chiếc xe Buick – xe công vụ của công ty, đưa bảy người thẳng tiến tới nơi cần đến.

Tiểu Triệu lần sờ cửa kính chiếc xe và ngắm cánh bày trí trong xe đầy vẻ mới lạ, thích thú như khó khăn lắm cô ấy mới được hưởng sự đãi ngộ như thế này.

Đi được chừng nửa tiếng, chiếc xe hơi xóc lên rồi từ từ dừng lại. An Ninh nhìn ra ngoài, dưới ánh đèn sang chói, cô nhận ra bốn chữ lớn, bất chợt thấy vững tâm một cách kỳ lạ.

Kim Bích Huy Hoàng.

Họ vừa bước đến cửa đã lập tức được một cô lễ tân xinh đẹp đưa thẳng bảy người lên tầng ba, rồi dẫn vào phòng VIP đã đặt trước.

An Ninh thấy hơi lo, lần trước cô ăn cơm cùng với Tăng Gia Tuấn ở ngoài sảnh lớn may mắn được Tô Khoáng bắt gặp, nhờ đó cô mới được cứu. Lần này, dù Tô Khoáng có phép thần thông thì cũng chẳng thể đoán được cô đang ở trong phòng VIP nào.

Chẳng may xảy ra chuyện gì… An Ninh không dám nghĩ tiếp nữa.

Nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, thì hôm đó cô nên xin số di động của Tô Khoáng, không chỉ lưu trong di động, mà cô phải thuộc làu nữa.

Người của công ty Philip vẫn chưa tới. Lần này đúng là người đi nhờ vả chỉ đáng bậc con bậc cháu, còn người được nhờ vả đương nhiên đáng bậc ông cha.

Sau khi ngồi vào ghế, An Ninh xin phép Lý Chính Hy: “Giám đốc Lý, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Lý Chính Hy đang gọi điện thoại nghe vậy liền gật đầu.

“Đi nhanh về nhanh nhé, khách hàng đến ngay bây giờ đấy.”

Bên trong phòng VIP thường bố trí một phòng vệ sinh riêng. An Ninh đi đến cửa phòng vệ sinh, quay đầu lại nhìn những người khác, thấy không có ai để ý đến mình cô liền rẽ xuống lối cầu thang bộ.

“Xin lỗi, làm ơn cho hỏi, anh có biết Tô Khoáng đang ở đâu không?” Thấy một nhân viên phục vụ bưng thức ăn đi lên, cô bèn kéo anh ta lại hỏi.

Người đó nhìn cô thăm dò một lúc, rồi lắc đầu ý không biết.

An Ninh lòng như lửa đốt, cô không còn nhiều thời gian nữa, Kim Bích Huy Hoàng lại rộng lớn như thế này, làm sao cô có thể xuống từng tầng tìm anh được.

Trí nhớ của An Ninh khá tốt, nếu như cô không nhận nhầm, thì người này chính là một trong hai người mặc áo đen cơ bắp bỗng nhiên xuất hiện lần trước. Chỉ có điều hôm nay người này mặc một chiếc áo len màu trắng ngà trông khá tuềnh toàng, hoàn toàn khác so với bộ quần áo đen đằng đằng sát khí hôm trước.

“Anh…” An Ninh không biết phải xưng hô với anh ta như thế nào.

“Cô An.” Người đó không hề tỏ ra ngạc nhiên.

An Ninh ngây người, anh ta vẫn nhớ cô.

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, người đó nhả khói, khẽ mỉm cười.

“Tôi là bạn của cậu Tô, tên Tiều Tuấn.”

“Cậu Tô?” Cô lập tức hiểu ra người mà anh ta nói tới chính là Tô Khoáng. Mắt An Ninh sang lên, bây giờ cô muốn tìm Tô Khoáng há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? “Tôi có việc gấp cần tìm Tô Khoáng, anh có thể dẫn tôi tìm anh ấy không?”

Tiều Tuấn lãnh đạm nói: “Tô Khoáng đang phải giải quyết một việc rất quan trọng, bây giờ chưa thể đi đâu được.”

Ngay lập tức, vẻ thất vọng lộ rõ trong đôi mắt An Ninh. Tiều Tuấn khẽ cười.

“Cô có việc gì cần tôi giúp đỡ, hoặc cần tôi truyền đạt lại đều được.”

An Ninh bặm môi dưới, chần chừ không biết nên từ chối khéo hay nói hết ra. Người đứng trước mặt cô có đáng tin cậy hay không, cô không dám chắc chắn.

Tiều Tuấn dập tắt điếu thuốc, khoanh tay trước ngực không chút vội vàng.

Đúng lúc này trên tầng vọng xuống những tiếng ồn ào. An Ninh không nghe rõ người ta đang nói gì, hình như là tiếng chửi bới và tiếng phụ nữ kêu khóc.

Tiều Tuấn chau mày.

“Chuyện gì vậy?”. An Ninh tò mò hỏi.

Tiều Tuấn nói, giọng nặng trịch: “Không liên quan tới cô, tốt nhất cô đừng xen vào những truyện không đâu.”

An Ninh không hiểu sao vừa nãy anh ta còn cười nói với cô, mà bây giờ lại coi như không quen biết thế.

Tiếng ồn ào đó mỗi lúc một gần ầm ĩ hơn.

Một người mặc áo đỏ thẫm từ trên cầu thang tầng ba lăn xuống, người đó đổ sập xuống ngay dưới chân An Ninh. An Ninh hoảng sợ, bịp chặt miệng, cố kìm lại tiếng thét.

