Cô đã từng trải qua
giai đoạn thất bại trong tình yêu, cô không muốn mình bị thua lần nữa, vì thế
cô đã lựa chọn việc được yêu, chứ không phải là yêu.
Khi tình yêu thực sự đã đến, cô trốn chạy nó nhanh hơn
bất kỳ ai.
Khi An Ninh tỉnh dậy, ánh nắng ấm áp của buổi ban mai đang chiếu rọi lên cơ thể
cơ.
Đây là phòng ngủ của Tô Khoáng, trong không khí vẫn phảng phất hơi thở của anh.
Mùi thơm thoang thoảng của xà bông
tắm đàn hương xen lẫn mùi thuốc lá nhẹ nhàng, giống như người dùng chúng vậy,
trong lành và tự nhiên.
Kéo tấm chăn ra, An Ninh rón rén bước ra khỏi phòng.
Tối qua Tô Khoáng ngủ trên sofa trong phòng khách, bây giờ ở đó chỉ còn lại một
chiếc chăn được gấp rất gọn gang. Còn Tô Khoáng, không biết anh đã đi đâu.
Trên bàn có bày ba đĩa thức ăn và một bát canh, toàn là những món mà An Ninh
thích. Bên cạnh còn có một tờ giấy nhắn được gấp lại vuông cắn. An Ninh cầm tờ
giấy nhắn lên, đó là nét chữ của Tô Khoáng. Anh nhắc cô phải nghỉ ngơi cho tốt,
ăn cơm đúng giờ. Ngoài ra, anh còn để lại cho cô một chiếc chìa khóa, đó là
chiếc chìa khóa mà trước kia An Ninh đã trả lại cho Tô Khoáng khi cô rời khỏi
nơi này.
Trái tim An Ninh khẽ xao xuyến, một cảm giác ấm áp tràn ngập con tim.
Cô ngẩng đầu lên, thấy chiếc đồng hồ treo tường đã chỉ hai giờ chiều. Hóa ra cô
đã ngủ lâu như vậy.
Miếng cơm thơm ngọt đưa vào trong miệng, dòng suy nghĩ của An Ninh bất giác
quay trở về đêm qua.
Trở về nơi mà mình đã rời xa khá lâu, tất cả vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cái quen thuộc là cách bày trí đồ đạc trong nhà vẫn như xưa, chưa hề thay đổi
gì, ngay cả vị trí của các đồ dùng. Cái lạ là…
quan hệ giữa cô và Tô Khoáng. Mối quan hệ của họ không chỉ đơn giản là hai
người thuê cùng nhà, còn có điều gì đó kỳ diệu, phức tạp mà cô không sao nói
rõ, trước kia nó chỉ thỉnh thoảng gờn gợn trong cô, nhưng bây giờ cảm giác đó
càng lúc càng trở nên rõ ràng, khiến An Ninh không thể không đối mặt với nó.
“Sao thế, không quen nữa rồi à?” Thấy vẻ mặt hoảng loạn của An Ninh, Tô Khoáng
bỗng trêu.
An Ninh hơi cúi mắt để che đậy sự ngượng ngùng: “Đâu có?”.
Tô Khoáng không bận tâm đến điều đó, anh cười, rồi từ trong tủ bếp anh lôi ra
một bộ khăn mặt, bàn chải còn mới nguyên, đưa cho An Ninh. “Cô nghỉ sớm đi, sau
khi ngủ dậy, mọi chuyện sẽ qua cả thôi.”
An Ninh gật đầu, rồi nhận lấy những đồ Tô Khoáng đưa cho.
Từ trong nhà tắm bước ra, cô bỗng bối rối. Phòng ngủ của cô đã lâu không có người
ở, bụi bẩn chắc chắn đã bám đầy khắp nơi. Làm sao mà ở trong đó được đây?
Như hiểu được suy nghĩ của cô, Tô Khoáng xoa xoa đầu cô, nói: “Cô ngủ trong
phòng tôi”.
An Ninh thoáng lặng người, mắt mở to: “Vậy còn anh?”.
Tô Khoáng cười. “Tôi đàn ông con trai ngủ chỗ nào chẳng được. Ngủ ở sofa là
được rồi.”
An Ninh ngại ngùng, lí nhí: “Như vậy không được hay lắm, hay là để tôi ngủ ở
sofa đi”.
“Cô lắm chuyện quá.” Tô Khoáng sốt ruột đẩy An Ninh vào trong phòng. Khi anh ôm
chăn chuẩn bị đi ra ngoài thì An Ninh gọi anh lại: “Đợi đã”.
“Hả?” Tô Khoáng quay đầu lại nhìn cô.
An Ninh nói câu gì đó. Tô Khoáng không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì cơ?”.
An Ninh mở miệng nói, giọng nhỏ như tiếng côn trùng kêu: “Anh có thể đợi tôi
ngủ rồi hãy ra được không?”.
Lần này thì Tô Khoáng đã nghe rất rõ, anh chỉ cười.
An Ninh đỏ mặt. Cô lườm anh một cái, rồi mình chui vào trong chăn.
Tô Khoáng vẫn cười, anh giúp cô kéo phẳng các góc của chiếc chăn, tắt đèn, rồi
ngồi khoanh tay trước ngực bên chiếc bàn làm việc.
Có Tô Khoáng ngồi bên canh chừng, chẳng mấy chốc An Ninh đã chìm vào giấc ngủ,
anh đi ra ngoài lúc nào cô cũng không biết…
Trên môi thoáng nở nụ cười, đôi mắt cũng như cười theo. Nhìn món lươn thái chỉ
xào đặt trên bàn, An Ninh nhớ lại ngày cô lao tâm khổ tứ nấu cơm cho Tô Khoáng
ăn, kết quả là làm cho cả phòng bếp trở thành một đống đổ nát, bất giác cô cười
tươi hơn, hai mắt híp lại.
Ăn cơm xong, cô mang bát đũa đi rửa, lúc này cô mới nhớ đến chiếc điện thoại.
Do hết pin, nên chiếc điện thoại đã tự động tắt máy tự lúc nào. An Ninh lôi cục
pin dự bị rat hay vào, sau khi khởi động máy, cô thấy hộp thư đến đã đầy, tin
nhắn không ngừng hiện ra. Toàn là tin nhắn của Thẩm Mặc và Lưu Huệ.