Đó là một cô gái ăn mặt hở hang, bên trên chỉ mặc chiếc áo sơ mi trễ ngực hở ngực để lộ làn da trắng nõn của quá nửa thân trên, phần khe giữa hai gò bồng đào lờ mờ ẩn hiện, chiếc váy ngắn chỉ che kín đến mông, đôi chân dài thẳng tắp lồ lộ trước mặt mọi người. Nếu không phải lúc đó cô ta mặt mày nhợt nhạt, máu me đầy đầu, ánh mắt hoảng sợ, trên người đầy những vết bầm tím, người co quắp vì đau đớn, thì có lẽ cô ta đã là một mỹ nhân lôi cuốn ánh mắt của mọi người xung quanh. Tim An Ninh đập thình thịch, khuôn mặt Tiều Tuấn lại chẳng có vẻ biểu cảm gì.

“Tao bảo mày chạy cơ mà.”

Giọng nói của người đang tiến lại sao nghe quen quá, An Ninh vội ngước nhìn lên.

Tô Khoáng không chú ý đến An Ninh, một tay anh kéo người con gái dậy, tát liên tiếp vào mặt cô ta. Người con gái đó không phản ứng lại, hình như cô ta đã ngất đi.

Tô Khoáng vẫn chưa hả giận, đạp cô gái vài đạp, nắm chặt tóc cô ta, kéo cô ta lên tầng trên, miệng vẫn văng ra những lời chửi rủa tục tĩu.

Như vừa bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, khuôn mặt An Ninh cứng đờ. Nếu không phải tận mắt chứng kiến tất cả, An Ninh sẽ chẳng thể nào tin vào câu chuyện này.

Anh có thật là Tô Khoáng – người đã xuất hiện để giải vây cho cô, người đã lục tung hòm tủ để tìm trà túi lọc, rồi cười rất tươi, rất dịu dàng bưng cốc trà tới cho cô giải rượu không? Cô tưởng rằng anh là người căm ghét tội ác, nhưng hóa ra chính anh lại là kẻ ác.

Cô tưởng rằng anh là người nhiệt tình, lương thiện, không ngờ đây mới chính là bộ mặt thật của anh.

Cùng với sự kinh hoàng và thất vọng, cô cũng cảm thấy mình may mắn. Nếu không phải hôm nay cô vô tình nhìn thấy tất cả, thì cô không biết mình sẽ bị lừa đến khi nào.

Cô cố gắng nuốt nước bọt đang ứa đặc nơi cổ họng, rồi quay người đi về hướng phòng ăn – nơi công ty tiếp đón khách hàng.

“Cô An, chẳng phải cô muốn tìm Tô Khoáng có việc sao?” Tiều Tuấn gọi cô lại.

An Ninh không thèm để ý đến anh ta, trong thâm tâm cô Tiều Tuấn cũng cùng một ruột với Tô Khoáng.

Tuấn cười bình tĩnh. Anh ta người cao , chân dài, chẳng cần tốn công sức đã đuổi kịp An Ninh , đứng chắn ngay trước mặt cô.

An Ninh đành phải dừng bước.

An Ninh không nói gì, còn Tiều Tuấn cứ đứng đó nhìn cô, như muốn chờ cô lên tiếng trước.

An Ninh sợ hãi, sự việc xảy ra vừa rồi đủ để chứng minh những người này thuộc loại bất lương. Cô nhếch môi bình tĩnh nói: “Đúng vậy, đúng là vốn dĩ tôi cần tìm anh ta, nhưng bây giờ thì không cần nữa.” Đúng thế, nếu đem so sánh Tô Khoáng với người của công ty Philip, ai đáng sợ hơn, cô thực sự không nói rõ được.

Nhận thấy An Ninh chưa bình tĩnh trở lại, nên Tiều Tuấn không nói gì mặt anh đanh lại.

“Chị An Ninh, sao chị lại ở đây? Người của công ty Philip đều đến cả rồi, sếp đang tìm chị khắp nơi.” Ở đầu cầu thang tầng ba, Tiểu Triệu ngó đầu ra nói.

An Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của Tiểu Triệu sao lúc này dễ nghe đến thế. Khó mà thoát khỏi cái tên Tiều Tuấn này, nếu không có Tiểu Triệu, mình chẳng biết thoát khỏi hắn bằng cách nào.

Tiểu Triệu không phát hiện ra sự khác thường giữa Tiều Tuấn và An Ninh, cô chỉ rất hiếu kỳ việc An Ninh gặp người quen ở đây. Tuy chưa va vấp xã hội nhiều, nhưng cô cũng hiểu không nên can dự vào việc không liên quan tới mình. Cô giả như không biết gì, chạy xuống, kéo An Ninh đi cùng với mình.

Hành động đó của Tiểu Triệu đúng với những gì An Ninh mong muốn, cô thở phào nhẹ nhõm. Lên đến tầng ba, cô quay đầu lại liếc Tiều Tuấn, anh ta vẫn đứng nguyên chỗ đó, không có ý định đuổi theo cô.

Công ty Philip có ba người, cộng thêm bảy người của công ty An Ninh, vừa đủ một bàn.

An Ninh cười xã giao, lịch sự bắt tay với bọn họ.

Trong ba người đó, một người cao gầy, khuôn mặt lầm lì, lạnh lung, một người khác mập người, An Ninh thấy khá giống với ông chủ Phan bán mỳ xào ở khu của cô, còn một người khác trung tuổi, khuôn mặt to bành. Có thể thấy rõ hai người sau nhiều tuổi hơn người đầu tiên, nhưng nếu để ý đến biểu hiện và thái độ của bọn họ khi nói chuyện, thì có thể nhận thấy tên đầu tiên mới là người nắm quyền quyết định trong ba người bọn họ.

"Vị này là Trương Thần - giám đốc bộ phận thu mua bên công ty Philip, tuổi trẻ tài cao, ngay cả những người có tuổi như chúng tôi cũng phải ngưỡng mộ."

Thực tế Lý Chính Hy cũng chưa quá bốn mươi. Anh ta nói như vậy, thứ nhất là vì tên giám đốc Trương kia thực sự trông rất trẻ, thứ hai là vì hợp đồng chưa nắm chắc trong tay thì việc ca ngợi đối phương tự hạ thấp mình cũng chẳng thua thiệt gì.

Mấy người ngồi cùng hòa theo, An Ninh cũng gượng cười theo họ.

Sau khi đồ ăn được đưa lên, toàn là những món ăn được bày biện đẹp mắt với những tên gọi đặc biệt cổ quái, đắt tiền mà lại có tí xíu. An Ninh ăn qua loa vài miếng, rồi đặt đũa xuống. Lúc này, cô lại nhớ tới món mỳ xào của ông chủ Phan và tay nghề của Tô Khoáng.

Nghĩ tới Tô Khoáng lòng cô bỗng trĩu nặng.

Ngoài chút cảm xúc khó hiểu trước kia, cô luôn coi Tô Khoáng như một người bạn. Nhưng hôm nay cô mới nhận ra rằng, những gì cô hiểu về anh chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Anh làm việc gì, Kim Bích Huy Hoàng là một nơi thế nào cô đều không biết.

Cô nhớ lại quãng thời gian gần đây tiếp xúc với Tô Khoáng. Hằng ngày, vào lúc đêm khuya khi anh trở về đều gây ra những tiếng ồn ào khó chịu. Về sau khi An Ninh góp ý, anh đã sửa đổi nhiều. Ngoài việc đó ra Tô Khoáng chẳng còn tật xấu nào. Ngay cả việc vệ sinh cá nhân còn khiến một cô gái như An Ninh cũng cảm thấy tự hổ thẹn. Áo sơ mi của anh lúc nào cũng sạch sẽ được là phẳng phiu, quần âu cũng không có lấy một nếp gấp. Anh giống những anh chàng tri thức làm việc trong văn phòng hơn là nhân viên làm việc tại một nơi như Kim Bích Huy Hoàng. An Ninh không thể tưởng tượng được với cái dáng vẻ hung dữ, độc ác như lúc nãy.

An Ninh khẽ thở dài. Thời hạn thuê nhà ba tháng đã hết từ hai tháng trước, chủ nhà chẳng thấy xuất hiện. Mà cô thì ngại phải chuyển chỗ ở, thêm vào đó, sự hòa hợp khi ở cùng với Tô Khoáng, khiến cô vẫn muốn tiếp tục sống tạm như vậy. Nhưng giờ đây, xem ra cô lại phải bắt đầu hành trình đi tìm nơi ở mới.

An Ninh thấp thỏm lấy tay vặn vặn lọn tóc, bỗng nhiên có một bàn tay khẽ đặt lên vai cô. Theo bản năng, cô giật mình quay đầu lại, là Trương Thần - giám đốc thu mua của công ty Philip. Hắn đứng ngay sau cô, trên tay đang cầm ly rượu.

Vẫn là khuôn mặt lầm lì, lạnh lùng đó, dường như đối với hắn, tất cả mọi người đều như đang nợ hắn. Không hiểu sao mỗi lần bắt gặp ánh mắt của hắn, An Ninh đều có cảm giác thân nhiệt của cô giảm đi mấy độ.

Trương Thần vẫn chưa cất lời, thì Lý Chính Hy đã giục An Ninh: "Tiểu An, giám đốc Trương mời rượu cô kìa".

An Ninh định thần lại, cô khẽ cười rồi nâng cốc: "Giám đốc Trương, nên là An Ninh mời rượu anh mới phải."

Lý Chính Hy thấy an tâm, cô gái này cũng khá nhanh trí, đúng là nhân tài cần được đào tạo.

Trương Thần khẽ mỉm cười, khuôn mặt u ám của hắn cũng đã có chút thay đổi. Hắn chạm cốc với An Ninh, rồi ngửa cổ uống cạn ly rượu.

An Ninh thừ ra một lúc, cô vốn chỉ định nhấp môi làm phép thôi, ai ngờ Trương Thần lại chạm cốc với cô. Với văn hóa trong bàn rượu, nếu đã chạm cốc thì phải uống cạn, nếu không chứng tỏ mình không tôn trọng đối phương. Bàn tay cầm rượu của cô khẽ run, mấy giọt rượu trắng rớt ra bên ngoài.

Lý Chính Hy giục: "Tiểu An , cô còn thừ ra đầy làm gì thế? Giám đốc Trương đã tôn trọng cô mà uống trước rồi, cô phải nể mặt giám đốc chứ." Vừa nãy anh ta còn an tâm về An Ninh, nhưng giờ đây anh ta lại cảm thấy bất an.