An Ninh đang muốn gọi điện, thì chuông điện thoại của cô vang lên trước.
“Tiểu An Tử, cậu đang ở đâu đấy? Cả sáng nay gọi điện cho cậu mà cậu không nghe
máy, tớ lo chết đi được. Sao Nghiêng Thành lại thành ra như thế? Đã xảy ra
chuyện gì rồi?” Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Lưu Huệ.
Đợi Lưu Huệ hỏi xong, An Ninh mới tìm cơ hội để chen lời vào: “Tớ không sao,
cậu không phải lo. Điện thoại hết pin, vừa nãy tớ mới biết”.
Nghe được câu trả lời chắc chắn từ An Ninh, Lưu Huệ mới bớt lo lắng. “Vậy cậu
đang ở đâu? Tớ muốn gặp cậu.”
An Ninh giả như suy nghĩ giây lát, rồi nói: “Tớ cũng muốn cậu cùng tớ đi đến
một nơi”.
“Đi đâu?”
“Cô nhi viện Viễn Sơn.”
Vừa mới hẹn xong thời
gian và địa điểm với Lưu Huệ, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, một lần nữa
phá tan sự im lặng trong phòng.
Lần này là Thẩm Mặc. Cô vừa nghe máy, Thẩm Mặc đã trách cứ: “An Ninh, sao em
không trả lời điện thoại của anh? Cả đêm hôm qua em đã đi đâu thế? Em đã ở cùng
ai?”.
An Nin im lặng. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, khi cô cần được an ủi
nhất, thì anh đang ở đâu?
Dường như sự cố ý xa cách của cô quá rõ ràng, Thẩm Mặc nhận ra thái đội của
mình có vấn đề, ngay tức khắc anh dịu giọng lại: “An Ninh, xin lỗi em. Anh
không nên quát em, nhưng anh cũng chỉ vì lo lắng cho em…”.
Không đợi anh nói xong, An Ninh ngắt lời: “Bây giờ biết em không sao, anh có thể
yên tâm được rồi.”
Cô vốn không phải là người so đo tính toán, nhưng vừa mới gọi điện Thẩm Mặc đã
nặng lời với cô, anh không hề quan tâm đến sự an nguy của cô, ngược lại còn
quay sang chất vấn cô, cộng thêm cơn tức giận về cú điện thoại tối qua khi gọi
cho anh, tất cả mọi việc dồn lại, khiến cô không ném nổi cơn thịnh nộ trong
lòng.
Thẩm Mặc cố nén cơn giận dỗi. “An Ninh, em muốn cãi nhau với anh phải không?”
Câu nói của anh như ngầm chỉ điều gì đó.
An Ninh đã trút giận xong, trong lòng cảm thấy thoải mái đôi chút, cô cũng nhận
ra vừa rồi cô hơi quá lời. Cô đưa tay ôm lấy trán, ngừng một lúc, rồi nói: “Bây
giờ em có việc phải làm, tối em sẽ gọi lại cho anh.”
Thấy giọng An Ninh không còn căng thẳng như lúc đầu nữa, lúc này Thẩm Mặc mới
nhẹ nhàng nói: “Được, anh đợi điện thoại của em”.
Gập điện thoại lại, An Ninh bỗng cắn chặt môi dưới.
Nếu là Tô Khoáng, nhất định trước tiên anh sẽ xác định xem cô đang ở đâu, có an
toàn hay không, sau đó mới hỏi chuyện gì đã xảy ra, chứ anh tuyệt đối không
trừng mặt với cô.
Biết là không nên, nhưng vô hình trung An Ninh lại đem Thẩm Mặc ra so sánh với
Tô Khoáng.
An Ninh và Lưu Huệ đến cô nhi viện, lần này cách lần trước vừa tròn nửa năm.
An Ninh bận rộn với việc mở cửa tiệm, còn Lưu Huệ thì vì chuyện của Diêu Tử An
mà chạy đây chạy đó, mệt mỏi suốt ngày.
Nhưng những đứa trẻ ở cô nhi viện không vì việc hai cô lâu ngày không đến mà xa
cách với các cô. Vừa nhìn thấy An Ninh và Lưu Huệ, chúng liền thi nhau gọi:
“Chị ơi, chị ơi”, rồi lao tới bên cạnh hai cô.
An Ninh vuốt ve mái tóc đã dài đến ngang lưng của Giai Giai, cô cười nói: “Em
cao lên nhiều rồi”.
Phân phát xong socola và quà tặng, rồi lại ôm hôn từng đứa trẻ một, Lưu Huệ mới
khẽ thở phào, cô ngẩng đầu lên hỏi An Ninh: “Sao cậu lại muốn đến đây?”.
An Ninh nghiêng đầu, cô khẽ cười. “Tớ muốn hỏi viện trưởng một vài chuyện, cậu
có thể giúp tớ không?”
Lưu Huệ chớp chớp mắt. “Cậu muốn nhận nuôi Giai Giai à? Thôi xin cậu, bây giờ
cậu làm gì có thời gian và sức lực để mà lo cho người khác? Hơn nữa Giai Giai
đã quá độ tuổi đẹp nhất để nhận nuôi rồi.”
“Trí tưởng tượng của cậu cũng phong phú quá đấy, không hổ là người viết tiểu
thuyết.” An Ninh vỗ vỗ vai Lưu Huệ, nửa như bất lực, nửa như trêu trọc. Cô chỉ
nói có một câu, mà Lưu Huệ đã dàn xếp xong toàn bộ tình tiết kịch bản liên
quan.
“Xí, ai bảo cậu tự nhiên lại hỏi cái câu đó, nếu là người khác thì cũng sẽ hiểu
nhầm như tớ.” Lưu Huệ tỏ ra không chịu lép vế, cô cãi lại.
An Ninh quay lưng lại cười, lúc quay đầu lại, bô dạng cô tỏ ra rất nghiêm túc.
“Tớ muốn xác nhận một việc, cho nên muốn nhờ viện trưởng giúp đỡ.”