Loại rượu này là sản phẩm thượng hạng làm từ ngũ cốc, nhưng sao khi vào miệng An Ninh, nó chẳng khác gì loại Nhị Oa Đầu của hãng Sao Đỏ mà lần trước cô uống. Sau khi cả cốc rượu đã đi qua cổ họng, khuôn mặt trắn mịn không một vết nám của cô bỗng ửng đỏ, khiến cô trông càng xinh đẹp hơn.

Đôi mắt Trương Thần thoáng hiện lên ham muốn cháy bỏng.

Lý Chính Hy nhận ra điều đó rất nhanh, nhưng anh ta chỉ nhìn mà không phản ứng gì. Thấy vậy, sếp ngồi bên cạnh – từ đầu đến giờ rất ít lời – liếc sanh Lý Chính Hy trừng mắt. Lý Chính Hy gật đầu hiểu ý, dường như bản hợp đồng hàng chục triệu đồng đang vẫy tay chào đón anh ta.

“Tiểu An à, cô nên mời Giám đốc Trương một ly đi chứ.” Anh ta nhắc An Ninh, giọng nói rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Sau cái hôm uống rượu cùng với Tô Khoáng, cô biết rõ tửu lượng của mình. Một rượu nữa sẽ không làm khó được cô, cô chỉ sợ nếu chấp nhận một lần thì sau đó cô sẽ bị chuốc cho đến cùng. Sự lo lắng của cô không phải là vô căn cứ, những lời sếp nói với cô và Tiểu Triệu lúc chiều đã ngầm nhắc đến điều đó.

An Ninh không đáp lời, khiến Lý Chính Hy càng lo lắng. Sếp đã ra lệnh, chỉ được phép thành công, không được thất bại, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ một trận gió đông nữa thôi, cá đã nằm trong thớt rồi, anh ta nhất định không để nó tuột khỏi tay.

Anh ta lo lắng tới mức chẳng còn để ý tới chuyện phân biệt nam nữ nữa, kéo kéo ống quần An Ninh: “Tiểu AN, xin cô đấy. Cô không muốn tôi gặp khó khăn chứ?”.

Hợp đồng này có ký được hay không vốn là trách nhiệm của mọi thành viên trong bộ phận tiếp thị, giờ đây họ đem gánh nặng dồn hết lên vai cô, làm gì có lý đó? An Ninh rất muốn quẳng lý rượu đi rồi đi khỏi nơi này, nhưng cô không có đưcọ phí phách đó, cuối cùng cô đành gượng gạo nâng ly.

Trương Thần mỉm cười nhận lời mời rượu của An Ninh, hắn cười rất tươi, nụ cười hiện rõ trên đôi mắt hắn. Lúc này Lý Chính Hy mới thực sự an tâm.

Cứ như vậy, dưới sự xúi bẩy của mọi người hai người họ đã uống hết mấy ly. Mặc dù tửu lượng của An Ninh cũng khá, nhưng sau mấy ly rượu, đầu óc cô bắt đầu quay quay.

Uống xong ba ly rượu, An Ninh xoay xoay hai bên thái dương đang đau nhức, băn khoăn không biết lấy lý do gì để rời khỏi đây, thì bỗng có ai đó nói: “Không uống rượu trắng nữa, chuyển sang vang đỏ nhé.”

An Ninh thấy yên tâm hơn một chút. So với rượu trắng, rượu vang đỏ là chuyện nhỏ. Nhưng cô không hề biết rằng, khi uổng rượu kỵ nhất là uống nhiều loại rượu cùng một lúc. An Ninh chưa hiểu biết nhiều, nên không rõ sự sâu xa trong đó. Vì thế, khi mọi người lại chuốc rượu cho cô, cô chỉ do dự giây lát rồi vui vẻ nhận lời.

Rất nhanh, ba chai rượu vang đỏ được mang ra được uống cạn không còn một giọt. An Ninh đầu óc quay cuồng, hai mắt díu lại, không tài nào mở ra nổi, cô gục xuống bàn không biết gì nữa.

Lý Chính Hy và sếp nhìn nhau khẽ cười, tất cả đều im lặng.

“Tiểu Triệu, cô đưa Tiểu An lên tầng trên nghỉ ngơi một lát, bữa tiệc rượu của chúng ta vẫn chưa kết thúc mà.” Sếp nói, tuy Tiểu Triệu có chút hồ nghi, nhưng cô không dám hỏi nhiều.

Sếp lại nói: “ Chính Hy, cậu đi cùng với họ này”. Nói xong rồi ông rút ra một tấm thẻ màu vàng chóe nhét vào tay Chính Hy.

Lý Chính Hy hiểu ý, đút tấm thẻ vào túi quần.

An Ninh không còn tỉnh táo, cô đi lieu xiêu hết bên nọ queọ bên kia, nếu không có Tiểu Triệu dìu, cộng thêm sự trọ giúp của Lý Chính Hy, thì không biết An Ninh đã ngã dúi dụi bao nhiêu lần.

Khi lên tầng tư, họ bị vài nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng ngăn lại, nhưng khi Lý Chính Hy đưa ra chiếc thẻ VIP, ngay lập tức mấy nhân viên tỏ thái độ lễ phép chào đón.

Mọi chuyện sau đó rất thuận lợi, Lý Chính Hy mâm mê tấm thẻ vàng trong tay, trong lòng vô cùng sung sướng, cái thẻ này đúng là hay thật.

Căn phòng đã được đặt từ trước, phòng 8418, một con số đẹp.

Sau khi Tiểu Triệu đặt An Ninh ngả lên giường, Lý Chính Hy liền một mực giục cô nhanh chóng ra khỏi đó.

Nhớ lại lúc nãy bao nhiêu người tranh nhau chuốc rượu cho An Ninh, thêm vào đó là cái nhìn dâm dê của Trương Thần, Tiểu Triệu quay đầu lại nhìn An Ninh đang bất tỉnh nhân sự, giờ cô đã hiểu ra tất cả. Cô thầm than cho An Ninh, sau đó theo Lý Chính Hy rời khỏi căn phòng.

Cùng lúc đó, ở dưới tầng, Trương Thần tỏ ra ngà ngà say, hắn chống tay xuống bàn, cáo lỗi nói: “Tôi không uống được nữa rồi. Các anh cứ tiếp tục nhé, đừng lo cho tôi”.

Sếp nheo nheo mắt nói: “Giám đốc Trương, vậy anh lên tầng trên nghỉ một lát đi.”

Trương Thần gật gật đầu, miệng khẽ mỉm cười đắc ý, hai bên đều ngầm hiểu ý nhau.

Khi Tiểu Triệu và Lý Chính Hy xuống dưới tầng, thì bắt gặp Trương Thần đi lên. Tiểu Triệu định chào hắn, thì Lý Chính Hy nắm chặt lấy tay ra hiệu kệ hắn, rồi kéo cô đi nhanh khỏi đó, giả như không hề quen biết Trương Thần.

“Sếp đã dặn rồi, sau khi hợp đồng ký xong, tiền lương của chúng ta sẽ được tăng năm mươi phần tram.” Lý Chính Thần vừa lấy quyền uy, vừa lấy vật chất ra dọa dẫm Tiểu Triệu. Tiểu Triệu cắn chặt môi, hai tay nắm chặt vào nhau, móng tay rất dài bấm chặt vào lòng bàn tay. Nhìn Trương Thần khuất bóng sau chỗ rẽ mà đôi tay cô thong xuống đầy bất lực.

Đối mặt với lợi ích thiết thân, cô đã chấp nhận nhìn An Ninh bị lợi dụng.

Trở về chỗ ngồi, sếp giả vờ như không biết chuyện gì, hỏi: “Tiểu An không sao chứ?”.

Tiểu Triệu ngẩng đầu, cô rất muốn cho ông một cái tát, nhưng cuối cùng cô chỉ biết cúi đầu, nói: “Chị An Ninh ngủ rồi không sao ạ”.

Sếp nhếch miệng, quăng sang phía Lý Chính Hy cái nhìn đầy hài lòng.

Một tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên chẳng đúng lúc chút nào, lại là tiếng chuông phát ra từ chiếc ba lô nhỏ An Ninh để lại.

“Tiểu Triệu, cô nghe đi.” Sếp ra lệnh, Tiểu Triệu sao dám trái ý.

“A lô, ai đấy ạ?” Cô hỏi, giọng run lẩy bẩy.

“Tiểu An Tử à, tớ Lưu Huệ đây. Ngay cả số điện thoại của tớ cậu cũng không nhận ra à, đáng đánh đòn.” Đối phương nói một tràng, dọa mắng phủ đầu khiến Tiểu Triệu như thấy có hy vọng.

“Chị Lưu Huệ, em là Tiểu Triệu, chị An Ninh…” Trong lúc bị kịch động, suýt chút nữa Tiểu Triệu nói ra sự thật, khi bị sếp quắc mắt nghiêm nghị, cô mới rút lại những lời định nói. Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, cố sửa lại ý. “Chị An Ninh vừa vào nhà vệ sinh rồi. Có việc gì không, em sẽ nói lại với chị ấy, hoặc lát nữa em bảo chị ấy gọi lại cho chị.”

“Ờ, thế à…” Ở bên kia đầu dây, Lưu Huệ không nhận ra sự khác lạ của Tiểu Triệu. “Cũng không có việc gì quan trọng cả, ngày mai chị đi làm từ thiện ở cô nhi viện, chị muốn hỏi An Ninh xem có muốn đi cùng chị không. Ôi dào, trong điện thoại không thể nói rõ được, lát nữa em bảo An Ninh gọi lại cho chị. Thế nhé, chị cúp máy đây.”

Lưu Huệ đúng là người nóng vội, cô chẳng chờ Tiểu Triệu đáp lời đã cúp máy ngay, để mặc cho Tiểu Triệu đang hô gọi: “Chị Lưu Huệ, chị Lưu Huệ…”

“Còn không mau cất điện thoại đi.” Lý Chính Hy trừng mắt. Tiểu Triệu lập cấp mở ba lô của An Ninh ra.

Ai ngờ vừa cất điện thoại vào trong túi, thì chuông điện thoại lại vang lên.

Lý Chính Huy chửi thầm một câu gì đó, Tiểu Triệu không nghe rõ anh ta chửi gì.

“Có cần bấm ngắt cuộc gọi, sau đó tắt máy không ạ?” Lý Chính Hy xin ý kiến của sếp.

Ông ta nghĩ ngợi giây lát, nói: “Cứ để máy như vậy thì hơn”.

Lý Chính Hy ra hiệu cho Tiểu Triệu nghe điện thoại, tay Tiểu Triệu nhớp mồ hôi. Lần này đầu bên kia là một giọng nam, giọng nói trầm ấm pha chút lo lắng. “An Ninh, cô đang ở đâu vậy?”