Lưu Huệ liếc nhìn An Ninh một cái. “Để tớ dẫn cậu đi.” Lưu Huệ ghé sát tai An
Ninh chọc xoáy một câu: “Có phải cậu ở lâu với cái nhà đó, nên cũng trở nên bí
mật như họ rồi”.
An Ninh thoáng đờ người, mãi lâu sau mới hiểu “cái nhà đó” mà Lưu Huệ nói là
ông bà Niên. Cô bỗng phì cười, Lưu Huệ trừng mắt lườm cô.
Trong tưởng tượng của An
Ninh, viện trưởng của cô nhi viện chắc chắn là một phụ nữ trung niên khoảng
ngoài năm mươi, đức cao vọng trọng, nhưng sau khi gặp, thục tế lại khác hẳn.
Người phụ nữ trước mặt An Ninh chưa quá ba mươi, tóc dài quá vai, đôi mắt sáng,
cô ta không quá xinh đẹp, nhưng rất thân thiện, khiến ai gặp cũng thấy dễ gần.
“An Ninh, chị ấy là chính là viện trưởng Khổng.” Lưu Huệ đẩy An Ninh mặt như
thất thần. Nhớ lúc cô gặp viện trưởng Khổng lần đầu, cô cũng ngạc nhiên không
kém gì An Ninh.
“Chào cô!” Viện trưởng Khổng cười. “Tôi thường nghe thấy bọn trẻ nhắc tới cô.”
An Ninh hơi cúi đầu vẻ co lỗi. Hôm nay đến đây, chủ yếu là muốn tìm viện trưởng
để hỏi thăm một số việc, còn thăm bọn trẻ chỉ là nhân tiện mà thôi, thực sự cô
không xứng với sự yêu thương của bọn trẻ.
Viện trưởng Khổng khẽ cười. “Tìm tôi có việc à?”
An Ninh rất xúc động, suýt khóc trước sự tâm lý của viện trưởng Khổng, nếu
không có câu hỏi này của viện trưởng, thì cô cũng không biết phải bắt đầu câu
chuyện như thế nào. “Như thế này ạ”, An Ninh cẩn thận lựa chọn từ ngữ. “Viện
trưởng Khổng, tôi muốn nhờ chị tìm hiểu một người.”
“Ai vậy?”
“Tô Khoáng.” An Ninh khẽ nói ra cái tên đó, trong lòng thoáng chút sợ hãi.
“Tô Khoáng?” Viện trưởng Khổng tỏ ra không hiểu. “Tôi không quen người này.”
Lần này là An Ninh thấy không hiểu. Cô mở to mắt nhìn viện trưởng Khổng, nhìn
những biểu hiện trên khuôn mặt chị ta, rõ ràng không phải là đang đóng kịch.
Lưu Huệ không nhịn nổi, cô chen vào: “Anh ta thường xuyên đến cô nhi viện thăm
bọn trẻ, bọn trẻ đều biết anh ta, là viện trưởng mà chị không biết người này
à?”.
Đúng thế, trái tim An Ninh đập mạnh.
Viện trưởng Khổng tươi cười. “Hằng ngày có vô số người hảo tâm đến đây, làm sao
mà tôi nhớ được từng người một?”
“Tôi không tin Giai Giai, Hiểu Vũ chưa hề nhắc với chị về anh ta, nếu trí nhớ
của chị tồi như vậy, thì sao chị lại nhớ được An Ninh?” Lưu Huệ phân tích rất
có lý, rõ ràng, An Ninh còn phải khâm phục cô ấy.
Trước tình thế hung hăng, không chịu nhượng bộ của Lưu Huệ, viện trưởng Khổng
im lặng. Khi chị ta nói tiếp, mi mắt chùng xuống. “Dù các cô có tin hay không,
thì tôi chỉ có một câu đó. Tất cả những cái khác, tôi không thể tiết lộ được.”
Nói rồi, chị ta giơ tay ra hiệu tiễn khách.
An Ninh im lặng nhìn chị ta, thái độ của chị ta hoàn toàn xa cách, trên trán
chị ta ghi rõ ba chữ “không hoan nghênh”. Thấy vậy An Ninh chỉ biết nhún vai
rồi cùng với Lưu Huệ mặt hằm hằm bước ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng.
Một ánh mắt cứ dõi theo phía sau An Ninh cho đến khi hai người hai họ khuất
bóng sau chỗ quẹo. Viện trưởng Khổng mới im lặng đứng nhìn, đôi mắt hiện lên
những tâm tư phức tạp. Trực giác mách bảo cho cô biết An Ninh không phải là
người xấu, nhưng cô không thể nói gì cho An Ninh biết được. Thêm một người biết
về thân phận thực sự của Tô Khoáng, thì anh ấy sẽ thêm một phần nguy hiểm, cô
không thể mạo hiểm được.
Tuy không biết An Ninh tìm viện trưởng Khổng hỏi thăm về Tô Khoáng để làm gì, nhưng
Lưu Huệ biết An Ninh nhất định có lý do của mình, khi nào muốn nói cô ấy sẽ
nói. Chỉ có điều Lưu Huệ không hài lòng về phản ứng lúc nãy của viện trưởng
Khổng, cô không kìm nén nổi cơn bực dọc: “Xí, việc này có phải là việc bí mật
quốc gia gì đâu mà giấu như giấu báu vật ý”.
An Ninh lại hiểu được điều đó. “Có lẽ chị ấy có lý do riêng của mình.” Những
biểu hiện bí mật của viện trưởng Khổng càng khiến An Ninh tin vào những suy
đoán trước đó của mình.
Lưu Huệ bỗng cười khó hiểu, rồi cô kéo An Ninh lại, lúc này họ đã đi ra đến cửa
chuẩn bị về nhà. “Tiểu An Tử cậu muốn tìm hiểu về việc của Tô Khoáng, thì đâu
nhất thiết phải thông qua viện trưởng Khổng?”
“Hả?” An Ninh mừng rỡ ôm lấy vai Lưu Huệ, cô biết Lưu Huệ là người lắm mưu
nhiều mẹo mà.
“Đi theo tớ.”
Lưu Huệ và An Ninh lại quay trở vào trong cô nhi viện, nhưng lần này Lưu Huệ
dẫn An Ninh trực tiếp tới sân tập nhỏ.
Bọn trẻ đang chơi đủ trò trên bãi cỏ. Lưu Huệ lặng lẽ né tránh tai mắt của viện
trưởng Khổng, rồi lôi hai đứa bé lớn tuổi nhất ở cô nhi viện là Hiểu Vũ và Giai
Giai đến dưới gốc cây.
“Thế này là sao?” An Ninh không hiểu hỏi.
Lưu Huệ không thèm để ý tới An Ninh, cô bỉu môi, ôm lấy cánh tay của Giai Giai
và Hiểu Vũ, khẽ nói: “Nói cho chị biết nào, chị An Ninh có tốt với các em
không?”
Hai đứa trẻ cùng lúc gật đầu.
Lưu Huệ lại khẽ nói: “Vậy chị An Ninh có chút chuyện muốn nhờ các em giúp, các
em có đồng ý không?”.
Hai đứa trẻ gật đầu thật mạnh.
“Cậu tự hỏi đi.” Lưu Huệ đẩy Giai Giai và Hiểu Vũ đứng trước mặt An Ninh.
Lúc này An Ninh mới hiểu dụng ý của Lưu Huệ. Tuy việc lừa gạt trẻ con không
được hay lắm, nhưng cô chẳng quan tâm được nhiều đến thế. Cô cố giữ bình tĩnh,
rồi cố cười thật tươi, sau đó dịu dàng hỏi: “Giai Giai, Hiểu Vũ, các em đều
thích anh Tô Khoáng đúng không?”.
Không ngoài dự đoán, câu trả lời chắc chắn là đồng ý.
“Các em có nhớ lần đầu tiên anh Tô Khoáng đến thăm các em là khi nào không?” An
Ninh khi hỏi câu thứ hai.
Giai Giai tranh nói trước: “Anh Tô Khóng ở trong cô nhi viện suốt”.
Câu trả lời hoàn toàn nằm trong dự đoán của An Ninh, nhưng từ đó có thể thấy
những gì mà viện trưởng Khổng nói vừa nãy đa phần không phải là sự thật.
Hiểu Vũ không chịu lùi sau, cô bé cũng ra sức thể hiện ưu thế hơn tuổi của mình
so với Giai Giai, cô bé nói luôn: “Khi Hiểu Vũ được đưa tới cô nhi viện, thì
anh ấy và chị Tiểu Điệp đã ở đây rồi”.
Tiểu Điêp…An Ninh thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng.
“Có điều mấy năm trước anh Tô Khoáng đi khỏi đây, sau đó rất ít quay lại.”
“Chị Tiểu Điệp thì chẳng quay lại lần nào nữa.”
“Không, có về một lần, hôm đó đúng hôm em được mẹ viện trưởng đưa ra ngoài. Chị
ấy cầm tay anh Tô Khoáng quay về đây mà, em đoán anh chị ấy chắc chắn đang yêu
nhau.” Hiểu Vũ làm ra bộ hiểu biết như người lớn.
Giai Giai và Hiểu Vũ cứ người này nói một câu, người kia nói một câu, tranh
nhau nói ra hết những gì chúng biết, lấy thông tin từ miệng hai đứa trẻ xem ra
dễ dàng hơn nhiều so với chỗ viện trưởng Khổng.
“Nhưng em vẫn thấy anh Tô Khoáng và chị Tiểu Nhụy xứng đôi hơn cơ.”
“Chị Tiểu Điệp xinh.”
“Chị Tiểu Nhụy xinh hơn.”
“Chị Tiểu Điệp giỏi.”
“Chị Tiểu Nhụy giỏi hơn.”
An Ninh day day thái dương, đau đầu quá. Vô tình phải chứng kiến hai đứa trẻ ăn
miếng trả miếng với nhau, đúng là cô chẳng thể ngờ tới.
“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa.” An Ninh và Lưu Huệ cũng đỏ mặt tía tai
cố gắng kéo hai đứa bé ra.
Lưu Huệ thì thầm vào tai An Ninh: “Hóa ra là tình yêu tay ba”.
An Ninh nhìn Lưu Huệ rồi lại quay sang nhìn hai đứa trẻ. “Ai có thể nói cho chị
biết, chị Tiểu Điệp và chị Nhụy là ai được không?”
“Chị Tiểu Điệp là chị Tiểu Điệp ạ.”
“Chị Tiểu Nhụy cũng là chị Nhụy ạ.”
Câu trả lời gọn ghẽ đến bất ngờ. Lưu Huệ cười sằng sặc, khiến An Ninh cũng thấy
câu hỏi của mình hơi ngốc nghếch.
Xem ra có hỏi nữa cũng chẳng biết thêm được thông tin gì khác, nhưng ít nhất
cũng biết được rằng Tô Khoáng lớn lên trong cô nhi viện, chỉ dựa vào điều đó
thôi, thì chuyến đi này cũng không thể coi là uổng phí.
An Ninh bẹo hai má Giai Giai. Trời đã xế chiều, cô phải chuẩn bị trở về nhà,
nhưng Hiểu Vũ bỗng nhiên lí nhí nói một câu khiến An Ninh không thể rời đi
ngay.
Câu mà cô bé nói là: “Anh Tô Khoáng trước đây không được gọi tên như thế”.
Tim An Ninh như co thắt lại. Cô hít thở thật sâu, rồi nắm lấy tay Hiểu Vũ, sau
đó hỏi dồn: “Vậy anh ấy tên là gì?”.
“Trước đây anh ấy tên là Giang Luật Sâm, bọn em quen gọi anh ấy là Duật Sâm.”
Hiểu Vũ nghĩ một lúc, rồi nói rõ thêm. “Anh ấy rời khỏi đây một thời gian rất
lâu, sau đó, khi quay lại, anh ấy cứ bắt bọn em phải gọi anh ấy là anh Tô
Khoáng. Ban đầu
chúng em không hiểu tại sao lại phải làm như vậy, mẹ viện trưởng yêu cầu chúng
em nhất định phải sửa, thế là cứ gọi dần giờ cũng thành quen rồi.”
Giai Giai cũng nói theo: “Ừm, ừm, nếu chị Hiểu Vũ không nhắc tới thì em cũng
quên mất chuyện đó”.