Tiểu Triệu liếm liếm môi, cô không biết nên làm gì bây giờ. Lý Chính Hy ngồi bên thúc cô, cô mới định thần lại, nói như cái máy: “Chị An Ninh vào nhà vệ sinh rồi. Anh là ai vậy? Tôi sẽ bảo chị ấy gọi lại cho anh.”

Phía bên kia không nói, lẳng lặng cúp máy.

Đầu bên này, Tiểu Triệu cầm điện thoại, đầu óc rối bời. Đầu bên kia, khuôn mặt vốn rất hòa nhã của Tô Khoang ẩn giấu sự tức giận tột độ.

“Thế nào tôi không lừa cậu chứ. Tôi thấy cô gái đó dìu người phụ nữ của cậu vào phòng.” Tiều Tuấn duỗi thẳng hai chân hai tay, chiếm hết cả chiếc sofa, thản nhiên gặm táo.

“Phòng nào?” Tô Khoáng đấm mạnh tay vào tường, đôi mắt trào dâng một cảm xúc rất lạ, anh linh cảm rằng An Ninh đang gặp nguy hiểm.

Tiều Tuấn liếc nhìn anh. “Phòng 8418.”

Tô Khiasng cầm lấy chiếc áo khoác vắt ở ghế, rồi đi thẳng ra ngoài. Tiều Tuấn lập tức ngồi dậy, không rõ anh ta di chuyển như thế nào, nhưng vừa mới đấy thôi đã thấy anh ta chặn ở cửa. “Cậu nghĩ cho kỹ, chúng ta ở đây làm việc gì cũng phải nhớ quy định ở đây, phòng của khách là nơi chúng ta không thể tùy tiện ra vào. Nếu như quấy rầy khách, thì hậu quả cậu có gánh vác được không?”

“Bây giờ tôi chẳng lo được nhiều như thế?” Tô Khoáng nghiến rang nói, đầu điếu thuốc trên tay bị anh bóp nát vụn.

Tiều Tuấn cười. “Nếu sự việc không phải như cậu tưởng tượng, thì cậu sẽ ăn nói như thế nào với anh Thời?”

“Nếu quang minh lỗi lạc, thì vừa rồi trong điện thoại bọn họ đã không nói dối.” Tô Khoáng tức giận nói, lúc này anh không còn giữ được vẻ bình tĩnh trước kia.

Tô Khoáng mở cửa, bước nhanh ra ngoài. Tiểu Tuấn trầm ngâm một lúc, rồi từ từ đi theo Tô Khoáng, trên miệng nở một nụ cười khó hiểu.

Vừa bước đến chỗ quẹo của tầng tư, thì chiếc di động của Tô Khoáng bỗng reo lên. Vẫn là khúc dạo đầu về công viên Lincoln trong phim Vượt ngục, nhưng sao Tô Khoáng bỗng cảm thấy phiền phức đến thế.

“Ai? Có việc gì thì mau nói.” Tô Khoáng nói giọng khó chịu, chân anh vẫn bước phăm phăm.

Ở đầu bên kia Tiểu Triệu dường như cô bị Tô Khoáng dọa cho sợ đến nỗi im mặt một lúc không dám lên tiếng.

Tô Khoáng “a lô” vài tiếng, rồi không kiên nhẫn được, anh nói: “Nếu không nói thì tôi cúp máy đây”.

Tiểu Triệu như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, sợ hãi nói: “Xin hỏi vừa rồi là anh gọi điện tới số của chị An Ninh phải không ạ?”.

Đôi mắt Tô Khoáng chợt liếc nhìn màn hình điện thoại, là số máy hoàn toàn la lẫm. “Chính tôi, cô là?”

“Tôi là người nghe điện thoại khi nãy.” Tiểu Triệu nói. “Chị An Ninh gặp nguy hiểm rồi. Chúng tôi đang ở Kim Bích Huy Hoàng, họ đã đưa chị ấy đến phòng 8418, anh mau đến cứu chị ấy đi.” Sau đó, cô vội vàng cúp máy, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh như không có chuyện gì xảy ra.

Vừa rồi, sau khi nhận cú điện thoại của Tô Khoáng, trực giác của phụ nữ mách bảo cô, người này nhất định có mối quan hệ không bình thường với chị An Ninh. Chỉ nhìn một lần cô đã thuộc số điện thoại, rồi mượn cớ phải vào nhà vệ sinh để gọi cho Tô Khoáng.

Tô Khoáng đã đứng trước cửa phòng 8418. Anh định đạp cửa xông vào thì bị Tiều Tuấn đến kịp ngăn lại.

“Đừng vội, thử nghe động tĩnh bên trong rồi hành động cũng chưa muộn.”

“Không còn thời gian nữa.” Tô Khoáng đẩy anh ra, đạp thử mấy cái, rồi dồn toàn bộ sức lực đạp mạnh vào cửa phòng, mặc kệ Tiểu Tuấn đứng cạnh nói có thể đi lấy chìa khóa phòng ở quầy lễ tân.

Sau mấy lần cố gắng, cánh cửa cuối cùng cũng bật ra, cảnh tượng trước mắt có thể khiến Tô Khoáng bị kích động đến mức tưởng tượng như có thể giết người ngay lúc ấy.