Đôi mắt An Ninh nhìn đăm đăm về phía trước, kết quả thu hoạch được trong ngày
hôm nay quả thật…kinh người.
Từ những câu nói của Giai Giai và Hiểu Vũ, cùng với sắc mặt của An Ninh, Lưu
Huệ cũng hiểu được phần nào. Tuy cô không rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng
dựa vào khả năng suy đoán logic rất tốt của mình, cộng thêm sức tưởng tượng
phong phú, cô cũng đoán được tám chín mươi phần trăm mấu chốt của vấn đề.
Cô không khỏi lo lắng cho An Ninh. Trước nay An Ninh đều có cuộc sống rất đơn
giản, những thứ quá phức tạp luôn không phù hợp với cô, huống hồ tình hình hiện
nay lại không thể dùng một câu phức tạp là có thể giải thích được rõ ràng.
An Ninh thấy hoang mang. Lưu Huệ giơ hai ngón tay huơ huơ trước mặt cô, cô cứ
đờ người ra một lúc, sau đó mới đáp lại cử chỉ của Lưu Huệ bằng một nụ cười rất
khẽ.
Ngồi trên xe trở về trung
tâm thành phố, An Ninh im lặng nhìn ra phía ngoài cửa xe, một tâm trạng đặc
biệt đang bủa vây lấy cô.
Rõ ràng đã có được thông tin mà cô muốn biết, nhưng tại sao cô lại không vui,
mà thấy sầu lo.
Nếu như thân phận của Tô Khoáng thực sự như cô suy đoán, vậy thì tất cả những
gì xảy ra trước kia đã có được cách lý giải hợp lý.
Chỉ có điều, nếu như vậy, thì hoàn cảnh bây giờ của anh rõ ràng là quá nguy
hiểm.
An Ninh trong lòng thấp thỏm, ruột gan cứ nóng lên như lửa đốt, hơi thở của cô
cũng vì thế mà trở nên gấp gáp hơn.
Mãi đến khi Lưu Huệ đặt bàn tay lên mu bàn tay cô, con tim đang quặn thắt của
cô mới dần trở lại trạng thái bình thường.
Lúc này cô mới nhớ tới chuyện của Lưu Huệ. “Chuyện của cậu và Diêu Tử An giải
quyết đến đâu rồi?”
Lưu Huệ cười trêu chọc: “Cuối cùng thì cậu cũng nhớ đến tớ rồi, xem ra tớ cũng
không quá thất bại”.
An Ninh mím môi, lúc này, chắc không còn cách nào hơn là im lặng.
Lưu Huệ hích hích cánh tay An Ninh. “Không cần phải giải thích. Trọng tình
khinh bạn, đây cũng là cái lẽ thường tình mà. Tớ có thể hiểu được.”
An Ninh ngạc nhiên, từ trước đến giờ chỉ có cô chế nhại Lưu Huệ là người có
giới tính mà không có nhân tính còn hôm nay câu nói đó lại bị Lưu Huệ giành lấy
để dành cho cô.
“Cô nương à, cô nương cũng lo lắng quá nhiều cho anh ta đấy, đừng có nói với tớ
là hai người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi nhé.”
Lưu Huệ có ý tốt nhắc nhở An Ninh, để An Ninh nghe cho rõ tiếng nói của con tim
mình hơn. Người ngoài cuộc thường sáng suốt hơn người trong cuộc. Bản thân An
Ninh không biết rằng, mỗi lần nhắc đến Tô Khoáng, đôi mắt thuần khiết của cô
lại rạng rỡ hơn, nhắc đến tên anh, chưa ai trêu cô đã thẹn thùng. Nhưng là bạn
thân nhất của cô, Lưu Huệ có trách nhiệm khiến An Ninh nhìn nhận rõ sự thật.
Lưu Huệ quá hiểu An Ninh, những biểu hiện của An Ninh đã quá rõ ràng, nhưng nếu
không có người làm cho cô ấy hiểu ra, thì cô ấy sẽ tiếp tục đóng vai chim đà
điểu, giả bộ ngốc nghếch cho đến khi nào không thể tiếp tục giả bộ được nữa
thôi.
An Ninh nhếch đầu sang một bên, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe.
Cô ấy đã sớm quen với việc dựa dẫm vào Tô Khoáng, vì thế có sự việc gì xảy ra,
người đầu tiên cô ấy nghĩ tới là Tô Khoáng, chứ không phải là Thẩm Mặc.
Rõ ràng sự quan tâm của cô đối với Tô Khoáng đã vượt quá giới hạn bạn bè thông
thường, tại sao cô còn chưa chịu thừa nhận?
Nguyên nhân là gì, không có ai hiểu rõ hơn chính bản thân cô. Cô đã từng trải
qua giai đoạn thất bại trong tình yêu, cô không muốn mình bị thua lần nữa, vì
thế cô đã lựa chọn việc được yêu, chứ không phải là yêu. Khi tình yêu thực sự
đã đến, cô trốn chạy nó nhanh hơn bất kỳ ai.
“Tiểu An Tử, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, huống hồ đã kéo thêm
cả người thứ ba vào nữa. Cứ để càng kéo dài càng không tốt cho tất cả mọi
người.” Lưu Huệ chỉ thẳng ra mấu chốt vấn đề, khiến An Ninh không thể không
nhìn thẳng vào tình cảm thực sự của mình.
An Ninh khẽ cười, cô biết rằng, câu nào của Lưu Huệ cũng đều có lý. Nhưng bây
giờ cô có thể làm được gì? Thời cơ đã không còn thích hợp nữa rồi, đặc biệt sau
khi hoài nghi về thân phận của Tô Khoáng, rất nhiều chuyện cô càng không thể
nói ra được.
An Ninh không nói gì, Lưu Huệ nhìn An Ninh với ánh mắt thăm dò. An Ninh né
tránh ánh nhìn của Lưu Huệ, khóe mắt cô ánh lên nét u sầu xen lẫn sự mất mát.
Trong lúc An Ninh đến cô nhi viện, thì đối tượng mà cô muốn tìm hiểu đang ở phố
Nhất Tuyến ngồi theo dõi bên ngoài tiệm ái cưới Nghiêng Thành.
Tô Khoáng đã nghĩ cả một đêm. Việc cửa tiệm của An Ninh bị người khác đập khá,
và bản thân cô bị quấy rối, tất cả xảy ra quá bất ngờ và rất kỳ lạ. Ban đầu anh
nghĩ, xét vẻ bề ngoài, thì chúng làm như vậy là nhằm vào An Ninh, nhưng thực
chất tất cả những sóng gió đó đều ngấm nhằm vào anh. Bởi sự việc xảy ra sau khi
anh báo cho Niên Nhụy mau chóng dẫn người nhà đi khỏi nơi này. Nhưng suy xét kỹ
lại, thì tỉ lệ xác thực của suy đoán này là rất thấp.
Tiều Tuấn và Thời Vĩ hành sự đều rất quyết đoán và tàn khốc, nếu như bọn chúng
thực sự nghi ngờ anh, thì chúng chẳng cần thiết phải đi đường vòng như vậy, hơn
nữa hiện tại chúng vẫn chưa gây ra bất kỳ tổn thương thực sự nào đối với An
Ninh, càng không thể nói chúng đã dành cho anh bài học gì. Theo anh, cách hành
sự này quá ấu trĩ.
Ngoài những người đó ra, Tô Khoáng không thể nghĩ ra ai khác. Nhưng anh biết,
cho dù mục đích cuối cùng là để đối phó với An Ninh hay là đối phó với anh, thì
thủ phạm chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ, nhất định chúng sẽ còn hành động, và
Nghiêng Thành chắc chắn là mục tiêu duy nhất của chúng. Vì vậy, anh đã có mặt ở
đây từ rất sớm.
Không ngoài suy đoán của anh, khi điều thuốc thứ hai vừa được anh châm lửa vài
phút, thì có hai bóng người lén lút, thập thụt gần Nghiêng Thành. Mặt mũi chúng
xảo quyệt, người ngắn một mẩu, chắc chắn không phải là người tốt.
Tô Khoáng bỗng nghiêm nghị, anh nheo nheo mắt, rồi quẳng đầu mẩu điếu thuốc
xuống đất.
Chiếc bồn hoa trước cửa Nghiêng Thành vừa khéo che được toàn bộ cơ thể của Tô
Khoáng, mà không cản trở tầm quan sát. Anh chỉ thấy hai tên đó đứng một lúc
trước cánh cửa lớn đang đóng kín, rồi chúng thì thầm to nhỏ với nhau, sau đó
một tên rút điện thoại ra gọi. Bởi chúng cố tình nói nhỏ, nên Tô Khoáng không
nghe rõ, nhưng thấy thái độ gật đầu khom lưng của hắn, có thể chắc chắn rằng
hắn đang xin chỉ thị của cấp trên để hành động tiếp.
Nụ cười trên miệng Tô Khoáng thoáng chút băng giá, không ai biết lúc đó anh
đang nghĩ gì.
Không lâu sau, tên kia kết thúc cuộc gọi, hắn chưa vội làm việc ngay, mà rút
bao thuốc lá ra đứa cho tên đi cùng một điều, rồi hắn cũng châm lửa, hít một
hơi rất ngon lành. Hắn vùng vẩy chân, trông dáng hắn lôi thôi, lếch thếch,
nhưng thực ra mắt hắn đang đưa đảo ra tứ phía quan sát. Thấy xung quanh không
có người, hắn đưa mắt sang tên đi cùng. Tên kia hiểu ý gật đầu, từ trong chiếc
túi to mang theo người, hắn lôi ra một thùng sơn nhỏ.
Tuy đứng cách chúng một quãng, nhưng Tô Khoáng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Cả
người và tang vật đều đã có, anh thực sự không kìm nén được nữa. Tô Khoáng hành
động nhanh thoăn thoắt, chưa để cho chúng kịp thời phản ứng, anh đã nắm lấy cổ
tay tên đang cầm chiếc chổi quét sơn chuẩn bị viết chữ lên tấm rèm cuốn ở cửa
chính của tiệm áo cưới, hình như anh dùng lực khá mạnh, khiến tên kia luôn
miệng kêu đau. Tên còn lại thấy tình hình bất lợi, lập tức chạy trốn.
Tô Khoáng để mặc cho tên kia chạy trốn, chỉ cần một tên, anh cũng có thể hỏi ra
kẻ đứng đằng sau những chuyện này.
Không mất nhiều công sức, tên bị Tô Khoáng tóm được đã khai ra, hắn họ Vương,
tên Trị Giang, nhìn bề ngoài trông hắn có vẻ khỏe mạnh, dũng cảm, nhưng thực ra
chỉ là một tên lưu manh nhát gan. Lần này cái mạng nhỏ bé của hắn chắc chắn nằm
trong tay Tô Khoáng, nên hắn sợ hãi đến nỗi mặt mày tái mét, giọng nói run rẩy:
“Là có người bỏ tiền ra bảo tôi làm, không liên quan gì tới tôi cả!”.
Chưa hỏi mà hắn đã khai ra toàn bộ. Tô Khoáng nhìn hắn đầy căm phẫn, loại người
này…
“Là ai sai khiến mày?” Giọng nói lạnh băng của Tô Khoáng khiến Vương Trị Giang
toàn thân lạnh toát. Hắn vội vã trả lời, vì nói quá nhanh, nên suýt chút nữa
hắn cắn cả vào lưỡi mình, “Là một người đàn ông. Tôi không biết tên hắn, hắn
chỉ bảo chúng tôi gọi hắn là ông Tăng.”
Tô Khoáng chau mày, trong ấn tượng của anh, những người xung quanh anh hình như
không có ai họ Tăng. “Trông hắn như thế nào?”
Vương Trị Giang định cử động cánh tay đang bị Tô Khoáng bóp cho đau điếng,
nhưng nhìn ánh mắt sắc sảo cảu Tô Khoáng, hắn chỉ biết sợ sệt mà vứt bỏ ý định
đó. Nhưng người đàn ông mà hắn mô tả, ngoại hình cực kỳ bình thường, chỉ cần ra
đường là có thể vơ được cả nắm, nếu căn cứ vào những gì mà hắn nói để đi tìm
người, thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Tô Khoáng tỏ ra sốt ruột, Vương Trị Giang lập cập một lúc, rồi trước khi Tô
Khoáng nổi giận, hắn đành nói trước: “Tôi có thể dẫn anh đi gặp hắn, nhưng anh
phải bảo đảm là khi đến đó, anh phải thả tôi ra”.