An Ninh nằm chéo người trên giường, chiếc áo sơ mi đã bị tháo vài chiếc cúc, để lộ ra phần eo, tóc cô rối tung, môi hơi sung lên. Tô Khoáng nổi cơn thịnh nộ như vừa bị thú cắn, trái tim anh như có ngọn lửa đốt. Nếu anh đến chậm một bước hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

Anh cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ. Trương Thần vẫn không biết nguy hiểm đang xuất hiện trước mắt, hắn nói: “Này, các người là ai? Có biết phép tắc gì không hả?”.

Tô Khoáng nhìn hắn, mặt lạnh tanh, trên người hắn chỉ còn mỗi chiếc quần sịp.

“Đồ cặn bã !” Tô Khoáng buông ra hai từ đầy căm phẫn, xông thẳng đến trước Trương Thần. Mắt Tô Khoáng mở trừng trừng, trông anh như một con báo châu Mỹ đang trong tư thế chuẩn bị xông lên cắn người.

Tiều Tuấn cũng chưa bao giờ thấy Tô Khoáng như vậy, nhưng anh lo Tô Khoáng sẽ gây ra chuyện nên túm chặt lấy cánh tay Tô Khoáng, nói nhỏ: “Cậu đưa cô ấy đi đi việc ở đây cứ giao cho tôi.”

Tô Khoáng nghiến răng ken két. Anh cố trấn tĩnh, bước đến bên giường ôm lấy An Ninh, cúi xuống ghé sát vào tai An Ninh khẽ gọi: “An Ninh, tỉnh lại đi”.

Cô nằm trong vòng tay anh, không có bất kỳ phản ứng nào. Người cô phả ra mùi rượu nồng nặc, xem ra cô đã bị chuốc cho quá say.

Anh giận giữ nhìn xoáy về phía Trương Thần, mặt Trương Thần vẫn nhâng nháo. Nhưng gặp phải Tiều Tuấn và Tô Khoáng, hai người đều có thể lực hơn mình, nên Trương Thần không dám lỗ mãng. Bằng không với tính tình của hắn, hắn đã sớm lên giọng chửi mắng đôi co với đối phương rồi.

Tô Khoáng chỉnh lại áo sơ mi cho An Ninh, vuốt lại mái tóc cho cô, sau đó anh bế cô bước ra khỏi căn phòng.

Tiều Tuấn nhìn theo cho đến khi họ đi khỏi, sau đó mới quay lại nhìn Trương Thần, ung dung châm điếu thuốc, mắt lim dim, miệng cười nhạt.

“Nói đi, việc này phải giải quyết thế nào?”

Khi An Ninh tỉnh dậy, trời vừa hửng sáng. Phía chân trời xa xa, ánh ban mai vừa xuất hiện hòa lẫn với ánh trăng màu lục lam, cảnh tượng đẹp đến lạ lung.

“Đây là nơi nào?” Cô vén chiếc khăn ra, rồi ngồi dậy, giọng thì thào.

Cô bất ngờ khi nhìn thấy Tô Khoáng đang gục đầu bên chiếc tủ con phía đầu giường cách cô không xa, trông anh ngủ rất ngon lành.

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” An Ninh vừa kinh ngạc vừa cảm thấy bất an.

Đầu cô vẫn còn hơi nhức, miệng khan đắng. Nghĩ kỹ lại những việc đã xảy ra tối qua, cô chỉ nhớ đến lúc mình liên tiếp bị chuốc ba chén rượu vang, còn mọi chuyện sau đó cô không nhớ gì hết.

Cô vỗ vỗ đầu như cố nhớ, chuyện tại sao cô lại ngủ ở căn phòng này, sao Tô Khoáng lại xuất hiện ở đây, thì cô càng không hề có ấn tượng gì.

“Cô tỉnh rồi à?” Câu hỏi bất ngờ kéo cô quay trở lại với hiện thực.

“Ừm.” An Ninh im lặng, không biết nên hỏi Tô Khoáng như thế nào.

Tô Khoáng nhìn An Ninh chăm chú với ánh mắt anh thâm. Anh muốn trách cô không biết đề phòng lòng người gian hiểm, suýt chút nữa thì rơi vào miệng sói, nhưng rồi anh lại không nỡ.

An Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người gặp nhau. Hôm nay Tô Khoáng khác hẳn ngày thường. Trên khuôn mặt anh không còn thường trực nụ cười nữa, ánh mắt trĩu nặng rất ít khi thấy ở anh. An Ninh khẽ cười, ngượng ngùng nói: “Nếu không có việc gì, thì tôi đi trước đây, tôi phải về công ty.” Trực giác mách bảo cô cần phải giữ khoảng cách với người đàn ông này.

“Đứng lại!” Tô Khoáng nói với giọng điệu bình thường, nhưng ngầm bảo An Ninh không được chống lại.

An Ninh bất giác lặng người, đôi chân đang định bước đi tự động thu về. Cô quay đầu lại, chau mày hỏi: “Còn việc gì thế?”

Cô gái này đúng là chẳng biết suy nghĩ gì cả, hay là cô đã quên sạch chuyện xảy ra tối qua? Tô Khoáng cúi đầu, xoa xoa đầu cô vẻ tiếc nuối.

“Cô không quay về công ty được nữa đâu.”

“Hả?” An Ninh há hốc miệng.

Tô Khoáng thấy tắc nghẽn nơi lồng ngực, quả nhiên cô ta không nhớ gì. Anh khẽ thở dài, rồi rút điện thoại ra, lần tìm số điện thoại.

“Cô gọi cho số điện thoại này, rồi sẽ rõ tất cả.”