Ánh mắt bình tĩnh, lãnh đạm của Tô Khoáng liếc qua Vương Trị Giang, rồi anh khẽ
nói: “Chắc chắn như thế”.
Mặc dù Lưu Huệ rủ rê hàng
trăm lần, nhưng An Ninh vẫn quyết định về chỗ của Tô Khoáng .
Nửa đêm, cô cầm cốc trà trong tay, một mình ngồi dưới ánh đèn, trong lòng bộn
bề những suy nghĩ .
Chuyện thân phận bí mật của Tô Khoáng, cô nhớ lại từng khoảnh khắc từ sau khi
quen anh,thực ra không phải anh để lộ ra dấu vết gì .Trước kia cô chưa suy nghĩ
kĩ càng ,nhưng bây giờ, khi liên kết tất cả các manh mối lại với nhau, một vài
sự thật đã được tiết lộ từ lâu.
Hai tay An Ninh nắm chiếc cốc chặt hơn. Sự quan tâm của cô dành cho Tô Khoáng e
rằng chính bản thân cô cũng không thể ngờ được. Không còn nghi ngờ gì nữa, từ
khi cô thuê căn phòng này, có rất nhiều việc vô tình thay đổi mà cô không hề
nhận ra.
Trong lòng cô, cô luôn rất cảm kích vì Tô Khoáng. Anh đã giúp cô thoát khỏi sự
quấy rối của Tăng Gia Tuấn, anh đã cứu cô, khiến cô tránh được số phận bi thảm
suýt bị làm nhục tại Kim Bích Huy Hoàng, khi cô bị thương anh đã chăm sóc cô
tận tình chu đáo, anh còn tích cực giúp cô tìm mặt bằng làm cửa tiệm…Cô không
biết tự lúc nào, cảm giác đó dần dần trở thành sự quan tâm, lưu luyến mông
lung. Nếu cô không quá để tâm đến anh, thì đếm đó cô đã không mạo hiểm tìm hiểu
Kim Bích Huy Hoàng sau khi đọc hết những báo cáo chi tiết mà Tăng Gia Tuấn đã
thuê thám tử tư điều tra, và tất nhiên cô cũng không chuyển đi khỏi căn phòng
này vì nỗi sợ hãi quá lớn, để rồi vì thiếu vắng cảm giác an toàn mà cô đã sa
vào vòng tay của Thẩm Mặc. An Ninh mỉm cười đau khổ. Tô Khoáng đối với cô như
thế nào, con tim biết rõ. Cô có những cảm xúc kỳ diệu đối với Tô Khoáng, đó
cũng là điều mà cô biết rõ hơn ai hết. Chỉ có điều, cô sợ phải cho đi, cô sợ
lại bị tuột mất một lần nữa, vì thế khi Tô Khoáng thử tiếp cận cô, cô đã lựa
chọn cách trốn tránh.
Khi một người đã chiếm một vị trí trong trái tim người khác, sẽ không cần có
quá nhiều lý do. Trong một trường hợp nhất định, trong một quãng thời gian phù
hợp, và gặp đưcọ một người phù hợp, tất yếu tình cảm đó sẽ phát triển thành
tình yêu. Cô sợ phải cần quá nhiều thời gian để thích ứng, để xóa sạch hàng
ngàn hàng vạn những suy tư trong lòng.
Chuông điện thoại reo, phá tan không gian đêm yên tĩnh. Tự nhiên bị quấy rầy,
An Ninh có vẻ không vui. Đến khi nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, tay chân cô
bỗng lúng túng. Trước đó cô đã hứa với Thẩm Mặc là tối sẽ gọi điện cho anh,
nhưng sau khi từ cô nhi viện trở về, cô lại hoàn toàn quên mất việc đó. Bây giờ
Thẩm Mặc gọi điện cho cô trước, cô phải giải thích với anh thế nào? Nếu anh hỏi
cô đang ở đâu, ở cùng với ai, cô phải trả lời ra sao?
An Ninh mím cắn môi dưới, chiếc điện thoại nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay,
chuông điện thoại kêu liên tục, cô vẫn chưa có được dũng khí để nghe. Người ở
bên kia hình như còn kiên trì hơn cả An Ninh, chuông đổ liên tục cho đến khi điện
thoại tự động ngắt chuông, nhưng rồi lại gọi lại ngay. Cuối cùng An Ninh đành
bó tay đầu hàng, nhưng giọng cô uể oải.
Thẩm Mặc nhanh chóng nhận ra điều bất thường, anh luôn miệng hỏi: “An Ninh, em
đang ở đâu vậy?”.
An Ninh há miệng, giọng nói dửng dung: “Em đang ở cùng Lưu Huệ”. Cô không trực
tiếp trả lời câu hỏi của Thẩm Mặc, mà tìm cách né tránh. Thẩm Mặc nghe thấy tên
Lưu Huệ, thì không còn nghi ngờ gì nữa, nên không hỏi thêm.
Nhất thời không biết nói gì, không khí có phần gượng gạo. Thẩm Mặc
có cảm giác, chỉ qua một đêm mà giữa An Ninh và anh dường như đã xuất hiện một
hàng rào ngăn cách. An Ninh luôn muốn lảng tránh anh, rốt cuộc là vì nguyên
nhân gì, anh không thể biết được.
Thẩm Mặc là người phá bỏ sự im lặng nặng nề trước.
“Mai anh đến đón em.”
“Chuyện đó nói sau đi”, An Ninh khẽ trả lời.
Thẩm Mặc khẽ nhếch miệng cười: “Vậy em nghỉ sớm đi, anh không phiền em nữa”.
An Ninh lập tức gác máy, tiết kiệm với anh cả câu “chúc ngủ ngon”, lông mày của
Thẩm Mặc chau lại.
Gió thu khẽ thổi, vừa ấm
áp vừa se lạnh. An Ninh ngồi rất lâu bên cửa sổ, khẽ rung mình vì lạnh. Lúc
đứng lên, bắt gặp ngay đôi mắt đen sáng. Anh đang cầm chiếc áo khoác, định
khoác lên vai An Ninh. Bỗng chốc An Ninh thấy hồi hộp, không biết có phải là vì
luôn nghĩ đến việc của anh hay không mà giờ đây cô bỗng có cảm giác như vậy.
Hai tay Tô Khoáng dừng lại trong không trung một lúc, cuối cùng từ từ đặt lên
bờ vai An Ninh.
An Ninh tiện tay kéo cổ áo khoác, rồi hỏi: “Anh về từ lúc nào thế? Sao tôi
không biết gì cả?”.
“Vì cô suy tư quá thôi.” Tô Khoáng khẽ nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt gợn nhiều
cảm xúc.
“Ngồi xuống đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
An Ninh cười thật tươi, rồi cô nghe lời ngồi xuống bên anh, nhưng cứ cúi gằm
mặt xuống nghịch mấy đầu ngón tay của mình.
Im lặng một lúc, rồi Tô Khoáng lặng lẽ cười. “Tôi đã tìm thấy mấy tên đến gây
náo loạn ở Nghiêng Thành.”
An Ninh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, cô nhìn anh như không tin
nổi điều đó.
Tô Khoáng đưa tay vuốt qua đỉnh đầu An Ninh, rồi thao thao kể hết nguyên do sự
việc…
Theo những gì mà tên lưu manh tên Vương Trị Giang nói, có người đã bỏ ra cả một
khoản tiền lớn để thuê chúng đến tiệm Nghiêng Thành của An Ninh gây náo loạn,
còn nói nếu việc xong xuôi sẽ trọng thưởng cho chúng. Tô Khoáng thấy bán tín
bán nghi, nên anh yêu cầu tên Vương Trị Giang dẫn anh đi gặp tên chủ mưu đứng
sau chỉ đạo chúng. Vương Trị Giang dẫn Tô Khoáng đến trung tâm thương mại thành
phố, sau đó lên tòa nhà trung tâm thương mại bốn mươi tám tầng. Khi một đám
người từ trong thang máy bước ra, Vương Trị Giang khẽ giật giật tay áo Tô
Khoáng, chỉ chính xác vào một trong những người đó, lúc này Tô Khoáng mới biết
rõ, tất cả mọi nghi ngờ đã được loại bỏ. Kẻ đó, chính là Tăng Gia tuấn, ông chủ
cũn của An Ninh, cái tên đã bị Tô Khoáng mỉa mai, đùa giỡn ở Kim Bích Huy
Hoàng.
Nghe Tô Khoáng nó ra cái tên đó, An Ninh có phần xúc động, cô bỗng thẳng lưng,
hóa ra đây chính là cách khiến cô hối hận mà hắn ta đã từng nói. Tăng Gia Tuấn
tìm đến thám tử tư ngấm ngấm điều tra Tô Khoáng, hơn nữa còn đưa tập tài liệu
gốc có được cho An Ninh xem, thấy cô không có phản ứng gì sau khi đọc chỗ tài
liệu đó, vừa tức giận vừa xấu hổ, hắn đã buông lời đe dọa, và đây chính là thủ
đoạn báo thù của hắn.
An Ninh mím chặt môi, cơn tức giận dâng lên hừng hực đến tận lồng ngực. Mặt cô
không chút biểu cảm, cô hỏi: “Sau đó thì sao?”.
Tô Khoáng khẽ cười. “Không có sau đó.”
Không có? An Ninh nhìn anh, thấy nụ cười của anh rất kỳ lạ, hơn nữa anh không
phải là người sẽ để mặc cho kẻ khác tiếp tục lộng hành.
Lúc này Tô Khoáng mới nhn đi chỗ khác, rồi nói lửng lơ: “Tóm lại, tất cả mọi
tổn thất của cô hắn đều phải bồi thường. Ngày mai Nghiêng Thành có thể mở tiệm
kinh doanh lại”.
Hình như An Ninh không quan tâm lắm đến thông tin này, mãi sau cô mới nói một
tiếng: “Ồ”.
Tăng Gia Tuấn tuyệt đối không phải loại người dễ dàng làm theo ý người khác, Tô
Khoáng đã sử dụng biện pháp nào để đối phó với hắn, lúc này cô không được biết,
nhưng chắc chắn anh đã phải suy nghĩ rất nhiều. An Ninh nghiêng đầu, rồi rất
thật lòng nói: “Cảm ơn anh”.
Tô Khoáng im lặng một lát, bất giác lông mày anh khẽ chau lại. “Không cần.”
An Ninh quay đầu lại, nét rạng rỡ trong đôi mắt bỗng biến mất.
“Không quấy rầy cô nữa, cô nghỉ sớm đí.” Tô Khoáng vừa nói vừa đi ra ngoài.
An Ninh nhìn theo dáng anh, cô bất giác bị kích động, buột miệng nói cái tên:
“Giang Duật Sâm…”.
Tô Khoáng lập tức dừng bước, ánh mắt đanh lạnh lại, rồi anh từ từ ngoảnh đầu
lại: “Cô…vừa nói cái gì?”.
An Ninh há miệng, mấy lần muốn hỏi anh cho rõ, nhưng cuối cùng lại thôi: “Tôi
nói…Sáng sớm mai tôi sẽ quay về Nghiêng Thành”.
“Ngày mai…” Tô Khóng ngừng lại giây lát. “Vậy tôi không tiễn cô nhé.”
“Ừm.” Một sự hụt hẫng khẽ trào dâng trong tim, dòng lệ nóng hổi chực trào ra,
An Ninh hít sâu một hơi, rồi quay người lại. “Vậy…chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Tô Khoáng cũng không ngoảnh đầu lại, anh đi ra ngoài phòng
ngủ, rồi nhẹ nhàng giúp cô đóng cửa phòng.
Trận quyết chiến sắp diễn ra, lúc nay anh không được phân tâm để tiếp tục chăm
sóc cho An Ninh nữa, để cô ở lại không phải là quyết định sáng suốt. Có thể cô
sẽ hiểu nhầm, sẽ nghĩ lung tung, nhưng anh vẫn phải lựa chọn để cô một mình ra
đi.