An Ninh nhìn thấy rất rõ ràng, như hít phải một luồng không khí lạnh. Đây rõ ràng là số di động của Tiểu Triệu.

Tối qua, đúng là đã có chuyện xảy ra.

Mười phút sau, tất cả sự việc đã được làm sang tỏ.

Bàn tay cầm điện thoại của An Ninh run run, cảm giác ớn lạnh lan tràn khắp cơ thể cô. Một lúc lâu sau, cô nhắm mắt lại, rồi thở dài.

Cũng may có Tô Khoáng.

Cũng may lại là Tô Khoáng.

Đôi mắt An Ninh lấp lánh, khi bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Tô Khoáng, cô vội vàng né tránh. Cô khẽ cắn môi dưới. Tôi qua, khi ở lầu dưới cô đã nhìn thấy một bộ dạng khác của Tô Khoáng, bộ dạng rất tàn nhẫn, khiến giờ đây cô không thể nào thốt ra một câu: “Cảm ơn”.

Tất nhiên Tô Khoáng không biết An Ninh đang nghĩ gì, anh cảm thấy cô như đang chần chừ chưa biết quyết định thế nào, sắc mặt khó coi, có vẻ đang gặp phải một việc gì đó rất khó giải quyết. Anh quan tâm hỏi: “Cô sao thế?”.

Đầu óc An Ninh hỗn loạn, dẫu sao Tô Khoáng lại một lần nữa cứu thoát cô, đó là hiện thực không thể chối cãi. Cô hít một hơi thật sâu, cổ họng khẽ rung, rồi chầm rãi nói: “Cảm ơn anh!”. Ánh mắt cô khẩn thiết và chân thành.

Tô Khoáng không quan tâm đến điều đó, anh cười, rồi nói: “sau này cô nên cẩn thận hơn một chút, tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ cho cô được.”

An Ninh khẽ gật đầu, cô bỗng nhận ra trong câu nói đó có điều gì đó khác lạ, ngẩn người một lúc.

Nhưng thấy Tô Khonasg vẫn rất cởi mở, An Ninh mặt nóng bừng, tâm trí cô không biết đã bay đến tận phương nào.

Bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ. Rất nhanh, Tô Khoáng ôm chầm lấy An Ninh. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đôi môi ngọt ngào của anh đã đặt lên môi cô.

Hơi thở của Tô Khoáng nóng bỏng, trên người anh thoảng mùi thuốc lá và hương thơm. An Ninh chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Hai tay Tô Khoáng ôm chặt lấy vòng eo An Ninh, môi anh hôm lên vành tai và trán cô, cuối cùng mới quay trở lại bờ môi cô.

Đầu óc An Ninh rối loạn, sự rung động ban đầu khiến cô hoàn toàn quên mất phải chống cự, cho đến khi cả hai đều thở hổn hển, Tô Khoáng mới nhẹ nhàng buông cô ra.

“Anh…” Hai má An Ninh ửng hồng như táo chin, tay cô đặt trên ngực Tô Khoáng, giọng e thẹn.

Tô Khoáng không để cho cô có cơ hội phản kháng. Anh ôm chặt lấy cơ thể cô, khi đôi môi lướt qua tai cô, anh khẽ để lại một câu nhắn rồi lại tiếp tục hôm lên đôi môi đỏ mọng như môi em bé của cô, ban đầu chỉ là hời hợt, dần dần nồng nàn, rồi mặc sức tận hưởng sự ngọt ngào như hoa đinh hương của An Ninh.

An Ninh đã hoàn toàn bị hoảng loạn bởi câu nói vừa rồi của anh, cô để mặc cho Tô Khoáng tiến tới .

Vừa rồi anh nói rằng: “Có người theo dõi chúng ta, nếu cô không muốn rước họa vào thân thì hãy cố gắng phối hợp với tôi.”

Cũng không biết bao lâu sau, An Ninh ôm tâm trạng lo lắng của một chú hươu đang chạy hoảng loạn, ngoan ngoãn ở trong vòng tay Tô Khoáng, miệng lắp bắp hỏi: “Bọn họ đi chưa?”

Bên ngoài đã không có động tĩnh gì từ lâu. Lúc này Tô Khoáng mới chợt nhận ra rằng mình quá say đắm khi hôn An Ninh. Anh buông An Ninh, thở hổn hển.

An Ninh thấy kỳ lạ liền hỏi: “Chuyện gì thế? Ai theo dõi chúng ta?”.

“Biết nhiều quá không có lợi cho cô.”

Câu nói đó khiến An Ninh suýt tức chết. Cô trừng mắt nhìn anh đầy vẻ giận dự. Đã bị anh ta sàm sỡ rồi, bây giờ lại không thể biết nguyên nhân, cô sắp sửa nổi trận lôi đình.

Sau nụ hôn mãnh liệt đó, khuôn mặt An Ninh ửng hồng, thêm vào đó là đôi mắt mở to làm ra vẻ hung hãn, càng khiến cô thêm lôi cuốn. Tô Khoáng nhíu mày. Anh nghiêng đầu, cố làm bộ dạng nghiêm túc, nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về”.

Suốt chặng đường, hai người không nói với nhau lời nào.

Sau khi đưa An Ninh về tới nhà, Tô Khoáng vội vàng trở lại Kim Bích Huy Hoàng. Lúc này, An Ninh mới ý thức được một việc rất quan trọng: Cô lại thất nghiệp.